Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 178: Cường địch




Dịch giả: Chu Cường

Khỉ lông đỏ khổng lồ cắn chặt hai hàm răng lởm chởm đầy răng nhọn, khuôn mặt nó trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Siêu. Trí não của nó vốn là một loài động vật thuộc hệ linh trưởng, trí thông minh phát triển cao hơn so với những loài động vật khác, hơn nữa còn là tùy tùng của Sơn Lĩnh Vương. Được học tập những tri thức của nhân loại, có cái nhìn tương quan về thế giới loài người, học được cách đánh giá, nhận biết kẻ địch mạnh hay yếu không phải dựa trên hình dáng bên ngoài.

Tuy rằng, trong mắt nó Lâm Siêu chẳng qua là một kẻ nhân loại bé nhỏ mà thôi, thế nhưng dựa vào những tin tức liên quan về Lâm Siêu, nó biết được kẻ nhân loại này vô cùng mạnh mẽ!

Nó cố gắng khắc chế cơn phẫn nộ trong lòng, cảm giác bức bối, ngột ngạt tức giận sắp sửa bùng phát.

Grào!

Thế nhưng, bên trong đàn quái vật sau lưng nó, có một con chó sói không thể kiềm chế được hung tính của mình, đột nhiên tru lên một tiếng rồi lao về phía Lâm Siêu.

Khỉ lông đỏ khổng lồ vội vàng ngăn cản thế nhưng nó vẫn chậm một bước.

Phốc!

Khi thân hình con chó sói vừa mới băng qua vạch kẻ kia, thì đột nhiên có một chùm sáng màu trằng bay vụt ra, trực tiếp xuyên thủng đầu chó sói, phá nát bộ não của nó.

Đôi con ngươi của khỉ lông đỏ co rút lại, thị giác của nó hoàn toàn không có khả năng bắt kịp tốc độ của tia sáng kia. Nếu đổi là nó, phỏng chừng kết cục cũng sẽ giống như con chó sói kia. Trừ khi năng lực của nó mở ra lĩnh vực, dùng sức mạnh đó mà loại bỏ tia sáng kia, nhưng cho dù như thế cũng chỉ là chống đỡ một cách miễn cưỡng mà thôi.

Màu tươi từ đầu quái vật chảy ra, khiến những con quái vật đứng sau lưng khỉ lông đỏ sợ hãi lùi hết về phía sau. Thế nhưng, mùi màu tươi từ cơ thể chó sói chảy ra đã kích thích hung tính trong cơ thể bọn chúng.

Grào!

Một lượng lớn quái vật ngửa cổ thét gào, không để ý sự ngăn cản của khỉ lông đỏ. Chúng nó gào thét tấn công về phía mấy người Lâm Siêu.

Cơ thể Lâm Siêu thoáng khựng lại, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể mạnh mẽ sôi trào, biến thành mấy trăm chùm tia Gramma xạ tuyến từ trong cơ thể bắn ra. Sự tiêu hao năng lượng của tia Gramma tương đối ít, nên rất thích hợp để tiêu diệt những quái vật có thể hình bé nhỏ.

Trong nháy mắt, tất cả lũ quái vật vừa mới lao vượt qua phòng tuyền, đầu của bọn chúng đã bị tia Gramma xạ tuyến xuyên thủng trong nháy mắt, trên đường phố tiếp tục xuất hiện thi thể của hơn hai trăm quái vật.

Lồng ngực của khỉ lông đỏ khổng lồ phập phồng lên xuống kịch liệt, lửa giận nổi lên, sáu bàn tay của nó siết chặt lại. Gầm nhẹ lên một tiếng, nhanh chóng mang những con quái vật còn lại lui hết về phía sau. Nó biết, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, mùi máu tươi sẽ kích thích hung tính của tất cả những quái vật còn lại, bọn chúng sẽ phát điên, liều mạng xông tới. Trừ khi Sơn Lĩnh Vương có ở đây, chỉ có cỗ uy áp siêu nhiên kia, mới có thể trấn áp hung tính bản năng của tất cả lũ quái vật cấp thấp này.

Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt nhanh chóng tiến hành giải phẫu thi thể lũ quái vật, tìm nguồn năng lượng Gen bên trong cơ thể bọn chúng. Từng người, tường người bọn họ nhanh chóng nuốt nguồn năng lượng Gen, miễn cưỡng mới có thể làm cho thể chất tăng lên hai lần.

Khi Lâm Siêu chuẩn bị dẫn bọn họ rời đi, thì đột nhiên mặt đất tiếp tục rung động, khỉ lông đỏ khổng lồ vừa mới rời đi không lâu, lúc này lần thứ hai quay lại.

Chỉ thấy khỉ lông đỏ khổng lồ đứng phía trước bầy thú khẽ nghiêng người, trên bộ mặt dữ tợn tràn ngập vẻ cung kính.

Mà bầy thú phía sau lưng nó đột nhiên tách làm hai hàng để lộ một con đường nhỏ ở giữa. Từ trong đó có một con sư tử có bộ lông màu bạch kim chậm rãi đi ra, đôi mắt của con sư tử này vô cùng hiền hòa, ánh mắt sáng rực. Giống như một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, đứng ở phía trước bầy thú.

“Sơn Lĩnh Vương!”

Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên lạnh lùng.

“Nhân loại!”

Sơn Lĩnh Vượng chậm rãi mở miệng, từ cổ họng nó một âm thanh hùng hồn phát ra:

“Những sự tích liên quan về ngươi, chim ưng đã điều tra và báo cáo cho ta biết, kể cả cuộc chiến của ngươi với con Hoàng Kim Trư kia nữa. Nói thật, ta đã rất kinh ngạc, không biết từ khi nào bên trong loài người các ngươi lại xuất hiện một cường giả như vậy. Chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch chứ?”

Lâm Siêu lạnh nhạt nói:

“Nếu như liên quan đến cô bé đó thì không cần nói nữa.”

Sơn Lĩnh Vương khẽ lắc đầu, trả lời:

“Ta tuy rất muốn cướp cô bé đó từ trong tay của ngươi, thế nhưng có ngươi bảo vệ, chuyện đó sẽ không dễ dàng gì. Vì lẽ đó, ta muốn ta và ngươi có một cuộc giao dịch. Ngươi nói cho ta biết địa điểm một di tích nào đó, hoặc là một thứ nào đó có giá trị tương đương với di tích, ta sẽ rút lui. Tuy ta không thể làm gì được ngươi, thế nhưng muốn tiêu hao thể lực của ngươi thì không phải là không thể. Hơn nữa, ta còn biết được, ở bên trong những thành phố xung quanh đây, có một lượng lớn quái vật đang trên đường di chuyển tới đây để ra tay cướp đoạt.

“Ai muốn mua tính mạng cô ấy?”

Sát khí trong mắt Lâm Siêu lóe lên.

“Nói cho ngươi biết cũng không sao.”

Sơn Lĩnh Vương nhếch mép cười một cái, nói:

“Người kia tự xưng là ‘Tân nhân loại’, thực lực rất mạnh, ta có cảm giác sức mạnh của kẻ đó cũng không kém ta là bao.”

“Tân nhân loại?”

Hai người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm khi nghe thấy danh tự này, nhất thời cảm thấy nghi hoặc.

“Chính là xác thối!”

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Siêu vang lên:

“Có một ít xác thối có thực lực mạnh mẽ, rất thích gọi mình là ‘Tân nhân loại’. chúng nó tự xưng là ‘Người’!”

“Xác thối?”

Vưu Tiềm kinh ngạc nói:

“Nếu cũng là xác thối, tại sao bọn chúng lại muốn giết Phạm Hương Ngữ?”

“Còn phải nói.”

Lâm Thi Vũ tức giận lườm hắn một cái, rồi nói:

“Khẳng định là bọn chúng sợ hãi năng lực của Tiểu Hương, lo lắng khi cô ấy trưởng thành, sẽ có khả năng khống chế chúng nó. Cậu phải biết rằng, Tiểu Hương chính là thiên địch của xác thối, chỉ cần xác thối có thể chất không mạnh hơn Tiểu Hương quá nhiều, đều có thể bị khống chế!”

“Chẳng trách nó không dám đích thân đi đến, mà lại tìm cách xúi giục những con quái vật khác.”

Hắc Nguyệt nhanh chóng hiếu ra.

Sắc mặt của Phạm Hương Ngữ trở nên vô cùng khó coi, đến bây giờ Phạm Hương Ngữ đã biết mình đã trở thành công địch của toàn thế giới, cho dù đó là nhân loại, xác thối hay là quái vật. Tất cả bọn chúng đều muốn cướp đoạt lấy mình, cho dù không chiếm được, thì cũng sẽ dùng mọi cách để tiêu diệt, không để cho kẻ khác có được. Mà đồng loại duy nhất của mình lại càng có quyết tâm muốn diệt trừ mình cho bằng được.

Từ khi ý thức của Phạm Hương Ngữ được sinh ra, biết được năng lực của mình là gì. Từ trước đến giờ Phạm Hương Ngữ vẫn luôn cho rằng tương lại mình sẽ trở thành thủ lĩnh của lũ xác thối. Thế nhưng, xem ra bây giờ mọi việc không đơn giản như vậy, cho dù là xác thối hay bất kỳ chủng tộc nào khác cũng có ý nghĩ muốn diệt trừ mình!

“Theo ta biết được.”

Giọng nói hùng hồn của Sơn Lĩnh Vương tiếp tục vang lên:

“Tên kia lúc này vẫn đang tiếp tục đi tìm kiếm sự giúp đỡ ở những nơi khác, cô bé này chính là thiên địch của xác thối. Chỉ cần cô bé đó sống sót một ngày, thì sẽ không ngừng có xác thối có ý định muốn giết chết cô bé đó. Vì thế, cho dù là ta, ta cũng không muốn tiếp nhận phiền toái lớn như vậy. Thế nhưng, vẫn có rất nhiều kẻ ngu xuẩn, muốn chiếm được cô bé đó. Bọn chúng chưa bao giờ nghĩ rằng, dựa vào giá trị của cô bé đó thì chỉ một thế lực đơn bạc há có khả năng che chở được cô bé đó hay sao, nói chi đến mấy người mới như các ngươi.”

Sắc mặt Phạm Hương Ngữ trở nên tái nhợt, đến lúc này sự kiêu ngạo trong lòng Phạm Hương Ngữ đã bị đánh tan. Cho dù là bất kỳ ai, nếu biết mình trở thành công địch của toàn thế giới, sẽ cùng có cảm giác yếu ớt vô lực như thế.

“Ta vẫn là…nên rời khỏi các ngươi.”

Phạm Hương Ngữ cúi gằm mặt, cắn chặt lấy môi.

Sắc mặt của mấy người Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt cùng trở nên phức tạp, mọi người cùng nhìn về phía Lâm Siêu. Bọn họ không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến như vậy. Tuy rằng mấy người bọn họ rất mạnh, thế nhưng muốn đối nghịch với toàn thế giới thì có vẻ quá đơn bạc, yếu ớt.

“Ta nói rồi!”

Giọng điệu của Lâm Siêu lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh, kiên định nói:

“Ngươi là tù binh của ta, không có ai có thể cướp đoạt đồ vật từ trong tay ta! Hơn nữa, cho dù không có ngươi, kẻ địch của chúng ta vẫn là lũ xác thối cùng quái vật, cũng không vì không có ngươi mà thay đổi mục tiêu.”

Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng có một cảm giác kì lạ, viền mắt dường như có một thứ gì đó muốn thoát ra. Phạm Hương Ngữ biết rõ thứ đó chính là nước mắt.

Như mà Phạm Hương Ngữ chính là xác thối, tuyến nước mắt đã bị phá hủy, thế nên sẽ không có chuyện xuất hiện nước mắt.

Trong lòng Phạm Hương Ngữ có cảm giác rất kỳ lạ, dường như có gì đó vừa xuất hiện mà mình không có cách nào biết được.

Hai người Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt cũng đồng thời thấy sửng sốt, bọn họ đi theo Lâm Siêu đã lâu. Tuy biết người đàn ông này vô cùng nghiêm túc và thận trọng, thế nhưng bọn họ cũng biết Lâm Siêu là một người trong nóng ngoài lạnh, chỉ biểu đạt tình cảm qua hành động. Chính vì lẽ đó, tuy rằng bình thường Lâm Siêu vô cùng lạnh nhạt đối với bọn họ, huấn luyện bọn họ không chút lưu tình. Khiến bọn họ luôn mồm kêu khổ, thế nhưng trong lòng hắn rất ấm áp. Bởi vì, từ trong những hành động đó của Lâm Siêu mà bọn họ cảm nhận được sự ấm áp trong lòng hắn.

Ở bên trong cái thế giới lạnh lẽo này, bọn họ đã mất đi tất cả người thân, khổ sở một mình lèo lái chống đỡ, có thể gặp được Lâm Siêu, khiến cho bọn họ nhận thấy mình rất may mắn.

Nhưng mà, từ lời nói của Sư tử Bạch kim cho biết thân phận của Phạm Hương Ngữ đã khiến cho cả thể giới trở nên sôi trào. Thì trong đầu hai người bọn họ đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đen tối, bốn chữ ‘Công địch Thế giới’ gây cho bọn họ áp lực rất lớn. Bản năng của bọn họ mách bảo bọn họ hãy mau trốn chạy, đặc biệt nghĩ tới cục diện sau này phải đối mắt với tất cả nhân loại, quái vật và xác thối truy sát. Trong lòng bọn họ cảm thấy tương lai vô cùng đen tối.

Nhưng mà, lời nói của Lâm Siêu như một tia nắng mặt trời sáng lấp lánh, xua tan cái ý nghĩ đen tối trong lòng hai người bọn họ. Từ tận sâu trong đáy lòng hai người đều thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn Lâm Siêu một cái thật lâu. Tuy rằng, người đàn ông này bình thường sẽ không quan tâm đến thủ hạ, sẽ không dùng bộ mặt tươi cười mà đối xử với bọn họ, từ những hành vi trên có thể thấy được Lâm Siêu không thích hợp để trở thành một người lãnh đạo khôn khéo.

Thế nhưng, trên người hắn có một khí chất rất đặc biệt, rất thích hợp để trở thành lãnh tụ!

“Nhân loại, ngươi đã cân nhắc chưa?”

Hai mắt Sơn Lĩnh Vương híp lại nói.

“Không bàn nữa.”

Lâm Siêu trả lời rất thẳng thắn.

“Ồ?”

Bộ lông màu bạch kim trên mình Sơn Lĩnh Vương không gió mà tung bay, lực lượng kì dị tràn ngập bầu không khí xung quanh, nó nói:

“Ta không thể giết chết ngươi, nhưng ít ra có thể giết chết mấy tiểu tử bên cạnh ngươi, ngươi cảm thấy thể nào?”

“Có thể cứ thử xem.”

Bàn tay Lâm Siêu nắm chặt lấy cổ thương, đem mấy người Hắc Nguyệt hoàn toàn lui ra đằng sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sơn Lĩnh Vương.

Sơn Lĩnh Vương chầm chậm bước lên một bước, bộ lông màu bạch kim tung bay, khí thế từ cơ thể nó phát ra vô cùng mạnh mẽ, giống như một vị chủ nhân của trời đất, hai mắt nhìn chòng chọc vào phía Lâm Siêu.

Mấy người Hắc Nguyệt cùng cảm thấy một luồng uy áp cường hãn đè chặt lên người bọn họ. Khiến bọn họ có cảm giác mình đang bị hàm răng khổng lồ của quái vật ngoạm lấy, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nó nuốt vào bụng.

Một lát sau, cỗ khí thế uy áp khủng bố đột nhiên thu lại, Sơn Lĩnh Vương khẽ nói:

“Có một ít nhân loại ngu xuẩn đang tiến về phía này, trước hết hãy để bọn họ chơi đùa với ngươi.”

Nói xong, nó xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Lâm Siêu cảm nhận được mặt đất dưới chân mình đang khẽ rung động, đồng thời có thể nghe thấy tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng từ phía đằng xa.

“Đều đã đến rồi sao?”

Lâm Siêu siết chặt cổ thương trong tay, ngẩng đầu nhìn lên.

Ở phía xa xa, trên trời, có một số lượng lớn máy bay trực thăng chiến đấu, như một đàn châu chấu lít nha lít nhít đang bay tới. Cùng lúc đó, trên mặt đất tiếng bánh răng của xe Tank không ngừng nghiền ép mặt đất, thanh thế vô cùng khổng lồ. Ngoài ra, chếch về bên trái, có vô số những điểm đen có số lượng vô cùng nhiều, không nhìn thấy điểm cuối cũng đang rầm rập lao tới.