Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 167: Máu hoàng kim




dịch: chichiro

Hoàng Kim Cự Trư nhìn thấy cổ thương màu đen thì đột ngột thắng( phanh ) gấp , đôi mắt đỏ bừng lộ ra một chút sợ hãi. Nó ngẩng đầu nhìn lại liền thấy bóng dáng Lâm Siêu bay vút tới khoảng không bên trên hắc thương.

Lâm Siêu duỗi tay nhấc cổ thương ra khỏi mặt đất, đứng lơ lửng trên không.

Hoàng Kim Cự Trư vừa sợ vừa giận, chưa bao giờ nó bị nhân loại dồn ép chật vật như vậy, nếu như không phải là nó biết bản thân nó không làm được gì Lâm Siêu thì bất kể như thế nào nó cũng muốn liều mạng!

" Đó là..."

" Là Lâm tướng quân!"

" Tôi đã thấy bức tượng đá của Lâm tướng quân, là anh ta, chính là anh ta!"

Trong những binh sĩ đang hoảng hốt chạy thục mạng xung quanh có một ít người nhìn thấy Lâm Siêu bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn nhận ra được, trên khuôn mặt bọn họ lập tức tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ giống như nhìn thấy cứu tinh.

Vị sư đoàn trưởng cao gầy nhìn thấy đầu tiên là đã nhận ra Lâm Siêu. Gã giật mình, không nghĩ tới Lâm Siêu sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa gã chú ý tới thời điểm Lâm Siêu xuất hiện thì con quái vật khổng lồ kia thế mà dừng lại không tiếp tục phóng về phía trước, dường như là... sợ hãi Lâm tướng quân?

Gã ngẩng đầu nhìn lên bóng lưng Lâm Siêu. Đôi cánh màu đen, trường thương ba mét, tất cả đều quen thuộc như vậy. Giống như lúc trước khi căn cứ nguy cấp, sau cùng chính là chiến thần tôn quý kia ngăn cơn sóng dữ!

" Lập tức rời khỏi nơi này." Lâm Siêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Kim Cự Trư, trầm giọng nói.

Vị sư đoàn trưởng lập tức kịp thời phản ứng, vội vàng chỉ huy từng lữ đoàn nhanh chóng tự động rời khỏi nơi này.

Những binh sĩ lữ đoàn này nhìn thấy Hoàng Kim Cự Trư không tiến lên thì sợ hãi trong lòng hơi chút ổn định, ba chân bốn cẳng nhanh chóng rút lui ra ngoài mấy ngàn mét. Sau khi rời khỏi phạm vi luồng khí thế hung ác ngập trời của Hoàng Kim Cự Trư này mới cảm thấy trái tim đập nhẹ nhàng trở lại, sau đó mới tò mò quay đầu quan sát người thanh niên với đôi cánh ma quỷ trên lưng.

Đây là một người như thế nào?

Chỉ dựa vào một người lại dám đối đầu với hung thú khổng lồ như vậy?

Chỉ dựa vào một người lại có thể để cho hung thú to lớn kia dừng bước không dám tiến?

Trong ánh mắt binh sĩ đã từng thấy qua Lâm Siêu tràn ngập nồng nhiệt, khi mà bóng dáng lấp lánh nhất kia trong trí nhớ bọn họ sau hai tháng yên lặng lại lần nữa xuất hiện, sáng rọi như trước, không gì có thể thay thế!

Trong đó có một vài binh sĩ chưa từng thấy qua Lâm Siêu nhưng trên gương mặt họ tràn ngập sùng kính, hiếu kỳ; Trong lòng suy đoán người này rốt cuộc là ai, là vũ khí bí mật của căn cứ hay là người nào đó trong thập đại chiến sĩ?

Bất kể là ai, một phần dáng dấp và khí phách tuyệt thế kia đã khắc thật sâu trong đầu bọn họ, đánh thức tâm huyết chôn dấu trong người, để cho họ muốn bắt chước, muốn trở thành một người như vậy!

Hoàng Kim Cự Trư cũng không ngu ngốc, rất nhanh đã ý thức được tính toán của Lâm Siêu. Nó gào thét một tiếng rồi lập tức phóng về phía binh sĩ sư đoàn.

Ánh mắt Lâm Siêu rét lạnh, tia la-de hình chữ thập chuyển động vòng quanh mũi thương, hắn không giữ lại lực lượng mà biến đổi cải tạo Long Dực đến hình dáng cuối cùng. Lông vũ màu đen trên Long Dực từng cái một ẩn vào trong thịt lộ ra hai đôi cánh bằng thịt dữ tợn( hóa ra trước giờ Long Dực có bốn cánh à?), tốc độ đột nhiên bạo tăng giống như một luồng ánh chớp lướt về phía Hoàng Kim Cự Trư.

PHỐC!

Trường thương mạnh mẽ đâm ra!

Tia la-de trên mũi thương giống như ngôi sao chữ thập nghiền nát luồng không khí sắc bén bảo vệ xung quanh cơ thể Hoàng Kim Cự Trư, hung hãn vạch ra trên đỉnh đầu của nó một miệng vết thương sâu gần 2m, máu thịt tách rời, máu tươi nồng đặc từ bên trong phun ra cuồn cuộn, trong số máu tươi này xen lẫn một ít màu vàng nhạt.

GR...À..OOOO!!!

Hoàng Kim Cự Trư đau đớn rít gào, nó hoảng sợ nhìn Lâm Siêu, trên người nhân loại này nó cảm nhận được uy hiếp tử vong mãnh liệt nên từng bước một lui về phía sau theo bản năng.

Đội ngũ binh sĩ sư đoàn sắp hoàn toàn rút lui nghe thấy Hoàng Kim Cự Trư phát ra tiếng thét đau đớn thảm thiết sợ tới mức thân thể run rẩy, thiếu chút nữa cho rằng con quái vật này lại đuổi tới, lúc quay đầu nhìn lại mới phát hiện là nó bị thương!

" Lại có thể làm cho con quái vật này bị thương! " Vị sư đoàn trưởng quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, trên nét mặt đầy kinh hãi, gã vốn cho rằng Lâm Siêu chỉ có thể kiềm chế một chút con quái vật này, không nghĩ tới còn có thể làm nó bị thương! Gã ở vị trí cấp cao nên có những chuyện biết được tương đối nhiều, nhất là về chiến lực của thập đại chiến sĩ thì gã biết đại khái. Mười người kia được tập trung bồi dưỡng thành những cổ máy giết chóc tuy mạnh mẽ nhưng đối mặt với quái vật có hình thể như vậy chỉ có thể tránh lui!

Bởi vậy có thể thấy được Lâm tướng quân rời khỏi căn cứ hai tháng này có thể chất hơn xa mười người kia!

" Thật là không thể tưởng tượng nổi." Trong lòng gã chấn động.

PHỐC!

Lâm Siêu nắm cổ thương trong tay nhanh chóng tấn công liên tiếp, dưới sự bảo vệ của Thủy Thần chiến giáp hắn không cần lo lắng về bất cứ lưỡi dao sắc bén nào.

Hoàng Kim Cự Trư phẫn nộ gào thét không ngừng, dốc sức liều mạng thi triển khí lưu bảo vệ thân thể, hơn nữa còn muốn phản công Lâm Siêu nhưng hiệu quả cũng không lớn, lưỡi dao sắc bén chỉ có thể lưu lại một vết cắt nhỏ bé trên Thủy Thần chiến giáp, hoàn toàn không có tác dụng.

Tia lade tăng thêm sự sắc bén cho cổ thương, hai cái chồng chất cùng một chỗ thì khí lưu sắc bén hộ thể của nó chỉ là thùng rỗng kêu to, không có bất kỳ khả năng phòng ngự.

Về phần chạy trốn?

Đừng nói trong thành thị khắp nơi trên mặt đất đều là công trình kiến trúc, cho dù ở bình nguyên cũng không thể chạy nhanh hơn cải tạo Long Dực ở hình dạng cuối cùng.

PHỐC! PHỐC!

Lâm Siêu lại đâm ra một thương mạnh mẽ, mỗi một thương đều lưu lại vết thương cực lớn trên người Hoàng Kim Cự Trư. Chỉ trong chốc lát, toàn thân Hoàng Kim Cự Trư đầm đìa máu tươi, nhất là phần đầu xuất hiện vô số miệng vết thương dữ tợn, máu tươi từ miệng vết thương và bộ lông màu vàng rơi xuống hội tụ thành bãi lớn trên mặt đất dưới chân nó.

Cùng với việc mất số lượng lớn máu tươi thì thể lực Hoàng Kim Cự Trư nhanh chóng tiêu hao, bốn chân cường tráng phù phiếm lung lay dường như chống đỡ thân thể mập nặng của nó rất hao sức. Lỗ mũi nó thở gấp, hai mắt đỏ bừng tràn ngập phẫn nộ, chuyện cho tới bây giờ nó đã hiểu bản thân nó không cách nào chạy thoát rồi.

Rống!

Nó tuyệt vọng phẫn nộ lao về phía Lâm Siêu, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể điên cuồng tuôn ra hóa thành vô số lưỡi dao gió sắc bén cuồng loạn rít gào bay đi.

Rầm rầm rầm!

Cao ốc gần đó dưới lưỡi dao gió sắc bén trong suốt bị xé nát như giấy vụn, hóa thành vô số đá vụn có mặt cắt nhẵn bóng.

Lâm Siêu mặc kệ Thủy Thần chiến giáp ngăn cản lưỡi dao gió sắc bén, khi nó sắp hết một hơi đột nhiên mạnh mẽ đâm ra!

Một tiếng PHỐC vang lên, cổ thương hung hãn đâm vào vị trí mi tâm trên đầu nó, tia la-de chữ thập dính trên mũi thương đột nhiên xoay tròn như một cái đinh ốc sáng trắng ào ào khuấy nát máu thịt xung quanh, sau đó nhanh chóng co rút lại thành một viên cầu laser rồi bắn đi.

Tia la-de bắn ra dễ dàng xé mở máu thịt mềm mại dưới lớp da đầu cứng cỏi của Hoàng Kim Cự Trư, trực tiếp va chạm xương đầu và tạo ra một vết nứt trên hộp sọ rắn chắc của nó.

Ngaoooo!

Hoàng Kim Cự Trư ngửa mặt lên trời tru lên thống khổ.

Lâm Siêu nắm chặt máu thịt trên đầu nó, liên tục thi triển tia la-de bắn phá.

Ầm ầm ầm!

Bảy tám luồng la-de bắn lên xương đầu cuối cùng cũng đánh nát xương sọ cứng rắn của nó, ngay cả bộ phận mềm trong não bộ cũng cùng bị phá hủy.

Cơ Thể Hoàng Kim Cự Trư căng cứng, sau cùng tru lên một tiếng trầm thấp trong cổ họng, trong khoảnh khắc thân thể cực lớn mất đi tất cả lực lượng ầm ầm sụp đổ làm cho toàn bộ mặt đất run rẩy kịch liệt, cuộn lên một trận tro bụi dày đặc.

Lâm Siêu khẽ thở hắt ra, rốt cuộc trước khi nguồn năng lượng tế bào hoàn toàn tiêu hao đã giết được nó.

Hắn lập tức nhảy lên ngực Hoàng Kim Cự Trư, lợi dụng cổ thương và nguồn năng lượng tế bào còn sót lại cắt mở hoàn toàn da bụng màu vàng của nó ra. Gan ruột bên trong cùng với máu tươi vọt ra cùng một lúc giống như vỏ sò trên bờ biển bị nước biển tưới lên, lượng lớn máu tươi chảy tràn khắp nơi trên đất gần như nhuộm đỏ hơn phân nửa con đường.

" Thật sự là lãng phí! "Anubis đáng tiếc nói.

Vù!

Máu thịt trên cánh tay phải nhúc nhích nhô ra một vài mạch máu đỏ tươi như vòi thò vào bên trong ào ào cắn nuốt máu tươi.

Cùng với việc cắn nuốt lượng lớn máu tươi, Lâm Siêu lập tức cảm thấy thể năng mình đang phục hồi, nguồn năng lượng tế bào bị hao tổn cũng chầm chậm được bổ sung. Hắn hơi chút nghỉ ngơi, cảm thấy nguồn năng lượng tế bào khôi phục không ít liền nhanh chóng bố trí lên thân thể một lồng laser bao trùm hơn nửa người, sau đó tiến vào trong bụng Hoàng Kim Cự Trư.

Con Hoàng Kim Cự Trư này có thể chất hơn xa hắn, virus ẩn chứa trong cơ thể cũng tiến hóa đến mức độ vô cùng mạnh, dù là thể chất hắn đạt tới 60 lần mà tiếp xúc quá nhiều với virus trong cơ thể nó cũng sẽ bị lây nhiễm, hơn nữa với thể chất này của hắn một khi bị lây nhiễm rồi thì căn bản không có thuốc nào cứu được.

Hiện tại phòng nghiên cứu chế tạo của căn cứ chế ra các vị thuốc chỉ có thể trì hoãn tốc độ virus sinh sôi nảy nở ở thời gian đầu. Nếu như trong thành thị có người bình thường nào đó chẳng may bị hủ thi cấp thấp lây nhiễm có khả năng sẽ từ từ bị lây nhiễm , trong quá trình lây nhiễm chỉ cần nuốt nguồn năng lượng tiến hóa để trở thành người tiến hóa có thể chất vượt qua virus là hệ thống đề kháng bản thân có thể tiêu diệt virus.

Thế nhưng thể chất như Lâm Siêu không phải nói tăng là có thể tăng.

Cho nên một khi bị lây nhiễm chỉ có thể chờ bị biến thành hủ thi.

Trong máu tươi Hoàng Kim Cự Trư ẩn chứa nồng đậm virus, người bình thường tiếp xúc sơ qua lập tức sẽ bị lây nhiễm thành hủ thi, quá trình này đoán chừng cũng không đến một phút đồng hồ.

Lâm Siêu sử dụng thuẫn lade hình cung che kín đỉnh đầu như dù che mưa ngăn trở máu tươi rơi xuống, chân không chạm đất mà huy động cải tạo Long Dực đẩy cơ thể đi tới, gặp phải một ít ruột buông thõng xuống trước mặt thì đều dùng một thương vung qua. Rất nhanh ngay tại trong bụng Hoàng Kim Cự Trư xuất hiện một khu vực trống rỗng đủ chứa đựng thân thể đi về phía trước.

Không lâu sau Lâm Siêu đã đi tới vị trí xương sườn trong lồng ngực nó, dưới ánh sáng của thuẫn lade hình cung chỉ thấy ở bên trong xương sườn thô ráp to lớn chảy máu đầm đìa, máu thịt nhầy nhụa dính cùng một chỗ hơi khẽ phập phồng lên xuống.

" Trái tim ở ngay bên dưới." Lâm Siêu lập tức tiến lên, con Hoàng Kim Cự Trư này mặc dù đại não đã chết nhưng trái tim vẫn chưa ngừng đập, có thể thấy được sinh mệnh lực của nó manh mẽ biết bao.

Lâm Siêu đi đến vị trí cách trái tim nó chừng hai mét thì dừng lại, phía trước máu thịt quá nhiều, tiếp tục đi tới thân thể hắn không thể tránh né mà sẽ bị tiếp xúc một chút. Hắn nhìn về phía tay phải, nói: "Tới phiên ngươi rút tất cả máu tươi hoàng kim ở bên trong trái tim ra."

" Bao bọc thân thể ta, à không, là trên cánh tay." Anubis cười khà khà khống chế tế bào thần tính trong cánh tay phải Lâm Siêu nhúc nhích hóa thành một vài mạch máu, trên đỉnh mạch máu là những cái miệng quái dị bén nhọn há ra hung hãn cắn vào trong máu thịt, vươn đến trái tim ở bên dưới đó.

Bịch bịch!

Trong nháy mắt mạch máu tiến vào trái tim, Lâm Siêu thông qua mạch máu cánh tay rung động có thể rõ ràng cảm nhận được tần suất đập của trái tim Hoàng Kim Cự Trư.