Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 137: Bạch Tuyết




Lâm Thi Vũ nhìn thiếu nữ có đôi mắt long lanh tinh khiết như thủy tinh, bất giác sinh ra cảm giác muốn gần gũi, nói: "Tiểu Siêu, cô ấy xưng hô như thế nào?"

Lâm Siêu ngẩn người ra một lúc rồi mới nhớ là mình chưa có hỏi tên của thiếu nữ, hắn liển hỏi: "Cô tên là gì?"

"Tên, tên là cái gì?" Đôi mắt thiếu nữ chớp chớp, vẻ mặt mơ hồ nhìn Lâm Siêu.

Phạm Hương Ngữ thấy vậy không khỏi bật cười,nói: " Như một tờ giấy trắng vậy. Đúng là cái gì cũng không biết, chúng ta hãy gọi cô ấy là "Tiểu mơ hồ" hay "Tiểu hồ đồ" đi, mọi người thấy thế nào?

Vưu Tiềm nói: "Cô đúng thật là quá tùy tiện!"

"Ai cho ngươi phản đổi?" Phạm Hương Ngữ híp mắt lại nhìn hắn.

"Chỉ giỏi bắt nạt tôi." Vưu Tiềm khẽ lầm bầm trong miệng, rồi đi đến bên cạnh Lâm Siêu, nói: "Lão đại, cậu thấy cái tên nào mới thích hợp?"

Lâm Siêu trầm ngâm giây lát, ánh mắt hắn vừa vặn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặc dù bên ngoài đã chìm vào đêm tối, nhưng dưới mắt hắn vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở bên ngoài. Chỉ thấy cảnh vật bên ngoài được bao phủ bởi một tầng tuyết mỏng, đem cảnh vật xung quanh biến thành một thế giới màu trắng.

"Gọi cô ấy là…Bạch Tuyết đi." Lâm Siêu nói.

Vưu Tiềm ngạc nhiên nói: "Lão đại, cái tên này có phải quá bình thường hay không?"

Phạm Hương Ngữ nghe thấy vậy liền hừ nhẹ một cái, nói: " Cái tên đó không hay bằng cái tên ta đặt cho cô ấy."

Lâm Siêu không buồn để ý đến hai người bọn họ, cúi đầu nhìn thiếu nữ, nói: "Sau này gọi cô là Bạch Tuyết nhé, cô có thích cái tên đó không?"

"Bạch Tuyết…" Thiếu nữ lẩm bẩm nhiều lần cái tên của mình, dường như muốn ghi nhớ cái tên này thật kỹ, sau đó nàng ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Siêu, nói: " Tên là Bạch Tuyết, ta nhớ rồi, ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy, Bạch Tuyết sau này sẽ nghe lời ngươi."

Lâm Siêu gãi nhẹ chóp mũi, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ thảm hiểm một đại di tích, di tích này không giống như di tích Ai cập, mức độ nguy hiểm của nó cao hơn."

"Đó là loại di tích gì?" Vưu Tiềm sửng sốt kêu lên, lúc trước mọi người thám hiểm di tích Ai cập, gặp phải cánh tay của Anubis, thiếu chút nữa khiến bọn họ diệt đoàn.

"Di tích Maya!"

Di tích của nền văn mình cổ đại Maya?" Ánh mắt Lâm Thi Vũ lóe lên, cảm thấy vô cùng thú vị, nói: "Không nghĩ tới lại là nền văn minh này. Không ngờ bên trong dị không gian còn có cả di tích này nữa, không biết bên trong đó có cất giấu những thứ gì?"

Hắc Nguyệt cảm thấy hiếu kỳ, hỏi:"Tại sao không đi luôn trong ngày hôm nay?"

Lâm Siêu trả lời:" Tôi muốn điểu chỉnh trạng thái tốt nhất."

Trong cuộc chiến với Isis, năng lượng chứa bên trong đôi cánh Rồng đã bị khô kiệt. Cần phải tiến hành bổ sung năng lượng, nếu không với tình trạng này nếu tiến vào bên trong di tích, tỉ lệ sống sót chưa tới ba thành!

Nghe lời Lâm Siêu nói, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa, mỗi người lấy ra lều vải quang học. Lều vải quang học khi được khởi động sẽ có tác dụng tảng hình, phối hợp với Tử thi phấn trừ khi có Tiến Hóa Giả có năng lực 'Ánh sáng' giống như của Lâm Siêu, còn không sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy nó. Đây là một trong những dụng cụ thiếu yếu để sinh tồn nơi hoang dã.

Nhưng mà, Lâm Siêu lại một lần nữa gặp phải một vấn đề khó khăn…Cho dù hắn có giải thích như thế nào thì Bạch Tuyết cũng không chịu dời khỏi hắn, muốn được ngủ chung với hắn!

Mặc dù, suy nghĩ của nàng vô cùng đơn giản, ngủ là ngủ, nhưng mà Lâm Siêu lại cảm thấy không thích ứng. Vì do thói quen từ nhỏ của hắn, trải qua quá trình sinh tồn nhiều năm, hắn chưa bao giờ ngủ chung với người khác. Huống chi Bạch Tuyết,với hung danh nổi tiến chính là Nữ Vương vực sâu.

Lâm Siêu chỉ có thể nhẹ nhàng kiên trì giải thích cho nàng hiểu một vài quy tắc, lễ nghi, đạo đức… Mặc dù, từ nhỏ Lâm Siêu chưa được học qua, nhưng sau khi dung hợp ý thức với cái thân thể này, hắn đã có những hiểu biết hoàn chỉnh về thế giới quan xung quanh.

Bạch Tuyết nhào vào lòng hắn, giống như được nghe truyện cổ tích. Nghe hắn giải thích 'Bởi vì…', 'Cho nên…', mãi cho tới tận khuya, nàng mới miễn cưởng hiểu được một chút.

Thứ nhất, buổi tối phải đi ngủ.

Thứ hai, nam nữ không được ngủ chung cùng một chỗ.

Nghe lời, Bạch Tuyết nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng dù có ngủ thì bàn tay nhỏ của nàng vẫn nắm chặt lấy góc áo của Lâm Siêu.

Lâm Siêu nhẹ nhàng kéo một cái, nhưng mà nàng nắm rất chặt, đành cởi áo ra, sau đó ôm lấy nàng, bế nàng vào bên trong lều vải quang học, nằm trên đệm bông mềm mại.

Sau đó, Lâm Siêu quay trở lại lều của mình, không dùng bất gì để trải bên dưới,nằm ngả lưng lên trên sàn xi-măng lạnh lẽo.
Lâm Siêu nằm xuống, vừa nhắm mắt một cái là ngủ thiếp đi.

……………

Buổi sáng ngày thứ hai, khi trời chưa sáng hẳn.

Lâm Siêu là người tỉnh giấc đầu tiên, giờ phút này trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Ban đêm là lúc quái vật hoạt động mạnh nhất, nhưng đến ban ngày mức độ hoạt động của chúng giảm hẳn.

Lâm Siêu khẽ cựa quậy rồi ngồi dậy, khiến cho gân cốt toàn thân vang kêu lên rắng rắc. Hắn dùng tuyết đọng bên ngoài cửa sổ để đánh răng, rửa mặt. Rồi lấy một ít thịt, đồ hộp, gạo bên trong Không gian Thứ nguyên ra để làm bữa sáng.

Cho đến khi hắn nấu xong bữa sáng thì mọi người mới lần lượt tỉnh dậy.

Bạch Tuyết vừa mới tỉnh dậy, không thấy Lâm Siêu ở bên cạnh, đôi mặt lộ vẻ bối rối, nhưng mà rất nhanh, nàng liền cảm nhận được khí tức của Lâm Siêu, nhanh chóng chui ra khỏi lều, loạng choạng đi đến bên cạnh Lâm Siêu. Ngay lập tức, ánh mắt nàng chú ý đến những thức ăn mà Lâm Siêu vừa mới nấu xong, tò mỏ hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đồ ăn của người." Đợi lát nữa sẽ cho cô nếm thử.

Bạch Tuyết khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ rồi nói: "Thức ăn chính là nguồn năng lượng sao?"

Lâm Siêu hơi ngẩn ra, rồi gật đầu nói: "Ừ, có thể nói như vậy."

"Nói như vậy…" Bạch Tuyết ngay lập tức dùng bàn tay bé nhỏ chụp lấy thịt nướng và cá hộp trong mâm.

Lâm Siêu vội vàng giữ tay nàng lại, nói:" Trước khi ăn cơm phải rửa tay, còn nữa, không được dùng tay để bốc thức ăn, đợi lát nữa tôi sẽ dạy cô cách dùng thìa."

"Vâng!"

"Bạch Tuyết, để tôi đến chỉ cho cô cách đánh răng." Lâm Thi Vũ nhìn thấy nàng, liền kêu lên.

Bạch Tuyết dường như cảm thấy Lâm Thi Vũ không có ác ý, hơi do dự một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Rất nhanh, tất cả mọi người đã quây quần xung quanh mâm cơm, lấy từng phần bữa sáng dành cho mình.

Lâm Siêu dạy cho Bạch Tuyết làm thế nào để sử dụng thìa, tâm hồn nàng như một tờ giấy trắng vậy, cái gì cũng không biết, nhưng năng lực học tập của nàng rất mạnh, dạy một lần là nàng hiểu ngay.

Khi Bạch Tuyết ăn xong bữa sáng của chính mình, nàng xoa nhẹ bụng mình, nói: "Những nguồn năng lượng này, thật là kì lạ…"
Lâm Thi Vũ tỏ ra ân cần, hỏi nàng: "Cô cảm thấy không thoải mái sao?"

Bạch Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời: "Không phải, chi là cảm thấy, năng lượng bên trong rất ít, còn nữa ở bên trong có rất nhiều tạp chất."

"Phụt!"

Vưu Tiềm nghe thấy vậy, vội phun một miếng thịt nướng đang nhai trong miệng ra ngoài. Sau đó, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Siêu, hắn nhanh chóng nhặt miếng thịt lên, nhét vào mồm, cả những hạt cơm bị bắn ra ngoài. Tiếp xúc với Lâm Siêu lâu ngày, hắn biết được người đàn ông này vô cùng bất mãn với những hành động phí phạm lương thực.

Phạm Ngữ Ngữ liếc mắt nhìn Vưu Tiềm một cái, nói: "Không có ai tranh ăn với ngươi, vội cái gì?"

Vưu Tiềm vẻ mặt khổ sở , nói: "Nghe cô ấy nói đến tạp chất…Tôi chỉ muốn nghĩ tới cái đó."

"Phân và nước tiểu hay sao?" Phạm Hương Ngữ dùng hai ngón tay gắp lấy một miếng thịt, rồi ném vào trong miệng. Làm như chưa từng nói gì.

"Cái này…Còn không phải là một bữa ăn ngon lành hay sao?"

Sau khi ăn xong, mấy người Lâm Siêu tiếp tục lên đường.

Lợi dụng Tử thi phấn, mấy người Lâm Siêu dễ dàng che giấu khí tức của mình. Khi đi ngang qua một nhà kho bỏ hoang, Lâm Siêu sử dụng năng lực Ánh sáng Khúc xạ, liền nhìn thấy một con nhện khổng lồ. Con nhện này toàn thân đen nhánh,cao hai mét, trên da của nó xuất huện vô số những hoa văn quái dị, chỉ nhìn qua cũng biết đây là một con nhện độc.

Phía dưới bụng nó, có tám cái chân, sắc nhọn như dao.

Với một động vật thuộc loại chân đốt có kích thước nhỏ bé mà có thể biến dị đạt đến trình độ này, thì nó đã thuộc vào một tồn tại tương đối đáng sợ.

Lâm Siêu chuẩn bị tiến vào nhà kho bỏ hoang, đột nhiên dừng lại, sau đó sử dụng năng lực Thượng Đế Lĩnh Vực, nhanh chóng quan sát được bên trong nhà kho lúc này đã bị bao trùm bởi vô số tơ nhện. Toàn bộ nhà kho bỏ hoang đã bị tơ nhện bao trùm biến thành một cái kén khổng lồ.

Bất cứ kẻ nào hoặc quái vật không cẩn thận, lập tức sẽ bị những tơ nhện này quấn lấy, trên tơ nhện có chất độc gây tê liệt, chất độc sẽ từ từ ngấm xuyên qua da thịt, ngấm vào toàn thân, khiến cho cơ thể bị tê dại, có thể gây ra tình trạng hôn mê thậm chí là tử vong.

Mà khoảng không phía trước mặt Lâm Siêu lúc này xuất hiện một sợi tơ nhện trong suốt.

Lâm Siêu lấy Cổ thương từ trong Không gian Thứ nguyên ra, một thương đâm tới. Sợi tơ nhện tựa như một sợi gân dai chắc, độ đàn hồi lớn dưới công kích của đầu mũi thương sắc nhọn không bị cắt đứt.

Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, hội tụ tia Gramma ở đầu mũi thương.

Sợi tơ nhện dưới đòn công kích sắc bén, trở nên vô cùng đàn hồi, giống như sợi dây đàn bị kéo căng, kêu "Tưng!" một tiếng.
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, đáng tiếc trong tay hắn không có con Hủ thi nào có năng lực Hỏa hệ, nếu không chỉ cần một cây đuốc cũng có thế đem đốt đám tơ nhện này hóa thành tro. Hắn trầm tư một lát, rồi triệu hồi Trần Bách Thắng từ trong Không gian Thứ nguyên, quay lại bảo Phạm Hương Ngữ: "Cho nó thay đổi mật độ của tơ nhện."

Phạm Hương Ngữ bình thản đứng ở phía sau, không thấy nàng có động tác gì, Trần Bách Thắng từ từ bước về phía trước, trên gương mặt đang bị phân hủy của nó không biểu lộ bất cứ một chút tình cảm nào, lực lượng vô hình trong cơ thể nó từ từ khuếch tán hướng về phía tơ nhện.

Dưới tác dụng của năng lực 'mật độ', Lâm Siêu nhẹ nhàng múa thanh trường thương.

Phựt phựt phựt!

Sợi tơ nhện trong suốt, mềm dẻo nhưng lại vô cùng dai chắc, một thương của Lâm Siêu quét nhẹ qua, dễ dàng bị cắt đứt, rơi xuống đất.

Lâm Siêu và Trần Bách Thắng đứng sóng vai cùng nhau tiến về phía trước, rất nhanh tạo thành một con đường dần dần tiến sâu vào bên trong nhà xưởng.

Bên trong nhà xưởng tối đen như mực, nhưng Lâm Siêu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh. Chỉ thấy tơ nhện giăng khắp nơi, trên đó có vô số xương cốt treo lơ lửng và một số thi thể đang phân hủy, cùng với năm cái kén màu trắng cực lớn.

Vô số những sợi tơ nhện trong suốt giăng khắp nơi trong nhà kho.

Ở sâu phía bên trong nhà kho, nơi ánh sáng không thể chiếu tới, chợt có mấy đốm sáng màu đỏ lấp lóe, vô cùng yêu dị, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Một đường tiến sâu vào bên trong nhà kho, Lâm Siêu đã cắt đứt, phá hủy rất nhiều tơ nhện. Đi được một lát, bỗng nhiên Trần Bách Thắng dừng lại, Phạm Hương Ngữ nhíu mày nói: "Nguồn năng lượng trong cơ thể của nó đã hết sạch, không có cách nào bổ sung năng lượng được nữa."

Lâm Siêu khẽ nhíu mày, rồi quay sang bảo Lâm Thi Vũ: "Chị đến kiểm tra xem, xem những sợi tơ nhện này có hay không có khả năng truyền điện. Con nhện trốn ở sâu phía trong kia, có lẽ dựa vào sự rung động của những sợi tơ nhện mà phát hiện ra kẻ xâm nhập. Chúng ta nên tiến vào trong đó rồi tìm cách dụ nó ra."

Lâm Thi Vũ nhẹ nhàng gật đầu, dòng điện trong tay nàng bắn ra truyền vào mạng nhện, một lúc sau, nàng ngầng đầu lên, nói: "Có thể truyển điện, nhưng mà rất yếu, nhưng nếu chị phát động toàn bộ năng lực, hoàn toàn có đủ khả năng để giết nó."

"Vậy động thủ đi." Lâm Siêu nắm chặt lấy Cổ thương, vì đề phóng bị tấn công bất ngờ nên gọi cả con Hủ thi có năng lực "Phản nghịch" kia ra để phối hợp với hắn.