Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 4 - Chương 102: Ức hiếp




Nghe lời hắn nói, Đổng Nguyên sa sầm mặt, trong mắt hắn bắn ra tia sáng lạnh lẽo, nói:" Được rồi, chúng ta sẽ dùng hai người phụ nữ để trao đổi, các ngươi đừng có được voi đòi tiền!"

Người đàn ông trung niên cười gằn, nói: "Đúng đồ không biết điều, đã như vậy, đem tất cả phụ nữ gọi ra đây, ta muốn lựa chọn cẩn thận, một người đổi 5 túi gạo, không phải bất cứ ai cũng đáng giá như thế."

Đổng Nguyên sầm mặt nhìn hắn, nói: "Ngươi chớ có làm càn, quy củ của thủ lĩnh các ngươi rất rõ ràng, chỉ cần nữ nhân là được!"

Người đàn ông trung niên hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ nói: "Ta đây chính là quy củ, các ngươi thích thì có thể đi gặp thủ lĩnh mà cãi lý, hắn sẽ đối với ta cảm thấy có lý hay là với ngươi?"

Đôi mắt Đổng Nguyên trợn ngược lên, tức giận nghiến răng kèn kẹt, như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn, một lát sau, hắn nghiến chặt răng, trầm giọng nói: "Tưởng Nguyệt, gọi tất cả phụ nữ ra đây."

Sắc mặt Tưởng Nguyệt vô cùng khó chịu, liếc nhìn hắn, cuối cùng vẫn là không nói gì, tiến vào bên trong tòa nhà.

Số lượng nữ nhân tập trung bên trong tòa nhà không có thua kém so với nam nhân. Phụ nữ ở thời đại này cơ hội sống sót lớn hơn so với nam nhân, bởi vì những người đàn ông bình thường cho dù liều mạng làm bất cứ điều gì để sống sót, cũng sẽ không ở đâu chịu thu nhận, trừ phi đó là Tiến Hóa Giả.

Còn không cũng chỉ tốn lương thực.

Công việc tay chân nặng nhọc hay trở thành lính gác, chỉ cần ít người là được, nếu thu nhận nhiều người, ngược lại sẽ có nguy cơ xuất hiện bạo loạn.

Mà nữ nhân thì không giống như thế, bình thường nếu có cơ hội gặp được, rất nhiều người sẽ tìm cách đưa về, mặc kệ là dùng để hưởng thụ cũng được, hay dùng để giao dịch mua bán, đều vô cùng có lời. Quan trọng nhất chính là các nàng rất nhu nhược, hơn nữa khả năng chịu đựng vượt xa nam nhân.

Cho dù đánh chửi hay làm nhục thế nào, các nàng cũng sẽ cắn răng chịu đựng, không giống như nam nhân sẽ bạo phát, chống đối, sau đó cuối cùng sẽ bị giết chết.

Bọn họ trong mắt đại đa số Tiến Hóa Giả mà nói, so với súc vật cũng không khác là bao.

Trong tòa nhà có rất nhiều thiếu nữ chỉ 16, 17 tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt xinh đẹp, chỉ là đã lâu không được tắm rửa, nên không được sạch sẽ, hơn nữa bên trong tận thế các nàng không có điều kiện để soi gương, trang điểm, thay quần áo, rất ít khi rửa mặt, nhìn qua bên ngoài vô cùng lôi thôi, bẩn thỉu.

Tuy rằng, các nàng có thể dùng tuyết để tẩy rửa thân thể, thế nhưng các nàng chỉ là người bình thường, ở trong thời tiết giá lạnh dùng băng tuyết để tẩy rửa thân thể là một việc vô cùng khó khắn, tuyệt đối các nàng không thể nào chịu đựng nổi giá lạnh. Trước đây, các nàng từng là bảo bối trong nhà, được cha mẹ cưng chiều, là đóa hoa trong tay các chàng trai, trời sinh dung mạo mỹ lệ, chưa bao giờ phải chịu khổ. Nhưng nếu vì mạng sống, vì sinh tồn, những người phụ nữ tưởng chừng rất nhu nhược, yếu đuối như thế này, sẽ bộc phát ra được sức chịu đựng vô cùng mạnh mẽ mà người bình thường không thể có được.

Tưởng Nguyệt đưa những người phụ nữ này ra ngoài, trên mặt nàng lộ vẻ không đành lòng, là một người phụ nữ nàng biết số phận của những người sau khi bị lựa chọn đem đi. Bị đem về bên trong căn cứ, bị chà đạp, đùa cợt đến chết.

Những thiếu nữ cũng biết rõ được điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước, các nàng rụt rè sợ hãi nhìn người đàn ông trung niên, mặc dù biết vận mệnh của mình sẽ trở nên vô cùng bi thảm nếu chẳng may bị chọn trúng, nhưng các nàng lại không có ai có dũng khí lựa chọn tự sát.

Có người cảm thấy, sống tủi nhục còn hơn là phải chết.

Người đàn ông trung niên quét mắt nhìn những thiếu nữ này, gương mặt tựa như cười mà không phải cười nhìn Đổng Nguyên, nói: "Không phải ta nói đem hết tất cả những người phụ nữ ra đây, ngươi không nghe rõ sao?"

Sắc mặt Đổng Nguyên sa sầm, nói: " Tất cả đều đã ở đây, ngươi hãy mau lựa chọn đi."

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, nói: "Ngươi quên năng lực của ta là gì rồi sao, rõ ràng ở tầng ba còn có 3 người phụ nữ, ngươi cho rằng ta không có cách nhận biết được ư?"

Tưởng Nguyệt biến sắc mặt, lập tức nghĩ ngay đến mấy người Lâm Siêu, nàng không chờ Đổng Nguyệt mở miệng, lập tức nói: "Các nàng đều là Tiến Hóa Giả, ngươi không cần phải thắc mắc!"

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn nàng, nói: "Đây là chỗ nào mà ngươi có quyền được nói, các ngươi có ai là Tiến Hóa Giả tưởng chúng ta không biết hay sao, ta khuyên ngươi tốt nhất là đưa các nàng xuống đây, bằng không đừng trách chúng ta trở mặt!"

Đổng Nguyên quay đầu nhìn Tưởng Nguyệt, cau mày nói: " Chuyện hắn nói là thật?"

Tưởng Nguyệt không dám dấu giếm, liền vội vàng đem chuyện ngày hôm nay ra kể lại, sau đó nói: "Tôi đang muốn báo cáo với cậu, những người mới đến họ đều là Tiến Hóa Giả, chỉ là năng lực bọn họ vừa mới thức tỉnh, còn rất yếu."

Đổng Nguyên khẽ gật đầu, nói: "Đã là như vậy, hãy gọi các nàng xuống, để hắn nhìn một chút, đừng để hắn nhân cơ hội này tìm cớ gây sự."

Tưởng Nguyệt có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

………………..

Lâm Siêu mở ra Thượng đế Lĩnh vực chính là đang tìm kiếm lối vào di tích, nều như di tích thuộc về căn cứ này. Nhưng hắn tìm một hồi vẫn không phát hiện ra điều gì khả nghi, cũng như lối vào di tích. Lúc này sau khi nghe được đối thoại của nhóm người, liền không tiếp tục tìm kiếm nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như căn cứ này nắm trong tay di tích thì họ sẽ không bao giờ chịu sự chèn ép của căn cứ khác.

"Đi thôi, vật muốn tìm không có ở nơi này, đoán chừng là ở bên trong căn cứ khác, chúng ta đi đến đó tìm kiếm tiếp, nều như cũng không có, thì tiếp tục tìm kiếm ở khu vực bên ngoài." Lâm Siêu có chút thất vọng, vì lãng phí thời gian vô ích, bất quá may mắn là tìm được thông tin về căn cứ khác, không đến nỗi chuyến này tay không.

Đúng lúc hắn đẩy cửa ra thì vừa vặn nhìn thấy Tưởng Nguyệt đi lên tầng.

Tưởng Nguyệt trông thấy bộ dạng mấy người Lâm Siêu muốn đi ra ngoài, hơi sửng sốt, lập tức phỏng đoán mấy người Lâm Siêu có người có năng lực cảm ứng nên đã biết được chuyện đang xảy ra ngoài kia, cho nên chủ động phối hợp.

"Cảm ơn!" Trên mặt Tưởng Nguyệt lộ vẻ áy náy nói: "Không nghĩ tới các cậu vừa tới lại bị cuốn vào chuyện này, có điều các cậu đều là Tiến Hóa giả, hắn sẽ không dám đem các cậu đi đâu."

Lâm Siêu ngoảnh mặt làm ngơ đi sát qua bên người nàng, nói: "Không có việc gì phải cảm ơn, đây là việc của các cô, chúng tôi có việc, muốn rời khỏi nơi này, không tạm biệt."

Trên mặt Tưởng Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Rời khỏi nơi này? Các cậu muốn đi đâu, chờ chút, lẽ nào các cậu muốn đi nhờ vả bọn họ? Nếu là như vậy , tôi khuyện các cậu tốt nhất đừng có giả vờ ngớ ngẩn, bọn họ không phải là người tốt lành gì, những kẻ này, bọn chúng đều là những kẻ tham lam sợ chết, chỉ chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, các cậu đi theo bọn họ sẽ trở thành bia đỡ đạn cho bọn họ, nếu không Đổng thủ lĩnh đã sớm lựa chọn thuần phục bọn họ."

Lâm Siêu phảng phất không nghe thấy lời nàng nói, nhanh chóng đi xuống cầu thang.

Phạm Hương Ngữ tay cẩm cái ô, để sau lưng mình, vừa đi vừa hát chạy đuổi theo sau lưng Lâm Siêu, cùng mấy người Hắc Nguyệt , Lâm Thi Vũ đồng thời xuống tầng.

Tưởng Nguyệt không khỏi giậm chận tức giận, nhanh chóng đuổi theo.

"Tôi thật không nghĩ tới, các người lại sợ chết như thế, bọn họ thật sự không phải là dạng người tốt lành gì, tại sao lại không tin tôi, chỉ cẩn các cậu không muốn đi, bọn họ tuyệt không dám làm gì…" Tưởng Nguyệt không ngừng khuyên bảo, thế nhưng Lâm Siêu vẫn không động lòng, rất nhanh, mấy người đã đi ra bên ngoài tòa nhà.

Khi ba người phụ nữ sau lưng Lâm Siêu xuất hiện, khung cảnh xung quanh dường như sáng sủa thêm vài phần.

Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ, ánh mắt lập tức sáng lên, vui mừng tiến lên hai bước, nói: "Được, được, cả hai người này, ta đều muốn!"