Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 46: Tiếng kêu của người tuyệt vọng




“Đợi tôi với!”

Ngay khi Lâm Siêu chuẩn bị rời đi, âm thanh Diệp Phỉ từ phía sau truyền tới. Cô hớt ha hớt hải chạy đến, ôm lấy Lâm Thi Vũ rồi quay sang nói với Lâm Siêu: “Tôi sẽ đi cùng anh. Tôi biết có một chỗ an toàn, hãy tới đó rồi đợi tới sáng hẳn tiếp tục đi.”

Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nhìn nàng, rất hứng thú hỏi: “Ngươi không sợ bị đám quái vật ăn thịt à? Trốn ở chỗ này chẳng phải an toàn hơn nhiều sao?”

Ban đêm hạn chế tầm nhìn của Diệp Phỉ, nên cô không thể nhận ra vẻ mỉa mai trên khuôn mặt Phạm Hương Ngữ. Cô lắc đầu nói: “Bọn họ quá đáng ghét, tôi thà chết cũng không muốn ở đó thêm một giây nào.”

“Chà chà, thật đúng là một kẻ không sợ chết. Hy vọng ngươi sẽ không hối hận với quyết định của mình khi bị đám quái vật kia ăn thịt.” Phạm Hương Ngữ cười hì hì nói.

Diệp Phỉ khó hiểu nhìn cô hỏi: “Ngươi không sợ sao?” Cô không thể hiểu được một cô bé lạc vào thời khắc đen tối như thế này lại chẳng có chút sợ sệt, ngược lại còn có tâm tình đùa giỡn như vậy.

Sợ? Phạm Hương Ngữ không nhịn được cười nói: “Ừ, Ta sợ lắm cơ.”

Lâm Siêu cóc đầu cô một cái, nói: “Cô tin ta khâu mồm lại không. Đi thôi, tốc độ nhanh lên chút.”

Phạm Hưỡng Ngữ lè cái lưỡi nhỏ, mặt đầy vẻ tươi cười.

Diệp Phỉ nhìn về cặp mẹ con vẫn đang khóc lóc cầu xin, vội vàng đi lại nói: “Đứng lên đi, có làm gì nữa cũng vô ích thôi. Cùng tôi rời đi sẽ an toàn hơn...”

Người phụ nữ trung niên gạt bàn tay đang đưa tới, tức giận nhìn cô, khuôn mặt đầy nước mắt, nước mũi, bi phẫn nói: “Các người cút đi! Tất cả đều do cô mà ra, nếu không phải cô dẫn đám người đó về mọi chuyện đã không thành như thế này.”

Diệp Phỉ chẳng ngờ tới cặp mẹ con lại nghĩ mọi lỗi lầm do cô gây ra.

Phạm Hương Ngữ lắc lắc đầu chặc lưỡi, mỉa mai nói:”Chị cảnh sát ơi, chị nghĩ rằng không còn súng nữa thì sẽ có ai nghe lời chị sao? Nếu như còn súng chắc chắn hai mẹ con kia sẽ bò lại đây mà năn nỉ chị mang họ theo, nhưng tiếc là… chị lại chẳng còn súng nữa. Đối với hai người họ, chị chẳng khác với họ lắm đâu, đều chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm mà thôi. ”

Diệp Phỉ giật mình, từ từ hiểu rõ hơn mọi thứ.

Lúc này, người phụ nữ trung niên khóc rống hướng vào bên trong hét to: “Xin hãy để tôi vào, nếu cậu cần tôi cũng có thể lên giường với cậu. Ít nhất hãy để con gái của tôi vào bên trong. Làm ơn… nó còn quá nhỏ để chết… ”

Diệp Phỉ giật mình, khó tin nói: “Cô điên rồi, không phải cô đã có chồng rồi sao. Làm sao có thể cùng người khác làm cái chuyện phản bội như thế chứ.” Cô tức đến nổi không biết nên nói gì, cô không thể ngờ được trên đời có người không biết biết đến hai chữ “xấu hổ” là gì.

Lâm Siêu nhìn ba người cãi nhau ỏm tỏi, càng ngày càng thu hút được nhiều hủ thi. Hắn nhịn không được đành phải ôm lấy Lâm Thi Vũ trong tay Diệp phỉ, rồi lao nhanh về phía màn đêm sâu hun hút kia.

Phạm Hương Ngữ nhún vai một cái, đem hai cái tay trắng trẻo để ở sau lưng, tung tăng chạy theo phía sau hắn như một con bướm đen vui vẻ.

Diệp Phỉ nhìn ba người Lâm Siêu, rồi lại nhìn về phía hai mẹ con, cuối cùng cắn răng chạy theo phía sau ba người Lâm Siêu.

Cô vừa chạy được vài bước liền nghe thấy tiếng rít gào từ xa vọng lại, nhìn về phía bên trái, từng tiếng kêu gào đói khát vang lên liên tục, từ từ tiến về phía này. Thứ tiếng kêu này cô đã quá quen thuộc, thứ tiếng kêu phát ra từ cái yết hầu đã mục rữa của đám quái vật kinh tởm.

Trong lòng Diệp Phỉ sợ hãi, không thể ngờ tới đám quái vật đã tới đây. Nhìn về phía màn đêm mịt mù, cô không thể nhìn rõ đám quái vật ở đâu, chỉ đánh hô lên về phía đám Lâm Siêu: “Trở về đi, chúng ta vào trong trốn rồi sáng mai hẳn tìm đường đi.”

Lâm Siêu vờ như không nghe thấy, tốc độ cũng nhanh hơn.

Nhìn thân ảnh ba người càng ngày càng xa, Diệp Phỉ chỉ đành cắn răng chạy theo phía đuổi theo phía sau.

Ở phía cửa, người trung niên họ Hoàng và thanh niên tuấn tú khi nghe thấy tiếng kêu gào sắc mặt liền trắng bệt. Họ chẳng nghĩ tới tên thanh niên kia lại thối mồm đến vậy, nói quái vật tới liền tới một đàn. Bọn họ liền đẩy hai mẹ con ra ngoài, dùng hết sức bình sinh chạy vào bên trong đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng một nửa, hai mẹ con liền lao tới, chặn cửa lại muốn chui vào bên trong.

Người trung niên họ Hoàng dùng chân đá vào mặt cô, khiến cho cả xương mũi bị gãy, mặt đầy vết máu. “Cút đi, đồ đáng chết!”

Đá văng hai mẹ con, gã liền đóng chặt cửa, khóa trái lại rồi cấp tốc chạy vào bên trong.

Người phụ nữ trung niên dùng sức gõ cửa, nhưng thấy cửa đã khóa trái, đám quái vật lại đang tới càng ngày càng gần, cô liền lộ ra vẻ tuyệt vọng. Chẳng để ý tới máu vẫn đang chảy trên mặt mình, đối với con gái nói: “Nhanh chạy, chạy tới cô cảnh sát kia. Mẹ sẽ ở đây cản bọn quái vật kia lại.”

“Mẹ, đừng mà…” Cô con gái khóc lóc lắc đầu.

Người phụ nữ trung niên giận dữ nói: “Nghe lời mẹ! Nhanh đi, không được để mẹ chết một cách vô ích!” Cô biết nếu cả hai cùng chạy liền rất nhanh bị đám quái vật kia bắt kịp, chỉ khi có một người hy sinh, người còn lại mới có cơ hội sống sót.

Hống~!

Tiếng kêu gào khát máu đã rất gần, khoảng cách chỉ chừng mười mét.

Cô bé khóc lóc một lúc cuối cùng vẫn quay người bỏ chạy, đuổi theo bóng người của cô cảnh sát, rồi dần biến mất trong màn đêm.

Người phụ nữ trung niên nhìn bóng lưng con mình, trong mắt hiện lên sự hối hận. Nếu vừa nãy cô chịu đi theo đám người Lâm Siêu, chắc hẳn bây giờ cả hai đều đã an toàn rời đi. Nhưng trên đời lại chẳng bán thứ thuốc “hối hận”.

Trong mắt cô chứa đầy sự sầu thảm, nở nụ cười nói: “Tiểu Ngọc, mẹ không thể ở bên con nữa rồi…” Cô lau đi vết máu và nước mắt, đứng sát cửa, dùng đầu liên tục đập vào, oán độc nói: “Tao có chết cũng phải lôi chúng mày theo cùng.”

Một con hủ thi chạy tới trước tiên bị mùi máu của cô kích thích, hưng phấn lao lên.

Nhìn khuôn mặt đã mục rữa một nữa khiến cô sợ đến run người, theo bản năng dùng tay chân kháng cự lại con hủ thi. Con hủ thi chẳng bị chút chướng ngại như vậy cản trở, nó dùng cái miệng đen ngòm cắn phập vào cổ cô, tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức vang lên, thân thể người phụ nữ co quấp vung vẩy liên tục.



Đám người Lâm Siêu cách ngoài hai trăm thước, nghe thấy từ phía sau vang lên thiếng kêu thảm thiết.

Diệp Phỉ sợ hãi run lên, nàng biết giọng hét này, chẳng ai khác ngoài người phụ nữ trung niên.

Đúng lúc này, trong bóng tối ở phía sau cô phát ra tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng âm thanh nức nở hô: “Chị cảnh sát, chị cánh sát chờ em với…”

Diệp Phỉ nghe thấy tiếng kêu của một bé gái, cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Từ trong bóng tối, bóng người dần hiện lên rõ ràng, chính là cô con gái của người phụ nữ trung niên kia.

Cô bé nghe thấy tiếng kêu thảm của mẹ, nước mắt như thác đổ liên tục chảy ra.

Diệp Phỉ vội vàng ôm cô bé nói: “Nhanh, lại đây với chị.”

“Vâng.” Cô bé gật đầu, mới chạy được ba bước bỗng có một con hủ thi lao ra từ trong màn đêm.

Phốc!

Con hủ thi lao tới, vừa định tóm lấy bé gái bỗng đứng lại, rồi ngã xuống đất.

Ở trong màn tối này chỉ có Phạm Hương Ngữ cùng Lâm Thi Vũ có thể nhìn thấy một thanh phi đao như thiểm điện bay xuyên qua đầu con hủ thi, nhanh chóng kết thúc mạng sống của nó.

Lâm Siêu thu lại ngón tay, hắn cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn, cứ như vậy tiếp tục đi.

Diệp Phỉ chạy tới nâng cô bé dậy, tuy không biết vì sao con quái vật như bị trúng gió mà ngã xuống, nhưng cô cũng chẳng bận tâm nhiều, lập tức ôm lấy cô bé xoay người chạy, hướng về phía đám người Lâm Siêu đuổi theo.