Thẩm Trì không muốn một mực khoan dung nhượng bộ, hắn không hiểu lắm tính cách của đại bộ phận người Nhật Bản, nhưng An Bội Hoa Nại người này, vừa nhìn chỉ biết không phải loại hình dễ kích động, không bị kích động, đồng nghĩa với nghĩ nhiều, gã sẽ không ở dưới tình huống phiêu lưu mà tùy tiện hành động, bọn hắn chỉ có bốn người là đúng, nếu bốn người bọn hắn đối nơi đóng quân này có bất cứ uy hiếp gì, gã lại phải tiếp tục cân nhắc một chút, muốn dùng phương pháp xử trí bọn hắn nào càng an toàn hơn, mà không phải gọn gàng linh hoạt bao vây diệt trừ.
Trên số lượng người, bốn người Thẩm Trì so với hơn ba vạn kẻ đóng quân nơi đây là không cách nào so sánh được, nhưng đám người Nhật Bản đã ngủ đông tại địa phương này lâu như vậy, nhất định là không muốn để lộ ra, chiếu theo Kỷ Oánh nói, mỗi lần người Nhật Bản di chuyển đến nơi đây, hao tổn không hề nhỏ, bất kể là An Bội Hoa Nại vẫn là Tam Phổ Dực có lẽ đều cũng vì nguyên nhân này mà càng thêm quý trọng mỗi một người tại đây.
Bọn họ không muốn những người này chịu quá nhiều thương tổn, mà Thẩm Trì biết, một khi bốn người bọn hắn biểu hiện ra thực lực cường đại nghiền áp mọi người, An Bội Hoa Nại nhất định sẽ càng cẩn thận nghĩ ngợi hơn nhiều, bởi vì muốn quanh minh chính đại thu thập mấy người bọn hắn, bọn họ cũng phải trả một cái giá khá lớn, lấy An Bội Hoa Nại một bộ tính cách giả tạo như vậy, nghĩ biện pháp bố trí thiết kế âm thầm khử bọn hắn là chiếm khả năng lớn nhất.
Cho nên, Thẩm Trì muốn, là kinh sợ!
Trong doanh địa có sân đặc biệt huấn luyện, chiếm diện tích tương đối lớn, lớn như vậy cũng ở một mặt nào đó để chuẩn bị cho đám dị năng giả trong doanh địa kia sử dụng, lúc đám Thẩm Trì tới, có một đội binh lính đang ở trong này luyện súng, tiếng đạn bắn vào bia “Pằng pằng phập” không dứt bên tai.
Không phải nói Thẩm Trì, chính là người có số tuổi ít nhất trong cả bốn, nhìn qua nhu nhược nhất – Kỷ Gia, mặt cũng chẳng đổi sắc, không chút nào bởi tiếng súng dày đặc này mà lộ ra một tia khiếp ý.
Bọn nhóc là thật sự không sợ hãi, những đứa trẻ ở mạt thế gặp qua nhiều tang thi như vậy, đã động thủ giết người, xem qua thi thể tràn đầy máu tươi, móc mắt từng ấy người, ngao luyện thi mỡ hoặc hỗ trợ ngao luyện thi mỡ, làm sao còn có thể bởi tiếng súng vang mà cảm thấy sợ hãi được nữa?
An Bội Hoa Nại không dấu vết đem ánh mắt thu trở về, Tam Phổ Dực vung tay lên, đội binh lính kia chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn liền xếp thành hàng chạy xuống, Thẩm Trì liếc mắt nhìn bia ngắm một cái, cơ hồ toàn bộ đều trúng hồng tâm, trong lòng hơi rùng mình, xem ra, binh lính nơi này hầu như là quân tinh nhuệ!
“Thẩm tiên sinh, người bên chúng ta nhiều, ai xuất chiến đều được, không biết trong bốn vị đây ai lên trước?” An Bội Hoa Nại mỉm cười nói.
Thẩm Trì hơi nhíu mày, “An Bội tiên sinh, có điều ta muốn nói trước, sinh tử có số, chúng ta động thủ chính là không giữ chừng mực, đều dùng phương pháp để giết người.”
Ánh mắt An Bội Hoa Nại sâu thẳm, “Không cần lo lắng, vốn đã là mạt thế, tất cả mọi người đều ăn bữa hôm lo bữa mai mà sống sót, chẳng lẽ còn sợ chết sao?” Gã đã cho người gọi tới hai mươi mấy dị năng giả kia, phần lớn là những gương mặt quen nhìn thấy ngày hôm qua, “Các ngươi nói, trong các ngươi có ai sợ chết?” Câu cuối cùng này dùng tiếng Nhật nói, lại không gây trở ngại đám Thẩm Trì lý giải hàm nghĩa.
“Không sợ!” Bọn họ dùng tiếng Nhật trả lời, thanh âm đồng loạt dứt khoát.
Trong tâm người Nhật Bản, luôn có một khối quyết tâm ngoan cường như vậy, đây là đặc tính của dân tộc họ, cũng là của binh lính Nhật Bản trong lịch sử kia, một khi chiến bại tự nguyện mổ bụng tạ tội, Thẩm Trì chính là lạnh lùng cười, “Nếu như vậy, người đầu tiên để ta đến đi!”
An Bội Hoa Nại cũng dự đoán được Thẩm Trì cần lập uy ở trận đấu đầu, cho nên lúc Thẩm Trì đề nghị là người đầu tiên lên sân đấu gã một chút cũng không ngoài ý muốn, vì thế gã nhìn về phía đám dị năng giả kia, điểm ra một người trung niên so với người Nhật Bản thông thường mà nói là khá cao to, “Eiji, trận này ngươi lên đi!”
“Rõ, đại nhân!” Người này không có nửa điểm chần chờ, gọn gàng dứt khoát đáp.
Thẩm Trì lấy xuống hộp ngàn cơ trên lưng, dưới nội công Kinh Vũ Quyết, hộp ngàn cơ so với Thiên La Ngụy Đạo lớn hơn không ít, nhưng nhìn qua lúc nó còn được gấp gọn lại vẫn là không quá lớn, vô luận màu sắc hay bộ dáng đều không hề phô trương, vậy mà lúc đặt lên tay lại giống như máy móc nháy mắt biến đổi, lập tức liền phát ra sát ý lẫm liệt, thêm mấy phần dữ tợn.
Vị dị năng giả Nhật Bản kia tên Eiji Nakajima, ngày hôm qua nhìn thấy bốn người trẻ tuổi này gã đã cảm thấy sát tính rất nặng, đây thuần túy là một loại trực giác, một loại trực giác tựa như gặp được đồng loại, mà lúc này Thẩm Trì chính là thản nhiên nhìn gã, gã đã cảm thấy đáy lòng phát lạnh, gã trong hai mươi mấy người kia, được xem như nằm trong top lợi hại, tuy rằng không phải mạnh nhất, lại là một kẻ cẩn thận, kinh nghiệm phong phú, bởi vì trước khi mạt thế giáng lâm, gã vốn chính là trải qua những ngày liếm máu trên lưỡi đao, cho nên mạt thế sau, gã không có chút nào không thích ứng được, ngược lại sau khi thức tỉnh được dị năng, xuống tay càng thêm cay độc, tại phương diện giết người hoặc đối địch, nơi đây cơ hồ không ai so được với gã.
Không được, không thể đợi thêm nữa.
Eiji Nakajima cảm giác lông tơ cả người đều bị dựng đứng lên, trực giác mách bảo gã biết, chờ thêm chút nữa thôi, người này rất nhanh liền đoạt mạng gã!
Trung Đảo coi như là một vị dị năng giả đặc thù, dị năng của gã thậm chí cả An Bội Hoa Nại cũng không biết nên xếp vào loại nào, nhưng không thể nghi ngờ là cực kỳ hữu dụng. Mà lúc này thân hình gã nhoáng lên một cái, cực kỳ nhanh mà chuyển động.
Đừng nhìn Eiji Nakajima là một kẻ cao to, lúc chạy lại cực mau lẹ nhẹ nhàng, giống như một con linh dương vậy.
Trên mặt Thẩm Trì còn mang theo mỉm cười, hắn đã giơ lên hộp ngàn cơ.
Mồ hôi lạnh trên trán Eiji Nakajima lập tức túa ra, rốt cuộc không cho gã tiếp tục chần chờ nữa, gã chỉ cảm thấy đồ vật kia làm gã sinh lòng sợ hãi, gã đã qua nhiều năm không gặp loại cảm giác này, ngày xưa đi ở lằn ranh nguy hiểm để cho gã có được trực giác đối tình huống uy hiếp tới sinh mệnh vượt quá thường nhân!
Trong lòng Thẩm Trì vừa động, nhảy lui về phía sau, chỗ đứng vừa nãy của hắn xuất hiện một cái cánh tay, lưỡi dao găm loang loáng màu xanh lam, hiển nhiên được tẩm qua kịch độc, hơn nữa lại sắc bén vô cùng, cực dễ dàng cắt qua da người.
Ồ, lại có thể là loại dị năng quỷ dị này.
Tách rời thân thể, nháy mắt thuấn di, mà hắn vừa mới đứng lại, một chân liền hiểm hiểm hướng hai chân hắn quét đến.
Có ý tứ.
Ý cười Thẩm Trì ngược lại càng thêm sâu sắc, tiếc nuối chính là, hắn đã sớm làm quyết định, trận đầu, hắn muốn giết gà dọa khỉ, nhưng thật ra một dị năng giả đặc thù như vậy, bị giết trong tay hắn, An Bội Hoa Nại có thể hay không thẹn quá hóa giận?
Có nên không, gã kia mặt ngoài càng là ôn nhu tao nhã, hòa nhã vô song, bên trong liền tuyệt đối là đầy bụng tính kế, am hiểu nhất ẩn nhẫn, không đến mức vì một người như này liền trở nên vọng động.
Ý nghĩ kia trong giây lát xẹt qua đầu, cả người Thẩm Trì tại sân huấn luyện liền tiêu thất!
Đúng vậy, triệt triệt để để biến mất.
“… Không phải nhẫn thuật, không cảm giác được bất cứ dấu vết gì.” Một nam nhân có chút thấp bé đầu túa ra mồ hôi, lén lút nói với Tam Phổ Dực.
Chỉ tốn một câu này, Eiji Nakajima đã ầm ầm ngã xuống, tốc độ gã chạy băng băng đã đến cực hạn, chợt trái chợt phải, nhảy lên hạ thấp, cho dù là thần bắn súng cầm súng nhắm vào gã, đều khó cam đoan mà một kích tất trúng, nếu bàn về kinh nghiệm, gã quả thật đầy mình, biết dưới tình huống như thế nào thì làm sao có thể né tránh được công kích của địch nhân.
Ở trước mắt Thẩm Trì, cố gắng của gã lại chẳng có chút tác dụng nào cả, thật giống như một tên hề kiệt lực phô diễn, nhưng căn bản không có nửa người cổ động cho gã.
Ngực Eiji Nakajima có một lỗ máu to tướng, một mũi tên nỏ màu trắng bạc xuyên hẳn qua lồng ngực gã đâm xuống mặt đất, vẫn còn ong ong chấn động.
Một mũi tên cực kỳ đau khổ.
Từ lúc Nỏ xuyên tim trở thành khả năng của chính hắn, Thẩm Trì vẫn rất thích dùng kỹ năng này, so với Tên Truy mệnh còn thích hơn, chẳng sợ Tên Truy mệnh tạo độ thương tổn thực tế so nỏ Xuyên tim còn muốn lớn hơn, giết chết Eiji Nakajima dùng một mũi Truy mệnh là đủ rồi, nhưng hắn vẫn thích dùng một mũi nỏ Xuyên tim cực kỳ đau khổ cơ.
Eiji Nakajima nhất thời còn chưa chết, gã không dám tin ngã xuống, tay chân còn đang run rẩy giãy giụa.
Nhưng trái tim gã đã bị bắn thủng, trong đám người Nhật Bản này lại không có dị năng giả Mộc hệ, số của gã căn bản chính là phải chết.
Trong mắt An Bội Hoa Nại hiện lên vẻ khiếp sợ, cũng rất nhanh che dấu đi, nhẹ nhàng phân phó, “Đi đem thi thể ngài Eiji về, nếu quang vinh hy sinh trên chiến trận, thì nhất định phải đưa anh ấy an táng cẩn thận.” (Ở đây trong QT ghi là “Eiji quân”, có ý chỉ cách xưng hô tôn trọng dành cho một người đã hy sinh trong tiếng Nhật, nếu mình không nhầm từ đó chính là kimi thì phải. Không chắc nên để ngài thôi, và cũng đổi luôn là ‘anh ta’ chứ không phải danh từ nhân xưng nào khác)
“Vâng, thưa đại nhân.”
Trong nhóm dị năng giả ở đây, có một vài người sắc mặt hiện lên bi thương, còn lại đều bình tĩnh như trước, cũng chẳng có ai sợ hãi cả, chẳng sợ Thẩm Trì thể hiện thực lực cường đại như vậy, thời điểm bọn họ nhìn hắn trong ánh mắt lại chẳng có nửa phân nhát gan, ngay cả đoàn binh lính xem trận chiến đấu trên mặt cũng không có chút nào bộ dáng sợ hãi, trong đôi mắt chỉ có chiến ý cuồng nhiệt.
Lòng Thẩm Trì nặng trĩu, mấy người Nhật Bản trước mắt này, căn bản không phải binh lính bình thường cùng dị năng giả bình thường, tố chất tâm lý cao cùng ổn định như vậy, bọn họ —— nhất định là quân tinh nhuệ của Nhật Bản a…
Tưởng tượng như vậy, lúc hắn đối diện những người này càng thêm kiêng dè, chỉ mong Bắc Kinh bên kia đừng coi tin tức này là trò đùa, hắn thực lo lắng người được phái đến đây không thể so với đoàn quân Nhật Bản này, lại thành kết cục máu chảy thành sông.
Bởi vì, quân nơi đây lên đến hơn ba vạn! Không phải ba mươi không phải ba trăm lại càng không là ba nghìn, mà là hơn ba vạn!
Thẩm Trì bắt đầu lo lắng muốn hay không tìm thời gian một lần nữa đi ra ngoài truyền thêm một lần tin tức nữa.
Càng làm hắn lo lắng chính là, đời trước thẳng đến mạt thế năm thứ mười lăm trước đêm hắn bị đưa vào sở nghiên cứu, hắn cũng chưa nghe đến việc Bắc Kinh nhận được tin tức liên quan đến người Nhật Bản, hiện tại ngẫm lại tựa hồ có truyền thuyết mấy khu an toàn phương Nam không biết bị thứ gì tập kích, toàn bộ người dân trong thành bị tàn sát hàng loạt, không còn một người nào sống sót, không có bất cứ nhân chứng sống nào, nhưng lúc đó tất cả mọi người còn tưởng là do tang thi cấp cao cường đại cùng động vật tiến hóa làm.
Hiện tại hắn ở nơi đây, lại trong giây lát nghĩ thông suốt rất nhiều điều, chỉ sợ căn bản không có tang thi cấp cao cùng động vật tiến hóa nào cả, mà là do lực lượng tinh nhuệ của Nhật Bản này, giống như một đội quân âm hồn ngủ đông trên đất Trung Quốc.
“Thẩm tiên sinh quả nhiên là cao thủ.” Thái độ của An Bội Hoa Nại vẫn như trước tao nhã ôn hòa, gã nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, “Chỉ sợ những người của ta nơi đây cũng không phải đối thủ của Thẩm tiên sinh, không biết ba vị khác có hứng thú hay không chơi đùa một chút?”
Minh Nguyệt đứng dậy, cậu như cũ vẫn là khuôn mặt băng lạnh, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc, “Ta tu luyện chính là pháp môn đạo gia chính tông, cũng không muốn động thủ cùng những người khác, không biết An Bội tiên sinh có hứng thú xuống đài luận bàn cùng ta hay không.”
Lời này vừa dứt, hiện trường lập tức yên ắng!
Khóe miệng Thẩm Trì mang theo nụ cười thản nhiên, cực hứng thú nhìn về phía An Bội Hoa Nại. Những lời này không phải hắn dặn Minh Nguyệt nói, mà là chính chủ ý của Minh Nguyệt, xem ra đám người Nhật Bản này có người nổi tâm tư với Kỷ Gia khiến Minh Nguyệt thực căm tức a, chẳng sợ đêm qua đã hành hạ đến chết năm người kia, vẫn không thể tiêu tan cơn tức của cậu.
Sách, cơn tức của người trẻ tuổi thật đúng là lớn.
Ý cười trên mặt An Bội Hoa Nại dần thu lại, gã nhìn về phía khuôn mặt lạnh băng cùng đôi mắt hờ hững của Minh Nguyệt, Minh Nguyệt mặc áo bằng bông trắng rộng rãi cùng chiếc quần dài đen rộng, tóc đen thật dài được buộc lại thành một bó, mặt mày tuấn tú, cứ đứng như vậy cũng thành một bộ vân đạm phong khinh tiên phong đạo cốt, có thể do tuổi còn quá nhỏ, khuôn mặt mới mười bảy mười tám tuổi còn vương vài phần trẻ con, nhưng khí chất toàn thân lại không có nửa điểm non nớt.
Gã không có nghĩ đến thiếu niên này lại có lá gan lớn như vậy, sẽ ngay trước mặt mọi người phát ngôn ra câu nói đó, làm gã đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không được.
An Bội Hoa Nại tại quân doanh này uy vọng cực cao, không chỉ bởi hắn có thuật nuôi thi đặc biệt, còn có sức quyến rũ nhân cách cá nhân bản thân gã nữa, cũng bởi vì gã rất cường đại, bất kể như thế nào, ở mạt thế lực lượng mới là thứ bảo đảm lớn nhất, một khi gã đáp ứng, ở trong lòng mọi người việc gã thắng là chuyện hiển nhiên, hơn nữa phải thắng được xinh đẹp, hơi lộ ra một chút chật vật thôi sẽ cực kì khó coi, một khi thua —— đối với thanh danh của gã sẽ là một đả kích cực lớn, huống chi lại còn là trận luận bàn không quản sinh tử như này.
Tuy rằng gã cũng không cảm thấy được thiếu niên trước mắt này có thể giết được gã.
“Như thế nào, An Bội tiên sinh không dám sao?” Giọng điệu Minh Nguyệt luôn luôn thản nhiên, giống như không có nửa phần cảm xúc dao động nào.
Những lời này lại gần như là khiêu khích.
An Bội Hoa Nại không lên đấu cũng không được, gã lớn tiếng nở nụ cười, “Người Trung Quốc các ngươi có câu ngạn ngữ ‘Nghé con không sợ cọp’, người tuổi trẻ này có suy nghĩ thật lớn gan.” Trên miệng gã khen ngợi, nhưng trong lòng đã nhấc lên cảnh giác, thiếu niên này có gan như vậy khiêu khích nhất định có thứ dựa vào, gã cũng sẽ không bởi một câu kia mà giận tím mặt, chính là trong lòng vẫn có chút không thoải mái, “Như vậy, mời.” Rốt cuộc vẫn phải đứng trên sân huấn luyện.
Minh Nguyệt cũng đứng dậy, hai người đứng dối diện nhau, Minh Nguyệt mới mười bảy tuổi cũng đã cao hơn An Bội Hoa Nại nửa cái đầu, thời tiết hôm nay căn bản không tốt như An Bội Hoa Nại nói, trái lại âm u, bởi vì cách biển không xa, gió càng lúc càng lớn, lại mang không đi khô nóng trong không khí, mắt thấy một hồi mưa gió sóng thần muốn đến. Quần áo Minh Nguyệt rộng rãi, ở trong gió phần phật mà bay, phiên nhiên theo gió, An Bội Hoa Nại mặc kimono rộng thùng thình, đồng dạng tóc dài tung bay, lấy thưởng thức thị giác mà nói hai người đối địch như vậy vẫn là thập phần cảnh đẹp ý vui.
Nhưng rất nhanh, mọi người liền không dậy nổi cảnh đẹp ý vui được nữa, bởi vì không biết vì cái gì, một loại cảm giác âm trầm tràn ngập đến!
An Bội Hoa Nại nhắm hờ nửa con mắt, trong miệng thì thào niệm câu từ gì đó, rất nhanh một ngôi sao năm cánh thật lớn hiện ra dưới chân gã, nhìn khí thế phi phàm. Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, một tấm bùa cậu kẹp tại ngón giữa dựng đứng như dao mỏng, bay lên hư không như nhập vào vùng không gian trong suốt, bùa bắt đầu từ viền mép trong giây lát sáng ngời lên.
Một người thật cao lớn mặc giáp trụ xuất hiện, gã mặc áo giáp màu đen, đội mũ gạc hươu, cầm trong tay thanh Tinh Linh Thiết*, nhìn uy không tả được. An Bội Hoa Nại thản nhiên cười, “Đây là thức thần của ta – Bản Đa Bình Bát Lang*!”
Nếu là người hiểu biết về lịch sử chiến quốc Nhật Bản, liền biết Bản Đa Bình Bát Lang kia chính là vị mãnh tướng đệ nhất thời kì chiến quốc Nhật Bản với bao trận thắng vang dội, đáng tiếc là, trong bốn người thì Thẩm Trì hiểu biết rất ít về Nhật Bản, ba nhóc còn lại càng là dốt đặc cán mai, căn bản đối lịch sử Chiến quốc nửa điểm cũng không biết, những lời này đối với hắn chỉ tạo nên cảm giác duy nhất chính là —— đều sắp đánh nhau đến nơi còn đứng nói lời vô nghĩa!
Minh Nguyệt bên kia không chút thua kém, một người khổng lồ mặc giáp màu vàng xuất hiện, Đạo gia có “Tát đậu thành binh”**, Minh Nguyệt đương nhiên không thể tát đậu thành binh được, nhưng cậu sau khi đạt đến cấp bốn, có thể vẽ được lá bùa Kim giáp như vậy, mỗi một tấm bùa thả ra được một người khổng lồ mặc giáp vàng, cầm trong tay một thanh rìu lớn màu đen***, vô cùng uy mãnh.
“Keng!” Hai thanh binh khí hung hăng va vào nhau.
Sắc mặt An Bội Hoa Nại có chút khó coi, gã đã nhìn ra, tiểu tử này quả nhiên không dễ đối phó, vì thế quạt giấy trong tay xòe ra, một đoàn bươm bướm óng ánh bay lượn xung quanh gã, đúng là đủ đẹp đẽ đấy, nhưng Thẩm Trì xem, lại quá mức rắc rối, cần gì phải bày vẽ như vậy chứ…
Xem Minh Nguyệt nhà người ta kìa, trực tiếp hai đạo bùa Ngũ lôi hung hắng ném hướng An Bội Hoa Nại! Phải gọi là gọn gàng dứt khoát.
Rất đàn ông! Thẩm Trì tán thưởng nghĩ.
Thần sắc An Bội Hoa Nại nghiêm túc, những cánh điệp màu tím nhạt này hiển nhiên không thể so sánh với sấm sét lôi đình, nhanh chóng triệt hồi, miệng quát: “Lâm, Binh, Đẩu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành****!” Một tấm bùa hộ mệnh lớn tướng hiện lên, đỡ một đạo sấm, bùa hộ mệnh chấn động trong giây lát, đỡ hai đạo sấm, bùa hộ mệnh vỡ vụn!
Sắc mặt trắng nhợt, An Bội Hoa Nại cố nén cảm giác muốn ho ra máu, bởi vì lực lượng vừa nãy, gã bị nội thương nặng một tầng, gã làm sao cũng không nghĩ tới được đứa nhóc choai choai này lại lợi hại như vậy.
““Cửu Tự Chân Ngôn” trong Đạo gia ta căn bản không phải dùng như thế!” Giọng điệu Minh Nguyệt vẫn bình bình, lại lạnh đến muốn kết băng, cậu cũng không ý định giảng giải ý tứ của “Cửu Tự Chân Ngôn” cho An Bội Hoa Nại hiểu, mà tiếp tục lấy ra một tấm bùa Ngũ lôi!
Mọi người tại hiện trường đều trừng hai mắt nhìn cậu, mà An Bội Hoa Nại lại ngơ ngác biến sắc.
… Tên nhóc này có ý định cứ dùng bùa Ngũ lôi đập gã sao…
An Bội Hoa Nại sâu sắc biết không thể cứ tiếp tục như vậy, gã cắn răng lại niệm mật chú, sao năm cánh xuất hiện, thức thần lần thứ hai xuất hiện!
Minh Nguyệt không nói một lời, lại ném ra bùa Kim giáp.
…
…
Đây là muốn nháo thế nào a! An Bội Hoa Nại dùng bao nhiêu thức thần, cậu liền dùng từng ấy tấm bùa Kim giáp, mà ngay sau đó chính là ném bùa Ngũ lôi ra cuồng oanh lạm tạc!
Căn bản không có bất cứ chiến thuật nào, thậm chí còn không có kỹ thuật gì đáng nói, không phải đấu pháp cũng chẳng phải đấu thuật, cậu chỉ là… tựa như thổ hào dùng bùa đè chết người…
Cố tình đối mặt với thế công như vậy, An Bội Hoa Nại lại không có biện pháp.
Là chân chính không có biện pháp.
Ngực vô cùng đau đớn, gã bị nội thương không nhẹ, chỉ sợ phải dưỡng thật lâu mới có thể bồi bổ trở về được, An Bội Hoa Nại hít vào một hơi thật sâu, giống như nhanh nhẹn đề khí nhảy lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, kỳ thực vừa đề khí như vậy, nội thương liền nặng thêm ba phần, cơ hồ nhịn không được yết hầu tràn vị rỉ sắt, “Vị đạo trưởng này thật sự lợi hại, ta An Bội Hoa Nại cam bái hạ phong.”
Lúc này Minh Nguyệt mới tiếc nuối thu tay.
Còn không đợi bên kia nói cái gì, Thẩm Lưu Mộc liền đứng dậy, “Tiếp đến tới phiên ta đi?”
Hiện tại mấy người Nhật Bản bên này cũng không còn dám coi thường đám “nhóc con” kia nữa, một cái Minh Nguyệt đã lợi hại như vậy, chẳng sợ hai cái còn lại nhìn qua tuổi càng nhỏ hơn, nhưng bọn họ cũng không dám coi nhẹ nữa.
“Như vậy, ta cảm thấy chú già là người lợi hại nhất trong những người ở đây, không bằng chú tới luận bàn cùng ta một chút đi?” Thẩm Lưu Mộc cười đến ngây thơ, bởi vì tuổi không lớn, thiếu niên mười lăm mười sáu thanh âm vẫn còn rất trẻ con, bộ dạng y lại đẹp, lúc cười rộ lên thêm vài phần đáng yêu.
Nhưng người mà y chỉ, thực sự đúng là kẻ lợi hại nhất nơi đây, là đội trưởng của đội quân tự vệ này ——
Tam Phổ Dực.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: bình luận về cú sốc quốc gia, xem ra vẫn rất là nhiều người không thích người Nhật Bản thành kẻ thù a…
Kỳ thật, nhân vật phản diện chính là nhân vật phản diện, không ít nhân vật phản diện là người Trung Quốc đó thôi, tại sao nhân vật phản diện mang quốc tịch Nhật Bản lại làm mọi người mẫn cảm như vậy?
Nếu đổi thành đám lão mao tử nước Nga có phải hay không sẽ không nhiều rối rắm nghi ngờ như vậy?
Thực không hiểu nổi, ta lại không viết hành hạ đến chết bình dân Nhật Bản =_=
Đại khái còn có một chương nữa, đám Úy cặn bã sẽ tới, ai nói ba ba cùng đầu gỗ không có nhiều đất diễn, lập tức sẽ nhiều lên ha ha
Cám ơn lựu đạn của Anh Đào Cá Sấu, Hoang Đồ, yêu các ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮ Hoang Đồ thân yêu, lại thấy ngươi, hắc hắc.
Cám ơn địa lôi của Tiểumi5536, Bóng Đèn, Đại Tinh, Teacat007, Thất Nguyệt, Thần Trần, Crisp, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== =========
*Honda Tadakatsu là một vị tướng người Nhật, thời hậu Sengoku cho đến thời đầu Edo, phục vụ cho Tokugawa Ieyasu. Ông được nhiều lãnh chúa ca ngợi, được xem là “samurai trong những samurai”. Có nhiều huyền thoại về ông như thân thể bất khả xâm phạm trên chiến trường hay kỹ năng chiến đấu tuyệt vời đến mức mà vũ khí ông chọn cũng có hẳn một câu chuyện.
Tinh Linh Thiết, thực tế nó có tên gọi là ngọn giáo Tonbokiri, là vũ khí nổi tiếng của Honda Tadakatsu, được mệnh danh là một trong “Ba ngọn giáo vĩ đại của Nhật Bản”, cái tên Tinh Linh Thiết/Cắt Chuồn Chuồn ra đời từ truyền thuyết ngọn giáo sắc bén đến mức một con chuồn chuồn đã bị cắt làm đôi khi đậu trên lưỡi giáo.
Trong câu mà An Bội Hoa Nại giới thiệu về thần thức của mình: “Đây là thức thần của ta – Bản Đa Bình Bát Lang!”, QT trans từ raw ra là ‘Đây là ta thức thần quỷ chi bình bát’, thường thì tên các nhân vật Nhật trong truyện này sẽ được dịch nửa Nhật nửa Hán, ví dụ như Tam Phổ Dực, QT sẽ trans là Miura Dực, nhưng cụm ‘quỷ chi bình bát’ nó lại giữ nguyên, lên gg trans lại dịch là ‘quỷ Heihachi’, search gg vị tướng Honda Tadakatsu thời Tokugawa này thì biết ông còn được gọi là Honda Heihachiro (Bản Đa Bình Bát Lang). Nên mình nghĩ nếu đã là Heihachi thật thì QT đã ghi hẳn ra, nên mình mạn phép dùng cụm ‘Bản Đa Bình Bát Lang’, vì cụm gốc cũng có ‘bình bát’ =))))
**: Tát đậu thành binh – rắc hạt đậu biến thành binh, một trong 36 phép Thiên Cang của Trư Bát Giới nhá =)))
***: Chắc cái rìu của tên giáp vàng nó ngầu lòi như này
****: Cửu Tự Chân Ngôn/Chân ngôn chín chữ. “Lâm binh đẩu giả, giai trận liệt tiền hành. Thường đương thị chi, vô sở bất tích.” – Gặp việc khó khăn, cứ tiến về phía trước. Hiểu lẽ vô thường, không gì cản nổi. Xuất phát từ cuốn sách nổi tiếng thời Đông Tấn của Đạo gia do Cát Hồng (nhà luyện đan nổi tiếng thời Xuân Thu) biên soạn, tổng kết những lý luận thần tiên từ thời chiến quốc đến thời điểm đó, tài liệu mang tên “Bão Phác Tử”, cả quyển gồm một ngàn chương.