Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 41: Chốn đào nguyên




Úy Ninh là một người có chút khiết phích, cả hai đời từ sau khi gặp được Thẩm Trì thì không còn tiếp xúc thân mật với người khác nữa, nhưng trước khi tận thế gã cũng từng trải qua vài lần yêu đương, sau này, mỗi khi khát vọng Thẩm Trì đến sắp điên, gã đều run rẩy tự đụng chạm vào da thịt của mình, Úy Ninh biết đồng tính thì phải làm như thế nào, gã thậm chí còn từng đến khu đèn đỏ của Bắc Kinh tìm đến gã trai bao được hoan nghênh nhất, nhưng rất nhanh lại đuổi hắn ra ngoài.

Chỉ có Thẩm Trì mới có thể, chỉ có Thẩm Trì, những người khác đều làm cho gã ghê tởm. Nếu như là Thẩm Trì, gã thậm chí nguyện ý nằm dưới thân hắn mặc hắn đâm vào trong cơ thể mình, chỉ cần lấp đầy nội tâm tham lam của gã thì thế nào cũng được, chỉ cần là Thẩm Trì. (Hóa ra là tiện thụ sao??)

Gã yêu hắn đến phát điên, nhưng hắn lại luôn cười như vậy, không mang theo chút tạp niệm, hơn nữa không hề cố kỵ kề vai sát cánh với mình – là cái loại tình cảm đồng đội cực kỳ thuần khiết.

Càng về sau, Úy Ninh đối với hắn từ yêu sinh ra hận.

Cuối cùng phần tình yêu này bị bóp méo.

Sau khi Úy Ninh tỉnh lại thì không ngủ tiếp nữa, gã tự rót cho mình một chén cà phê rồi quay về phòng ngủ. Đầu óc gã ngày càng trở nên rõ ràng, đời trước mình thật sự rất ngu xuẩn, dù thế nào đi nữa thì cũng nên hưởng qua mùi vị trước, dù cho cuối cùng vẫn là không chiếm được thì có lẽ sau khi hủy diệt hắn gã cũng sẽ không cam lòng như bây giờ?

Chính là đem hắn trói trên giường cả đời, đây cũng không hẳn không phải là một điều tuyệt vời.

Dù đã sống lại nhưng mỗi khi Úy Ninh nhớ tới Thẩm Trì, cả người vẫn như cũ nóng lên.

Gã uống một ngụm cà phê đắng ngắt không pha một chút đường, chậm rãi nở nụ cười. Không sao, gã giờ đây đã có đủ kiên nhẫn, đời này, gã sẽ không giao Thẩm Trì cho bất cứ kẻ nào, dù là hủy diệt cũng phải do chính tay gã làm, dù hắn bất tử thì Úy Ninh cũng không tin từng ngụm từng ngụm ăn hắn vào trong bụng hắn còn có thể sống được!

Gã đối với khát vọng đã sớm tràn đầy của mình, thực hận không thể lập tức nuốt hắn vào trong bụng.

Ngoại trừ gã, ai cũng đừng mơ đến Thẩm Trì.

Ai cũng đừng mơ.

**

Lúc này bốn người Thẩm Trì đã cách Bắc Kinh rất xa, tuy rằng hơi tiếc nuối vì để cho bọn Úy Ninh sống hơi lâu một chút nhưng dù sao lần này bọn họ đã bị diệt mất hai người, Nhạc Hồng và Quách Ngưng. Nhạc Hồng mất tích Úy Ninh còn chưa đi tìm, nhưng ở trong tầng ngầm tràn đầy khói độc cơ hội sống sót cơ hồ bằng không, sau khi mắt Quách Ngưng bị hủy, Thẩm Trì cũng có thể đoán được kết cục của cô.

Úy Ninh nhìn qua thì có vẻ trọng tình, nhưng kỳ thực rất bạc bẽo, anh của gã lại càng không cần phải nói, nếu không có giá trị lợi dụng, trăm phần trăm Quách Ngưng sẽ vứt bỏ.

Đời trước Thẩm Trì và Quách Ngưng quan hệ cũng không gọi là tốt, chỉ có thể nói là bình thường, vốn là nam nữ khác biệt, cô lại yêu cuồng nhiệt Úy Ninh, Thẩm Trì tự giác giữ khoảng cách với cô, trong thời gian kề vai sát cánh số lần Thẩm Trì bảo hộ cô cứu cô không thể đếm hết, nhưng Thẩm Trì cũng nhớ rõ lúc hắn bị mang đi biểu tình Quách Ngưng đã vừa vui sướng khi người gặp họa lại lại vừa như trút được gánh nặng thế nào.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng Thẩm Trì biết, cô ta hẳn là cực kỳ chán ghét mình, dù cho hắn cũng không biết rõ lý do.

Thẩm Trì biết là những khu tập trung an toàn đều ở trên đất liền, cái ở Bắc Kinh là lớn nhất, một cái ở Cáp Nhĩ Tân, một cái ở Tây An, một cái ở Thành Đô, một cái ở Côn Minh, tận cùng phía nam còn có một cái ở Nam Ninh. Sau tận thế nước biển dâng cao, thời tiết trở nên vô cùng khắc nghiệt, cơ hồ lúc nào cũng có thể bị sóng thần quấy nhiễu, lại có động vật biển tiến hóa, vùng duyên hải cơ hồ biến thành nơi không người.

Nhưng Thẩm Trì bây giờ đang hướng tới vùng duyên hải phía Đông Nam, hắn muốn tránh đi những khu an toàn, vì Bắc Kinh nhất định sẽ có liên lạc với những khu an toàn khác, hắn muốn trước tiên tránh đi đầu gió.

Chỉ có điều hắn hoàn toàn không nghĩ tới, những người từ trong viện nghiên cứu chạy ra không ai có ý định nói ra chuyện bọn hắn động thủ sát hại Lý Á.

Mọi người đều không phải hạng người ngu xuẩn. Kỳ Dung Thúy và Đàm Nghiên Nhã, cả hai bên đều từng hợp tác với bốn người Thẩm Trì ở Trùng Khánh, dù không có bao nhiêu cảm tình sâu sắc thì cũng có vài phần tình nghĩa đồng đội, chính các cô cũng không có thiện cảm với đám người trong viện nghiên cứu, tuy Lý Á không làm cho người ta chán ghét như Lưu Nghi nhưng cũng không vừa lòng được bao nhiêu người. Chết thì cũng chết rồi, tiểu đội bọn họ không cần phải vì cái loại sự tình này mà đi đắc tội bốn người Thẩm Trì, dù sao thì cũng không phải do nhóm bọn họ động thủ, nhiều lắm chỉ là không tố giác mà thôi.

Dưới lệnh cưỡng chế của Úy Ninh, người của Lôi Đình cũng ngậm chặt miệng, gã rất có uy tín trong Lôi Đình, hơn nữa loại chuyện cỏn con này bọn họ tự nhiên cũng sẽ nghe theo Úy Ninh.

Trên thực tế Thẩm Trì hoàn toàn không bị bại lộ, chỉ có điều hắn vì an toàn vẫn rời xa những khu an toàn có thể liên lạc được với Bắc Kinh, qua một đoạn thời gian nữa mới tới hỏi thăm một chút tin tức.

Khí hậu vùng duyên hải Đông Nam còn tồi tệ hơn cả trên đất liền, trong tiết trời giá rét này, trong vòng một tháng cơ hồ phải có hai mươi tám, hai mươi chín ngày mây đen đầy trời, mưa tuyết hòa với mưa đá rơi lộp độp.

Vùng Chiết Giang nguyên bản vốn hết sức phồn hoa đông đúc, cho dù đã là tận thế năm thứ tư, Thẩm Trì đoán chắc là đi quanh vùng ngoại thành hẳn là vẫn có thể tìm được một chỗ ở tốt, tỷ như một gian biệt thự trong rừng chẳng hạn, thoáng dọn dẹp một chút là có thể tạm ở, mấy đứa trẻ cũng nên được vỗ béo. Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Lưu Mộc, từ sau khi thoát khỏi viện nghiên cứu, y vẫn hôn mê, lại bắt đầu phát sốt.

Lại một lần tiến cấp.

Dị năng giả tiến cấp càng ngày càng nguy hiểm, theo lý thời gian cũng càng ngắn hơn, nhưng mãi sau Thẩm Lưu Mộc vẫn không tỉnh lại, Thẩm Trì vô cùng lo lắng.

Gẩy gẩy tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Lưu Mộc sang bên cạnh, vốn bình thường thấy Lưu Mộc mỗi lúc ngủ thì rất trẻ con, cũng không biết từ lúc nào mà đứa nhỏ choai choai bên cạnh hắn chậm rãi biến thành bộ dáng thiếu niên, hình dáng mặt mày dần rõ nét, khiến Thẩm Trì có chút giật mình.

Hắn chưa từng nuôi trẻ con, cũng không biết trẻ con sẽ lớn nhanh như vậy, cảm giác như mới hôm nào vẫn là tiểu hài tử dính trên người mình, giờ đây xem ra đã dần dần trở thành người lớn rồi.

“Ba.” Thẩm Lưu Mộc mở mắt, thanh âm khàn khàn.

Thẩm Trì trong lòng thả lòng, sờ sờ đầu của y, “Cuối cùng cũng tỉnh.”

Tiểu Vân chạy như bay, mang theo bọn hắn tiến vào bên trong trận tuyết lớn.

Ở thời đại hòa bình thì Chiết Giang non xanh nước biếc, là một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi, vào tận thế thì địa phương hữu sơn hữu thủy này sẽ càng nguy hiểm hơn các địa phương khác, vùng duyên hải, lại có cả núi, không gian cho con người sống sót càng bị chèn ép, bốn người Thẩm Trì cuối cùng quyết định ở lại vùng ngoại thành Hàng Châu.

Đã tận thế năm thứ tư rồi, vậy mà vẫn có rải rác vài hộ gia đình nhỏ lẻ ở nông thôn. Khiến Thẩm Trì ngạc nhiên chính là việc an toàn của bọn họ là do một con chó và một con mèo mang đến. Một chó một mèo này cũng không phải của một nhà, nhưng vì hai nhà vốn là hàng xóm nên cực kỳ thân thiết, con chó con mèo này cũng thường hay qua lại chơi đùa với nhau. Chúng nó chắc là từ bé đã được hai hộ nông gia kia nuôi, chỉ là loại chó đất và mèo hoa thường thấy nhất ở nông thôn, nào biết đến tận thế thì một chó một mèo này nhất tề tiến hóa, làm cho người ta thêm kinh ngạc chính là sau khi chúng nó tiến hóa cũng không vứt bỏ chủ nhân của mình.

Thẩm Trì đã gặp qua không ít động vật tiến hóa, số vật nuôi tiến hóa so với động vật hoang dã thì ít hơn rất nhiều, cho dù có tiến hóa thì phần lớn là không tiến hóa linh trí mà lại tiến hóa hung tính, nhất là mèo, bản năng vốn có vài phần ngỗ ngược. Có thể giống như một chó một mèo này sau khi tiến hóa vẫn nhất mực trung thành như thế này là quá ít.

Bởi vì có một chó một mèo này hộ vệ nên bảy tám hộ gia đình vẫn sống sót, dựa vào nhà ươm (loại lều có nilon bao quanh để ươm cây) và con mồi mà một chó một mèo thỉnh thoảng mang về mà cứ thế trải qua cuộc sống điền viên yên bình không tranh với đời. Nhà ươm này đã được dùng thép gia cố qua, nếu không dưới thời tiết ác liệt này đã sớm bị thổi sụp.

Một chó một mèo này trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã lên đến cấp bốn, so với phần lớn động vật hoang dã tiến hóa còn mạnh hơn một bậc, thảo nào mà lợi hại như vậy, có điều nguyên nhân chúng nó liều mạng tiến hóa như vậy rất có thể không phải vì chúng nó, mà là vì chủ nhân của chúng nó.

Cái con chó đen da lông bóng loáng kia gọi là Hắc Tử, mà con mèo hoa kia thì càng đơn giản, vốn nó không có tên, người trong nhà liền gọi nó là “Mimi”. Nếu không phải Thẩm Trì ở chân núi phát hiện ra cái nhà ươm này, chỉ sợ sẽ không phát hiện ra dưới chân núi còn có nông hộ sinh hoạt.

Nơi này quả thực chính là chốn đào nguyên thời tận thế.

“Chúng ta hôm nay nên đi thôi.” Thẩm Trì đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy mặt trời chói chang ngoài cửa, hơi nhíu mày, khí trời càng ngày càng nóng, may mắn nhân loại trời sinh năng lực thích ứng cực kỳ cường hãn, chẳng hạn như mấy nhà nông này, hai năm trước cũng có một người vì quá nóng mà chảy máu não chết, mấy mùa hè sau cũng thích ứng được, mấy đứa nhỏ còn đến con suối cách đó không xa chơi đùa, một con mèo hoa lớn hơn mèo thường vài vòng canh giữ nơi suối nhỏ, một đứa trẻ chạy qua, đi xa hai bước, nó liền dùng cái lông xù quét nó trở về.

Thiếu niên cao gầy thon dài ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời càng thêm mi thanh mục tú, dung mạo càng thêm tinh xảo: “Đợi sau khi ăn xong được không?”

“Còn phải từ biệt mấy người bà Lý nữa.” Một cô gái tóc đen tết gọn, mặc một cái váy xanh nhạt tựa hồ có chút lưu luyến với nơi này.

Từ ngoài cửa đi vào là một thiếu niên với khuôn mặt băng sơn quen thuộc, tóc dài màu đen được buộc gọn, trời nóng như vậy mà cũng không có một giọt mồ hôi, một thân quần áo xanh nhạt giống trang phục nông gia nơi này thường mặc, được cậu mặc vào lại mang theo vài phần tiên phong đạo cốt, “Chú Thẩm, chúng ta có thể trở về rồi sao?”

Ba năm trước, bọn Thẩm Trì đến đây khiến cho bảy tám nhà nông kia cực kỳ cảnh giác, bọn họ tổng cộng cũng chỉ có mười mấy hai mươi người, tính cả trẻ con cũng chỉ đến đầu hai, thanh niên trai tráng càng ít, chỉ có năm người, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ con. Bọn họ cũng từng gặp phải những người lòng dạ bất chính đi qua nơi này, những người đó đều bị Hắc Tử và Mimi thủ tiêu. May mắn nơi này rất hẻo lánh, người đi qua cũng không nhiều.

Nhưng Thẩm Trì rất đặc biệt, hắn dù là một nam nhân trẻ tuổi nhưng lại mang theo ba đứa trẻ con, mặt khác, không thể không thừa nhận có diện mạo đẹp là một điều cực kỳ hữu ích, nếu là bộ dạng hung thần ác sát thì dù anh mang theo trẻ con đi nữa thì vẫn khiến người khác cảnh giác. Thẩm Trì bộ dạng đẹp, ba đứa trẻ cũng rất dễ thương, chỉ cần tỏ ra đáng thương nhìn mấy người già thì họ sẽ mềm lòng. Bọn họ dù sao cũng chỉ là những người nông dân thuần phác.

Hơn một nửa số nhà trong thôn đều để trống, đơn giản thu thập một chút là bọn người Thẩm Trì có thể vào ở. Ba năm nay bọn hắn thường vào núi săn một số động vật tiến hóa, hoặc là vào trong thành săn bắn thây ma, nhìn xem có còn thứ gì có thể sử dụng được không, dùng con mồi và những vật dụng hàng ngày này đổi lấy một chút rau dưa. Ngày ngày bình thản trôi qua, Thẩm Trì cơ hồ muốn buông xuống hết thảy, cùng ba đứa nhỏ ở nơi này, trải qua cuộc sống thầm lặng.

“Ai, chàng trai, hôm nay lại mang mấy đứa ngoài ra ngoài a!” Một bà lão tóc bạc đầy đầu đứng cửa hỏi.

“Chào bà ạ.” Ba đứa nhỏ đồng loạt nói.

Kỳ thật, hiện tại đã không thể coi chúng là trẻ con được nữa. Nhất là Minh Nguyệt, ba năm qua cậu đã mười bảy, xem như là một cậu trai mới lớn.

Thẩm Lưu Mộc đã mười lăm tuổi, diện mạo dù cho vẫn tinh xảo tú lệ nhưng cũng đã bắt đầu có hình dáng trưởng thành của một chàng trai. Hơn nữa, mới mười lăm tuổi nhưng y đã chẳng thấp hơn Thẩm Trì bao nhiêu. Thẩm Trì do duy trì bộ dáng trong trò chơi mới vượt qua được một mét tám, trong ấn tượng của hắn thì đời trước Thẩm Lưu Mộc cũng rất cao, cơ hồ cao hơn hắn một cái đầu, đời này quả nhiên vẫn như vậy.

Tuổi Kỷ Gia chỉ kém hơn Thẩm Lưu Mộc gần nửa năm, cô gái mười bốn mười lăm tuổi như một đóa hoa vậy, tươi mới xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.

Càng ở lâu ở đây, Thẩm Trì càng cảm thấy lòng mình mệt mỏi, một cuộc sống điền viên an an ổn ổn như thế này mới có thể làm hắn thoải mái.

Nhưng hắn còn có việc chưa làm, Lưu Mộc, Gia Gia và Minh Nguyệt chững lại ở bậc bốn trong thời gian không ngắn, dù là dị năng giả, không tiến tất thối*. Một năm gần đây tuy chưa nghe thấy có thây ma cấp E xuất hiện nhưng bọn hắn cũng cần sớm chuẩn bị trước, trước mắt an bình không có nghĩa cả đời an bình, không tiếp tục cố gắng chỉ có một ý nghĩa là một ngày trong tương lai sẽ phải chịu bất lực khi gặp nguy hiểm, căn bản không thể cứ tiếp tục thoải mái tự tại như bây giờ được.

*Đi ngược dòng nước, không tiến tất thối (Nghịch thủy hành chu, bất tiến tắc thối): Con thuyền đi ngược dòng nước, không nỗ lực tiến về phía trước thì sẽ bị đẩy ngược lại phía sau. Ý chỉ làm việc có trở ngại thì phải nỗ lực mà làm (baike)

“Hôm nay chúng cháu muốn rời đi.” Thẩm Trì đã giải quyết tốt những nguy cơ còn sót lại, “Ba năm nay đa tạ mọi người chiếu cố.”

Bà lão rất kinh ngạc: “Đi? Các cháu muốn đi nơi nào…Thế đạo bên ngoài loạn như vậy!”

Thẩm Trì đương nhiên biết, tận thế năm thứ tám, rất nhiều ràng buộc đạo đức ngày xưa đã biến mất, cơ hồ toàn bộ khu an toàn đều hình thành những trật tự mới, thế giới bên ngoài không hề tốt đẹp nhưng hắn không thể vĩnh viễn đều sinh hoạt trong thế ngoại đào viên này, “Chúng cháu sẽ còn trở về.”, lời nói phát ra cuối cùng cũng không tránh khỏi vài phần lưu luyến.

Cuối cùng bà lão cũng không nói gì nữa, thở dài rồi đi.

Cơm nước và hấp thu nguyên tinh xong, Thẩm Trì giật mình, ngay lúc này lại có một kỹ năng thoát ra.

Trong ba năm này hắn chỉ chiếm được một kỹ năng, Mai Hoa Châm, năm cây châm trong suốt mờ ảo bắn ra giống như một đóa mai cực nhỏ, đóa mai này nhập vào trong cổ họng thì không thể nói chuyện được. Mai Hoa Châm có thể ngăn người khác mở miệng, hơn nữa trong một thời gian ngắn có thể phong bế dị năng của dị năng giả, thời gian phong bế phải dựa vào cấp bậc của dị năng giả. Nhưng một kỹ năng hoàn toàn vô dụng như vậy lại có thể trở nên hữu dụng như vậy đã làm cho Thẩm Trì hết sức hài lòng.

Lúc này đây kĩ năng thoát ra chính là Thiên Nữ Tán Hoa!

Thẩm Trì có chút kinh ngạc, đây chính là kỹ năng thương tổn chủ lực của Thiên La quỷ đạo, không nghĩ lúc này thoát ra lại là nó!

Thiên Nữ Tán Hoa, hàm sa xạ lưu ảnh, xuy cổ bệnh hành huy.

Sau khi chân chính trở thành năng lực của hắn liền ko bắt mắt giống như trong trò chơi trước đây. Thiên Nữ Tán Hoa vốn được miêu tả theo hướng đánh lén, âm thầm xuống tay với người khác, Nỏ Thiên cơ lại cực kỳ gây chú ý, lần này Thiên Nữ Tán Hoa đã thực sự biến thành “ám khí” của riêng Thẩm Trì!

“Ba ơi, chúng ta đi thôi!” Thẩm Lưu Mộc gọi Thẩm Trì. Bây giờ bọn hắn không còn trông giống như một đôi cha con nữa mà lại giống với một đôi anh em hơn, dị năng giả tuy sống lâu nhưng sẽ không giống như Thẩm Trì vĩnh viễn duy trì tuổi trẻ, chẳng hạn như Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả hệ Mộc, theo cấp bậc ngày càng cao thì tuy y có thể duy trì bộ dáng hai mươi tuổi nhưng đấy không phải là trường sinh bất tử.

Ba đứa nhỏ không chút nào để ý, trong lòng chúng nó, cha của mình (chú Thẩm) vẫn luôn là bộ dáng như này.

Tiểu Vân ngày trước có vẻ rộng rãi, sau khi bọn nhỏ cao lên thì trở nên có chút chật chội. Thẩm Trì cũng hiểu được để Gia Gia và Minh Nguyệt ngủ chung một chỗ có vẻ không tốt, dù sao Gia Gia cũng là một cô gái… Hắn bắt đầu suy nghĩ đến việc bảo Gia Gia làm thêm một con rối gỗ nữa.

Vốn muốn lên phía bắc tìm một khu an toàn hỏi thăm tin tức Bắc Kinh, nếu an toàn thì sẽ trở về Bắc Kinh – Lôi Đình còn chờ hắn xử lý, hơn nữa tin tức về thây ma cấp E không nơi nào cập nhật nhanh hơn Bắc Kinh. Nào ngờ mới đến địa giới Chiết Giang bọn hắn liền phát hiện có chỗ không ổn.

“Sao nơi này lại có khu an toàn được…” Kỷ Gia nhíu đôi mày thanh tú, “Chú Thẩm, phía trước hình như có rất nhiều người.”

Thẩm Trì liền kéo lên tấm chắn phía trước Tiểu Vân, “Thật kỳ quái”. Hắn chưa từng nghe thấy việc có một khu an toàn ở Chiết Giang, dù sao ở tận thế, vùng duyên hải Đông Nam cũng chẳng có thứ gì tốt, “Chờ một chút!” Hắn trừng to mắt nhìn về phía những người đó, tim bắt đầu đập mạnh.

Trong một đám người ăn mặc đơn giản chỉ áo phông quần đùi thì dễ dàng thấy được một người rất khác thường. Trong cái thời tiết nóng bức này mà hắn ta vẫn rất cẩn thận dùng áo khoác dài và mũ chóp cao, một đầu tóc dài và cây quạt trên tay cũng làm cho tâm trạng Thẩm Trì trầm xuống, cái loại trang phục này gợi cho hắn ký ức thật sâu trước kia.

Âm dương sư.

(Âm dương sư là người học thuyết “Âm dương đạo”- một học thuyết dựa trên các học thuyết triết học tự nhiên của Trung Quốc, được lưu hành rộng rãi tại Nhật Bản. Âm dương sư còn để chỉ bói toán sư, hoặc ảo thuật sư. Bọn họ không chỉ xem được sao, tướng mặt, còn có thể xác định phương vị, biết trước thiên tai, vẽ bùa niệm chú, thi hành ảo thuật. Đối với những lực lượng siêu hình như số phận, linh hồn, quỷ quái thì không chỉ biết rõ ngọn nguồn mà còn có năng lực chi phối chúng.)

Thật lâu trước kia Thẩm Trì cũng chỉ nhìn thấy những người như vậy ở trong phim và truyện tranh mà thôi, âm dương sư của Nhật Bản! Hắn nheo mắt lại, nhìn về những căn phòng chen chúc cách đó không xa và những người đi đường thi thoảng lướt qua. Thảo nào mà hắn cảm thấy có gì không ổn, nhìn cách những người đi đường gặp nhau, lễ tiết người Trung Quốc chào hỏi lẫn nhau không giống như vậy!

—— nơi này có lẽ là khu an toàn, nhưng không phải khu an toàn của Trung Quốc! Đây nhất định là của người Nhật Bản!

Sau tận thế, tình hình của một đảo quốc như Nhật Bản còn tồi tệ hơn cả vùng duyên hải Đông Nam của Trung Quốc, nhưng dù như vậy thì họ cũng không được lén lút tiến vào biên giới của Trung Quốc như vậy! Dù bây giờ là tận thế, nơi này vẫn là lãnh thổ của Trung Quốc!

“Chờ đến khi trời tối hẳn.” Thanh âm Thẩm Trì lạnh xuống, “Sau khi trời tối hãy nghĩ cách vào xem xem rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này.”

“Vâng.”

=== ====== ====== ====== ====

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Úy Ninh thật là một đại biến thái…Đừng lo lắng, gã ta tạm thời sẽ không hại Thẩm Trì, nhưng rõ ràng là gã rất có tự tin →_→

Đừng tưởng rằng Thẩm Trì vẫn là quả hồng mềm giống kiếp trước à nha!

Hắc hắc hắc hắc, cuối cùng cũng lớn lên được một chút, thật không dễ dàng a…