Thuốc thử này thực tế như thế nào Thẩm Trì cũng không biết rõ, nhưng hắn có thể thấy rõ giá trị sinh mệnh của Dương Vinh Huy lúc tăng lúc giảm. Vận khí của ông ta thật tốt, nhiều lần vùng vẫy hấp hối như vậy mà vẫn còn sống ngắc ngoải được, vẫn chưa chết.
Nhưng ông ta dù sao cũng không “bất tử” giống Thẩm Trì, ông ta thậm chí còn không chống được đến ngày thứ bảy, vào chiều ngày thứ sáu giá trị sinh mệnh của ông ta xuống đến không. Trong khoảng thời gian hai ngày hai đêm này, mỗi phút mỗi giây ở trong không gian trống vắng này ông ta đều giãy dụa muốn sống, rốt cuộc lại chỉ có thể tuyệt vọng chết đi, nhận lấy bao nhiêu thống khổ mới đi xuống địa ngục. Không biết ở một khắc sắp chết kia Dương Vinh Huy có hối hận hay không.
Một chuyến hành trình thành Bạch Đế này cũng không quá viên mãn. Độc tiễn mộc cấp ba Thẩm Trì muốn tìm không thấy bóng dáng. Sau khi trải qua việc này, hắn rất hoài nghi không biết gốc Độc tiễn mộc cấp ba kia rốt cuộc có tồn tại hay không. Lúc đến thành Bạch Đế, thương vong của bọn họ cũng không nhỏ, nếu như không có mình, những người có mục đích riêng chẳng lẽ không tự mình xuất thủ hay sao?
Hoặc có thể đó không phải là do cái cây Độc tiễn mộc cấp ba đó mà là bởi vì nội bộ lục đục nên mới tạo ra thương vong thảm như vậy?
Lúc này đây Thẩm Trì bọn hắn trực tiếp hạ thủ với người ở sở nghiên cứu, trái lại tựa hồ trấn trụ được những người có tâm tư khác kia. Đến hết ngày thứ bảy tập trung, ít nhất những người còn lại cũng coi như là an phận, tổng nhân số là năm mươi chín người, còn cao hơn nhiều con số trong trí nhớ của Thẩm Trì.
Đến ngày tập trung bọn Thành Hải Dật còn chưa đi ra khỏi sở nghiên cứu, mọi người chỉ có thể lại xông vào sở nghiên cứu một lần nữa.
“Làm sao vậy?” Kỳ Dung Thúy cau mày hỏi.
Thành Hải Dật bất đắc dĩ nói: “Ba ngày trước tiến sĩ tự nhốt mình vào trong này, đến bây giờ vẫn chưa chịu đi ra.”
Nhất thời trong lòng rất nhiều người ở đây đều chột dạ, Kha Đào trực tiếp hỏi, “Anh đã nói là hôm nay đến hạn rồi chứ?”
“Đúng vậy.” Thành Hải Dật cũng có dự cảm bất thường, “Nhanh chóng nghĩ biện pháp phá cửa đi!”
Mọi người nhìn nhau, Thạch Lâm nhìn cánh cửa kim loại màu trắng bạc, “Phá kiểu gì, không có khe cửa.”
Không giống như cánh cửa kim loại đóng ở chính giữa lần trước, miễn cưỡng thì có thể mạnh mẽ tách ra, lần này là loại chốt trong, hắn không có cách nào.
Thẩm Trì suy tư một chút mới nói, “Để dị năng giả hệ Hỏa và dị năng giả hệ Băng phối hợp xem sao.”
Nhiệt trướng lãnh lui. (nhiệt và lạnh liên tiếp)
Độ dày của cái cửa này thật có hơi khoa trương, không hổ là cấp bậc an toàn cao nhất Dương Vinh Huy coi trọng. Sau một lần lại một lần liệt hỏa thiêu cháy và đóng băng hạ nhiệt, tiêu phí không ít công phu mới có thể phá hủy được cánh cửa hợp kim chống đạn cực kỳ dày kia.
Ánh đèn sáng tỏ, tất cả mọi người trực tiếp đứng thẳng bất động ngay tại chỗ.
Phòng thí nghiệm cũng không lớn, đứng ở cửa là có thể nhìn không sót một thứ gì, bên trong im lặng không một bóng người.
Tiểu Lê nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, đôi mắt phá lệ đẫm thủy quang nhìn chằm chằm cái thứ gì đó ở trong lồng kính.
Sở dĩ gọi là thứ gì đó bởi vì cô vốn không nhìn ra đó là một người, cô chưa từng nhìn qua một người như vậy… Cả người đều là mụn đỏ, vết máu đông lại kết thành một tầng da cứng rắn, đôi mắt trợn to như hột đào, ứ máu, đồng tử hẹp thẳng, có màu vàng ố như động vật máu lạnh, đầu lưỡi lè ra bên ngoài, phân nhánh giống như lưỡi rắn, đầu lớn gấp hai lần người thường, nhìn qua làm cho người ta sợ đến run người, bụng nó còn trướng to giống như phụ nữ đang có thai vậy, bụng như bị nổ bung, từng đoàn từng đoàn rắn màu đen ngọ nguậy trong vũng máu, hai tay nó vẫn đang bị trói, làn da cứng rắn bao bọc tay khô quắt chỉ còn lại một nửa, móng tay đã hoàn toàn bị tróc ra, từ trong thịt đầu ngón tay nhô ra móng vuốt dài đến lợi hại, mà chân nó đã không được gọi là chân, bị một tầng màng máu bao bọc, mơ hồ có thể thấy được huyết nhục bị hòa tan bên trong.
Một quái vật không biết phải nói như thế nào như vậy, thật ghê tởm làm cho người ta muốn nôn.
Mà thực tế cũng có nhiều người thực sự ói ra, nhiều dị năng giả phải che miệng chạy ra ngoài nôn.
Thành Hải Dật cả người lạnh lẽo, hắn không thể tin được nhìn chằm chằm “quái vật” kia, cố gắng từ trên người nó tìm ra một chút hình dáng còn sót lại của Dương Vinh Huy, dù cho khó có thể tin, trong lòng hắn rất rõ ràng, con quái vật đã chết đi này nhất định là Dương Vinh Huy.
Điều này…điều này làm sao có thể!
Dù thế nào đi chăng nữa Dương Vinh Huy cũng sẽ không tự mình nằm chết dí trên bàn thí nghiệm tự ép mình biến thành cái dạng này chứ? Nhưng không gian này hoàn toàn phong bế, hoàn toàn không có dấu vết bị người xâm nhập, quả thật chỉ có một mình Dương Vinh Huy. Bọn hắn luôn canh giữ ngoài cửa, không có bất kỳ ai tới, gian phòng thí nghiệm này cả mặt đất cũng là hợp kim rất dày, cho dù là dị năng giả hệ Thổ cũng khó có khả năng không phá hư gì tiến vào nơi này. Mặt sau của sở nghiên cứu là vách núi, không thể đặt chân, phía trên bố trí hàng rào điện, toàn bộ các phương đều được phòng vệ, cho dù là người xuyên tường cũng không có cách nào tiến vào.
Dương Vinh Huy cứ như vậy chết thê thảm vô cùng, không minh bạch.
Thành Hải Dật như cảm thấy được có ai đó đang ở sau lưng nhìn chằm chằm mình, lông mao dựng đứng, trong nháy mắt ra một thân mồ hôi lạnh. Thủ đoạn người này thực cao minh, căn bản không phải thứ mình đối phó được. Lúc này hắn liền ra quyết định, “Chúng ta về Bắc Kinh trước!”
Một đám người yên lặng lui ra ngoài, Thẩm Trì cuối cùng quay đầu lại nhìn Dương Vinh Huy chết không nhắm mắt liếc mắt một cái, ánh mắt thản nhiên, có chút lãnh, cũng rất bình tĩnh.
Cừu hận chưa bao giờ có thể chi phối được hắn, nếu hắn chỉ có một mình, có lẽ một khi báo thù xong hắn sẽ trống rỗng không biết theo ai, nhưng giờ hắn còn có Lưu Mộc, còn có Gia Gia và Minh Nguyệt.
Hắn còn có ba đứa nhỏ phải nuôi, ai, thật sự cũng không có nhiều thời gian, cho nên, chỉ liếc mắt một cái, quay đầu lại, diễn cảm không một gợn sóng.
“Ba, hắn chết rất xấu.” Thẩm Lưu Mộc nói thầm.
Thẩm Trì bật cười, “Vật sao? Vậy không nên nhìn.”
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, đã thấy rồi còn có thể không nhìn sao? Quả thực xấu muốn chết.
Ba đứa nhỏ đều đã thấy được tử trạng của Dương Vinh Huy, còn hơn đám dị năng giả chạy ra nôn, năng lực thừa nhận của chúng nó quả thật làm cho người ta kinh ngạc. Chỉ sợ từ giờ về sau sẽ không ai dám khinh thường ba thành viên nhỏ tuổi nhất này, nhìn chúng nó biểu hiện bình tĩnh như vậy, mấy người ói ra quả thật xấu hổ muốn chết.
Tất cả người trong sở nghiên cứu đều đã chết, đợi đến khi nhóm dị năng giả rời khỏi sở nghiên cứu, hướng đến bến tàu, không hiểu sao áp lực đè nặng trong lòng vơi đi không ít.
Một đại hán râu quai nón đang phát tin đi ——
“Nhiệm vụ thất bại.” Chỉ có bốn chữ.
Một cô gái khuôn mặt thanh tú lão luyện đồng dạng viết xuống bốn chữ như vậy.
Còn có một người đàn ông trung niên gầy gò do dự trong chốc lát vẫn tiếc nuối phát ra bốn chữ này.
Nhưng sau khi phát tin ra bọn họ đều nhẹ nhõm thở ra một hơi. Trái ngược với bọn họ chính là những người phát ra tin tức là: nhiệm vụ thành công.
“Anh Phong, chúng ta nói nhiệm vụ thành công như vậy liệu có gặp phải phiền toái gì không, người của lão tiến sĩ kia vẫn còn nhiều…”
Người đàn ông gọi là anh Phong kia có một đôi mắt hẹp dài, diện mạo không thể nói là xuất sắc lại lộ ra vài phần nho nhã, chỉ có cặp mắt kia lạnh lùng nghiêm nghị lại giảo hoạt phá hủy khí chất của hắn.
“Người này từ đầu tới đuôi đều làm việc hết sức cẩn thận, chứng minh hắn không muốn cho người khác biết là hắn làm.” Hắn nói tiếp, “Chẳng lẽ mày còn biện pháp khác? Mày có biết bọn họ nói gì không, nếu nhiệm vụ chúng ta thất bại, Tiểu Kỳ nhất định phải chết. May có cao nhân ra tay, đem mấy tên cặn bã sở nghiên cứu giết sạch, bằng không dù chúng ta tự mình động thủ cũng sợ là không làm được như vậy.”
“Chỉ là, anh Phong, Chính phủ đều đã biết, chúng ta cũng không còn quả ngon để ăn.”
“Sợ cái gì! Không phải còn có Diệp thiếu tướng che chở cho chúng ta sao? Đúng rồi!” Anh Phong gẩy gẩy cái màn xe lên, nhìn một chiếc xe khác cách đó không xa liếc mắt một cái, “Nghe nói Đậu Hâm bọn họ cũng cùng đường giống chúng ta, chẳng lẽ là bọn họ hạ thủ…”
Thanh niên thấp bé bên cạnh hắn lắc đầu, “Không phải, thủ hạ của Đậu Hâm là cái loại đức hạnh gì chúng ta còn không rõ hay sao? Tuyệt đối là một người lợi hại hơn thế nhiều! Hơn nữa thủ đoạn đối phó với tiễn sĩ Dương…” Hắn nhìn không được chà xát cánh tay, “Thật là có điểm đáng sợ.”
Anh Phong giễu cợt, “Mày thật không có tiền đồ!” Có điều rất nhanh sắc mặt hắn trầm xuống, “Mày nói xem, tận thế trải qua càng lâu, dị năng giả ngày càng nhiều, các loại năng lực kì dị làm người ta khó lòng phòng bị. Tiểu Lục, lúc chúng ta trở về phải bảo bọn hắn tập luyện thật tốt, một chút năng lực cỏn con của chúng ta rất nhanh sẽ không đủ để tung hoành nữa đâu.”
“Vâng.”
Không chỉ có bọn hắn, còn hai nhóm người nữa cũng phát ra “Nhiệm vụ thành công”, hiển nhiên là có tâm tư giống bọn người họ Phong này, trong đó còn có người tên Đậu Hâm kia, bọn hắn lúc đó cũng đang hoài nghi, rốt cuộc là ai động tay động chân đây?
Thẩm Trì không biết một phần công lao của hắn mà có đến tận ba nhóm người tranh nhau đi cướp. Nếu biết chỉ sợ hắn đã cười rộ lên rồi.
Trên dọc đường quay về Bắc Kinh Thẩm Trì liền sàng chọn mấy tin nhắn được gửi đến mấy ngày gần đây, bởi vì hắn chỉ để lại một câu như vậy, thông tin hội viên vân vân tất cả đều không có gì, tin tức phát tới đương nhiên đã ít lại càng ít, đại bộ phận đều là dò hỏi hoặc mang ý tứ bất thiện, chân chính hữu dụng thì rất ít. Không nghĩ tới là, bởi vì đi vòng nên bọn họ một tháng sau mới có thể trở lại Bắc Kinh, cuối cùng người sống sót còn lại có chừng năm mươi bảy người, dọc đường đi quả thật không yên ổn, nhưng so với huyền quan đàn kinh khủng âm trầm thì mức nguy hiểm này cũng chưa là gì cả, tựa hồ tất cả mọi người đều bị nghẹn một hơi nên gặp cái gì giết cái đó, rất cường ngạnh xông lên.
Mà sự thật có lẽ giống như Thẩm Trì đã suy đoán, căn bản không có cái gì gọi là Độc tiễn mộc cấp ba, bởi vì hắn đã tìm được cho Thẩm Lưu Mộc một quyển sách tranh về thực vật, dựa theo tập tính sinh trưởng, nơi này sẽ không xuất hiện loại cây này mới phải.
Vừa về đến Bắc Kinh thù lao đã về trên tay hắn, Thành Hải Dật để lại cho hắn phương thức liên lạc rồi rời đi, Thẩm Trì lần này trực tiếp mang theo Tiểu Vân về tứ hợp viện. Lúc hắn mua căn nhà này đã để ý đến cái sân lớn này, vừa vặn có thể cho Tiểu Vân nằm.
Bắc Kinh đang tuyết lớn, nếu như là trước đây có lẽ lúc này đã sắp qua năm mới rồi, nhưng tận thế đến, không ai có tâm tư như vậy. Qua ba ngày nữa chính là đêm trừ tịch (đêm cuối cùng của năm cũ theo Âm lịch), Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn đối diện kia, vẫn như trước đen một mảnh, làm hắn ngoài ý muốn chính là người của Lôi Đình vẫn chưa về.
Không lâu sau lễ mừng năm mới, Dư Khánh hẳn phải đã đến Bắc Kinh rồi chứ?
Thẩm Trì khẽ cười cười, Dương Vinh Huy đã chết rồi, một phụ tá đắc lực của Dư Khánh đã chết, hắn bắt đầu suy nghĩ xem có nên trước khi Dư Khánh đến chặt hết những cánh tay đắc lực của lão ta hay không. Tư liệu của tất cả mọi người trong sở nghiên cứu đang nằm ở trong balô của hắn, hắn biết sau lưng của sở nghiên cứu là ai, nó là sở nghiên cứu quốc gia, không dễ động tới được. Nơi này cũng không phải là thành phố núi Trùng Khánh mà là Bắc Kinh các loại quan hệ rối rắm phức tạp, cao thủ như mây.
Vậy thì làm thế nào đây? Chỉ cần hắn chậm rãi, không nhanh không chậm, chắc chắn sẽ chờ đến được cơ hội.
“Ba ơi!” Thẩm Lưu Mộc vào trong viện, “Không phải ba nói là phải ra ngoài sao?”
Qua một năm nữa Thẩm Lưu Mộc sẽ lên mười hai tuổi, đã dần dần bắt đầu trút đi bộ dạng phì nộn của trẻ con, ngũ quan chậm rãi hình thành bộ dáng Thẩm Trì quen thuộc, chỉ là trong trí nhớ của Thẩm Trì khuôn mặt kia lúc nào cũng hận đời khát máu tàn nhẫn. lúc nào cũng mang theo nụ cười khinh miệt, còn lúc này y nhu thuận thanh tú, đôi mắt trong suốt như lưu ly khiến người khác thập phần yêu thích, rốt cuộc có phải là cùng một người không vậy?
“Đi thôi.” Thẩm Trì cười rộ lên, “Nhận được một cuộc làm ăn, đi xem xem nhân tiện dẫn con đi mua một ít đồ ăn ngon, cũng cần phải sắm tết rồi!”
Thẩm Lưu Mộc giống như một đứa nhỏ bình thường hoan hô một tiếng cầm lấy tay Thẩm Trì, Thẩm Trì dặn Minh Nguyệt và Kỷ Gia vài ba câu rồi kéo y ra ngoài, bóng dáng cha con hai người dần biến mất dưới tuyết lớn.
Kỷ Gia đang nghiêm túc quét dọn phòng, cô bé từ trước đến nay đều rất cần cù chăm chỉ, có đám người gỗ giúp đỡ nên việc quét tước cũng không còn là chuyện phiền phức nữa, Minh Nguyệt có thể yên tâm ngồi xếp bằng trên giường đọc sách.
Thẩm Trì và Thẩm Lưu Mộc vừa đi được một lúc, bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Minh Nguyệt và Kỷ Gia liếc nhìn nhau. Hai đứa cũng không phải những đứa trẻ bình thường. Minh Nguyệt gật gật đầu, Kỷ Gia mới khoác áo khoác, cùng cậu đi ra ngoài.
“Ai đó?”
“Xin hỏi Minh Nguyệt đạo trưởng có ở đây không?”
Kỷ gia kinh ngạc, hóa ra không phải đến tìm Thẩm Trì mà là tới tìm Minh Nguyệt?
“Két” một tiếng mở cửa, nhưng rất nhanh cô bé liền hối hận, có một câu nói như thế này…
Không được nói chuyện với người lạ … ừm, là không được mở cửa cho người lạ…
Một đạo kiếm quang lạnh thấu xương bổ thẳng tới Kỷ Gia!
Lúc này, Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc đã đến được chỗ mục tiêu, nằm ở trong một ngôi biệt thự nhỏ ở ngoại thành kinh đô.
“Ba, người này rất lợi hại phải không?” Thẩm Lưu Mộc nhìn người gác cổng súng vác trên vai, đạn lên nòng, âm thầm hỏi.
Thẩm Trì gật đầu.
Đương nhiên lợi hại, người phát ra nhiệm vụ này là Niếp Bình.
Cái tên này hết sức bình thường, nửa điểm cũng không làm người ta chú ý, nhưng Thẩm Trì biết hắn là ai. Lúc này thanh danh của Niếp Bình còn chưa hiện, nhiều lắm chỉ được người ta biết đến là một quân nhị đại mà thôi. Ở tận thế, phú nhị đại hay quan nhị đại đều không có chỗ dùng, chỉ có quân nhị đại tốt hơn nhiều, quân nhị đại bình thường có lẽ chẳng là gì, người giống Niếp Bình mới chân chính là nhân vật có thể hoành hành ở tận thế, nhưng tại thời điểm này mọi người mới chỉ biết đến Niếp Dung Sinh, chưa biết đến Niếp Bình.
*Phú nhị đại, quan nhị đại, quân nhị đại: con của mấy ông giàu, mấy ông quan, mấy ông trong quân đội (hiểu sơ sơ thế là được ^^)
Niếp Dung Sinh là cha của Niếp Bình, là thế lực chưởng quản một phần năm quân đội trong thành Bắc Kinh. Không nên xem thường con số một phần năm này, thứ ông ta có được chính là thực quyền, thủ hạ chính là binh lính chính quy, hơn nữa chiến lực bất phàm, không phải một đám lính phục vụ thông thường có thể sánh được. Tỷ như Lý Thượng tướng, ở trong thành Bắc Kinh mặc dù cũng là một nhân vật nhưng lại xa xa không theo kịp thế lực của Niếp Dung Sinh.
Mười năm, không, tám năm sau, trong thành Bắc Kinh không ai không biết đại danh của Niếp Bình, hắn chính là một nhân vật còn lợi hại và khó giải quyết hơn xa cha hắn.
Thẩm Trì nghĩ không ra tại sao Niếp Bình lại phát ra một nhiệm vụ như vậy, hắn chưa từng nghe qua Niếp Bình bị bệnh nặng gì cả? Hắn ta thân là một dị năng giả hệ Quang, thiên phú thập phần xuất chúng, cũng là một trong số những người giác tỉnh sớm nhất, thái độ làm người lại khiêm tốn. Sau khi hắn đứng ở chỗ cao, quá khứ bị đào ra, Thẩm Trì chưa từng nghe nói đến việc Niếp Bình từng mắc bệnh, vì vậy mới có chút nghi hoặc.
Thông qua ba cửa cảnh vệ, bọn hắn mới đi vào trong biệt thự, còn chưa bước chân vào cửa đã nghe thấy được một giọng nói dịu dàng.
“Niếp Bình, em thật không có việc gì, chỉ là bệnh cũ, ai trị cũng không khỏi.”
Thẩm Trì trong lòng nhảy dựng, trong giây lát hắn liền làm ra phán đoán, người này đối với Niếp Bình thập phần trọng yếu, bởi vì chỉ dựa vào những dòng chữ mô tả nhiệm vụ, hắn cũng có thể nhìn ra sự cấp bách của Niếp Bình.
Dựa theo tính cách của Niếp Bình, điều này thật khó có được.
“Niếp thiếu, người ngài gọi đã tới.” Một thanh niên cao lớn sau khi gõ cửa lớn tiếng nói.
“Tiến vào.” Cái thanh âm này lại lãnh vừa trầm, Thẩm Trì vừa vào cửa, hơi nóng đập vào mặt.
Hắn chính là Niếp bình.
Niếp Bình không phải là một người đàn ông có tướng mạo xuất chúng giống Thẩm Trì, nhưng vô luận hắn đứng ở chỗ nào cũng sẽ hấp dẫn được đại bộ phận ánh mắt của người khác. Vì hồi nhỏ lớn lên ở trong quân đội nên Niếp Bình dù đứng hay ngồi sống lưng cũng thẳng tắp giống như một cây lao sắc bén, tóc húi cua đơn giản không cuốn hút, lông mày rậm, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, người này có vẻ không dễ dàng thân cận.
Nhưng người Thẩm Trì thấy đầu tiên không phải là hắn ta, mà là người đàn ông ngồi xe lăn bên cạnh. Người này dù đang ngồi trên xe lăn, dáng người lại gầy yếu nhưng vẫn như cũ lưng eo thẳng tắp, ung dung mỉm cười. Đồng tử Thẩm Trì co rút, hắn nhận ra cậu ta.
Cậu ta gọi là Từ Mộng Chi, cái tên này có chút nữ tính nhưng Từ Mộng Chi người này cũng không phải là loại người nhu nhược gì, ngược lại nổi tiếng vì tính cường ngạnh của mình. Cậu ta là người của sở nghiên cứu.
Thẩm Trì nắm chặt tay, điều chỉnh hơi thở một chút, may mắn, Từ Mộng Chi không phải là đồng bọn của Dư Khánh, thậm chí có thể nói Dư Khánh hoàn toàn chán ghét Từ Mộng Chi.
Từ Mộng Chi cũng là nghiên cứu viên nghiên cứu gien sinh vật, nhưng cậu ta luôn luôn cố gắng nghiên cứu chế tạo ra càng nhiều lương thực có thể thích nghi với hoàn cảnh tồi tệ trong tận thế này đồng thời cũng khai thác giống của thực vật tiến hóa. Bởi vì bối cảnh đằng sau của Từ Mộng Chi quá lớn, Dư Khánh chỉ là một nghiên cứu viên tỉnh lẻ nên không thể so được. Dù cho lão ta cũng có riêng một phòng nghiên cứu của riêng mình nhưng vô luận về tài nguyên hay địa vị trong sở nghiên cứu đều là thứ mà Dư Khánh và Dương Vinh Huy muốn cũng không thể có được. Dư Khánh nhiều lần muốn mượn sức Từ Mộng Chi nhưng đều kết thúc trong thất bại, vì vậy không chỉ một lần Thẩm Trì từng nghe thấy Dư Khánh chửi bới Từ Mộng Chi.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ Từ Mộng Chi là một người rất có nguyên tắc.
Thật tốt, hắn đang suy nghĩ tiếp cận sở nghiên cứu như thế nào thì nhanh như vậy một cái cớ đã đến tay hắn.
“Niếp Bình.” Niếp Bình tiến lên giơ tay.
Thẩm Trì bình tĩnh bắt tay hắn, “Thẩm Trì.”
“Đây là người yêu của tôi Từ Mộng Chi, em ấy là dị năng giả Não vực, chân vốn không tốt, nhưng từ sau khi tiến hóa thân thể của em ấy ngày càng không xong, nếu cậu có biện pháp như đã nói, giá nào tôi cũng trả được.”
… Người yêu của tôi…
… Người yêu…
Thẩm Trì ánh mắt lập tức ngưng lại, ý, hắn không có nhớ lầm chứ? Niếp Bình là đàn ông, Từ Mộng Chi cũng là đàn ông, cũng không giống một thằng đàn ông xinh đẹp phải phụ thuộc vào người khác, hai người này đều là những đại nam nhân vô cùng cường đại, Niếp Bình vừa nói gì cơ, người yêu của hắn…
Cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng đã nghĩ ra, có Niếp Bình, Từ Mộng Chi ở sở nghiên cứu sẽ không ai dám động đến! Mà thành quả nghiên cứu của Từ Mộng Chi ở sở nghiên cứu cũng sẽ giúp Niếp Bình củng cố địa vị. Đời trước, hắn chỉ biết Niếp Bình và Từ Mộng Chi là anh em tốt! Anh em tốt cái khỉ gì đây!
Thẩm Lưu Mộc có chút giật mình hết nhìn Niếp Bình lại nhìn Từ Mộng Chi, sau đó ánh mắt rơi vào hai bàn tay đan vào nhau của bọn họ.
Giống như một cánh cửa được mở ra trước mắt y ——
Hóa ra, đàn ông cũng có thể yêu nhau?