Vương Tuấn Khải cũng không biết làm thế nào hắn trở về được thực tại, hắn hít sâu một hơi, mùi vị quen thuộc xộc vào chóp mũi rồi lan toả toàn thân, khiến từng tế bào trên cơ thể hắn kêu gào như vừa được hồi sinh.
Hắn tìm đường xuống chân núi, nơi này so với nguyên bản trong ký ức của hắn không khác lắm, chỉ đến khi thực sự đặt chân lên mảnh đất đã từng gắn bó không ngắn này hắn mới phát hiện linh khí nơi này dường như đã cạn sạch, sinh vật xung quanh không dậy nổi một tia sinh khí. Không biết từ lúc nào, trên mặt đất chất chồng đầy rẫy xương cốt, có của động vật, cũng có của người, cô linh linh thê thảm, tựa một cái loạn táng cương dày đặc tử vong.
Hắn tìm về căn nhà trúc, bên trong đã không còn ai, dường như đã lâu lắm không có người trở về, hiu quạnh tiêu điều đến nhói tâm. Vương Tuấn Khải đóng cửa nhà trúc lại, đi đến dòng suốt trầm mình sửa sang diện mạo khủng bố bên ngoài của chính mình, khi trở ra, tầm mắt hắn đã lạnh hơn rất nhiều.
Sự việc một trăm năm qua ảnh hưởng cực lớn đối với Vương Tuấn Khải, gần như làm cho tính cách trước kia của hắn vỡ tan. Hắn vốn là kiên nhẫn có thừa, nhưng khi trở về lại không trông thấy Vương Nguyên làm cho sự kiên nhẫn đó dần dần mai một, từng giây từng phút hắn đều nôn nóng muốn gặp cậu, linh tính mách bảo hắn sắp sửa có chuyện gì đó liên quan đến Vương Nguyên xảy ra, mà lại chẳng phải việc tốt lành gì.
Vương Tuấn Khải khởi hành rời khỏi nhà trúc, mất hai tháng tìm đến quân doanh biên giới phía bắc.
Vương Nguyên luôn luôn giấu mình, ban đầu là bởi vì thích yên tĩnh, sau đó là để tránh né nhóm người đạo gia đến tìm, thông tin của cậu trong trần gian là cực kỳ ít, càng không thể dùng biện pháp thông thường để tìm người. Vương Tuấn Khải vì muốn nắm bắt tung tích của cậu mà không ngại đắc tội với một cơ số yêu quái sống lẫn vào nhân giới, rốt cuộc cũng biết được nơi cậu đang ẩn náu.
Bắc An thành, hắc thổ đại lục năm thứ hai mươi.
Ngày này là một buổi tối đầu năm hai mươi, toà thành Bắc An náo nhiệt vô cùng, bá tính vẫn còn đùa vui mừng dịp năm mới, pháo đỏ đèn xanh treo đầy phố phường. Dù vùng đất này bây giờ là thuộc địa của một quốc gia lớn từng là kẻ thù của Đại An, nhưng vua quan không vì hành vi của tiền triều mà hạch sách dân chúng. Người dân sinh sống quả thật chỉ mong cầu như vậy, Bắc An thành liền thuận lý thành chương được viết tên vào bản đồ.
Tại Bắc An thành có một ngõ nhỏ, trong ngõ nhỏ có một ngôi nhà mái xanh ai ai cũng biết. Sở dĩ ngôi nhà này nổi tiếng như vậy là vì người sống bên trong là một "tiên cô" rành thuật bói toán. Không ai biết "tiên cô" này xuất thân từ đầu, người ở xứ nào, nhưng bọn họ sùng kính "tiên cô" là bởi tại năng lực chiêm tinh đoán mệnh của nàng hết sức linh nghiệm. Hiện giờ phàm là muốn xem tướng số, xem nhân duyên, xem tài mệnh hay là xem tuổi thọ, mọi người đều tìm tới tiên cô đầu tiên.
Nếu như tiên cô nói "hai kẻ này không hợp bát tự, xung khắc tuyệt đối", đôi nam nữ xem tướng kia sẽ lập tức buông tay nhau; nếu như tiên cô phán "tháng này ngươi không nên gần gũi nữ quyến, sinh con đẻ cái", đối phương tức khắc thanh tâm quả dục, sống như một đạo gia tu hành; nếu như tiên cô bảo...
Tiên cô không nói nhiều, chỉ khi xem thấy người hợp duyên mới đồng ý bói toán cho, mỗi ngày người tín ngưỡng và kẻ hiếu kỳ xếp hàng dài ba con phố, nhưng rất ít người được tiên cô cho vào, cho dù ngươi là đại phú hào nhà giàu nứt tường đổ vách đi chăng nữa, ngươi vô duyên với tiên cô thì cũng chả thể bước nửa bước vào trong.
Vương Tuấn Khải đến đạo quán của vị tiên cô nọ vào lúc trời đã sụp tối, bên ngoài cửa đạo quán chỉ có một tiểu đồng cầm chổi quét rác. Tiểu đồng thấy hắn đến gần, xua tay không khách khí: "Ngươi về đi về đi, hôm nay tiên cô không tiếp người."
Thấy hắn bất động, tiểu đồng ra vẻ cao thâm: "Hôm nay là ngày rằm a, tiên cô muốn cúng bái thần linh, không cho phép ai làm phiền. Ngươi mau rời khỏi đây đi thôi, đợi lát nữa tiên cô nổi giận, ngươi liền xong."
Vương Tuấn Khải không hề hấn gì: "Ta có đồ quý giá muốn trao đổi."
Tiểu đồng không kiên nhẫn: "Đồ quý giá cái gì cũng không so bằng bái tế thần linh, tiên cô đã dặn dò ta rồi, không được để cho bất kỳ ai tiến vào!"
Vương Tuấn Khải nhìn tiểu đồng còn chưa cao đến vai mình, nhìn đến nổi tiểu đồng xù lông cảnh giác mới nói: "Đuôi của ngươi lộ ra kìa."
Tiểu đồng theo bản năng lập tức che sau mông, sực nhớ ra phải nửa đêm nó mới biến lại nguyên hình mà, biết mình bị gài bẫy, nó xấu hổ nhảy dựng lên: "Ngươi nói bậy! Ngươi mới có đuôi!"
"Phải mà, ta có đuôi." Vương Tuấn Khải không thời gian đôi co với nó, từ phía sau lưng hắn xuất hiện một đám hắc khí đen sì. Tiểu đồng dụi mắt đếm, một, hai, ba, bốn...
"Ngươi, ngươi là cửu vĩ hồ yêu?! Ngươi tu thành chín đuôi rồi?!!" Tiểu đồng té ngửa ra sau, khiếp sợ chạy vào trong.
Vương Tuấn Khải nâng mắt – thì ra là hồ yêu, hắn chỉ tạo ảo giác cho tiểu tử kia tưởng tượng mà thôi, nếu như nó là loài gì, nó sẽ nhìn thấy tổ tiên loài đó. Không ngờ đạo quan này lại là một ổ hồ yêu, vậy thì tiên tri đoán quẻ gì đó còn phải xem xét lại.
Tiểu đồng chạy vào trong đạo quán, không bao lâu sau cuồng phong nổi lên.
Tiên cô kia vốn là một con hồ ly tu thành hình người, đạo hạnh tám trăm năm, ngàn đoán vạn đoán cũng không đoán được kẻ tìm đến cửa hôm nay là một lão yêu quái cấp bậc truyền thuyết, trong lòng thầm nói, quái lạ, nếu yêu quái tổ tông ngự giá thân chinh đến đây, sao nàng ta không cảm giác được chút gì?
Đợi đến khi trông thấy chân diện mục của Vương Tuấn Khải, nàng ta phát hiện hắn dùng huyễn thuật, nhưng cũng chỉ nhìn nhiều một cái, không hề để vào mắt.
"Ta đến đây không phải để gϊếŧ ngươi." Vương Tuấn Khải bất thình lình hiện lên trước mặt nàng ta, ngữ khí âm trầm: "Nhưng nếu ngươi không trả lời được vấn đề của ta, ngươi chắc chắn sống không yên."
Tiên cô giữ vững nhuệ khí, cười lạnh: "Giả trang vừa thôi, lừa được con tiểu hồ ly ngu xuẩn ấy rồi tưởng cũng lừa được ta? Lại còn uy hiếp ta phải đáp trả vấn đề của ngươi, ngươi coi trọng bản thân quá rồi."
Nàng đứng dậy, tà áo dài chấm đất từ từ bay lên không trung, sau lưng xoè ra tám cái đuôi trắng như tuyết: "Đã không phải là thiện nam tín nữ gì thì không cần vòng vo nữa đâu, ta thừa biết ngươi đến đây vì cái gì, ta nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không đưa nó cho ai, ngươi bỏ cuộc đi."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Ngươi lầm."
"Những kẻ đến tìm ta, phàm là không phải hạng người bình thường thích trải qua cuộc sống vô tư lự thì chính là ôm mộng xưng bá thiên hạ, thống nhất nhân giới. Xem ở ngươi là kẻ có đạo hạnh, dĩ nhiên không muốn những thứ đó, thứ ngươi muốn chỉ có một mà thôi." Tiên cô dùng yêu khí ngưng tụ lại thành một mảnh kiếm vỡ lơ lửng trên không trung, miệng cười hiểu rõ: "Tất cả những kẻ tu đạo đều u mê nó, ngươi có gì khác bọn chúng đâu?"
Vương Tuấn Khải bất ngờ, hắn bất ngờ không phải vì thứ trên tay tiên cô, mà là vì sao nó ở nơi này?
"Ngươi từ đâu mà có?"
"Xem, ta nói chẳng sai mà. Ngươi vừa nhìn thấy nó liền biểu hiện quen thuộc như vậy, ngươi rõ ràng là đến tìm nó, còn cãi chày cãi cối cái gì!" Tiên cô dứt lời, vẻ mặt dữ tợn thu hồi mảnh kiếm, không ngại xông tới đấu với Vương Tuấn Khải: "Ta từ đâu có ngươi chẳng phải đã biết? Nhiều lời làm gì! Có giỏi thì tự đến mà lấy!"
Vương Tuấn Khải vẫn còn nghĩ đến mảnh kiếm vỡ, một thoáng thất thần khiến tiên cô có cơ hội tấn công. Đợi đến khi hắn hồi hồn lại, roi của tiên cô đã vung đến trước mắt, sát sao suýt đập xuống người hắn. Vương Tuấn Khải tối mặt, tay không bắt lấy roi lôi về phía mình, răng rắc xé roi ra thành sắt vụn.
Tiên cô chấn kinh, không nghĩ hắn có thể ra chiêu thức như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng chỉ có thể bị hắn lôi đến trước mặt. Càng đến gần nàng càng phát hiện nam nhân trông chỉ có lớp da này tà khí cực mạnh, yêu khí của nàng bị sương đen toát ra từ cơ thể hắn nuốt chửng dễ dàng, làm cho nàng lạnh hết sống lưng.
Vương Tuấn Khải nắm lấy cần cổ tiên cô, siết lại: "Là cậu ấy đưa cho ngươi?"
"Ngươi...nói nhăng nói cuộc gì...Khụ..." Tiên cô toàn thân run rẩy, giờ khắc này nàng mới phát hiện đối phương không phải là phường bỉ nhân tham lam gì, đối phương thậm chí không thèm tránh né mà đã hạ gục nàng rồi. Tiên cô cố gắng nhớ lại, trong ký ức không hề có danh tính kẻ nào sở hữu năng lực đến mức này mà nàng không biết, nhưng nàng thất bại, không tìm ra hắn là ai.
"Chắc chắn là cậu ấy đưa cho ngươi." Vương Tuấn Khải lẩm bẩm: "Cậu ấy đang ở đâu?"
Hắn không nương từ, tiên cô lại càng khép miệng: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì! Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, ta không giao thứ đó cho ngươi đâu!"
Nàng vốn là mạnh miệng, cùng lắm tám trăm năm đạo hạnh tan thành mây khói, nhặt được cái mạng rồi còn sợ gì không tìm được kẻ giúp nàng trả thù? Nàng phải giữ kín bí mật tung tích của đại nhân, ngài ấy có ơn với nàng, nếu không phải...
Tiên cô nghĩ rất đẹp, tiếp sau đó một cảm giác đau đớn xuyên qua đầu khiến nàng hét chói tai, Vương Tuấn Khải không nhân từ xé đi ký ức của nàng, đọc vị toàn bộ những gì liên quan đến Vương Nguyên.
Hắn rời khỏi đạo quan ngay sau đó, mảnh kiếm cũng mang đi.
Tiên cô chật vật bò dậy, không thể tin được là hắn tha nàng, chỉ là vật mất rồi, nàng làm sao ăn nói với đại nhân đây?
...
Trong một toà kiến trúc nguy nga tráng lệ, một đệ tử đạo phái dẫn theo đồng môn đi tới một viện tử ở hướng bắc, cầm theo không ít bảo vật pháp khí.
Trong viện tử này đang giam giữ một kẻ hết sức nguy hiểm. Nghe nói kẻ này được tìm thấy từ một năm trước, chưởng môn các phái mất rất nhiều công sức mới có thể áp giải đối phương trở về. Sau khi đối phương bị vây lại, bọn họ lại bắt đầu trù tính làm sao cầm chân người nọ, dùng không biết bao nhiêu là pháp khí bí bảo phong ấn căn phòng lại.
Gϊếŧ là không gϊếŧ được, nhưng nếu để đối phương sống, ấy chính là đại hoạ thế gian.
Các đệ tử không hiểu được đại hoạ thế gian nặng nề như thế nào, chỉ là ngày ngày gia cố phong ấn cũng thấy mệt. Cái phong ấn này không chỉ giam cầm người ta mà còn tạo ra áp lực áp chế tà vật, phàm là vật gây hại cho chúng sinh đều bị bòn rút sinh mệnh, không chết cũng già, không già cũng phế, nói chung phương pháp giam lỏng này cơ bản là dần dần hao phí sinh mệnh đối phương, làm cho đối phương suy yếu từ từ.
Đã là ngày thứ mấy rồi, Vương Nguyên cũng không nhớ nữa. Cậu mang dáng vẻ Vương Tuấn Khải bị nhóm người đạo phái tìm đến, đôi bên cự cãi một hồi, bọn họ liền sử dụng pháp thuật vây bắt cậu lại. Vương Nguyên tốn rất nhiều công sức mới đưa được Vương Tuấn Khải sang thế giới khác, vì vậy không đấu nổi bọn họ, cũng đơn giản là chẳng chống cự, bình thản theo họ trở về đạo cung.
Đạo cung là nơi tụ tập của các giáo phái thuật sĩ mỗi lần cần giải quyết một vấn đề hệ trọng gì đó, cũng là chốn chứa các đối tượng được coi là hỗn thế ma vương. Vương Nguyên bị bọn họ đưa đến một căn phòng đầy pháp chú, hằng ngày nhìn pháp lực chính mình xói mòn, nói không nên lời tư vị gì.
Bọn họ rõ ràng là đại diện cho chính đạo, lại dùng phương pháp tà môn để kìm hãm cậu. Bọn họ đối xử với kẻ thù như vậy, không biết có hổ thẹn với giáo lý tổ khai sơ hay không?
Vương Nguyên chỉ nghĩ vậy một lần rồi im ắng ngồi trong phòng, ngồi như vậy một năm, bọn họ liền mang cậu ra ngoài. Vương Nguyên bị đưa đến một đại sảnh lớn có vẻ như là chính điện của đạo cung, xung quanh xếp một tràng người tu đạo, ánh mắt bất thiện đánh giá cậu.
"Đây là thiên quỷ sao? Nhìn rất tầm thường thôi? Không thấy tà khí gì nhiều, hắn cố ý ẩn đi?"
"Còn phải nói sao? Hắn giỏi nhất cái này, tranh thủ tâm nghi ngờ của người khác rồi giải vây cho mình, hắn đã làm thế không biết bao nhiêu lần! Nhìn thấy Đại An quốc không? Chính là tiêu tan như vậy vì hắn!"
"Có lầm không a? Đại An quốc thì liên quan gì đến thiên quỷ?"
"Ngươi không biết! Năm xưa Đại An lừng lẫy một phường, không ngừng bành trướng lãnh thổ, ngươi cho rằng đó thực sự là do thời thế Đại An đến rồi ư? Dĩ nhiên không phải! Mỗi một binh sĩ Đại An đều thờ phụng thiên quỷ, mỗi một bách tính đều bái tế hắn hằng ngày! Sau đó thì sao? Thiên quỷ âm thầm hưởng thụ nhang khói, trong bóng tối đáp ứng nguyện vọng của họ, giúp họ thắng trận!"
"Tiếp đến, bởi vì hắn hưởng được mùi ngọt, muốn dân chúng sát sinh cúng tế máu huyết cho hắn, lúc này dị biến xảy ra rồi! Hoàng đế trong lúc tế thiên gϊếŧ vật đã gϊếŧ nhầm một tộc hồ ly, trưởng mẫu hồ ly tìm đến cửa mê hoặc hoàng đế, chặt đầu hắn treo trên cổng thành!"
"Lúc đó thiên quỷ ở đâu, sao không cứu hoàng đế? Cái này dễ hiểu, thiên quỷ khi ấy ốc không mang nổi mình ốc, trốn biệt tích, nếu không phải chưởng môn phái chúng ta ăn đắng nằm sương ngày đêm cực lực truy tìm thì phỏng chừng hắn sẽ ẩn nấp luôn..."
Bọn họ bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn Vương Nguyên rét lạnh, tựa hồ tất cả đều muốn lăng trì xẻ thịt lóc xương cậu bởi vì cậu là thiên quỷ.
Vương Nguyên thầm nghĩ, nếu là Vương Tuấn Khải lúc này đứng ở đây, hắn sẽ làm gì, hắn sẽ nghĩ gì? Cậu ngẩng đầu nhìn đám người đứng ở trên đài, tầm mắt khinh miệt là thế lại không che giấu được lúng túng và e sợ, đột nhiên muốn cười.
Bọn họ muốn gϊếŧ thiên quỷ, lại sợ hắn, gϊếŧ không được thì giam cầm, nhưng giam cầm quá hao tổn tinh lực, liền nghĩ ra chiêu độc địa khác.
"Ta tìm được một chiếc quan tài."
Một vị chưởng môn đứng ra nói chuyện, sai đệ tử mang pháp khí đến: "Đây là quan tài được sư tổ khai sơ môn phái chúng ta để lại, từ muôn vạn ức năm trước, sư tổ đã tiên đoán được ngày hôm nay sẽ có cực hung chi quỷ tồn tại trên thế gian. Ngài cất công chế tạo ra chiếc quan tài này, dặn dò phái ta phải biết tuỳ cơ ứng biến, ta nghĩ, có lẽ thời khắc này đã đến."
"Chúng ta đã thương lượng qua, đem hắn nhốt vào quan tài này, niêm phong ở nơi cùng trời cuối đất, làm cho hắn không có cách nào tỉnh dậy được nữa, ấy chính là phương pháp tốt nhất."
Hết Chương 92