Đây không phải là lần đầu tiên Vương Nguyên gặp phải tình cảnh này, lần trước khi Vương Tuấn Khải bị vây ở chung cư Đường gia, cậu cũng là người ở bên ngoài nghĩ cách làm sao đưa hắn ra.
Lúc ấy cậu chỉ lo lắng hắn gặp chuyện chẳng lành, không để ý đến cảm giác quái dị dâng lên trong lòng. Hiện tại cảm giác đó rõ ràng hơn bao giờ hết, khiến Vương Nguyên trong lòng nóng nảy bứt rứt, khoảng thời gian một tiếng quả thật giày vò cậu không ít.
Hắn đã từng bị vây như vậy ba lần. Cậu nói thầm, nhưng tính cả lần này chỉ mới hai, lần thứ ba là ở đâu chứ?
Hay là lần thứ nhất?
Không hiểu sao cậu nhớ đến ảo cảnh hắn bị giam trong quan tài kia, tình cảnh cũng là như thế này. Vương Tuấn Khải khi ấy còn thảm hơn bây giờ, hắn nằm đó, bất động, rõ ràng có thể nghe được thế giới bên ngoài tuần hoàn như thế nào, bản thân lại không cách giải thoát. Thậm chí nếu hắn là người bình thường, da sẽ bong tróc, thịt sẽ thối rữa, sâu bọ ăn xác sẽ từ từ xâm nhập vào trong cơ thể, leo lên đầu, chui đến lục phủ ngũ tạng, từng ngày từng ngày cắn rỉa thân thể hắn.
Loại cảm giác tự mình trải nghiệm tử vong chậm rãi này có thể bức người ta điên cuồng.
Vương Nguyên càng nghĩ càng khó thở, Trấn Ma Đao cũng theo tâm trạng của cậu mà rung lên, leng keng kêu thét, tạo ra một làn sóng linh khí chấn nhiếp một vùng.
Vương Tiêu Đồ và Trưởng Tôn Liệt bị sóng linh khí đánh dạt ra một đoạn, không hẹn cùng hướng mắt về phía Vương Nguyên. Trưởng Tôn Liệt là kinh diễm không thôi, Vương Tiêu Đồ lại là khiếp sợ cùng hoang mang lẩm bẩm: "Không thể nào, năm xưa công đức lượng của đại nhân đã phân tán tứ phía, dung nhập vào hắc thổ đại địa, tại sao bây giờ nó vẫn còn ở trên người ngài ấy?"
"Ngươi gọi ta là đại nhân?"
Vương Tiêu Đồ không nghĩ Vương Nguyên có thể nghe thấy lời mình, sửng sốt: "Đại nhân chính là đại nhân, ngài đã quên nhưng bọn ta còn nhớ rất rõ."
Vương Nguyên nhìn hắn ta: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi?"
Vương Tiêu Đồ cắn răng: "Dù sao ta cũng nhận được truyền thừa tổ tiên, ta có là hậu bối ngàn năm sau đi chăng nữa, lòng trung thành của tổ tiên Vương gia đối với ngài vĩnh viễn không tiêu tán."
"Vậy được." Vương Nguyên gật gật đầu, trước khi Vương Tiêu Đồ kịp vui mừng, nghiêng mặt nói: "Thả Vương Tuấn Khải ra."
"...Thả không được." Tộc trưởng chần chừ: "Sau khi ta ra khỏi kết giới thì không cách nào quay trở lại"
"Kết giới này là pháp khí của Vương tộc các ngươi, sao các ngươi không thể phá?" Trưởng Tôn Liệt hết sức khó hiểu.
Vương Tiêu Đồ không giống như là giả dối, hắn ta nhìn chằm chằm kết giới màu trắng nhạt, thử vận dụng linh khí phá màng kết giới, làm mấy lần đều không có kết quả: "Pháp khí này vận hành là nhờ linh khí của người cầm, nếu không thể thu hồi thì chỉ khi linh khí chính bản thân ta tiêu hao hết thì nó mới ngừng lại. Chỉ là..."
"Trong vùng không gian linh khí vô tận này, ta không bao giờ có thể háo hết linh khí trong cơ thể." Đây cũng là việc Vương Tiêu Đồ không ngờ tới.
Trước kia khi cha giao pháp khí cho hắn, chưa từng nói đến tác dụng phụ này, Vương Tiêu Đồ cũng không cho là mình sẽ có ngày dùng đến nó - nói cách khác đây là lần đầu hắn ta sử dụng, không đoán được sẽ xảy ra cơ sự. Hắn ta thậm chí còn hoài nghi năng lực bản thân không đủ mới làm cho pháp khí phát sinh vấn đề.
"Không đúng, vấn đề không nằm ở pháp khí." Trưởng Tôn Liệt nhíu mày, thử bay đến gần kết giới, phát hiện nó nóng như lửa đốt. Y sững sờ quan sát một vòng kết giới, không tin vào mắt mà trừng trừng thất thố: "Phía trên có chú văn-..."
Y chưa kịp nói hết lời, những chú văn kia như là có sinh mệnh vặn vẹo chuyển động, thoắt cái bò lên người y. Trưởng Tôn Liệt biến sắc lùi ra xa, chúng nó mới thôi khò khè manh động, nhưng vẫn để lại trên áo quần tay chân hắn từng vết cháy đen toả mùi khét.
"Những thứ đó đều là cấm chú." Trưởng Tôn Liệt trầm trọng nói: "Từ lâu đã không ai dám đụng đến, bởi vì kết cục của kẻ sử dụng chúng đều là phản phệ chết tươi, thi hài chia năm xẻ bảy, cốt nhục phân ly không hợp lại được, càng không thể siêu thoát."
Vương Tiêu Đồ giật mình, môi run rẩy, cha của hắn, tộc trưởng tiền nhiệm của Vương gia, chính là chết như thế.
Hắn ta có một phỏng đoán điên cuồng, liệu có phải là cha hắn vì cố tình tạo ra chú văn này nên mới chết đi chứ không phải là do bói toán cho thiên quỷ hay không?
Vương Nguyên nhíu mày: "Chúng nó có tác dụng gì?"
Trưởng Tôn Liệt nhìn chằm chằm kết giới, vẻ kinh ngạc còn chưa thu lại, dường như chú văn kia ảnh hưởng không ít đến tâm tình y, khiến cho y nhớ lại một vài cảnh tượng không vui vẻ.
Vương Nguyên phát hiện mình gần đây rất dễ mất kiên nhẫn, nghe không được đáp án liền tự vọt lên, Trưởng Tôn Liệt hoảng hốt túm cậu kéo về, chần chừ một lúc mới nói: "Thứ này rất nguy hiểm, có thể huỷ diệt cả một quốc gia...Ta không dám nhận là am hiểu nhiều về nó, chỉ nghe qua sư phụ truyền lại, nó gọi là ấn chú, chuyên dùng để đối phó với kẻ dính qua máu người. Chỉ cần có gϊếŧ người liền sẽ chịu ảnh hưởng của nó, gϊếŧ càng nhiều ảnh hưởng càng lớn, bị giam trong đó càng lâu..."
Trưởng Tôn Liệt tính toán thời gian Vương Tuấn Khải bị nhốt, trầm giọng gian nan: "Nếu là gϊếŧ người vì chính đồ, cùng lắm thì thân tẫn đạo tiêu, linh hồn tự đến minh giới báo danh chuyển kiếp. Nhưng nếu gϊếŧ người vì mục đích của bản thân, e rằng..."
Phần sau y không nói nữa, nhưng ai nấy cũng đều hiểu.
Vương Tiêu Đồ nghe đến đây, cười gằng: "Vương Tuấn Khải là cực hung chi quỷ, một khi đã xuống tay sẽ nhìn đến số lượng người chết sao? Năm xưa hắn đồ sát ba toà thành, huỷ diệt một đất nước, san bằng cả lục địa, thiếu chút nữa thế giới này cũng biến mất trong tay hắn, bây giờ hắn bị thế này không phải là kết cục tốt nhất sao? Ta chống mắt lên xem hắn làm thế nào thoát khỏi kết giới!"
Hắn ta vừa dứt lời, kết giới đột nhiên phát ra tiếng "ầm ầm" đinh tai nhức óc.
Vương Tiêu Đồ: "..."
Vương Nguyên, Trưởng Tôn Liệt: "..."
Hiển nhiên Vương Tuấn Khải ở bên trong đang rất hung ác mà va chạm kết giới.
Vương Nguyên nhìn chăm chú quả cầu bọc lửa đang rúng động rần rần kia, bản năng nói cho cậu biết cậu không đủ sức phá vỡ kết giới. Thứ này mang mùi vị xa xưa huyền bí, dường như là được kết hợp bởi vô vàn lực lượng tứ phương tám hướng, là tâm huyết của rất nhiều kẻ, có điều nó kết tinh hiện hữu chỉ để vây khốn Vương Tuấn Khải.
Bọn họ bỏ ra cái giá lớn như vậy, cũng chỉ nhốt được hắn.
Có một giọng nói thì thầm với cậu, Vương Tuấn Khải bất tử, hắn sẽ không chết.
Vương Nguyên chống đầu, một cơn đau đột ngột kéo đến, chỉ thoáng qua trong tích tắc mà thôi nhưng lại nhắc nhở cậu rất nhiều chuyện.
Vương Tuấn Khải chưa từng nói cho cậu biết, hắn là ai.
Mà lúc này, kẻ sững sờ không chỉ có Vương Nguyên. Sau khi Vương Tiêu Đồ giễu cợt Vương Tuấn Khải xong, hắn ta bỗng dưng phát hiện trong đôi mắt Vương Nguyên nhiều thêm vài phần ý vị băng lãnh. Vốn trước đây Vương Tiêu Đồ có quan sát Vương Nguyên vài lần, biết mắt cậu không thể dùng. Vẻ ngoài của Vương Nguyên rất lừa người, không chú ý căn bản không biết cậu mù, hiện giờ tuy là vẫn rất lừa người, nhưng đôi mắt kia dường như...
Dường như đã hồi phục nguyên bản.
"Đại nhân, mắt của ngài..." Vương Tiêu Đồ không nhịn được thốt lên, đối diện với một cặp hắc mâu lạnh nhạt, thẫn thờ giây lát: "Ngài thấy được rồi? Ngài không mù nữa?!"
Trưởng Tôn Liệt cũng sửng sốt: "Vương Nguyên...Mắt của cậu..."
Tiếng rồng ngâm cắt đứt cuộc đối thoại, cự long nóng nảy vỗ vào vết rạn trên kết giới, lại thuỷ chung không thể làm nó nứt ra, gấp quá hoá hoảng bay tới trước mặt Vương Nguyên liên miên cằn nhằn không biết là nói cái gì, cuối cùng ủ rũ ỉu xìu.
Vương Nguyên nghe nó nói xong, vỗ lên trán nó: "Không trách ngươi."
Đôi mắt của cậu quả thật đã khôi phục không ít, chỉ là nó vẫn như cũ không thể nhận người, chỉ trông thấy một mảng mờ mờ be bét như thể phim bị đánh mosaic, Vương Nguyên cũng không ngờ sau khi cậu ngồi ở căn nhà trúc kia một tiếng đồng hồ, mắt lại có thể tiến triển lớn như vậy.
Cậu dĩ nhiên không mù quáng mà cho rằng mắt của chính mình nhờ hoàn cảnh xung quanh chữa khỏi, chỉ có một nguyên nhân duy nhất giải thích được chuyện này, chính là thời điểm đến rồi.
Đã tới giờ.
Vương Nguyên chưa từng mong chờ rằng nó có thể sáng trở lại, nhưng vào giờ khắc này, cảm giác đó mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đôi mắt cậu, đang dần dần khôi phục.
Như là một kho báu được giải phong ấn, từ từ hiện ra trong mắt thế nhân, toả ra hào quang hấp dẫn hơn bao giờ hết.
"Đôi mắt ngài..." Vương Tiêu Đồ cũng sắc bén nhận ra sự thay đổi lớn trong ánh nhìn của Vương Nguyên, càng quan sát càng khủng hoảng. Từ sau khi mắt Vương Nguyên hồi phục, hắn ta để ý rất kỹ nhãn thần của cậu, mà cái loại trạng thái này hắn ta đã thấy qua suốt hơn ba mươi năm, kể từ khi nhậm chức tộc trưởng càng là cảm nhận được sự hiện hữu đó.
Vương Tiêu Đồ biết, trong cấm địa chôn một chiếc lọ thuỷ tinh, trong lọ thuỷ tinh chứa một đôi mắt người màu đen.
Đôi mắt đó là sống, nó có thể di chuyển, có thể đảo loạn, nó không biểu đạt cảm xúc gì, nhưng khi hắn ta nhìn vào đôi mắt, đều có ảo giác rằng nó đang nói chuyện.
Nó muốn trở về với chủ nhân.
Mà bây giờ, Vương Tiêu Đồ gần như có thể xác định rằng chủ nhân của nó chính là người đang lơ lửng trước mặt hắn – đại nhân.
Vương Nguyên không chú ý đến vẻ mặt thất sắc của Vương Tiêu Đồ, toàn bộ tập trung đều dán lên kết giới. Cái quả cầu lửa kia ngày càng nóng, thiêu đến mức cậu có thể cảm nhận được không khí bao bọc nó khô khốc cực kỳ. Nếu như không khí khô đến một mức nào đó, sẽ phát sinh những thứ nằm trong quỹ đạo.
Bùm!
Tiếng nổ đầu tiên vang lên, tiếp theo đó là một tràng âm thanh huỷ thiên diệt địa. Xung quanh quả cầu lửa bắt đầu xuất hiện vô số cú nổ chấn động, mỗi một lần đều khiến đất dưới chân rung chuyển.
Bọn họ không có biện pháp quan sát tình hình của kết giới.
Tiếng "uỳnh uỳnh" tràn lan khắp nơi vẫn còn diễn ra, không chỉ là những cú nổ gây sát thương diện rộng, mà Vương Tuấn Khải ở bên trong kết giới cũng đang ra sức phá huỷ.
Vương Tuấn Khải bây giờ rất nóng nảy.
Nếu có kẻ nào đó bị nhốt cùng kết giới với hắn, nhất định sẽ bị trạng thái hiện tại của hắn doạ câm điếc. Quần áo trên người hắn bị lửa cháy sém, chật vật không thôi, đầu tóc cũng bị chính hắn vò rối không ra làm sao, mà đặc sắc nhất vẫn là nửa gương mặt hoa văn đỏ thẫm, như một cái mạng nhện ám chú nổi lên chói mắt, hệt như lần hắn say rượu ở Vương tộc.
Vương Tuấn Khải chân đạp lên vành kết giới, cũng không quan tâm có bị minh hoả vén quần đốt cháy hay không, toàn thân hắn đều bị một lực hấp dẫn kỳ lạ hút vào trung tâm kết giới, nơi nguồn căn ngọn lửa đang phừng phừng phẫn nộ.
Sau khi Vương Tiêu Đồ ra ngoài, ngọn lửa này liền xuất hiện, giống như một trong hai người họ đã phát động cơ quan, bẫy rập trùng trùng lập tức nhảy ra. Vương Tuấn Khải còn tưởng mình bị lừa, dẫn sao Vương Tiêu Đồ ra được, hắn cũng ra được. Không ngờ hắn dùng cách gì cũng vô dụng, ngược lại chiêu đến không ít thứ gay go.
Tỷ như là cái ngọn lửa này, hoặc tỷ như là thứ đang uyển chuyển tìm cơ hội đánh lén hắn kia.
Một đạo ánh sáng mang ngàn quang ti vồ tới, Vương Tuấn Khải lắc mình né tránh không được, đành phải cương mình hứng chịu, Trấn Ma Đao rung động che chắn hắn, giúp hắn giảm thiểu cảm giác rát buốt do da thịt bị nướng chín. Vương Tuấn Khải không ngửi được mùi khét cũng đoán chính mình thụ bao nhiêu thương, chẳng qua hắn không có tâm trí để ý, hắn còn phải đôi co với cái bóng đen vẫn luôn chờ cơ hội xiên hắn.
Cái bóng đen này dường như chính là chủ nhân kết giới – hay nói cách khác chính là kẻ tạo ra pháp khí kết giới. Vương Tuấn Khải trước khi sinh vào Vương tộc không có thói quen điều tra gia phả, vì vậy không hề biết người nọ là ai.
Đối phương không phải người, là một linh thức của người thệ lúc tráng niên, được cố ý lưu lại trong pháp khí, chuyên môn khắc hắn.
Vương Tuấn Khải bị bóng đen vờn một lúc lâu không thoát được, khó giấu buồn bực: "Ngươi không phải là kẻ đã tẩy não Vương Tiêu Đồ chứ?"
"Còn thật bị ngươi đoán đúng." Bóng đen không phản bác, bổ tới một chiêu phá thiên kiếm, suýt chút nữa chém trúng Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chút, kẻ có thể làm ra việc này không bao nhiêu người, hắn biết Vương Tiêu Đồ tâm đa nghi sâu, người mà Vương Tiêu Đồ tin tưởng chỉ có thể giới hạn ở bản thân và người chết.
Như vậy, đây chính là một trong những trưởng bối của Vương Tiêu Đồ.
"Ngươi là một kẻ thông minh, nếu như ngươi cũng được sinh ra từ thiên địa linh khí như đại nhân, chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật phong vân."
"Nếu ta là thiên quỷ, cũng tính là nhân vật phong vân. Chẳng qua..." Vương Tuấn Khải không thích ăn đòn, chỉ thích đánh đòn người khác, hắn trước giờ chỉ biết oán người, chưa từng cho phép người khác oán hắn: "Thông minh vô dụng, nếu thật sự bị vây chết ở chỗ này, trước hết ta phải khai thác toàn bộ những gì ngươi biết!"
Hắn dứt lời, Trấn Ma Đao xoay vòng trên không trung, máu đỏ tươi văng tứ tung, huyết hoa trải dài thấm lên đầu ngọn lửa.
Bóng đen vẫn luôn tấn công hắn, không ngờ hắn ở trong kết giới dù khốn đốn vẫn không quên bố trị đạo thuật tính kế người khác, nhất thời không lưu tâm bị Vương Tuấn Khải dẫn vào pháp trận, tầng tầng mê võng.
Vương Tuấn Khải xác định bóng đen không thể nhúc nhích, bàn tay đẫm máu xuyên qua thái dương đối phương, xâm nhập thức hải.
Cùng lúc đó, một tràng hình ảnh chồng chéo không có quy luật rót vào tầm nhìn của hắn.
Hết Chương 89