Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 83




Chỉ có một.

Trong số những kẻ đang kiên cường bênh vực chính nghĩa và dè bỉu chỉ trích hắn ra, chỉ có một là nhân loại.

Vương Tuấn Khải thấp giọng cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo: "Thật muốn chơi kiểu này à."

Vương Nguyên không hiểu hắn muốn làm gì, cậu cảm giác được tâm trạng của Vương Tuấn Khải không tốt lắm, khẽ hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?"

"Tìm đền thờ thôi, mặc kệ bọn họ." Hắn ra lệnh cho người giấy ôm chặt ba người phía sau, không để ý đến tiếng mắng chửi xuyên xỏ từ phía bên kia mà chỉ nhìn chằm chằm vào vực sâu đen ngòm dưới cầu treo: "Lúc chúng ta đến đây lần đầu tiên từng nghe thấy tiếng than khóc mơ hồ vọng lên."

Vương Nguyên gật đầu: "Tôi cảm giác được...nó đang gọi chúng ta."

"Tin chắc rằng cậu không biết nó là ai." Hắn quan sát vực sâu, thăm dò độ cao, bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi cũng vậy."

"Trong lúc gặp phải những cảnh tượng do luồng năng lượng kia mang lại, thứ đó cũng xuất hiện." Vương Nguyên nhắm mắt, một lần nữa xác nhận lại cảm quan ban đầu, mí mắt run run: "Rất rõ ràng, so với bây giờ còn rõ ràng."

Vương Tuấn Khải không nghĩ cậu có thể nhận thức rõ bực này: "Đó là thứ gì?"

"Một...con rồng?"

Vương Nguyên hơi nghiêng đầu, thế giới trong đôi mắt cậu lúc này là một vùng đen tối lạnh lùng, từng tầng từng tầng trắng đỏ giao hòa đan xen. Cây cầu trước mắt có hình dạng là một sợi dây thừng dài nối liền hai đầu vực, mà bên dưới dây thừng đó hiện hữu một sinh mệnh nhỏ nhoi, thoi thóp tựa nắng chiều tà.

Vương Nguyên đột nhiên đi đến trước bờ vực, giơ bàn tay lên không trung. Hành động này của cậu quá bất ngờ khiến Vương Tuấn Khải không kịp phản ứng, đến lúc hắn phát hiện ra tiếng thở dài dưới vực sâu lại một lần nữa truyền ra trong đầu, một bóng đen bất thình lình từ dưới vực nhào lên quấn lấy tay Vương Nguyên.

Hắn vội túm cậu lại, nào ngờ sức lực của bóng đen quá lớn, lôi cả hắn đi theo. Vương Tuấn Khải vận dụng pháp lực lôi Trấn Ma Đao ra cắm vào vách núi, lưỡi đao sàn sạt cứa đất đá thành một đường dài, nhưng kiểu gì cũng không thể ngăn tình huống cả hai đang rơi tự do xuống đáy vực. Vương Tuấn Khải nắm chặt eo Vương Nguyên, gió quát bên tai ù đi, hắn không thể nghe thấy gì, không thể nhìn được gì ngoài vực sâu gần ngay trước mắt.

"Cái gì đang nắm tay cậu!?" Vương Tuấn Khải hô to, âm thanh hắn như đá chìm trong biển, không hề vọng ra tứ phía. Vương Nguyên kề sát hắn dĩ nhiên nghe thấy, há miệng ra hút vào một ngụm gió: "Anh!!!"

"...Trừ tôi ra!"

"Tôi không biết!!!" Vương Nguyên muốn phản kháng, nhưng tiếng than khóc bắt đầu chuyển thành âm thanh hít mũi rưng rức giống như một đứa bé bị bỏ rơi bên đường: "..."

Cậu chỉ "nhìn thấy" thứ tóm chặt cậu là một móng vuốt màu đen, phía trên còn có không ít ghét bẩn.

Vương Nguyên: "..." Có lẽ đã không tắm nhiều năm.

Bọn họ càng rơi càng chậm lại, không khí cũng âm u hơn rất nhiều. Trước khi hạ cánh, Vương Tuấn Khải dựng pháp trận giảm xóc, mang theo Vương Nguyên nhẹ nhàng đáp đất.

Vực sâu cũng không lớn như trong tưởng tượng, xung quanh đầy sương mù, yên tĩnh không một tiếng động. Vương Tuấn Khải đốt một lá bùa chiếu sáng, miễn cưỡng thấy được lối đi bị che khuất bởi vô số xương cốt.

Có rất nhiều người táng thân tại nơi này, số lượng xương cốt lớn đến độ chất chồng xung quanh những hòn đá lớn mà vẫn không hết, bên rìa đất, bên gốc cây khô, đâu đâu cũng là màu trắng xám tiêu điều, nhưng tất cả đều không có đầu.

Vật lôi kéo Vương Nguyên đã không còn bám trên tay cậu, Vương Tuấn Khải đưa ngọn lửa đến gần, chỉ thấy trên tay cậu lưu lại một dấu vết màu tím than, hiện lên năm cái móng vuốt nhỏ nhắn.

"Rồng vẫn còn tồn tại sao?" Hắn lẩm bẩm, nhìn về hướng phát ra tiếng nức nở uất ức, mặt hắn hơi nhăn nhó, rồng khóc?

Hai người bước vào cánh rừng xương khô, cẩn thận né tránh những bộ xác trắng hếu kia là không thể, chỉ đành giẫm lên đó, rốt cuộc cũng đi đến cuối đường. Nơi này là một vách núi bằng phẳng đến độ không có một cọng cỏ nào mọc nổi, hoặc cũng có thể là do khí hậu và phong thủy nơi này có vấn đề, chẳng hề có dấu hiệu của sự sống.

Vương Nguyên đi đến trước vách đá, đặt bàn tay bị dấu móng vuốt in hằn lên đó, cậu cảm nhận được hơi thở phì phì của thứ kia ở sâu trong tầng tầng đá lạnh, đồng thời cũng nhận được tín hiệu phát ra từ trong đầu.

Nó quả thật đang gọi cậu.

Không, là gọi bọn họ.

Vương Nguyên quay về phía Vương Tuấn Khải, đúng lúc hắn cũng đang nhìn cậu - hay phải nói là hắn vẫn luôn nhìn cậu. Giống như một nghi thức đã được định sẵn, hai người song song nhấc chân bước về trước, không gian trong nháy mắt vặn vẹo kịch liệt, vách đá như mềm hóa há cái mồm lớn nuốt lấy bọn họ.

Việc đầu tiên Vương Tuấn Khải làm là tìm kiếm Vương Nguyên, hắn hơi hối hận tại sao trước lúc vào không nắm chặt cậu. Chỉ là sau khi bước vào vách đá này xong, hắn không thấy được cậu, lại cảm giác được đâu đâu cũng có mùi vị của cậu.

Vương Tuấn Khải: "..."

Nơi hắn đứng là một căn phòng kiểu cũ có từ hơn một nghìn năm trước. Đối với loại kiến trúc này, Vương Tuấn Khải vô cùng am hiểu, hắn đã từng có một đoạn thời gian không ngắn sống trong hoàn cảnh bốn bức tường vây, bên ngoài đều là hạ nhân canh giữ. Bài trí trong phòng cũng không có gì lạ, một bàn bốn ghế, một tủ và một giường, tất cả đều giống trong ký ức, hết sức cũ kỹ.

Nhưng lại sạch sẽ đến quái dị.

Phản ứng đầu tiên của hắn là có người sống trong phòng này, nhưng căn phòng rất nhỏ, chỉ đứng ở trung tâm đã có thể phóng tầm mắt gom gọn căn phòng lại, hoàn toàn không có khả năng che giấu bất kỳ ai.

Vương Tuấn Khải quan sát một vòng, đi đến trước tủ xem xét, lại chuyển qua bên giường, rốt cuộc tìm được một mảnh kiếm gãy nằm dưới gối ngọc. Hắn nhấc mảnh kiếm lên, hàn quang lạnh lẽo sắc bén vẫn còn mới toanh, bên trên còn khắc một dòng chữ cổ nhìn không ra tiếng nước nào. Dòng chữ đã bị phai mờ không ít, dường như chủ nhân của nó vẫn thường xuyên lấy nó ra vuốt ve, mỗi ngày đều nhìn ngắm, hoài niệm cảnh cũ người xưa.

Không có một lối ra nào, trừ phi bản thân căn phòng này chính là lối ra. Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, trả mảnh kiếm lại chỗ cũ, kiểm tra xem có trận pháp vây nhốt nào được lắp đặt ở đây không, ký ức về việc bị giam lỏng ở nhà Đường Nhiễm vẫn còn mới mẻ với hắn, hắn không muốn lặp lại ngu xuẩn lần thứ hai.

Đương khi hắn chuẩn bị nằm xuống giường nghĩ cách tìm Vương Nguyên, đột nhiên phát hiện ở bên cạnh không biết khi nào có người nằm đó rồi.

Vương Tuấn Khải: "..."

Người nọ yên tĩnh nhắm mắt, mái tóc dài như suối lẳng lặng tản trên gối, áo bào màu đen ôm lấy cơ thể đơn bạc cao gầy, đôi bàn tay thon dài trắng bệch đặt trên bụng, một bộ tư thế công chúa ngủ trong rừng tiêu chuẩn.

Vương Tuấn Khải lặng lẽ nhích ra xa, hắn sẽ còn nhích nữa nếu như không trông thấy gương mặt của đối phương.

Đó là một diện mạo quen thuộc đến nỗi nhắm mắt hắn cũng có thể phác họa ra được.

Vương Tuấn Khải há mồm muốn gọi Vương Nguyên, lại không nghĩ rằng "Vương Nguyên" này quen biết mình, suy đi tính lại vẫn là im lặng xem tình hình, dù rằng lồng ngực của hắn đang co rút đau đớn.

Tại sao lại đau đớn ngay lúc này? Vì người có gương mặt giống hệt Vương Nguyên kia sao?

Hắn không có thời gian thắc mắc lâu đã phải đè lại bi thương khó hiểu xuất hiện quá bất ngờ, bởi vì hắc y thiếu niên ở bên cạnh đã từ từ mở mắt, chầm chậm ngồi dậy.

Thiếu niên hình như không thấy hắn, xốc lên màn giường mỏng manh đi về phía tủ lấy ra áo ngoài khoác lên. Vương Tuấn Khải tinh tế để ý thấy cậu ta run lập cập mà vẫn không đi giày, không nhịn được sốt ruột giùm cậu ta, nhưng hắn có tìm kiểu gì cũng không thấy đôi giày nào trong căn phòng này mới đành bỏ cuộc.

Thiếu niên đốt một ngọn nến, cả căn phòng lại vẫn không sáng lên được bao lâu, cậu nhìn về phía bức tường trống rỗng, tuy kiên định lại tang thương dị thường, như thể trên đó đang vẽ cảnh tượng cậu không muốn nhìn thấy nhất, rồi lại chẳng có cách nào ngăn cản định mệnh xảy ra.

"Hôm nay là ngày thứ ba nghìn sáu trăm, đã sắp một trăm năm không có ngươi."

Thiếu niên cúi thấp đầu nói chuyện với không khí, âm thanh vậy mà chẳng có gì khác Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải thậm chí hoài nghi người này có phải là một kiếp nhân sinh nào đó của cậu, bắt đầu mon men đến gần xem cậu làm gì.

Thiếu niên lấy ra giấy bút, bắt đầu viết chữ. Lạ một điều là cho dù Vương Tuấn Khải có cố gắng nhìn thế nào cũng không đọc được chữ kia, chúng nó như bị phủ một tầng bột hồ nhão nhoét không nhìn ra thể gì, mà tốc độ viết của thiếu niên lại cực kỳ nhanh, nhưng cậu chẳng hoàn thành mảnh giấy đã vò lại vứt đi.

Cậu ấy đang tức giận.

Vương Tuấn Khải nghĩ thầm, rồi giật mình, sao hắn có thể hiểu được tâm trạng của cậu ta?

Thiếu niên đứng dậy đi về phía giường, lôi mảnh kiếm gãy ở dưới gối ra vuốt ve. Ngón tay cậu trượt theo chiều dọc mảnh kiếm, thoa lên dòng chữ kia một tầng chấp niệm, không ngại máu đỏ rỉ ra theo đốt ngón tay, mê mẩn ôm mảnh kiếm như là phao cứu sinh cuối cùng của sinh mệnh.

"Vương Tuấn Khải." Thiếu niên thì thào, thân thể run rẩy như cành cây bị gió bão lay động dữ dội, đôi mắt trống rỗng màu hắc diệu thạch hiện lên vẻ hoang mang tột cùng: "Vương Tuấn Khải, ngươi đang ở đâu..."

...

"Ngươi đang ở đâu..."

"Tôi ở đây!"

Vương Nguyên chạy theo ánh sáng rực rỡ lửng lơ trên bầu trời, cậu không nhìn thấy gì, nhưng ánh sáng đó quá chói lóa, xuyên thấu qua thế giới màu đen phủ lên nội tâm của cậu.

Vương Nguyên trước giờ vẫn luôn hài lòng với cuộc sống, nếu có đau buồn thì cũng chỉ trong chốc lát rồi thôi, cậu trước giờ chưa từng tuyệt vọng, đối với nhân sinh gập ghềnh đều vui vẻ tiếp nhận. Nhưng bây giờ trong lòng cậu khó chịu hơn bao giờ hết, khó chịu đến mức muốn khóc ra, sự bi ai cuồn cuộn tựa thủy triều dâng làm cho cậu khổ sở vô cùng, đôi mắt mù lòa bị che kín bởi ẩm ướt nhạt nhòa và nóng ấm bỏng rát khiến cậu biết được bản thân mình cũng có lúc đau khổ như vậy.

Vương Nguyên vẫn luôn không hiểu tại sao, lại theo bản năng chạy đuổi theo ánh sáng, bởi vì trong ánh sáng đó vang vọng âm thanh của một người ở bên cạnh cậu suốt những ngày tháng kỳ diệu kia.

Người nọ ban đầu có thể là lợi dụng cậu để tiêu trừ yêu ma tà vật, cũng có thể là nương nhờ mượn sức cậu giải quyết quái lực loạn thần, nhưng hắn chưa từng hãm hại cậu, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu. Mọi thứ hắn làm đều là hiển nhiên, gặp cậu cũng là hiển nhiên, Vương Nguyên luôn có cảm giác hắn phải làm như vậy, bởi vì đó là sứ mệnh của hắn.

Mà thủ hộ cậu, cũng là sứ mệnh của hắn.

Nhưng Vương Tuấn Khải lúc này dường như rất nóng nảy, từ khi Vương Nguyên bước vào hắn đều liên tục gọi cậu, hắn không giấu nổi sợ hãi cùng hoảng hốt hiếm thấy, liên tục cầu cứu cậu.

Đây là chuyện Vương Nguyên chưa từng nghĩ tới, trong ấn tượng của cậu, tuy rằng Vương Tuấn Khải không phải người không gì không làm được, lại chưa từng chủ động yêu cầu sự hỗ trợ của ai. Hắn là kẻ độc hành, chỉ sống trong thế giới của người thống lĩnh, chỉ có ý thức bảo vệ người khác chứ không cần người khác bảo vệ.

Thế nhưng giờ phút này hắn cầu cứu cậu.

Vương Tuấn Khải đã gặp phải cái gì, hắn đã nhìn thấy gì? Có phải là hắn không còn đường lui, không còn biện pháp, không còn gì để chống lại thứ đang khiến hắn sợ hãi hay không?

Vương Nguyên không biết là mình lại lo cho Vương Tuấn Khải nhiều như vậy, nhưng giờ cậu cũng không còn tâm trí cân đo đong đếm, cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: tìm thấy Vương Tuấn Khải.

"Ngươi đang ở đâu...Ngươi đang ở đâu....."

"Tôi ở đây, tôi ở đây! Vương Tuấn Khải, tôi ở đây! Anh có nghe thấy không?!"

"Ngươi đang ở đâu...Ta không nhìn thấy ngươi, ta không nghe được ngươi nói gì, Vương Nguyên, Vương Nguyên, ngươi đang ở đâu..."

Có gào khản cổ hắn cũng không nghe thấy.

Cậu nói thầm trong lòng, cậu đã chạy rất lâu rồi vẫn không đến được điểm cuối của nguồn sáng, ngược lại đụng phải một thứ.

Giống như là thân cây, lại rỗng ruột; giống cái tủ, thế nhưng không có cửa.

Mùi máu tanh nồng nặc.

"Vương Tuấn Khải..."

Cậu dừng chân, quỳ xuống. Bàn tay thon gầy run rẩy chạm vào thứ kia. Hình hộp dài, bên trong rỗng, vuốt ve mặt vân gỗ có thể cảm nhận được bùn đất khô cứng rải rác bám dính bên trên.

Một chiếc quan tài.

"Ngươi đang ở đâu..."

Âm thanh là vọng đến từ khắp nơi, nhưng cậu lại cảm giác được, người nằm bên trong chiếc quan tài này chính là Vương Tuấn Khải.

Hết Chương 83