Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 81




Vương Nguyên mù, vốn là không thấy được Vương Tuấn Khải thất thần, chẳng qua Trưởng Tôn Liệt ngưng nói một hồi lâu cũng không thấy Vương Tuấn Khải trả lời, cậu liền giật góc áo, thấp giọng gọi tên hắn.

Vương Tuấn Khải như hoàn hồn, ngón tay vô thức câu lên bàn tay Vương Nguyên, tựa hồ đang níu giữ thứ gì đó. Rất nhanh hắn rụt tay về, trong mắt đều là cảm xúc phức tạp không rõ.

Vương Nguyên:?

Động tác của hai người quá nhanh, người ngoài nhìn không thấy, nhóm người bên kia đã bàn đến việc làm sao thoát khỏi vùng không gian này, hiện còn đang vướng mắc ở chỗ lối ra.

"Hoàn toàn không nhìn thấy lối ra." Đề La lắc đầu, lúc trước làm thế nào tiến vào cậu ta còn không biết, bèn quay sang Vương Anh Kiệt: "Không phải cậu tìm được đường vào sao, cậu hẳn phải biết lối ra chứ?"

Vương Anh Kiệt chán nản đáp: "Đường tôi đi là đường một chiều, chỉ có vào không có ra. Hơn nữa lúc đó bản thân tôi cũng không rõ mình làm cái gì, có bao nhiêu biện pháp tôi liền thử bấy nhiêu. Tuyệt học chân truyền gì đó đều đem ra dùng,hoàn toàn không có ký ức..."

Đề La dùng ánh mắt – cậu như vậy tôi tuyệt vọng lắm nhìn đối phương.

Vương Anh Kiệt: "..."

Cậu ta vội nói: "Có thể đi tìm Vương Mạn Nhi thăm dò."

"Ý cậu là sao?"

"Vương Mạn Nhi bọn họ biết rất nhiều thứ." Vương Anh Kiệt nói đến đây, lén lút nhìn Vương Nguyên một cái: "Trong lúc tôi bị bọn họ giam ở đây, từng nghe bọn họ nhắc đến một thứ là gọi là viễn phương la bàn. Cái la bàn này có một công dụng rất khủng bố, ngoài việc xác định tứ phương tám hướng, sinh môn tử địa ra còn có thể phát hiện dao động năng lượng, từ đó cho ra xác suất xuất hiện cửa không gian tại một địa điểm. Tiếc là, không biết nó đã bị thất lạc từ bao giờ, đến nay vẫn không có tung tích..."

Vương Tuấn Khải móc cái la bàn đã bị hắn nhét vào đáy túi chứa đồ: "..."

Mọi người: "..."

Vương Anh Kiệt nuốt nước miếng: "Chú, cho con sờ một cái..."

Vương Tuấn Khải bỏ qua vẻ mặt si mê như nhìn thấy chân ái của đứa cháu, tham khảo ý kiến từ đạo trưởng họ Trưởng Tôn đáng tin cậy ở đối diện: "Thứ này thật sự hữu dụng sao?"

Trưởng Tôn Liệt đau đầu: "Hữu dụng thì đúng, nhưng tôi chưa bao giờ gặp phải, không biết thật giả ra sao. Bất quá...Nghe nói viễn phương la bàn là đồ thuộc Vương tộc, có lẽ người Vương tộc sẽ biết."

"..." Hai nhân vật Vương tộc mù mờ nhìn nhau, cho nhau ánh mắt ái ngại.

Vương Tuấn Khải đem la bàn ra trước cửa động, mượn chút ánh sáng từ công đức của Vương Nguyên xem xét kỹ càng. Từ khi thu thập thứ này cho đến nay hắn đã từng nghiên cứu qua, chỉ là không thấy có điều gì bất thường, dùng cũng rất thuận tay cho nên không biết nó là gì. Nay nghe đến tục danh siêu phàm nên đem ra xem, không ngoài ý muốn, cũng chẳng nhìn ra môn đạo thần kỳ gì.

Vương Tuấn Khải ném nó trở về túi chứa đồ trong ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Vương Anh Kiệt.

"Chúng ta phải quay về động trú ẩn, trời đã quá khuya." Trưởng Tôn Liệt không xác định được hiện giờ là canh mấy, nhưng theo nhất quán hành động, có thể mọi người đã phát hiện ra sự mất tích của bọn họ. Bốn người kia ngược lại là không muốn trở về, dù sao cũng đã tìm được Vương Anh Kiệt, về phía Vương tộc có Vương Tiêu Đồ trấn giữ, tạm thời không xảy ra chuyện gì được.

Cuối cùng bọn họ rời khỏi hang động, tìm một nơi tạm thời nghỉ ngơi, để sáng mai hẵng tính. Trưởng Tôn Liệt có ý muốn quay về trước, lại bị Vương Tuấn Khải ngăn trở: "Hiện giờ anh quay về chính là đả thảo kinh xà, còn có thể bị nghi ngờ."

Trưởng Tôn Liệt suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Y chần chừ hồi lâu mới lấy hết can đảm hỏi Vương Nguyên: "Cậu có quen người nào...tên là Mục Quế hay không?"

Vương Nguyên lắc đầu, cậu cho rằng bản thân không biết, hoặc cũng có thể là không nhớ được: "Người nọ và tôi giống nhau à?"

Trưởng Tôn Liệt lại gật đầu: "Có tám phần giống nhau, ngay cả tính cách cũng có một chút..."

"Người giống tôi nhiều lắm." Vương Nguyên nửa đùa nửa thật nói, tính ra cũng đã có hai người, một là chị dâu Vương Tuấn Khải, hai là người tên Mục Quế kia, mà bọn họ đều là nữ nhân. Nói như vậy cũng không phải chê cậu giống con gái, chẳng qua đường nét thanh tú không phân biệt giới tính này cũng quá đại trà, một người hai người đều có thể giống.

"Không phải như vậy." Vương Tuấn Khải đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, thấp giọng nói: "Không đại trà, là độc nhất."

Câu sau chỉ có mình Vương Nguyên nghe thấy, cậu nhìn sườn mặt không góc chết của hắn, lẩm bẩm: "Thật ra tôi cũng không thích gương mặt này...Đã từng có người nói mặt của tôi trông rất dễ lừa gạt. Thường nói tướng do tâm sinh, tâm thay đổi tướng cũng sẽ thay đổi, tuy không đến nỗi xa la chẳng giống thuở ban đầu, nhưng ít nhiều cũng khiến người khác thay đổi cách nhìn về mình. Nhưng mà..."

"Nhưng mà không hiểu sao, tôi chẳng muốn thay đổi." Có một giọng nói luôn luôn nằm trong đầu cậu, đối phương nói, phải nhất định giữ lấy diện mạo này, không thể phá hủy. Tựa hồ trước kia đã từng có người dặn dò cậu, vẻ ngoài của cậu phải là như vậy thì đối phương mới có thể tìm được cậu.

Hô hấp của Vương Tuấn Khải hơi phập phồng hơn bình thường.

Hình ảnh trùng khớp đè chồng lên nhau lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn. Hắn mím môi, cố gắng nhớ lại, ngoại trừ hỗn độn ra hắn không nhớ được gì, chỉ biết...

Vương Nguyên và hắn, có vẻ như đã từng quen biết nhau.

Không chỉ là một tầng quan hệ bạn bè xã giao, mà rất sâu đậm.

Bởi vì tiết kiệm thời gian, Đề La đưa mọi người đến chỗ nghỉ ngơi của mình. Nơi này là một hang động nhỏ cách cây cầu treo không xa, xung quanh đều là hồn thú thủ hộ, phía ngoài phủ một tầng sương mờ, đứng ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy gì ở trong.

"Vì sao nơi đây lại có nhiều hang động vậy nhỉ?" Vương Anh Kiệt tấm tắc cảm khái, đặt mông ngồi xuống một tảng đá: "Giống như trước đây đã từng có người sống vậy."

"Nếu đúng như thế thì đó ắt hẳn là tổ tiên Vương tộc." Trưởng Tôn Liệt quan sát hang động, tìm được rất nhiều dấu vết sinh hoạt của con người: "Chỉ là bây giờ nơi này đã trở thành không gian chết, vây nhốt chúng ta."

"Không những vậy mà trong khu rừng này còn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm." Đề La thở dài: "Không chỉ là thú dữ và tà vật, mà lòng người cũng rất cay độc."

Vương Anh Kiệt thở dài theo: "Phải a, tôi không ngờ bọn họ lại ra tay với người nhà."

Đề La cười nhạt: "Tôi hoài nghi trước kia cậu đắc tội họ không ít, họ chỉ là nhân dịp trả thù."

"Có cách trả thù nào dằn vặt con người như vậy không?" Vương Anh Kiệt bĩu môi, đang muốn nằm xuống ngủ, không hiểu ra sao bị Vương Tuấn Khải nắm đầu lôi đi.

Vương Tuấn Khải khoanh tay đứng trước thiếu niên, từ chiều cao hơn tận một cái đầu nhìn xuống, rất có uy thế trưởng bối: "Nói đi, vì sao chú mày cứ lén lút nhìn Vương Nguyên? Chú biết chú mày thẳng, không thích đàn ông."

"..." Vương Anh Kiệt nghẹn, nấc cụt: "Cho con chút thời gian chuẩn bị từ ngữ được không?"

Vương Tuấn Khải nhíu mày.

"...Vương Mạn Nhi để ý chú."

"...Tiếp tục."

"Cô ta muốn nhân cơ hội này lập công với Vương gia, gây sự chú ý, đồng thời chiếm lấy ân sủng của cha, bởi vì cô ta chính là người được cha tán thành trở thành tộc trưởng đời tiếp theo." Vương Anh Kiệt lắp bắp: "Nếu, nếu cô ta thành công, địa vị ở Vương tộc sẽ thăng cấp rất nhanh."

"Chú không muốn nghe cái này."

Thiếu niên nuốt nước bọt một cái: "Chú đợi con-..."

"Anh Kiệt." Vương Tuấn Khải rũ mắt: "Nói những việc liên quan đến Vương Nguyên."

Vương Anh Kiệt khổ sở nhìn chú mình, mãi mới cắn răng nói: "Bọn họ cho rằng Vương Nguyên là nguyên nhân làm cho Vương gia diệt tộc."

Câu này Vương Tuấn Khải nghe rất chói tai, từng chữ từng chữ đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh hắn. Hắn tóm lấy bốn từ cuối cùng, gặng hỏi: "Cái gì gọi là Vương gia diệt tộc?"

"Đúng như chú nghĩ đó." Vương Anh Kiệt nhăn mặt: "Vương gia diệt tộc, toàn bộ người từ trên xuống dưới đều chịu một loại tai ách không thể phá giải."

"Nếu tai ách chú mày nói chính là rơi vào vùng không gian này, thì không đúng-..." Vương Tuấn Khải chưa nói hết lời, đã thấy sắc mặt Vương Anh Kiệt tái nhợt, gập người phun ra một ngụm máu.

Hắn ấn một viên thuốc phục hồi cho Vương Anh Kiệt, mày nhíu chặt: "Chuyện gì thế này?"

"Chú thấy rồi đó." Thiếu niên nuốt vào, nhăn nhó vì thuốc đắng, song dường như là dễ chịu hơn nhiều, thở dài: "Bắt đầu từ khi chú và Vương Nguyên rời khỏi Hoan thôn, mọi người đều gặp phải căn bệnh lạ này. Nói là bệnh không bằng bảo là lời nguyền rủa, nguyền rủa Vương tộc không được sống thọ, không được chết tử tế."

Vương Anh Kiệt kể lại, không biết từ lúc nào mọi người đều trở nên yếu ớt, không chỉ thể xác mà cả tinh thần cũng uể oải. Cha cậu ta ra lệnh điều tra nguồn căn, tra rất nhiều ngày, tốn không ít tinh lực, nhân thủ cũng dần dần thiếu đi, phải hợp tác với yêu quái để mở rộng hướng tra. Kết quả có một ngày có người tìm đến manh mối, nói thứ gây ra chính là thiên quỷ.

Thiên quỷ là truyền thuyết, Vương Tiêu Đồ liền bác bỏ manh mối này. Nhưng yêu tộc khăng khăng nói thiên quỷ đã tái sinh thành người, còn lẫn trong nhân gian trở thành mối đe dọa ngầm cho bọn họ.

"Mà Vương Nguyên chính là đối tượng bọn họ thù ghét. Chú còn nhớ có lần Vương Nguyên bị Hồ tộc bắt hay không?"

Vương Tuấn Khải hiểu ra, lần đó Hồ tộc bắt Vương Nguyên không phải là vì hoàn thành lễ tế phục sinh dòng tộc, mà vì bọn họ cho rằng Vương Nguyên là tà vật nguy hiểm như thiên quỷ?

"Nói như vậy khác nào bảo Vương Nguyên là thiên quỷ?" Hắn không đồng tình: "Không phải thế."

"Đương nhiên không phải thế, chúng ta đều biết, Vương tộc cũng biết." Vương Anh Kiệt ngán ngẩm: "Để chứng minh Vương Nguyên vô tội, cha đã dùng bát tử sinh thần của cậu ấy kiểm tra, chỉ là tra không ra!"

Tra không ra, bát tự tra không ra, chỉ có hai trường hợp – một là quý nhân mệnh, thiên địa chi tử, bởi vì quá tôn kính cho nên phàm nhân không đủ nhãn lực, nhìn không được.

Hai, chính là thiên quỷ, oán nghiệp quá lớn, bị sát khí sâu dày che khuất, phàm nhân chẳng thể thấu.

Vương tộc cho rằng Vương Nguyên là người trước, yêu giới lại vin vào cớ y bị mù mà tin vào người sau, hai bên khẩu chiến hồi lâu, cho đến tận khi không gian thứ hai mở ra.

"...Bọn họ nói Vương Nguyên bị mù là vì sát sinh nhiều quá." Vương Anh Kiệt hồn nhiên oán, cậu ta rất quý Vương Nguyên cho nên khi nghe thấy có người nói xấu cậu, Vương Anh Kiệt tức vô cùng, chỉ có thể lén lút thả người giấy đi lột quần áo bọn họ mỗi đêm: "Còn nói cậu ấy phúc lớn mạng lớn sống đến nay là do cố ý cướp đoạt công đức của người khác dùng. Bọn họ thiển cận như vậy thảo nào mãi không phi thăng được...!"

Vương Anh Kiệt lời này có hơi lớn, Trưởng Tôn Liệt đều nghe thấy.

"Công đức quả thật có thể cướp." Đạo trưởng nhăn mày, một bộ thế đạo ngày nay: "Nếu có người cố tình lập miếu tự thờ phụng mình, lấy hương khói tứ phương và niệm lực của tín đồ, sẽ đạt được công đức."

Y cảm giác được ánh nhìn của Vương Tuấn Khải và Vương Anh Kiệt quá sắc bén, khụ một cái: "Nhưng Vương Nguyên chắc chắn không nằm trong trường hợp đó."

Vương Tuấn Khải thu hồi ánh mắt, suy luận một chút liền biết tối hôm nay nhóm người Vương Mạn Nhi oán hận Vương Nguyên là vì đâu. Vương tộc là không dễ dắt mũi, ắt hẳn kẻ ở phía sau kia đã trù tính kế hoạch từ lâu lắm, cốt lõi là để bôi bác Vương Nguyên, đem cậu ra làm bia ngắm cho chúng yêu nhân tam giới.

Hết Chương 81