Vương Anh Kiệt lọt vào vùng không gian này là bởi vì cố tình chạy theo sau cha mình.
Cậu ta kể lại, lúc mọi người bị di dời sang đây, cậu ta không chịu ảnh hưởng của thuật pháp, nhưng vì nhìn thấy cha mẹ và người thân gặp tai ách, không kịp suy nghĩ vội vàng tìm đường vọt theo.
"Ai ngờ vừa ra đến đã đụng phải đám người Vương Mạn Nhi." Vương Anh Kiệt tức tưởi uất hận: "Lại càng không ngờ chính là bọn họ lại ám toán con!"
"Lúc đó kẻ cố ý sai người giấy đến đánh động chú là bọn họ?" Vương Tuấn Khải thấy thằng cháu gật đầu, không khỏi nhíu mày. Chuyện sau đó hắn cũng đoán được, nhóm bốn người kia bí mật giấu Vương Anh Kiệt ở đây, tìm đến động trú ẩn. Nhưng bọn chúng hành động như vậy để làm gì? Vương Anh Kiệt không tài cán đến độ khiến bọn chúng ngứa mắt muốn trừ khử.
Vậy thì chỉ có thể là do Vương Anh Kiệt biết được bí mật gì đó của chúng.
"Chắc có lẽ là...liên quan tới chú." Vương Anh Kiệt cắn môi hồi lâu mới lên tiếng: "Trước khi cánh cửa giữa hai vùng không gian mở ra, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng rít dài."
Lúc đó, Vương Anh Kiệt đang bị cha ép bế quan học lại cơ nghiệp, đã một tuần không về nhà mà chỉ được ngồi trong hang động tìm lỗi sai. Theo đúng giờ quy định sẽ có người mang cơm đến cho cậu ta, thay đổi quần áo và nhu yếu phẩm, nhưng Vương Anh Kiệt đợi mãi cũng không thấy ai đến, lại không có lệnh của cha thì không được trở về nhà, ray rứt không yên. Mãi cho đến khi tiếng rít kia vang lên, cậu ta mới sững sờ hốt hoảng phát hiện ra bầu trời hôm ấy tối đen một cách quỷ dị.
Đó là một màu đen đưa tay ra không thấy năm ngón, u ám và nặng nề làm cho người ta nghẹt thở. Toàn bộ Hoan thôn chìm trong tĩnh mịch tuyệt đối, chỉ có tiếng bước chân của Vương Anh Kiệt rong ruổi trên con đường dần trở nên xa lạ.
Vương Anh Kiệt phát hiện nguồn gốc phát ra tiếng rít chính là cấm địa. Vương Anh Kiệt không phải là người sẽ tuân thủ quy tắc, trước đây cậu ta đã từng ham chơi chạy vào cấm địa rồi bị phạt không ít lần, nhưng bây giờ địa phương này dường như thực sự trở thành cõi bất khả xâm phạm trong lòng Vương Anh Kiệt, phải đấu tranh tâm lý không nhỏ cậu ta mới dám đặt chân vào.
Cấm địa so với bên ngoài không khác là bao, lại ẩn chứa áp lực vô hình, làm cho Vương Anh Kiệt khó thở.
Càng khiến cậu ta sợ hãi hơn nữa chính là tiếng thở dốc luôn luôn có ở tứ phương tám hướng, giống như có ai đó thèm khát máu thịt của con người. Vương Anh Kiệt lấy hết dũng khí đi về phía ngôi miếu nhỏ duy nhất trong cấm địa, mong cầu sẽ nhìn thấy cha mình đang làm lễ tế như mỗi tháng, và những thay đổi đang hiện hữu xung quanh Vương Anh Kiệt bây giờ là do ảnh hưởng của lễ tế - chứ không phải thứ đang uy hiếp trực giác của cậu ta.
Rồi Vương Anh Kiệt rốt cuộc cũng đến được trước ngôi miếu.
"Nó đã bị phá vỡ." Vương Anh Kiệt gằng giọng, không rõ là phẫn uất hay lo lắng: "Có kẻ cố ý đập phá ngôi miếu khiến cho vong linh bên trong chạy ra."
"Từ từ, trong ngôi miếu có vong linh?" Vương Tuấn Khải không biết điều này, cấm địa là nơi hắn ít lui tới. Hắn không có tính tò mò, cũng không cần quan tâm bên trong có cái gì, nhưng không hiểu sao khi Vương Anh Kiệt nhắc đến ngôi miếu nhỏ, nội tâm hắn lại thình thịch biểu tình.
Hắn không có ký ức về vong linh trong ngôi miếu kia.
"Có một vong linh sống ở đó rất lâu rồi, nhưng người trong tộc hình như không biết điều này, còn cha thì rất kiêng kị." Vương Anh Kiệt nhớ lại, lắc đầu: "Nghe nói hắn quá mạnh, lại không biết điều, trước giờ không hề nể mặt ai, yêu ma trong cấm địa đều không dám chọc vào hắn."
"Trừ việc hắn là vong linh ra mọi thứ đều chẳng khác chú là bao." Vương Tuấn Khải cảm khái.
Mọi người: "..."
Vương Anh Kiệt bấy giờ mới thỏ thẻ, chia sẻ tâm sự tuổi hồng: "Vong linh đó đã rời khỏi ngôi miếu cách đây hai tháng rồi, nhưng trước khi hắn bay đi, con nhìn thấy hắn."
Cậu ta không ngại ném cho đoàn đội một quả bom: "Gương mặt hắn giống hệt chú."
"..." Lần này thì đến lượt Vương Tuấn Khải trầm mặc.
"Tiếng rít kinh khủng đó phát ra từ trong ngôi miếu, cho nên con điều tra một chút." Vương Anh Kiệt nghiêm mặt, trầm trọng nói: "Con phát hiện trước giờ vong linh ấy không phải là bị giam giữ trong ngôi miếu, cũng không phải ngang nhiên sống ở miếu ăn chực nhà con, mà là hắn trấn áp thứ được chôn bên dưới."
Cậu ta im lặng một chốc, xác định chỉ có người mình, nhỏ giọng khai báo: "Thứ chôn dưới ngôi miếu, là một đôi mắt."
Đôi mắt đó nằm trong một chiếc lọ thủy tinh, xung quanh là dung dịch trong suốt không màu, như một tiêu bản hoàn mỹ im lặng bị vùi lấp dưới lớp đất lạnh, nếu như không phải Vương gia gặp biến cố, đôi mắt ấy không biết khi nào mới có cơ hội ra ánh sáng.
Vương Nguyên vô thức sờ mắt mình, có một loại dao động gọi là hồi hộp đang đấu đá trong người cậu. Cậu cũng không biết tại sao mình lại bồn chồn dị thường, như thể vừa nghe thấy đôi mắt bị chôn vùi kia, liền mất bình tĩnh.
"Tôi định cầm theo, nhưng không lấy được." Vương Anh Kiệt miêu tả cái hố chôn, kéo cổ tay áo chìa ra một vết thương đang lở loét: "Không thể chạm vào, nếu cứng rắn muốn lấy lọ thủy tinh, sẽ bị sét đánh."
"Có người lập kết giới tuyệt đối cho cái lọ." Đề La nhịn không được than thở: "Đôi mắt đó chắc chắn là tà vật kết tinh từ cực sát chi địa, nếu không sẽ không bị người ta giam giữ chặt như thế."
"Cũng chưa chắc, có khi là do quá quý hiếm, không thể để lọt ra ngoài, mà Vương gia chính là những người chịu trách nhiệm bảo vệ cho nó." Vương Anh Kiệt không thể chấp nhận suy nghĩ nhà mình tồi tệ, cậu ta từ khi bị bắt đến nay vẫn luôn một lòng hướng về gia tộc, ngay cả khi bị bốn người kia thống đao sau lưng cũng không hề tuyệt vọng: "Lần này Vương gia gặp nạn, ắt hẳn cũng liên quan đến nó."
"Chúng ta nên trở lại tìm đôi mắt. Tôi có cảm giác..." Vương Nguyên đột nhiên lên tiếng, khẽ khàng quay đầu về phía bóng tối ngoài cửa động: "Nó sắp thoát ra ngoài rồi."
Cùng lúc cậu dứt lời, Vương Tuấn Khải thình lình phi một hòn đá về phía bụi rậm gần sát cửa động nhất. Một tiếng "keng" hữu lực vang lên, mọi người dồn dập đề phòng kẻ nghe lén.
"Định." Vương Tuấn Khải bắt ấn, kết quả không bắt được đối phương. Hắn chuyển sang công kích vật lý, nhanh như chớp lao ra chặn đường đối phương.
Đụng phải cái mặt mới gặp lúc chiều.
Trưởng Tôn Liệt lúng túng nhìn hắn, ho khù khụ: "Tôi không cố ý..."
Vương Tuấn Khải (=__=) Nhìn mặt tôi có giống đang tin anh không?
Trưởng Tôn Liệt đuối lý, đành phải trở thành kẻ bị giám sát, quy củ ngồi trong hang động đốt lửa.
"Nghe cũng nghe hết rồi, anh phát biểu chút ý kiến cá nhân đi." Vương Tuấn Khải ra hiệu cho đạo trưởng đừng câu nệ, ánh mắt hắn lại rất lạnh, như thể chỉ cần Trưởng Tôn Liệt tỏ ý muốn bố cáo thiên hạ chuyện bọn họ hôm nay, ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của y.
Trưởng Tôn Liệt thần kinh thô không nhận ra uy hiếp của hắn, nhưng cũng biết tiết lộ chuyện này ra không có gì hay ho, gật gật đầu: "Tôi chưa từng nghe qua có tà vật nào mang hình dạng đôi mắt đi tác quái, cũng không hề được truyền dạy về pháp khí hay bảo vật là đôi mắt, khả năng cao nhất là đôi mắt này đã bị giấu rất lâu, lâu đến mức các sư tổ của Vân Thành phái chưa xuất thế."
"Vân Thành phái mới bắt đầu khai sáng từ khi nào chứ..." Vương Anh Kiệt còn nhớ món nợ với sư đệ của vị đạo trưởng này, nhịn không được châm chọc hai câu: "Vương tộc là người giữ nó còn không rõ nó có từ khi nào, huống hồ Vân Thành phái quanh năm thoát tục ly trần, thế ngoại cao nhân không ăn khói lửa nhân gian, làm sao biết..."
"Mỗi một đời chưởng môn đều có ghi lại những kinh nghiệm của bản thân." Trưởng Tôn Liệt không màng bị trêu chọc, nghiêm túc nói: "Phàm là tà vật hay bảo bối, chỉ cần xuất hiện ở nhân gian, sách sử Vân Thành phái chắc chắn sẽ ghi chép thật kỹ càng."
"Vậy nó có nói gì về thiên quỷ hay không"?
Trưởng Tôn Liệt há mồm muốn nói "không", lời ra đến miệng mới phát hiện người hỏi là Vương Nguyên, liền chần chừ một lúc mới đáp: "Việc về thiên quỷ là cấm khẩu trong phái..."
Vương Anh Kiệt lập tức bĩu môi: "Chứ không phải các người một chữ cũng không biết?"
"...Vị...huynh đệ này." Trưởng Tôn Liệt không biết phải làm sao: "Phái ta nặng nhất là giới luật, người phàm muốn tu thành chính quả cần phải duy trì chánh nghiệp, giữ gìn giới luật, muốn ta nói về thiên quỷ không phải là không được, nhưng mà-..."
"Tình thế cấp bách mong đạo trưởng lấy đại cục làm trọng." Vương Tuấn Khải giáng đòn cân khiến Trưởng Tôn Liệt im bặt, mãi mới thở dài: "Thiên quỷ thì liên quan gì đến việc này? Hắn đã biến mất từ lâu lắm rồi, không thể xuất hiện được nữa, thủ phạm chắc chắn không phải hắn."
Miệng Trưởng Tôn Liệt như cái bình kín, cạy thế nào cũng không xong, hai người Vương Tuấn Khải cũng không cưỡng cầu, nhưng Đề La không đồng ý.
"Đạo trưởng." Đề La bỗng dưng cắt lời Trưởng Tôn Liệt, ánh mắt thanh minh trong sáng, lại chứa mê mang vô tận: "Tôi chỉ muốn hỏi một điều cuối cùng...Đề gia đã từng muốn phục sinh thiên quỷ, là đúng hay sai?"
Trưởng Tôn Liệt ý thức được thiếu niên đang đấu tranh tâm lý, nhưng sự thật là sự thật, y không thể bẻ cong, liền gật đầu. Đề La như quả bóng xì hơi xẹp lép ngồi phịch xuống, vẻ mặt thất thố.
"Nhưng là không thành công." Trưởng Tôn Liệt chém đinh chặt sắt, sợ đám người này nhất thời xốc nổi đòi triệu hồi thiên quỷ, lại gọi về cái khác, khẳng định lại một lần nữa: "Thiên quỷ bị chúng tu đánh tan, hồn phách bị thiên đạo chẻ đôi, đã hoàn toàn không còn cơ hội hiện hình tác quái nữa."
Lời của đạo trưởng nghe rất là bình thường, không hiểu sao Vương Tuấn Khải nghe được đầu lại nhói lên.
Trong tích tắc đó một hình ảnh mờ nhạt xẹt qua đầu hắn, hắn nhìn thấy sấm chớp rạch ngang trời, tia lửa điện màu đỏ tía hung hãn bổ xuống, khắp nơi dưới chân hắn đều là xác chết ngổn ngang, mà bản thân hắn chỉ còn có một lớp da yếu ớt, hồn phách tan rã.
Chúng ta sẽ không chết.
Có người nói với hắn như vậy, âm thanh đối phương quá nhẹ nhàng, lại làm cho hắn đau khổ cùng cực, như thể trăm nghìn vết thương trên người cùng nứt toác ra đổ máu tứ phía.
Chúng ta bất tử, chúng ta là vạn vật chi tử.
Đối phương không ngừng nói, như thể thuyết phục hắn, lại là an ủi bản thân. Tận sâu trong đáy lòng mơ hồ bị bi thương chèn lấp tới nghẹn ngào, nhưng chưa từng để lộ sự yếu đuối bản tâm cho hắn thấy.
Hắn đau quá.
Vương Tuấn Khải đau quá.
Tầm mắt hắn mờ dần, trong đầu chỉ còn lại tiếng vọng từ nơi xa, có kẻ đang nói gì đó, xuyên qua màn đêm, xuyên qua tầng tầng ký ức, xuyên qua dòng thời gian chảy xuôi của quy luật tồn vong, rót vào đôi mắt hắn một sắc màu đỏ rực tựa máu hồng. Vương Tuấn Khải bưng đầu cúi xuống, nhìn thấy dưới chân là thi thể chồng chất, nhìn thấy bên cạnh là lồng giam vô tận, nhìn thấy trước mắt là một đôi tay trắng bệch đang nắm chặt tay hắn.
Người nọ có một đôi mắt rất đẹp, màu hắc diệu thạch, sáng bóng như giếng trời, chỉ cần hắn nhìn vào trong đó sẽ thấy được cảnh tượng đẹp nhất thế gian.
Hắn nghĩ vậy. Hắn vẫn luôn nghĩ vậy.
Nhưng đó là ai?
Vương Tuấn Khải cố gắng nhớ lại, hình dáng quen thuộc của đối phương đáng lẽ ra phải nằm như in trong đầu hắn. Hắn có thể nhớ rõ đôi mắt đó, lại không thể mường tượng được dáng vẻ đối phương là như thế nào.
Không phải bọn họ thân thuộc nhất với nhau sao?
Bởi vì bọn họ được sinh ra từ một cội.
Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải!
"Vương Tuấn Khải!!!"
Tiếng gọi của Vương Nguyên xé rách mọi ảo thính huyễn hoặc trong đầu Vương Tuấn Khải, gọi hắn về trong những giây phút hỗn loạn. Hình dáng của người kia và cậu chồng lên nhau, giờ khắc này lại trùng khớp đến ngỡ ngàng.
Hết Chương 80