"Chỉ có hai chữ "thiên tài" mới xứng với năng lực của các em! Ôi những tài năng này, những sáng kiến này, những lời giải logic tuyệt vời này! Các em chính là người sinh ra để làm nên kỳ tích!"
"Kỳ vọng của cha mẹ, là một thứ gì đó rất bao la. Chúng là một chiếc gông bằng đồng đè lên toàn bộ hệ thống tâm sinh lý của những đứa trẻ, cho dù ba mẹ có nói hay không nói, có yêu cầu hay không yêu cầu, một đứa trẻ được đưa vào trường học như vậy đều tự nguyện đeo chiếc gông đó lên, chậm rãi tập tễnh lê bước trên những trang sách chi chít chữ. Và hai chữ "thiên tài" chẳng những tạo ra hiệu ứng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tế bào não phát triển và còn thúc đẩy quá trình chết non của neuron, khiến những đứa trẻ đó mỗi lúc một già đi, ngày qua ngày kết thúc thế giới của mình trong niềm vui khi được gọi là "thiên tài"."
"Đó là một cuộc sống vô cùng khốn khổ." Gương mặt tròn trĩnh hoạt bát của cậu học sinh bỗng trở nên xa lạ, nét già cỗi vô hình nhàn nhạt bao trùm lấy cả đôi mắt đen đặc, cô độc và trống rỗng thay phiên luân chuyển trong từng âm thanh khô khốc, đến Lionel cũng không nhịn được mà giật tay áo cậu ta một cái.
"Đến phần kinh dị rồi." Diêu Văn không để ý đến điều này, hơi cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình: "Thiên tài và người điên chỉ cách nhau một lớp giấy mỏng."
Đêm ấy ánh lửa chiếu rọi, tiếng la hét khiếp đảm vọng khắp ba tầng lầu.
Ký túc xa nam sinh như vừa trải qua lễ rửa tội bằng máu, trên tường, trên trần nhà, khắp lan can đều là máu đỏ tươi ghê người. Bảo vệ ký túc xá nam bị một lưỡi dao ghim thẳng vào tường, trên cái cổ mỏng manh là một ký hiệu tích phân vô cùng quen thuộc, bởi vì vết thương bị vẽ thành hình dấu tích phân chạm trúng động mạch chủ, bảo vệ chết không kịp nhắm mắt.
Học sinh điên rồi.
Không chỉ một, mà là một khóa, tất cả bọn họ đều điên rồi.
"Bọn họ phát rồ cầm dao gϊếŧ người, vừa rạch cắt da thịt vừa vẽ lên ký hiệu toán học, nhóm người bị những thí nghiệm sinh hóa bức điên không ngần ngại chế tạo ra thuốc nổ, nhưng chưa kịp sử dụng thì đã chết dưới tay học sinh khác, song việc ấy chẳng làm trễ nãi tiến độ tàn sát. Một kẻ được gọi là thiên tài trong hệ vật lý lượng tử đã phá hỏng tất cả đèn trong ký túc xá chỉ để thay vào đó một loại hợp chất kim loại...làm mù mắt người khi vừa nhìn vào ánh đèn."
Cái chết đến rất nhanh, nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn thấy góc áo tử thần.
"Về sau tòa ký túc xá đó bị niêm phong, nhưng vong hồn kẻ đã chết nhiều như vậy sao có thể an phận chịu yên? Tháng trước, một học sinh nhảy lầu tự sát, được cho là áp lực học tập quá cao khiến thần kinh bất ổn, leo lên tầng thượng của dãy phòng học kết liễu cuộc đời. Nhưng có mấy ai biết được, cậu ta vốn không chết ở dãy phòng học, mà nơi cậu ta nhảy chính là sân sau của tòa ký túc xá nam sinh trước kia từng xảy ra thảm sát."
Diêu Văn rũ mắt, nhẹ nhàng tuyên cáo: "Cậu ta bị ám rồi."
"Thật đáng sợ." Trịnh Miên Miên khẽ nói, âm thanh của cô ta vừa trầm vừa đục như đang nói trong nước, khiến Lionel cảnh giác ngẩng đầu lên. Không nhìn thì thôi, vừa liếc một cái liền điếng hồn.
Mặt Trịnh Miên Miên bẹt cả ra, nát bươm tựa như thịt băm, mảnh vụn đỏ ối rơi rớt xuống vạt áo, vậy mà cô ta như không hề cảm giác gì, ngay cả chiếc mũi bị toét thành tám miếng cũng chẳng hề chú ý.
Lionel vừa giật mình vừa ngờ ngợ, loại tử trạng như vậy, có phải là do mặt đập vào thứ gì đó? Nếu vậy, lực đẩy từ phía sau cô ta rất mạnh, nếu không mặt mũi đã chẳng thê thảm như vậy.
"Đó là những gì tôi biết."
Lúc Lionel dứt ra khỏi suy nghĩ thì Diêu Văn đã khôi phục bộ dạng sợ vỡ mật, như con chim nhỏ nép vào tay áo y, vừa khổ không nói nên lời vừa vuốt mồ hôi lạnh – cây nến trước mặt cậu ta đã bị thổi rồi.
"Thật là một câu chuyện gây ám ảnh." Trịnh Miên Miên nhắm mắt, rất lâu sau không nói câu nào. Không khí đặc quánh như bôi một lớp bột hồ, khiến người ta hít thở không thông, Lionel lặng lẽ đưa mắt nhìn Vương Nguyên, có phần ngạc nhiên khi sắc mặt cậu trắng vô cùng.
"Chúng ta chỉ còn lại bốn ngọn nến." Trịnh Miên Miên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt say mê chìm đắm trong từng cái nhảy nhót của ánh nến yếu ớt, hai tay đặt trên đùi cũng dần dần nhúc nhích, nhìn từ xa giống như một đống dòi bọ đang bò ra khỏi ổ: "Bốn, là con số của điềm bất lành. Từ xưa đã không ít người quan niệm "bốn" là lối dẫn đến giao lộ âm dương, nếu ban đêm vào thời khắc giao thoa giữa âm giới và dương gian, đứng ở ngã tư đường đốt nến gọi về thế giới bên kia, sẽ có thể thấy được vạn quỷ đồ thán, có thể mượn sức bọn họ làm điều bình thường không thể làm."
Không chỉ Lionel, người nào ở đây cũng đều cảm thấy bất thường. Trịnh Miên Miên đã bày trò chơi đến lúc này rồi, hiển nhiên muốn đổi luật.
Hiện giờ chỉ còn cô ta, Lionel, một người khởi xướng mang Tào Khởi lên lầu, và Giang Tĩnh Hằng là chưa kể chuyện.
"Nếu kể hết ba mươi sáu câu chuyện mà điều chúng ta chờ đợi vẫn không xuất hiện thì thật là đáng tiếc nhỉ?" Trịnh Miên Miên cười cười, ánh mắt bỗng ác liệt: "Tôi có cách khiến "nó" phải hiện nguyên hình."
Mọi người không hẹn cùng ngừng thở.
"Nó đã có mặt, nhưng vẫn không vừa ý những câu chuyện của chúng ta." Trịnh Miên Miên nghiêng đầu, vươn đôi tay trắng bệch vuốt ve lọn tóc đen nhánh, sợi tóc vốn mượt mà khỏe mạnh bỗng khô quắt co rúm, sau đó lả tả rơi xuống đất.
"Khục..." Diêu Văn vội che miệng, mặt đỏ lên nghẹn ứ.
Lionel: "...Đã lúc nào rồi?"
Diêu Văn không dám công khai vươn tay chỉ, đành lén lút báo cáo: "Tóc cô ta rụng rồi."
"Thì sao?"
"Đầu hói đó."
"..." Sớm muộn gì cũng ăn tát cho mà xem!
Trịnh Miên Miên như nghe thấy lời Diêu Văn, quay ngoắt lại nhìn chằm chằm cậu ta. Diêu Văn sững sờ, còn chưa kịp trốn đã nghe cô ta phán: "Vừa nãy Diêu Văn kể chuyện rất hấp dẫn, sẵn đây chúng ta thiếu một người, để Diêu Văn vào lấp chỗ trống đó đi."
Diêu Văn mếu máo, a! Loài người ác độc này!
"Cô ta muốn làm gì?" Diêu Văn hít mũi cái rột, nhịn rồi lại nhịn vẫn không kìm được nước mắt rươm rướm, khẩn trương nắm tay áo Lionel: "Cô ta không định biến tôi thành đầu hói giống cô ta chứ?"
Lionel: "..." Nói nữa cậu không có đầu để hói luôn đó.
"Tôi đi." Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, Vương Nguyên đột nhiên lên tiếng: "Tôi thay Diêu Văn đi, cô xem, cậu ta sợ đến khóc ra nước mũi rồi kìa."
Lời châm biếm như vậy không phải phong cách của Vương Nguyên, nhưng giờ phút này còn ai chú ý đến chuyện đó nữa. Diêu Văn há há miệng muốn nói, bị Lionel kéo về.
"Vương Nguyên chắc sẽ có cách gì đó." Lionel rất bất an, song Vương Nguyên là kẻ am hiểu nhất trong số bọn họ, nếu cậu đã tự mình tiến cử thì hẳn là tìm được lối ra.
""Như vậy người đã đủ, không biết học tỷ đây muốn chơi trò gì?" Giang Tĩnh Hằng vốn không có cảm giác tồn tại, bỗng mở miệng khơi mào: "À đúng rồi, bởi vì trò chơi cuối cùng chỉ có chúng ta thôi thì không công bằng cho lắm."
"Nhưng trò chơi chỉ có thể bắt đầu khi số người là bốn." Trịnh Miên Miên lạnh giọng nói.
"Tôi cũng có bảo chị phải cho bọn họ tham gia đâu." Giang Tĩnh Hằng nhún vai: "Chị để bọn họ đứng ngoài sân không thấy lạnh à, cho họ vào nhà đi, để họ quan sát chúng ta là được rồi."
"Tốt." Trịnh Miên Miên không do dự đồng ý.
Cô ta đáp ứng xong, mọi người lục tục đứng dậy, như con rối gỗ chậm chạm di chuyển vào khách sạn. Tòa nhà kỳ lạ ban đêm trông còn giống mộ phần hơn, âm lãnh dị thường, gió lạnh từng trận.
Nhìn bốn người đứng ở xa xa, Diêu Văn lo lắng hỏi: "Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Cậu ta theo thói quen hỏi người bên cạnh, nhưng không có Lionel, không ai đáp lại lời Diêu Văn.
...
"Trò này có tên là "Kẻ hiến tế"." Trịnh Miên Miên cùng ba người còn lại đứng thành vòng tròn nhỏ, chính giữa chính là bốn ngọn nến vẫn chưa thổi tắt. Cô ta đáng yêu mà khoanh tay, phổ biến luật chơi: "Một người sẽ đóng vai là thần, một người là ác ma, một người là dân, người còn lại chính là kẻ hiến tế. Lần đầu tiên tôi sẽ đóng vai thần, thần có quyền đưa ra những quy tắc mà ba người kia sẽ phải tuân theo, ví dụ tôi nói "các người có thể trao đổi thông tin với nhau nhưng không để tôi phát hiện" thì ba người có thể tùy ý nói chuyện, chỉ là không được cho tôi biết các người đang nói về cái gì."
"Lượt kế tiếp, thần sẽ là Vương Nguyên." Trịnh Miên Miên chỉ người bên cạnh mình, cười nói: "Cậu cũng có thể đưa ra quy tắc của mình."
"Không được nói chuyện." Vương Nguyên đáp.
"A, cái này không tồi..." Trịnh Miên Miên gật gù.
Lionel nhíu mày: "Thế còn ma, người dân và kẻ hiến tế?"
"Kẻ hiến tế chính là tế phẩm của thần, ma chính là người cướp đi kẻ hiến tế, người dân sẽ là kẻ đứng ngoài quan sát. Kẻ hiến tế là người không làm theo quy tắc của thần, bị thần khiển trách, phải hiến tế để làm dịu sự thịnh nộ của thần, khi thần chuẩn bị hưởng tế phẩm, ác ma sẽ xuất hiện cứu tế phẩm đi, còn người dân chỉ việc đứng nhìn. Dĩ nhiên, ba người không thể cho tôi biết, ai là tế phẩm, ai là dân, ai là ma."
"Nghe có hơi khó hiểu, chơi thử xem sao." Giang Tĩnh Hằng sờ sờ cằm: "Bây giờ chị chính là thần?"
Trịnh Miên Miên cười không nói.
Trò chơi bắt đầu rồi đây.
Quy tắc của Trịnh Miên Miên chính là ba người có thể giao lưu nhưng không cho cô ta biết ba người đang nói về vấn đề gì – đây rành rành là không cho bọn họ có cơ hội bàn bạc. Cô ta thậm chí nghĩ đến việc Vương Nguyên không thể nhìn thấy gì mà đắc ý cho rằng bọn họ không dùng mắt nói chuyện, vì vậy phần thắng lần này nằm trong tay cô ta rồi.
"Cậu là một người đơn giản, có hay không có hiểu được những điều sâu xa, biết gì cứ nói thẳng ra, chỗ này chỉ có chúng ta là đồng loại, yếu mạnh gì cũng cùng nòi giống." Vương Nguyên bỗng dưng mở lời, đôi mắt ôn hòa thẳng tắp nhìn về phía trước: "Hay là..."
"Tôi nghĩ mình không tài ba đến vậy." Giang Tĩnh Hằng thế mà đáp lại, hắn đứng ở đối diện, bị Vương Nguyên nhìn đến là chăm chú: "Sau cậu, tôi xếp hạng sau cậu, đầu óc không tốt, ba năm cấp ba đều là học sinh trung bình, centimeter đổi ra meter còn nhầm lại hay đi học muộn."
Lionel nhíu mày, hai người này đang diễn cái gì? Tại sao y nghe hiểu lời từng người nói, nhưng ghép hai câu thì chẳng biết ý nghĩa?
"Tính từ lúc gặp cậu cho đến nay, đâu có bao giờ tôi thấy cậu, ừm, đến muộn...?"
"Đỉnh đầu cậu thấp hơn tôi nên không thấy đó mà ha ha."
Vương Nguyên bật cười: "Đỉnh đầu tôi thấp hơn cậu thì có liên quan gì?"
Giang Tĩnh Hằng cũng cười nhưng không nói.
Lionel một mặt ngây ra, thấy hai người kia nhìn mình thì bần thần một chút: "Giang Tĩnh Hằng không học cùng lớp với tôi, tôi không biết."
"Các cậu nói chuyện thật là hay, nhưng mà lộ sơ hở rồi." Trịnh Miên Miên nhếch miệng, nhìn Vương Nguyên, nhìn Lionel, rồi hướng ánh mắt về phía Giang Tĩnh Hằng: "Ghép các chữ cái đầu lại với nhau, chính là ý tứ các người muốn nói."
Cậu có biết chỗ yếu? – sau đầu ba centimeter – tính từ đâu đến? – Đỉnh đầu.
"Đỉnh đầu của ai vậy? Giang Tĩnh Hằng?" Trịnh Miên Miên vẫn luôn nhằm vào Giang Tĩnh Hằng, đúng lúc này, Giang Tĩnh Hằng đột nhiên giơ tay lên.
End Chapter 8