Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 73




Phong hồn trận cần nhiều oán linh, ở địa phương trống trải như dòng thời gian kép nhất thời không thể triệu hồi nhiều oán linh đủ để phát huy triệt để lực lượng, nhưng như thế này cũng đủ làm cho tà vật bị cuốn vào trong trận, phá hủy không ít công trình kiến trúc.

Vương Tuấn Khải không có nhiều kiên nhẫn để đi tìm từng con đường một cho nên hắn chọn cách gây chú ý, hoặc là thủ phạm ra tay sẽ tìm đến hoặc là Vương Nguyên nhìn thấy đều được, hắn cần tốc chiến tốc thắng để trở về hiện thực.

Dòng thời gian kép dù sao cũng là hàng nhân tạo, không bao lâu sau liền không chịu được trò hủy hoại quy mô rộng này, cảnh vật từ từ nứt ra, không gian vặn vẹo kịch liệt.

Một tiếng kêu nhỏ bé bén nhọn vang lên trước khi dòng thời gian kép sụp đổ, cái bóng màu đen nhanh như chớp nhảy ra đánh về phía Vương Tuấn Khải.

Kết giới phong hồn rộng như cái bồn máu, tầng tầng lớp lớp lốc xoáy quấn chặt vào nhau, bành trướng dữ dội phiên giang đảo hải, làm cho Vương Nguyên sững sờ trong chốc lát. Cậu rất nhanh tìm được vị trí phát tán, vội vàng chạy về phía đó, lại bị vong hồn đông nghìn nghịt ở xung quanh chặn lại.

Bọn họ đều là người chết oan, chết không toàn thây, chết không nhắm mắt, oán khí ngập trời mịt mù cuồn cuộn khiến cho người ta hít thở không thông. Bọn họ nhiều đến mức ngước lên chỉ thấy đầu người chi chít rùng rùng chuyển động, Vương Nguyên không phải là người mắc chứng sợ hãi dày đặc cũng tê cả da đầu, không biến nên tiến lên hay lùi lại.

Giữa những oán hồn đó, có một kẻ quen thuộc bò ra.

Cô gái xòe mười ngón tay cào cấu mặt đất, mái tóc rối đầy máu tươi xõa tung bay phần phật lộ ra gương mặt kiều diễm xinh đẹp, lại mang sắc trắng bệch chết chóc. Vương Nguyên cẩn thận cảnh giác quan sát cô ta, phát hiện so với lần đầu tiên gặp mặt, ma nữ này dường như đã nhiều thêm ác nghiệp.

Không phải Vương tộc đã tiêu hủy cô ta rồi sao? Không phải hồn phách ma nữ này đã tan thành cát bụi rồi sao?

"Rất ngạc nhiên có đúng không? Ngạc nhiên vì sao ta còn ở nơi này đón đầu ngươi." Ma nữ cười khanh khách, móng tay xoèn xoẹt mài đến mài đi: "Trong ý thức của ngươi, ta không đáng chết, vì vậy ta sẽ mãi tồn tại trong thế giới này."

Ả híp mắt, cợt nhả nói: "Bởi vì, đây là tâm tưởng của ngươi. Ngươi nghĩ cái gì thì cái đó sẽ trở thành sự thật."

"Vậy chỉ cần ta nghĩ ngươi đáng chết, ngươi liền sẽ không còn?"

Ma nữ vốn đang thích ý đùa giỡn thanh niên này, nghe đến đây liền đanh mặt. Ả đảo mắt láo liên nghiền ngẫm nhìn cậu một lát, khóe môi nhếch lên: "Cho ngươi mười lá gan ngươi cũng không làm được, ngươi trời sinh không thị huyết, không thích sát sinh, tay càng chưa từng vấy máu, một ý nghĩ hãm hại người khác cũng không có chứ nói chi là muốn ta chết? Huống hồ suy nghĩ của loài người đâu phải quần áo nói đổi là đổi, ngươi chắc chắn mình sẽ điều khiển được ý nghĩ sao?"

Nói xong ả không ngại cười nhạo cậu, khiêu khích bò tới, lộ ra cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nóng bỏng như độc dược kiến huyết phong hầu: "Ngươi còn non lắm, đối phó với một kẻ như ta, ít nhất phải quyết tuyệt lạnh lùng giống như tên thiên sư kia vậy."

Vương Nguyên nhíu mày: "Ngươi biết Vương Tuấn Khải?"

"Đâu chỉ là biết, hắn ở trong cấm địa còn từng nói chuyện với ta đây." Ma nữ tặc lưỡi, xem ra thanh niên này không ham mê sắc dục, hoặc có lẽ là không thích nữ nhân. Ả ta để ý khi nhắc đến Vương Tuấn Khải, hô hấp của cậu sẽ thay đổi một chút, liền nhoẻn miệng cười, chậm rãi hóa thành dáng vẻ cao lớn của Vương Tuấn Khải.

"Vương Nguyên Nhi, em thật lòng muốn từ chối ta sao?" "Vương Tuấn Khải" lộ ra biểu tình tiếc hận, ánh mắt như đuốc xoáy thẳng vào người Vương Nguyên, thanh âm trầm thấp mang theo một loại thu hút khó nói thành lời, tràn đầy bi thương: "Ta vẫn đang tìm kiếm em, từ ngàn năm trước cho đến giờ ta chưa từng ngừng nghỉ. Những chuyện năm đó ta còn nhớ rất rõ, từng ánh mắt của em, hơi thở của em, từng cử chỉ dáng điệu, từng âm thanh lời nói, như là thứ độc tình chôn sâu trong tận đáy lòng ta, chua xót cắm rễ, giờ đã lan ra lục phủ ngũ tạng, vĩnh viễn cũng không thể chữa lành."

Ma nữ nói rất thống khổ, biểu cảm cũng rất chân thật, chỉ thiếu chảy xuống giọt lệ nát lòng cảm hóa thanh niên.

Vương Nguyên bình tĩnh đáp: "Đáng tiếc, ta bị mù." Nhìn không thấy.

Ma nữ nghẹn: "..."

Ả khi còn sống bị đàn ông hãm hại, vô cùng chán ghét nam tính, nhìn thấy hai người đàn ông sống cùng với nhau càng căm hận, cho nên không duy trì được hình dáng của Vương Tuấn Khải lâu thì đã tự mình biến trở về. Vương Nguyên ngửa đầu nhìn phong hồn trận đã lan ra sắp đến bên này, thầm nghĩ mình không đến gần cũng có thể cảm giác được khí tức hỗn loạn của Vương Tuấn Khải, rốt cuộc là hắn đã gặp phải thứ gì?

Ả ma nữ không đoán ra được tình hình, nhưng theo kế hoạch ả vẫn cười cợt khích bác Vương Nguyên, chỉ cần Vương Nguyên nổi giận, ả sẽ có cách chôn thây cậu cùng với tên thiên sư kia tại nơi này. Chỉ là Vương Nguyên rất lãnh tĩnh, lãnh tĩnh đến độ không biểu lộ chút sốt ruột nào, không biết là đang suy nghĩ gì.

Thật ra ả cũng sợ phong hồn, đáng lẽ ả đã sớm bị cuốn vào trong đó rồi biến thành một phần của pháp trận từ lâu rồi, nhưng kẻ kia cho ả pháp bảo hộ mệnh, miễn cưỡng có thể chống lại phong hồn.

Thầm nghĩ phải tóm được Vương Nguyên trước khi có điều ngoài ý muốn xảy ra, ma nữ thúc giục số oán linh còn vất vưởng bên ngoài phong hồn, điều động chúng nó xông lên tóm Vương Nguyên.

"Ta đúng là chưa từng muốn cô chết." Vương Nguyên không để ý đến oán linh đua nhau nhào về phía mình, hết kẻ này đến kẻ kia, như thiêu thân đâm đầu vào lửa. Cậu nhấc tay, công đức lực phát ra hào quang sáng chói đánh bật bọn chúng, tản ra khí ôn ấm áp như dòng nước ấm dị thường dễ chịu, lại chẳng khác gì trăm nghìn đao kiếm xuyên thủng oán hồn: "Cô sống khổ cực, chết oan uổng, chỉ cần can đảm rũ bỏ chấp niệm, thuận theo tự nhiên đi gặp quỷ sai đầu thai, chắc chắn sẽ đậu vào con nhà quyền quý, cơm no áo ấm không lo bệnh tật."

Cậu rũ mắt: "Nhưng cô lại chọn cách nghịch thiên trái mệnh."

Ma nữ ban đầu còn cho là thanh niên này ba hoa chích chòe, kết quả là ra vẻ đạo mạo giảng đạo thần thông, nhíu mày cười lạnh: "Nếu là thuận theo tự nhiên, ai sẽ báo thù cho ta? Ai sẽ giải oan cho ta? Ai sẽ trả lại sự trong sạch và danh dự cho ta? Ngươi sao? Nực cười! Thế gian này nhiều oán thán hận thù như vậy, cho dù có dùng công đức ngàn năm tẩy rửa giải nghiệp, cũng sẽ không bao giờ tẩy hết...Lại nói, làm gì có người nào cao thượng như vậy?"

Vương Nguyên im lặng, ma nữ liền cho là cậu không phản bác được mình, đắc ý cười nhạt chỉ huy binh tôm tướng tá không muốn sống mà lên.

Vương Nguyên thật sự là không muốn phản bác ả, nếu là cậu của trước kia có lẽ sẽ tận tình khuyên nhủ ma nữ quay đầu là bờ, phóng hạ đồ đao này nọ. Nhưng sau khi đổi tính, cậu cảm thấy những lời đó để để cho kẻ có trái tim nghe may ra cứu vãn được, còn tà vật vặn vẹo nhân cách từ lúc mới chết này, cách tốt nhất giải quyết chỉ có một.

"Ta muốn ngươi chết." Nam sinh cúi đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ của ma nữ, thản nhiên đưa ra phán quyết: "Ngươi đáng chết."

"Ha ha ha ha, buồn cười, thật buồn cười làm sao, ta đã nói rồi, ngươi không làm được." Ma nữ như nghe thấy được thứ gì đó nhạt nhẽo lắm, cố gắng quên đi sự nhạo báng rõ rệt trong đôi mắt đối phương: "Nếu ngươi là tên thiên sư kia, có lẽ sẽ khác."

"Đúng vậy, nếu ta là Vương Tuấn Khải, ta sẽ làm gì...?" Vương Nguyên tự hỏi bản thân, ma nữ nghe vậy vốn là nắm chắc phen này thắng, nào ngờ giây tiếp theo cậu đột ngột vươn tay ra, công đức lực toàn thân tụ lại thành một thanh trường đao cũ kỹ dài hơn cả cậu, lưỡi đao mỏng dính thẳng tắp nhô ra, toàn thân phiếm một tầng kim sắc nhàn nhạt.

Vương Nguyên sửng sốt mà thôi, ma nữ lại là rít gào tâm tê liệt phế cuống cuồng tránh xa, nội tâm ả phát rồ, đám oán linh xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà văng bật ra ngoài, như gặp phải độc xà ác yết lôi nhai chạy trốn.

Ma nữ không biết thứ đó là gì, nhưng kẻ đang ở trong bóng tối quan sát bọn họ thì lại rõ mồn một. Đối phương khó có thể tin được gắt gao nhìn thanh đao kia, trong lòng hoảng hốt. Cho dù nó đã được Vương Nguyên vô ý phục chế bằng công đức lực thì cũng không thể che giấu được thân phận đích thực của nó – Trấn Ma Đao!

Người nọ nhìn lên bầu trời sấm chớp cuồn cuộn đã bị phong hồn trận của Vương Tuấn Khải khuấy thành một đám hỗn loạn, tiếng kêu thét cùng với âm thanh khóc than oan ức cơ hồ bao phủ thính giác, lại nhìn thanh đao trong tay Vương Nguyên, không thể hiểu được – Trấn Ma Đao rõ ràng là vật độc nhất vô nhị, Vương Nguyên thậm chí chưa từng nhìn thấy bộ dáng thật sự của nó đã có thể phục chế ra giống hệt!

Đối phương thật sự không ngờ có chuyện bực này, nhanh chóng thông tri cho thủ hạ.

Vương Tuấn Khải giằng co với bóng đen không bao lâu sau liền phát hiện người này chỉ là một con rối gỗ được chế tác tỉ mỉ, giúp cho chuyển động của đối phương linh hoạt cực kỳ, nếu không phải hắn chờ lâu lại không thấy đối phương bị phong hồn ảnh hưởng, đã khó mà nhìn ra thứ này bị thao túng. Hắn nhớ đến một gia tộc từng phát dương quang đại bằng nghề chế tác rối gỗ, trong lòng bị một cỗ nặng nề đè xuống.

Rối gỗ không bao giờ nói chuyện, nhưng từ nét mặt phong phú vẫn có thể nhìn ra là nó đang rất lo lắng.

Rối gỗ tuy là bị điều khiển mới có thể hành động, lại đấu đá với Vương Tuấn Khải một cách nhuần nhuyễn. Vương Tuấn Khải không chịu thua kém tung ra sát chiêu, nhất thời không có bên nào chiếm thế thượng phong, quay cuồng trong phong hồn mãi chưa thấy kết thúc. Nếu rối gỗ đã mang trên người lực lượng mạnh mẽ như vậy mà vẫn đấu ngang tay với hắn, thứ khiến nó lo lắng chắc chắn không phải là hắn.

Vậy chỉ có thể là Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải trầm trọng nghĩ, cổ tay lật một cái, thanh đao đang hưng phấn chém gϊếŧ đột nhiên bay trở về, keng keng keng phát ra ba tiếng vang thanh thúy.

Trấn Ma Đao hàn khí bức người, dường như đã thành tinh quái mà bật cười khanh khách, chịu tác dụng huyết chú mà Vương Tuấn Khải vẽ ra, nó nhân bản thành vô số Trấn Ma Đao tương tự, quay vòng xung quanh Vương Tuấn Khải trợ uy cho hắn.

Vương Tuấn Khải lơ lửng trên không trung, hai mắt lạnh lẽo u ám, mười ngón tay liên tục chuyển động, máu của chính hắn theo đó mà lượn lờ trong không khí, sẵn sàng ăn mòn tất cả những gì mà nó chạm vào.

Con rối gỗ bên dưới ngửa đầu nhìn, như là không sợ chết thần tốc lao đến.

Nghìn thanh Trấn Ma Đao ầm ầm lao xuống như mưa tên, cắm vào địa phương rối gỗ đang đứng. Một gã khôi lỗi sư tích cực điều khiển rối gỗ tránh đi ma đao, vài lần suýt bị nó đâm trúng. Rối gỗ sẽ không đau, nhưng một khi bị Trấn Ma Đao tổn thương chắc chắn không thể chữa lành, tệ hơn nữa là gã cũng có thể bị tìm ra.

Cuồng phong bốn bề dấy lên khói bụi dày đặc, gã không nhìn rõ sắc mặt của Vương Tuấn Khải, nhưng trước kia đã từng giao thủ với hắn không ít lần, gã không tin mình thiếu năng lực đối phó hắn, vì vậy cho đến khi rối gỗ bị phân thân của Trấn Ma Đao ghim trên mặt đất, gã vẫn cố gắng nhúc nhích bò dậy.

"Dừng tay, kết thúc thôi."

Âm thanh đạm mạc xen lẫn chút hốt hoảng của chủ nhân vang lên trong đầu, gã khôi lỗi sư sững sờ một chốc, vừa nỗ lực khống chế rối gỗ thoát khỏi Trấn Ma Đao vừa khó hiểu nói: "Ta sẽ không thua, chúng ta vẫn còn chiêu bài phía sau-..."

"Một Trấn Ma Đao ngươi đã đối phó không xong, hai thanh ngươi sẽ làm được gì? Rút lui!"

"Chủ nhân, ngài nói đùa sao? Trấn Ma Đao là thượng cổ thần khí, từ một trăm lẻ tám vong hồn cực âm cực sát tình nguyện không vĩnh sinh để luyện thành. Sự tồn tại của nó là nghịch thiên, phép tắc tạo hóa khó dung chứa, luyện ra một thanh đã là phá hủy cân bằng, làm sao có thể có thanh thứ hai?"

Chủ nhân trầm mặc rất lâu, đến khi khôi lỗi sư cho rằng mình đã thuyết phục được đối phương, bỗng dưng cảm thấy đầu quả tim đau nhói. Gã hoảng sợ bưng ngực, phát hiện lồng ngực của mình bị khoét một lỗ, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, nát thành tám mảnh.

Khôi lỗi sư chết đi, mối liên hệ với con rối lẫn chủ nhân của gã đều chặt đứt. Kẻ trong bóng tối khẽ thở dài, xoay lưng rời khỏi dòng thời gian kép, chẳng ngờ vừa quay đầu đã thấy một luồng sáng nhàn nhạt chậm rãi xuất hiện trước mặt, Vương Nguyên yên lặng đứng đó, đầu hơi cúi thấp đối diện với một cặp mắt màu xanh nhạt quen thuộc.

Vương Nguyên mù, không thấy được sắc mặt người, lại có thể nhìn ra dưới lớp ngụy trang kia là sự chấn kinh không nhẹ.

"Đại Hỷ."

Chú mèo béo mập đứng thẳng hai chân sau, móng vuốt cứng đờ còn chưa kịp đặt xuống đất.

Hết Chương 73