Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 65




Vương Nguyên rời khỏi tòa chung cư, thoát ra đám đông hỗn loạn cùng nhóm cảnh sát tấp nập đưa người dân di tản, mũi hơi động động, đột nhiên rẽ vào một con hẻm.

Trong hẻm vắng tanh người, rõ ràng nằm gần khu vực động đất kinh hoàng kia lại chẳng hề mảy may ảnh hưởng. Diệp Khai chạy theo cậu vào sâu con hẻm nọ, kinh ngạc không thôi nhìn đất đai bằng phẳng cùng tường rêu vững chãi bất động: "Đây là...thủ hộ trận?"

"Có kiến thức đó." Vương Nguyên không buồn liếc mắt nhìn y, hai tay vỗ mấy cái, vỗ rơi đám rêu phong mục nát trên tường xuống. Năm ngón tay cậu rõ ràng là thon dài thư sinh, lại chẳng khác gì sắt thép kim cương, răng rắc răng rắc đâm vào tường, bóc lớp tường đá ra.

Bên trong có một mảnh kiếm gãy đã rỉ sét.

"Vẫn còn dùng tốt lắm." Như là hiểu được suy nghĩ của Diệp Khai, Vương Nguyên cầm mảnh kiếm đó lên, để ý đến mấy ngón tay vì cố tình làm bậy mà xây xát chảy máu, cậu nhíu mày: "Tố chất thân thể đời này của mình sao lại tệ như vậy..."

"Đi thôi." Vương Nguyên ra hiệu cho Diệp Khai đến gần, cậu cắm mảnh kiếm gãy xuống đất, như đâm thủng một cái bọc lớn, thứ bên trong mặt đất lập tức trào ra.

Diệp Khai ngẩn ngơ nhìn ánh sáng bao bọc quanh hai người, hơi hoảng hốt trông bóng lưng Vương Nguyên. Y biết Vương Nguyên không thể là Đường quốc sư, nhưng thủ pháp dịch chuyển tức thời này...

Bọn họ biến mất trong con hẻm, theo dòng chuyển không gian đáp trước một tòa chung cư cao tầng. Diệp Khai nhạy bén nhìn ra nơi này chính là khu nhà của nạn nhân thứ ba, cũng là chỗ đối phương nhảy lầu tự sát chết.

Mạng sống con người vốn không hề rẻ rúng như vậy.

Xét thấy hành vi tự ý gϊếŧ người của Trạch Toái, y vốn cũng rất bất mãn, nhưng y chẳng hiểu tại sao Trạch Toái lại quen biết Đường Nhiễm, lại còn thân cận với người nọ. Hai chữ Đường Nhiễm là cấm kỵ trong lòng y, một khi nhắc đến chính là máu thịt đầm đìa. Diệp Khai vốn đã trở thành cương thi từ lâu, trái tim cũng đông cứng héo úa, nhưng chỉ cần nghĩ đến người nọ, y sẽ có ảo giác lồng ngực đau đớn như bị phanh da xẻ thịt.

Trong lúc Diệp Khai thất thần, Vương Nguyên đã nhấc mông đi lên chung cư rồi. Khí tức của Vương Tuấn Khải ở rất gần đây, lại bị kẻ nào đó cả gan che lấp. Tuy là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cậu cũng không liên lạc được với hắn.

Cầm mảnh kiếm gãy trong tay, đôi mắt đen kịt của Vương Nguyên đảo quanh sảnh lớn, đôi mắt đó khiến người khác nghĩ rằng cậu bị mù, nó giống như hai con ngươi búp bê, hoàn toàn không có cảm tình, lại tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng người.

"Thấy rồi."

Vương Nguyên cấp tốc chạy vào thang máy, vốn là cũng có người muốn đi cùng chuyến nhưng lại không dám bước vào, bọn họ hai mặt nhìn nhau, vẫn là nhường cho cậu học sinh hơi lạ lùng này đi một mình đi...

"Đợi chút!!!"

Một bóng người lao vào như tên bắn, Vương Nguyên ngẩng đầu, không phải Diệp Khai.

Đối phương thở hổn hển nhìn cậu cười cười, răng khểnh nhỏ nhắn lộ ra làm cho cả gương mặt điển trai sáng rỡ: "May quá kịp rồi, tôi vừa chạy ra ngoài mua đồ thì nhớ mình đang đun nước sôi trong phòng, nếu không đi kịp chuyến thang máy này rất có thể sẽ xảy ra chuyện."

Vương Nguyên không nói gì. Người nọ sờ mũi, thấy cậu hờ hững chẳng phản ứng, chỉ ngượng ngùng thu tay về: "Cậu sống ở chung cư này à? Nhưng trước giờ tôi chưa từng thấy cậu...A, có phải cậu mới chuyển về không? Cậu chính là bác sĩ tâm lý mới tốt nghiệp thạc sĩ kia?"

Vương Nguyên vẫn im lìm bất động, mặc cho đối phương nhiệt tình hò hét. Lâu dần trong thang máy chỉ có giọng cậu ta oang oang bất tận, vọng khắp bốn vách tường, thứ không gian kín chết tiệt càng làm cho âm thanh của cậu ta càng trở nên đặc sắc, ken két ken két, như là tiếng mài răng.

Càng gần tầng mười ba, âm thanh đó càng lớn, ban đầu chỉ là lớn tiếng tán gẫu, về sau không khác gì la hét ỏm tỏi.

Vương Nguyên dễ chịu thì dễ chịu, đời này ghét nhất là ồn ào.

Rất phiền phức.

Cậu ngẩng đầu, bàn tay rớm máu "rầm" một tiếng nhất vào nút dừng thang máy. Âm thanh kia lập tức im bặt, cửa thang máy mở ra để cậu rời khỏi.

Bảo vệ vốn đang say mê hút mì, ai ngờ bị tiếng động bất ngờ làm căng suýt rơi cả mì, trố mắt nhìn cậu thanh niên nọ rời khỏi thang máy, buồn bực lẩm bẩm: "Đi một mình mà thôi, ai trêu chọc đâu sao lại cáu kỉnh..."

Vương Nguyên bước vào tầng mười ba, không nhìn mấy cái bóng lượn lờ trước mặt mình mà tiến về một căn phòng có mùi cháy khét nồng nặc. Cậu ngẩng đầu quan sát thấy không có camera, một cước đạp bay cửa chính.

Không có khói lửa truyền ra, lại sặc mùi đồ vật bị thiêu đốt tàn lụi. Vương Nguyên không bước vào, ở cửa gõ ba tiếng, một bóng người vọt tới, điềm đạm cẩn thận nhìn cậu: "Mới không gặp bao lâu mà cậu đã tìm đến cửa rồi sao, thật hân hạnh quá hân hạnh quá..."

"Người đâu?"

Răng khểnh nháy mắt mấy cái: "Người nào?"

Vương Nguyên giơ tay lên.

"Người trên lầu mười bốn!" Cậu ta run lập cập, hoàn toàn không còn chút khí khái nam nhi: "Có người cố ý giam hắn ở lầu mười bốn, còn thiết kế bát quái trận hấp dẫn âm khí, nhưng bất luận chúng tôi có làm như thế nào cũng không thể xông vào, đành ở chung quanh du đãng tìm cơ hội đột phá..."

"Là ai làm?"

"Không biết. Này thì tôi thực sự không biết." Răng khểnh co quắp một chút, thấy Vương Nguyên rõ ràng không đáng sợ bao nhiêu lại có năng lực làm cho tất cả oán hồn đều dạt ra, cẩn thận nói: "Tôi có thể đóng góp chút sức lực."

"Lúc nãy có một tên ở cùng chung cư của chúng tôi chạy lên trên căn phòng đó..."

Cậu thanh niên lấy lòng kể không sót chi tiết nào, lại xem sắc mặt Vương Nguyên không chút thay đổi, chỉ đành phải đổi chiến thuật: "Thật ra chúng tôi chỉ muốn sớm thoát ra khỏi đây."

"Nói là được." Dài dòng nãy giờ làm gì. Vương Nguyên xoay người đi, không ngăn cản đám oán linh đuổi theo sau, rồng rắn lên mây mà tiến về tầng mười bốn, từ xa trông như một tập đoàn lưu vong cấp bậc truyền thuyết: "..."

Chung cư này vốn không hề có tầng mười ba, vì vậy cậu đơn thuần chỉ là đi ra khỏi một không gian vặn vẹo. Toàn chung cư xây dựng trên một khối âm trạch cỡ lớn, lúc thi công chắc chắn không cúng bái còn đè lên không ít mộ lâu năm chưa di dời, đi một bước cơ thể nặng một phần, ở lâu dần sẽ sinh bệnh tật.

Điển hình như tên răng khểnh phía sau đây khẳng định chết vì âm khí nhập thể, tri giác hỗn loạn, nấu nước sôi không nhớ đường tắt khiến cả căn phòng nổ điện mà chết.

Răng khểnh tích cực đi theo sau Vương Nguyên, chỉ chỉ căn phòng mù mịt chướng khí phía trước: "Là nó."

"Ồ." Vương Nguyên đột nhiên thốt ra một tiếng nghiền ngẫm, cầm lấy nắm cửa: "Trận pháp này đã lâu không thấy rồi."

Cậu vừa nói, dưới chân di động vẽ một đường chữ "cát", bọn oán linh xung quanh lập tức cảm giác một nguồn nóng khủng khiếp tản ra từ cánh cửa kia, nhất thời sợ đến mức rụt cổ không dám hó hé. Có mấy kẻ không kịp tránh né, bị đốt một phần cơ thể trong tích tắc, ngơ ngác ngốc lăng.

Răng khểnh cũng khiếp sợ hô to: "Minh hỏa địa ngục?"

"Không phải, là tam vị hỏa." Vương Nguyên hảo tâm giải thích, chỉ là giải thích xong càng phát hiện đám ma quỷ phía sau sợ hơn thôi. Cậu cảm nhận được Vương Tuấn Khải chỉ ở cách cậu một tấm ván cửa, lại không biết làm sao để mang hắn ra ngoài.

"Tam vị hỏa chính là lửa trừ tà, so với minh hỏa địa ngục không dễ chịu hơn chút nào, minh hỏa có thể đốt cháy linh hồn lại không hề thương tổn đến chân thân gốc cốt, tam vị hỏa lại là...thiêu thành tro bụi, mãi không có cơ hội chuyển sinh." Răng khểnh thấp giọng phổ cập kiến thức cho mấy tên oán linh, nói xong rất là thắc mắc mà thỉnh giáo Vương Nguyên: "Là người bên trong đốt sao?"

Vương Nguyên: "Không phải mà cũng là phải."

Các oán linh: "..."

Răng khểnh: "...Làm sao cậu chắc chắn như vậy?"

Vương Nguyên đưa tay chạm vào cánh cửa, trong khoảnh khắc máu khô trên tay cậu tiếp xúc với ván cửa, tam vị hỏa yên lặng né đi, giống như không muốn làm cậu đau.

Bên trong cửa, Vương Tuấn Khải nghiên cứu nửa ngày, phát hiện Đường Nhiễm không hề có chút ấn tượng gì về kẻ đã trộm của gia bảo nhà y.

"Nếu biết được chìa khóa bí mật thì ắt hẳn phải là người thân quen với ngươi, sao ngươi không biết chứ?" Hắn đăm đăm nhìn hộc tủ trống không, cố gắng mường tượng lại hình dáng kẻ kia cho Đường Nhiễm xác nhận. Đáng tiếc y không nhớ được gì, hệt như từ trước đến nay chưa từng quen biết kẻ đó.

"Gã ta biết tên ngươi, lúc trộm đồ còn xin ngươi tha thứ."

"Hiện giờ đầu óc ta rất hỗn loạn, không phân rõ được ký ức hai đời..." Đường Nhiễm bưng thái dương co giật, đáng thương nói: "Bảo vật gia truyền cũng đã mất, manh mối đứt đoạn."

Vương Tuấn Khải phiền táo ngửa đầu lên, bỗng dưng đối diện một bức tranh chìm trên nóc nhà.

"Ngươi bắt đầu mua nhà này khi nào?"

Cái này thì Đường Nhiễm nhớ rõ: "Nó đã được mua từ thời ông ngoại của tôi còn trẻ, khoảng sáu mươi năm trước, lúc đó chung cư đã có mười bốn tầng, người sống không nhiều lắm..."

"Xem ra có kẻ muốn hại cả nhà ngươi từ lúc đó rồi." Hắn bắt một cái ghế cao, nhìn kỹ bức tranh chìm kia, không chút nghi ngờ nhìn ra được kia chính là một pháp trận tụ sát.

Đường Nhiễm đau đầu lắm, nghe đến đây lại thì thào: "Thảo nào người trong nhà tôi lại chết sớm như vậy, đều là không đến năm mươi tuổi mà đi."

"Nhưng ta dám khẳng định kẻ bố trí tụ sát trận và cái ma pháp giam giữ chúng ta ở đây là không cùng một người."

Đường Nhiễm sửng sốt: "Căn cứ vào đâu?"

"Trực giác."

...

"Trực giác."

Răng khểnh và các bạn nhỏ nghe xong câu trả lời của Vương Nguyên, cảm thấy không còn muốn nói chuyện.

Vương Nguyên thu hồi tay, nhìn hành lang lít nha lít nhít linh hồn đang quan sát mình, cũng không hồi hộp: "Loại chuyện này từng xảy ra chưa?"

"Đã từng." Một người từ hàng ngũ bước ra, nhìn sơ qua có thể đoán được trước khi chết làm nghề phong thủy: "Từ lúc chung cư này bắt đầu được xây cất, đến đã trải qua hai lần."

Vương Nguyên nhíu mày: "Đây là lần thứ ba?"

Người nọ gật đầu: "Đúng, các tiểu quỷ này đạo hạnh thấp tè, căn bản không biết chuyện này."

Các tiểu quỷ đạo hạnh thấp tè đồng loạt vô cảm nhìn gã thầy phong thủy, hàng này miệng tiện như vậy, thảo nào mọc nấm trên hồn cũng không có cách đầu thai.

Thầy phong thủy rất bình tĩnh, dường như trong sáu mươi năm qua đã chịu không ít đả kích tương tự: "Hai lần trước xảy ra xong, toàn bộ người có mặt trong nhà đều chết."

...

"Sống lâu nhất chính là ông ngoại, vừa bốn mươi chín tuổi liền gặp tai nạn qua đời." Đường Nhiễm sắp xếp lại kí ức, cũng lo lắng không kém: "Cha mẹ vẫn hay nói với ta đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng ta cảm thấy cái chết của ông ngoại rất quỷ dị."

"Lúc đó trừ mẹ ta ra, toàn bộ người trong nhà đều lâm vào trạng thái buồn ngủ không tự kiềm chế được, cho đến khi chết trong giấc ngủ." Y cảm thấy chuyện này rất hoang đường: "Một nhà ông bà ngoại, còn có cậu và dì, đều chết cùng lúc, chỉ có mẹ khi ấy đang đi du lịch với lớp là không xảy ra chuyện, nhưng bà khóc suốt từ điểm du lịch cho đến khi về."

"Lại là hai mươi mốt năm trước, mẹ ta ba mươi chín tuổi, qua đời." Đường Nhiễm bình tĩnh nói, lại không thể che giấu bất lực tuyệt vọng: "Chết trong chính căn nhà này, dùng thuốc ngủ quá liều mà chết."

"Hai mươi mốt năm sau, ta...tự sát."

Hết Chương 65