Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 60




"Tôi chính là kẻ đã hủy diệt thần hồn hắn."

Diệp Khai nói là lời thật lòng, đổi lại chỉ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của đứa bé kia: "..."

Không thể trách Vương Tuấn Khải nhìn thần côn như thế, bởi vì hắn tự nhận bản thân sống lâu lắm, trừ việc lông gà vỏ tỏi, nội bộ các môn phái tranh đấu ngang dọc ra hắn đều biết rõ tất cả những sự kiện quan trọng có tầm ảnh hưởng diện rộng từ ngàn năm trước. Sự xuất hiện của Nam thi vương lẫn thần côn Diệp Khai này đều nằm ngoài ý muốn của hắn. Phàm là cương thi được luyến chế ra khi xuất thế đều rất nguy hiểm, không giống như dịch bệnh xảy ra ở thành phố Tùy Ngọc sống. Bọn họ có trí óc, có linh hồn, có suy nghĩ và hành động giống hệt con người, bọn họ như một chủng loài miễn dịch và đề kháng cao thoát khỏi quy tắc thiên địa, tạo nên sự uy hiếp không nhỏ đối với các giống loài còn lại.

Hơn trăm năm trước, cương thi đã biến mất, cứ cho là một Nam thi vương ở ẩn giấu danh, nấp dưới thế lực trù tính quật khởi, thì Diệp Khai này là từ lò luyện cương thi nào chui ra?

"Nam thi vương Trạch Toái là một kẻ rất nham hiểm, hắn đúng là loại đối thủ đáng sợ không thể xem thường. Nhưng mạnh đến mức nào thì cũng có yếu điểm, tuy là hắn sẽ tìm cách bảo vệ yếu điểm, chỉ là nếu đúng lúc hợp thời phá vỡ sự bảo vệ đó, sẽ làm cho hắn phải thối lui." Diệp Khai cho rằng Vương Tuấn Khải không tin mình có thể đánh bại Trạch Toái, nỗ lực giải thích, lại chẳng hề thấy ánh mắt tỉnh ngộ của đứa bé kia, ngược lại vẻ mặt càng thêm quái quái.

"Dù gì thì bây giờ Trạch Toái cũng đã trở lại, chứng tỏ phương pháp của anh không thành công." Vương Tuấn Khải phũ phàng nói: "Không chỉ trở lại, còn biết cách làm cho người khác tức giận."

Diệp Khai tưởng Vương Tuấn Khải đang lo cho bình an chúng sinh, nghe hắn nói đến đây lập tức nhíu mày: "Cậu đụng phải Trạch Toái khi nào?"

"Tám ngày trước."

"Sao bây giờ cậu mới đến tìm tôi?" Diệp Khai đứng lên, vừa vặn lúc đó ông chủ quán mang thức ăn ra, bị thần côn này dọa suýt trượt té.

"Ông anh bớt hoảng đi, hiện giờ Trạch Toái chỉ là một thần hồn thôi, chưa thể gây ra chuyện gì nghiêm trọng được đâu."

Diệp Khai không đồng ý: "Đừng đợi đến khi có chuyện xảy ra rồi mới bắt đầu hành động."

Vương Tuấn Khải không buồn nhấc mí mắt: "Anh biết hắn ta ở đâu?"

Diệp Khai: "...Không biết, nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra hắn."

"Đó cũng là mục đích chúng tôi muốn thương lượng với anh." Vương Tuấn Khải bấy giờ mới đề cập đến lời mời ban đầu, đưa ra cánh tay hợp tác: "Anh tóm Trạch Toái, chúng tôi chịu trách nhiệm tiêu hủy hắn."

"Tiêu hủy thần hồn một cương thi ngàn năm không phải là chuyện nói bằng miệng, càng không thể tùy tiện tự cho mình thắng lợi trong ảo tưởng. Cậu bé, tuy rằng ban nãy cậu phá hủy pháp trận của tôi rất dễ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu có thể giải quyết xong Trạch Toái." Diệp Khai nhíu mày, trịnh trọng nhìn Vương Tuấn Khải: "Nên về tìm sư phụ cậu, biết đâu ông ấy giúp một tay."

"...Chuyện đó anh không cần lo, mang Trạch Toái đến tìm tôi là được." Vương Tuấn Khải gõ gõ hai tiếng xuống bàn, gương mặt nhỏ nhắn đanh thép quả quyết, vậy mà làm cho Diệp Khai không nói gì được, chỉ phải ngồi trở lại suy nghĩ chuyện truy tìm Trạch Toái. Thấy thằng bé đối diện bắt đầu cầm đũa ăn cơm, Diệp Khai mới nhớ ra bọn họ đang ngồi ở đâu, lúng túng gắp một cái bánh bao lên ăn.

Trên đường tìm khách sạn qua đêm, Vương Nguyên dắt Vương Tuấn Khải đi qua một con phố bán quần áo.

Vương Tuấn Khải: "..."

Hắn có thể dùng nhan sắc hơn ngàn năm của mình đảm bảo một câu, từ trước đến giờ hắn chưa từng đi vào những chỗ như thế này!

Vương Tuấn Khải không có tình tơ, không yêu ai, cũng không muốn lập gia đình, mỗi một lần chuyển kiếp đều là cô độc cả đời, sau đó lại bắt đầu một vòng xoay mới với một thân phận mới. Thân phận mà hắn đầu thai vào đều là không cha không mẹ, bị bỏ rơi, bị lạc mất song thân, hoặc là không được người lớn thương yêu, cho nên đừng nói là mua cho con cái cháu chắt gì đó, chính bản thân hắn còn không có phúc phận này.

Vương Nguyên cầm ví tiền, đưa hắn vào thế giới trẻ em đầy màu sắc, nói hắn thích bộ nào có thể chọn bộ đó, Vương Tuấn Khải: "...Chúng ta đi ra."

"Anh biết chừng nào mình trở về nguyên hình sao?" Vương Nguyên chỉ một câu như vậy đã làm cho sự giãy dụa của tên nào đó hoàn toàn tắt ngúm. Vương Tuấn Khải hết cách đành phải chọn hai bộ trông có vẻ đơn giản, số lượng quần áo muôn hồng nghìn tía ở đây đã làm hắn sốc một lần, lúc tính tiền hắn lại sốc lần hai.

...Dăm ba đồng bạc làm khổ anh hùng.

Hắn ôm hai bộ đồ mà cảm giác tay muốn phỏng rồi, không dám nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Vương Nguyên. Hắn không hề cảm thấy mất mặt hay ngại ngùng, chỉ là không nghĩ tới trên thế giới này còn có người quan tâm hắn.

"Người tên Diệp Khai đó...Hình như trông rất là lợi hại. Nhưng mà không hiểu sao tôi vẫn luôn cảm thấy trên người anh ta có thứ gì đó rất cổ quái." Vương Nguyên vừa đi vừa nói: "Giống như phải đeo thứ gì đó, rất nặng nề."

Và cả những luồng khí đen kia, đều có mùi vị âm trầm.

"Thứ màu đen đó là sát nghiệp tụ tập. Diệp Khai này lúc còn sống nếu không phải là quan lại triều đình giữ quyền sinh sát cao, thì cũng là tướng lĩnh thống trị vạn quân. Anh ta gϊếŧ chết quá nhiều người, nhiều đến nỗi không thể bình thường mà đầu thai chuyển thế như người khác, phải trở thành bán cương thi sống cho đến khi sát nghiệp biến mất."

Cái giá phải trả khi hủy diệt sinh mạng con người, cực kỳ nặng nề.

Vương Nguyên ngẩn ngơ: "Nhiều khí đen như vậy...Anh ta đã trả giá mấy trăm năm, còn phải chịu khổ đến chừng nào..."

"Nếu như Diệp Khai có thể trừ khử Trạch Toái, gông xiềng ác nghiệp của anh ta sẽ nhẹ hơn nhiều. Thứ cứu được anh ta bây giờ là công đức kim quang, chỉ cần tạo nhiều thiện báo, cứu nhiều người, tình hình sẽ chuyển biến tốt."

Diệp Khai một thân tà khí, lại chính trực đến nỗi không sửa cả khẩu ngữ. Chẳng biết là do thần côn không biết cách giấu thân phận mình hay là cảm thấy việc này không cần thiết, thỉnh thoảng y sẽ dùng cổ ngữ để nói chuyện. Vương Tuấn Khải trước giờ chưa từng biết có người như vậy, chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là Diệp Khai trốn quá kỹ, đối với những sự kiện chấn động bên ngoài đều không biết cái gì.

Hoặc là có người cố tình che giấu thần côn, không cho thế nhân biết đến sự tồn tại của y, bởi vì cương thi là nghịch thiên, nếu bị phát hiện sẽ chỉ có con đường hủy diệt.

Vương Tuấn Khải lưu ý đến vấn đề này, đột nhiên nhớ đến một đoạn cố sự mà hắn đã từng nghe qua.

Lúc hắn còn du ngoạn ở Ngô quốc, ngồi trong tửu lâu uống trà nghe người kể chuyện về một vị quốc sư chuyên tế thế giúp đời ở một nơi tên là Đường quốc. Danh tiếng của người này khá tốt, được hoàng đến trọng dụng, môn hạ dưới trướng cũng rất nhiều.

Có một năm trời hạn không mưa, quốc sư chịu bái tế của bách tính thập phương mà dựng một đài cầu mưa ở phía biên giới đất nước, mỗi ngày đều bái trời. Nhưng mưa không đến, ngược lại là quốc sư biến mất, cùng mất tích còn có một võ tướng thân cận của ngài. Không ít người phỏng đoán hắn đọc được thiên cơ, biết giang sơn sẽ gặp đại nạn nhưng lại không có cách nào giải quyết, trước tiên lo cho bản thân mà chạy trốn.

Sau đó, Đường quốc thật sự gặp nạn.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, những kẻ lạ mặt đã xuất hiện trong thành, lẳng lặng gϊếŧ chết người cai trị nơi đó rồi thay thế bọn họ bằng huyết đằng, không chỉ biến họ thành tay sai của mình mà còn làm cho đô thành đó trở nên mục ruỗng. Chẳng ai biết mục đích của bọn chúng là gì, cũng không tìm ra cách chống trả, Đường quốc rơi vào thời kỳ hỗn loạn suy yếu, gợi lên hứng thứ chinh phạt của các quốc gia lân bang.

Trải qua một hồi gió tanh mưa máu, Đường quốc chia năm xẻ bảy, hoang tàn đổ nát. Ngay khi ai cũng nghĩ những vết tích cuối cùng của quốc gia này cũng sẽ biến mất theo dòng chảy thời gian thì cứu tinh xuất hiện.

Người nọ, chính là võ tướng bên cạnh quốc sư.

Võ tướng chẳng biết là thần thánh phương nào, dùng toàn lực dẹp tan giặc phỉ cùng yêu ma quỷ quái, lấy tốc độ nhanh nhất trả Đường quốc về với bộ dạng ban đầu, đồng thời mang theo không ít nhân tài tu chỉnh giang sơn. Mọi người đều cho hắn là đã gϊếŧ quốc sư, lấy được sức mạnh khắc chế tà vật mới có thể đạt đến trình độ này.

Mà quốc sư quả thật đã không còn tại thế, chính miệng võ tướng đã thừa nhận như vậy.

Nói đến đây, người kể chuyện không ngại thêm bớt vài nét về vị quốc sư chỉ biết lợi bản thân kia, nói người nọ mưu tài cầu vị, làm ra không ít chuyện thương thiên hại lý. Võ tướng kia lại là đấng anh hùng trăm năm khó gặp, xuất thế là để kết liễu những kẻ tàn hại bá tánh như quốc sư. Nghe đâu quốc sư chết rồi còn không cam tâm nhìn người sống quật khởi, bất chấp chính bản thân không thể siêu sinh mà nguyền rủa Đường quốc không được yên ổn, hoặc chỉ cần có ai dám nói xấu mình, quốc sư sẽ lập tức hiện ra bóp chết đối phương.

Vương Tuấn Khải nhớ rất rõ, sau khi hắn rời khỏi tửu lâu xong, một đêm sau toàn bộ người ở đó đều chết không rõ ràng. Vì thế lời truyền miệng kia càng lúc càng rộng, cơ hồ toàn bộ người thời đó đều tin.

Có kẻ phát hiện ra những cái chết bất thường kia, lập tức báo lên anh hùng võ tướng. Lúc này võ tướng nọ đã là nguyên soái tướng quân dẫn dắt binh lính khôi phục cơ nghiệp tổ tông, rất cần phải lập uy tín, liền mang người đến khách điếm tửu lâu điều tra tình huống.

Về sau như thế nào Vương Tuấn Khải không rõ, chỉ biết kết cục của võ tướng nọ cũng không êm đẹp lắm, có lẽ thật sự là do chịu lời nguyền của quốc sư kia đi.

Điều đáng nói ở đây là tình trạng của Đường quốc thời kỳ loạn chiến giống hệt như dịch bệnh tang thi đã từng xảy ra cách đây không lâu, mà vị võ tướng cổ đại kia trùng hợp lại mang họ Diệp.

Mọi việc trên đời không có gì là ngẫu nhiên, vậy chỉ có thể kết luận một điều – Sự việc năm xưa bị đào bới, có kẻ cố tình moi móc cựu thù.

Vương Tuấn Khải gần như chắc chắn Diệp Khai chính là võ tướng nọ, thứ sát nghiệp kia chính là từ chiến trường sinh ra. Lẽ nào kẻ năm đó hãm hại Đường quốc là Trạch Toái? Sau đó bị Diệp Khai gϊếŧ chết, không cam lòng nên liên thủ với hắc độc sau màn, đến đời này lại tiếp tục khuấy động nhân gian?

Nhưng rồi hắn nghĩ lại, sát nghiệp gϊếŧ địch tuy là phạm vào trọng tội, lại không đến nỗi giày vò Diệp Khai một thời gian dài như vậy. Tà khí trên người Diệp Khai không chỉ bắt nguồn máu huyết của kẻ thù, mà rất có thể còn có người vô tội.

"Vương Tuấn Khải."

Hai người vốn là đang đi ngoài đường, Vương Nguyên bỗng nhiên đứng lại, nắm chặt tay hắn. Vương Tuấn Khải không hiểu gì ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu thẳng tắp hướng về trước, chỉ phía tòa nhà cao tầng điện đèn sáng choang.

"Làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải nhìn theo hướng cậu chỉ, mơ hồ trông thấy một bóng người nhỏ gầy đứng ở trên chỗ cao nhất của tòa nhà đó, đạp lên lan can sân thượng.

Bọn họ phát hiện quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ nhảy xuống. Thân thể mỏng manh như phiến giấy rơi thẳng tự do, đập mạnh vào một mái che của cửa hàng ven đường, bay lên không trung đánh một vòng cung rùng rợn rồi "ầm" một tiếng nát bét dưới vỉa hè.

Máu bắn ra tứ phía làm cho người xung quanh hét chói tai, có kẻ tri thông cảnh sát, có người hoảng hốt che mặt, xe lưu thông cũng bị một màn máu tanh này làm cho hỗn loạn, suýt chút nữa gây ra tai nạn.

Người chết nằm đó, không ai dám đến gần, tử trạng dữ tợn thê thảm của đối phương chắc sẽ ám ảnh những kẻ chứng kiến dài lâu. Rõ ràng đáng sợ như vậy, Vương Nguyên vì không nhìn thấy được lại hóa ra hay, chỉ là cái y trông thấy thì không ai thấy.

Linh hồn của người nọ đờ đẫn đứng cạnh thi thể, máu trên người còn phun tung tóe, vẻ mặt mơ hồ bất định, hoàn toàn không có chút ý thức.

"Người sau khi chết đều lâm vào trạng thái mù mịt, đợi qua một thời gian sẽ khỏi." Vương Tuấn Khải chạy bước nhỏ theo sau Vương Nguyên, hai mắt trừng trừng nhìn linh hồn nọ đang bị một thứ hắc khí lôi kéo xâm nhập, chuẩn bị ăn mòn: "Nhưng e rằng không kịp đợi hồi phục trí nhớ, linh hồn người đó đã bị bắt đi rồi!"

Hắc khí mãnh liệt kia, không phải Trạch Toái thì là ai!

Hết Chương 60