Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 58




Đối với Vương Tuấn Khải, tất cả những thứ liên quan đến Hoan thôn đều không là thứ gì tốt, kể cả chính bản thân hắn.

"Tôi cũng không biết phải miêu tả như thế nào nữa, chính là khi hắn đến gần tôi, không hiểu sao trong đầu tôi lại nghĩ về Hoan thôn, giống như, ừm..." Vương Nguyên cho rằng Vương Tuấn Khải nghe đến quê nhà, rất có thể sẽ không vui, vốn cậu không định nói cho hắn biết, nhưng sợ phía sau vụ việc có ẩn tình, mình im lặng biết đâu lại là khéo quá hóa vụn: "Cảm giác đó chỉ có khi tôi ở Hoan thôn."

"Hắn đến gần cậu?" Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Hắn đã làm gì cậu?"

Cậu thấp thỏm đáp: "Vẫn chưa làm gì...ha? Tôi có hỏi hắn tại sao lại chọn tôi làm tân nương, nhưng mà hắn không trả lời. Có thể là hắn không nói được..."

"Vốn ban đầu tôi nghĩ, Nam thi vương là bị người khác sai phái đến phá hoại. Nhưng nếu muốn bắt gϊếŧ hãm hại người nào đó thì đâu cần phải làm lễ đón dâu rình rang phô trương đến vậy, Nam thi vương là thật muốn cưới cậu." Vương Tuấn Khải mặt đen như cục than: "Người bình thường căn bản không thể đặt chân vào ngọn núi của Lương gia, trừ phi kẻ xâm nhập đó có đạo hạnh không tồi, hoặc là Lương gia tự mình nhúng tay vào."

"Tạ học trưởng từng nói mục đích của bọn họ là Dật Sinh..."

"Nhằm vào cậu." Vương Tuấn Khải nói chắc như đinh đóng cột: "Lương Dật Sinh tuy cũng là một đối tượng kết hôn không tồi, nhưng nếu Lương gia muốn cậu ta đi cưới một con cương thi, gọi một mình cậu ta về ổ hồ ly là được rồi, không cần chờ Lương Dật Sinh mang chúng ta đến đây liền ra tay."

Vương Nguyên gật đầu: "Lúc ở thành thị tôi không phát hiện gì, vừa đến đây liền có cảm giác mình bị theo dõi." Cậu kể giấc mộng hôm đó lại cho Vương Tuấn Khải nghe, cảm khái: "Người trong mơ đó có khi nào là Trạch Toái hay không?"

"Rất có thể là hắn đến báo mộng cho cậu...Điều chúng ta phải chú ý là se tình tơ làm thế nào nằm trên tay cậu? Đêm đó cậu có đi ra ngoài không? Có chạm vào thứ gì không?"

Vương Nguyên ngửa đầu ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu: "Đại bộ phận tôi đều đã quên, nhưng tôi chỉ ở trong phòng, tuyệt không ra ngoài. Nếu có đụng chạm thì cũng chỉ đụng chạm đồ vật có trong phòng."

Hiện giờ tòa nhà đều nát, không có cách nào truy cứu, nhưng mấy tiểu quỷ ở đó hẳn là biết không ít chuyện. Vương Tuấn Khải nghĩ là làm, nhấc tay đốt bùa triệu hồi tiểu quỷ, chẳng qua hắn chưa khôi phục nguyên thể, khí lực yếu kém, bùa cháy một nửa liền tắt ngúm làm cho mặt hắn càng đen thui.

Vương Tuấn Khải ho khan một tiếng, liếc thấy Vương Nguyên vẫn đang chờ mong nhìn mình, hiếm khi xấu hổ rút lá bùa thứ hai ra.

Lần này thì bùa hoàn toàn cháy, chẳng qua lửa bén rất kỳ quái, sau khi đốt thành hình người giấy giãy dụa, Vương Tuấn Khải lập tức vươn tay bắt lấy bóp tắt ngọn lửa.

Tiếng kêu khóc mơ hồ vẫn còn văng vẳng bên tai, làm cho sắc mặt hai người đều trầm trọng.

Bùa triệu hồi tiểu quỷ của hắn trước giờ luôn linh nghiệm, mỗi lần đốt cháy một lá sẽ triệu ra một tiểu quỷ sống ở khu vực đó. Nếu như tiểu quỷ yếu ớt đụng phải triệu hồi trận thì không nói, tiểu quỷ mạnh mẽ một chút thích chống đối Vương Tuấn Khải sẽ chịu cảm giác nóng cháy như thiêu đốt – thực tế chính là nó bị minh hỏa đốt linh hồn, lá bùa đốt nó cũng sẽ biến thành hình người giấy nhỏ bằng đốt ngón tay.

Khi ấy quyền quyết định sinh tử của tiểu quỷ nằm trong tay thiên sư, chỉ cần làm ngọn lửa tắt đi, tiểu quỷ sẽ được sống sót.

Lần này đúng là rơi vào trường hợp hai, chỉ là lỗi không nằm ở tiểu quỷ nọ.

"Chúng nó bị thứ gì đó giam giữ." Vương Tuấn Khải xem xét hình nhân giấy, vẽ một cái cát tường chúc phúc bảo hộ hồn phách tiểu quỷ, đứng dậy: "Cậu ở đây, tôi đi theo chúng nó tìm ra thứ kia..."

"Tôi cũng đi!"

Vương Tuấn Khải vốn định nói một mình hắn là đủ rồi, nhưng Vương Nguyên vừa đứng lên hắn liền sực nhớ ra, bản thân đã không còn cao lớn như trước kia.

"..." Ngày này làm sao qua.

Cuối cùng hắn vẫn là đồng ý mang Vương Nguyên đi – với điều kiện Vương Nguyên không được đòi bế hắn, bồng hắn, cõng hắn gì đó. Tuy rằng Vương Nguyên vẫn chưa nói ra khỏi môi, nhưng Vương Tuấn Khải nhìn ra được ánh mắt khát vọng của cậu, kiên quyết bảo trì quan điểm tự tôn nhảm nhí của chính mình, được Vương Nguyên nắm tay đi ra khỏi khu suối nước nóng.

Một đường lần theo hơi thở tiểu quỷ, bọn họ vậy mà trở về phế tích của tòa nhà đổ nát.

"Ở trong đó, có thứ gì đang phát sáng!" Vương Nguyên nói: "Tôi nhìn thấy nó, nó có mùi giống như thứ đã xuất hiện trong cơn ác mộng của tôi."

"Chính là nó." Vương Tuấn Khải thấp giọng quả quyết, chẳng qua âm thanh còn vị sữa của hắn chẳng hề có tí uy lực nào. Đám tiểu quỷ trốn dưới đất không dám trồi lên, hơn nữa còn bị "thứ kia" đè ép, trên đầu như đeo tạ nghìn cân, lại không sao chạy thoát nổi vòng vây phạm vi ngôi nhà. Chúng nó như là bị nhốt dính dùm một chỗ, lít nha lít nhít chen chúc nhau nằm, thấy Vương Tuấn Khải đến lập tức rối rít nhao nhao tố cáo, than khóc kể khổ.

Vương Tuấn Khải: "..."

Hắn dẹp đi ảo giác chính mình là bảo mẫu nhà trẻ, đứng trước phế tích hoa tay múa chân một hồi, ánh sáng của vật kia lập tức dịu đi, lộ ra nguyên hình là một cái la bàn đông phương kiểu cũ to bằng hai bàn tay, chuyên dùng cho thiên sư thuật sĩ thời kỳ đầu tìm yêu ma.

Vương Tuấn Khải nhặt la bàn lên, đóng cơ quan lại. Nhưng hắn vừa cầm la bàn, ánh sáng lập tức bừng bừng sinh cơ như được tiếp theo nhiên liệu, Vương Tuấn Khải không nói hai lời ném cho Vương Nguyên cầm, giúp đám tiểu quỷ leo lên khỏi phế tích, hỏi chuyện chúng nó.

Bên này, Vương Nguyên vươn tay khẽ sờ lên bề mặt lồi lõm của la bàn, thầm phân biệt đâu là đông tây nam bắc. Nhưng chiếc la bàn này quá kỳ quái, cứ một mực chỉ vào Vương Tuấn Khải, giống như chức năng phán đoán phương hướng đã mất, cũng không biết nó đang định vị cái gì.

"Có một gã đàn ông mang la bàn đến đây, chôn trong chậu hoa trước nhà. Chờ đến khi chậu hoa được bê vào nhà, la bàn cũng sẽ đi theo vào trong. Sau đó..."

Vương Tuấn Khải nhớ lại, lúc đó bọn họ đang bận trang trí nhà cửa, Vương Nguyên không cẩn thận bị gai hoa hồng đâm trúng tay.

"Máu dính một chút vào mặt âm của la bàn, kết quả hai người cũng thấy rồi." Tiểu quỷ tặc lưỡi: "Gã đàn ông kia sau khi làm chuyện mờ ám xong liền chạy, cũng may A Lưu trông thấy bản số xe taxi mà gã ngồi, bây giờ đang ở trong nhà tài xế taxi kia hỏi chuyện."

Vương Tuấn Khải: "..."

"Tài xế kia rõ ràng đã chở gã đàn ông đó đến đây, nhưng A Lưu hỏi thế nào ông ta cũng không nói, còn mời thầp pháp đến làm phép nhốt A Lưu lại."

Vương Tuấn Khải: "...Tên nhóc A Lưu đó hỏi chuyện bằng cách nào?"

Tiểu quỷ nghe đến đây, như bị giật phải bom mà nhảy dựng lên tức giận: "Ban đầu tài xế không thấy A Lưu cho nên phớt lờ cậu ấy...Người trần mắt thịt không nhìn thấy được tụi tôi cũng dễ hiểu đi, tụi tôi liền phá lệ thường mà hiện ra cho thấy!"

Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên: "..."

"A Lưu sợ gặp trực diện thì ông ta phát hoảng lái xe đâm vào lề, liền lặng lẽ xuất hiện ở ghế sau xe taxi. Không ngờ đầu còn chưa ngẩng lên, tài xế đã la hét ầm ĩ, sợ chết khiếp phanh gấp giữa đường, suýt chút gây ra tai nạn giao thông." Tiểu quỷ bĩu môi, không hề vừa lòng loài người nông cạn: "Tài xế chẳng biết là nhặt được bảo bối khai quang gì, đem ra dọa A Lưu một hồi, A Lưu không còn cách nào khác đành phải bay bay bên cạnh xe, kết quả kính chiếu hậu chiếu ra được cái chân của cậu ta, tài xế đương trường hôn mê bất tỉnh. Mệt A Lưu phải điều khiển xe đưa ông ta về nhà. Rồi bây giờ nha? Bị thầy pháp ông ta mời đến giam trong hũ, khổ không nói nổi."

Vương Tuấn Khải: "..." Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn không còn lời gì để nói.

Tiểu quỷ còn muốn ai oán kêu oan một hồi, nhưng Vương Nguyên nói nếu không sớm đi cứu A Lưu ra, rất có thể sẽ nguy hiểm đến thần hồn của cậu ta.

Vốn là còn muốn ở lại đồi ăn năm mới vài hôm, nhưng sự việc cấp bách, bọn họ lập tức khởi hành. Hiện giờ đã qua mùa cao điểm, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đón xe bus trở về thành phố, dăm ba bận chạy, lên được một chuyến đi thẳng về nội thành.

Bọn họ ba người lớn cộng thêm một đứa trẻ, hai tiểu yêu tinh trốn trong túi tránh cho người khác chú ý – cái tổ hợp giá trị nhan sắc cao này làm cho người ta dòm ngó không ít. Chẳng qua người tính không bằng trời tính, xe bus tròng trành lướt qua con đường nhựa gập ghềnh, làm cho đồ vật trong túi xóc nảy văng ra ngoài, Bảo Ca cũng theo đó mà lăn lông lốc trên đùi Vương Nguyên, phát hoảng chít chít kêu lên.

Người lớn trên xe đều đã ngủ hết, chỉ có một đứa bé trai ở ghế sau ngồi lén lút ăn cái gì đó. Nó ăn xong, nhàm chán liếc quanh, đúng lúc phát hiện Bảo Ca liền nổi lên thói xấu muốn bắt Bảo Ca chơi.

"A!" Đứa bé vươn tay ra túm hamster, bị một cái tay khác nhanh hơn đoạt được Bảo Ca. Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn thằng nhỏ kia, giấu Bảo Ca trở về. Đứa bé lập tức sượng mặt vì hành vi của mình bị phát hiện, vừa xấu hổ vừa giận dữ, ngoác mồm bắt đầu khóc ầm ĩ.

Người trên xe bị nó đánh thức, buồn bực nhìn sang phía này. Đứa bé vừa ăn vạ vừa giãy đành đạch, liên tục kêu la: "Nó ăn cắp chocolate!!"

Người nhà vừa định dỗ nó, nghe đến đây lập tức phẫn nộ nhìn Vương Tuấn Khải. Thấy hắn đanh mặt trừng lại, không có chút gì là sợ sệt bị "người lớn" răn đe, tức thì phát hỏa chồm tới bắt lấy cánh tay hắn: "Trộm đồ của người khác còn không biết xin lỗi?!"

"Chính là nó, nó ăn cắp chocolate của chúng ta! Chocolate là để biếu cho chú dì, mất rồi làm sao chúng ta có nhà ở đây!!!" Đứa bé làʍ ŧìиɦ làm tội quá hăng, người lớn không kịp bịt miệng nó, vốn đang thịnh nộ chuyện chocolate bị mất, nghe đến đây liền quát to: "Câm miệng!!!"

"Há miệng ra." Vương Tuấn Khải nói, chẳng biết là căn bệnh thích đối chọi thách thức đã online hay là đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn không chờ đứa bé kịp phản ứng, sai tiểu quỷ ở trên đầu đứa bé bẻ khớp hàm của nó ra.

"Mở to mắt mà nhìn cho kỹ." Hắn lạnh lùng liếc người nhà đứa bé: "Nhìn xem ai mới là kẻ đánh cắp chocolate của các người."

Người nhà thấy đứa bé chủ động nghe lời thì rất kinh ngạc, sau phát hiện thủ phạm chân chính là con mình, lập tức nín thin không hé răng nửa lời, nhưng vẫn cứ dùng ánh mắt oán độc trừng Vương Tuấn Khải. Đám người vây xem thật sự bị mấy kẻ này phiền không chịu nổi, ai nấy đều tỏ vẻ chán ghét.

Người nhà thấy thế càng thêm sượng trân, dồn hết nguyên nhân vào Vương Tuấn Khải, suốt dặm đường đều không ngừng thầm rủa xả hắn, chỉ có đứa bé kia là sợ đến nỗi rụt cổ núp vào lòng thân nhân.

Nó kinh hãi không dám nói tiếng nào, cha mẹ nó không biết gì, nhưng nó thì thấy rõ tiểu quỷ kia từ đầu mà tới, làm sao khiến mình mở miệng, thậm chí vì nó bất hảo mà không ngại hù dọa nó, nếu còn làm phiền đến người xung quanh lập tức nhét cho nó một họng bùn, cả đời cũng không thể ăn chocolate lần nữa.

Chuyện vừa rồi chỉ là đoạn nhạc đệm tẻ nhạt trên đường, bốn người Vương Tuấn Khải rất nhanh đã về đến thành thị. Bởi vì ký túc xúc nam sinh hiện giờ không có người, Lương Dật Sinh tỏ vẻ mướn nhà trọ rất khó khăn, ngang nhiên chạy đến Tạ gia ăn dầm nằm dề.

Bọn họ chia ra làm hai hướng, Vương Tuấn Khải mang theo Vương Nguyên đi tìm nhà tài xế taxi kia. Nơi này cách bến xe không xa lắm, đi bộ có thể đến được, chẳng qua khi hai người đứng trước khu nhà cũ xập xệ âm u đó, liền có cùng một cảm giác chuyện này không chỉ là vậy.

"Nơi này có người bày trận trấn yểm qua. Nhưng trấn yểm cái gì thì tôi không rõ." Hắn vừa bước vào liền phát hiện điều bất thường. Thứ không bao giờ thiếu ở mỗi một vùng đất trên thế giới này chính là tiểu quỷ trốn trong ngóc ngách sống lang thang, nhưng hắn nhìn rồi, không phát hiện bóng dáng một tiểu quỷ nào, ý niệm triệu hồi một kẻ đã chết ở khu nhà này chỉ đường tìm nhà cho nhanh cũng tiên tan.

Vương Tuấn Khải vẫn là đi vào, dù sao bọn họ ban ngày ban mặt không làm chuyện thất đức, pháp trận kia hẳn là không mở ra: "Theo sát tôi."

Hắn đưa tay định nắm tay Vương Nguyên, nhưng với ra sau lưng liền đụng phải đầu gối cậu: "..."

"Khúc Gia Hào, năm mươi ba tuổi, làm nghề tài xế taxi đã hơn hai mươi năm, có một vợ và hai đứa con, đã chết một người con thứ, hiện tại đang sống ở phố x đường xx..." Hắn ho khan hai tiếng, rà soát thông tin tiểu quỷ cho, vừa đi vừa dùng chiếc la bàn truy tìm tung tích A Lưu. La bàn loạng choạng một lát, rất nhanh đã cho ra phương hướng.

Vương Nguyên hiếu kỳ: "La bàn này có công dụng gì?"

"Tìm vật thể phi nhân loại. Đặc biệt là những thứ có âm khí, nó sẽ tìm được rất nhanh."

Vương Nguyên nghe hắn trả lời, trong lòng lộp bộp, lần trước la bàn chỉ vào Vương Tuấn Khải, lẽ nào... hắn không phải là người?

Hết Chương 58