Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 50




Có lẽ là do động thái của quái vật quá lớn, cảnh sát rất nhanh đã tìm đến trước phòng khám y khoa, gõ cửa muốn "trò chuyện" một phen. Tùy Ngọc nghe tiếng đập cửa, chần chừ một lúc mới chạy xuống, cậu ta lẫn Vương Nguyên đều không biết Hạ Thường An và Vương Tuấn Khải đang làm gì, không dám đánh động bọn họ. Cũng nhờ vậy nên khi Tùy Ngọc xuất hiện, thi thể của huyết oa oa cùng với Phương Di Linh đều đã được xử lí xong.

Tùy Ngọc cẩn thận mở chốt, tức thì một mùi oi nồng phả vào mặt khiến cậu ta hắt hơi, định hình nhìn lại thì chính là dung dịch tiêu độc, cậu ta lé mắt nhìn cảnh sát một chút, chân chặn ở cửa không có ý định cho vào.

"Chúng tôi vừa đuổi theo một nạn nhân nhiễm bệnh, vừa lúc nhìn thấy cô ta chạy đến đây, mạn phép xin hỏi cậu có cảm thấy thứ gì bất thường xuất hiện quanh nhà mình không?"

Cảnh sát đi đầu vừa hỏi, đồng sự lập tức thuần thục lách qua người Tùy Ngọc muốn vào trong, Tùy Ngọc ngăn không được chỉ có thể dùng thân mình che che giấu giấu, kéo dài thời gian để nhóm Vương Tuấn Khải hủy diệt hiện trường. Vừa rồi lúc cậu ta xuống có trông thấy bọn họ đốt hương khói không biết là để làm gì, chiếu theo chức nghiệp của Hạ Thường An thì việc ấy hẳn là gọi hồn triệu hoán thứ gì đó, nếu cảnh sát phát hiện chuyện này rất có thể sẽ khép bọn họ vào tội mê tín dị đoan, bày trò bùa ngải phá hư tam quan này nọ - đối với hai người họ và phòng khám của cậu đều không tốt lắm.

"Chúng tôi làm việc theo quy định mà thôi, cậu không cần lo lắng." Cảnh sát hết sức trấn an: "Cậu phải biết cô gái đó đã mang theo virus đi khắp nơi, không cẩn thận sẽ bị cô ta tấn công. Chắc cậu cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, xin hãy thật lòng phối hợp..."

Rầm!

Tiếng vang thật lớn gây hoảng hốt cho người trong cuộc, Tùy Ngọc sợ hết hồn những tưởng bên trong bại lộ mất rồi, không nghĩ tới tiếng động đó xuất phát từ trên mái nhà mình, sau đó thứ kia như khúc gỗ lộc cộc lộc cộc lăn xuống, cuối cùng nện thật mạnh dưới con hẻm bên cạnh phòng khám. Cảnh sát lập tức huy động lực lượng truy bắt, chỉ có vài người còn chưa tan hết nghi hoặc vẫn ở lại trước cửa phòng khám điều tra.

Trong số bọn họ, có Hạ Hiên.

Lúc ban đầu khi đến nơi này, rồi nhìn thấy Tùy Ngọc lần nữa, Hạ Hiên đã biết quả nhiên là vậy. Y nắm chặt tay, thả ra, tiếp tục nắm chặt, như là khắc chế thứ gì đó. Tùy Ngọc vì căng thẳng mà không phát hiện ra y, làm cho y vừa vui vừa buồn, ảo não một hồi lâu mới nghẹn ra hai chữ:

"A Ngọc."

"Các vị còn điều gì muốn hỏi sao...?" Tùy Ngọc ngửa đầu, cậu thấp hơn Hạ Hiên quá nhiều, hơn nữa bác sĩ Hạ tự bao mình trong bộ đồ phòng hộ, căn bản không nhìn rõ mặt. Tùy Ngọc chỉ cảm giác thanh âm của đối phương có hơi quen, song nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi đối phương là ai.

Hạ Hiên đột nhiên bừng tỉnh, như là bị chậu nước lạnh dội tỉnh, lắc đầu: "Không có gì."

"À...vậy tôi có thể đóng cửa-..."

"Chờ đã."

Cửa lại bị chặn, lần này vị cảnh sát vẫn luôn ở trong góc quan sát đột nhiên xuất kích.

"Tôi hình như trông thấy người quen của mình đang ở nhà cậu."

Không lên tiếng thì thôi, người này vừa ra mặt thì chính là cảnh sát Vương Chấn Vũ không sai. Từ địa khu A cho đến thành phố này mất không bao nhiêu lâu, nhưng gặp lại "người quen cũ" vào thời khắc này thì cũng thật là uống nước mắc răng.

Tránh né cũng vô dụng, hơn nữa Vương Chấn Vũ dường như trời sinh sở hữu một thứ chính khí hạo nhiên ít người bì nổi, vì vậy sao khi rút thẻ cảnh sát ra chứng minh thân phận và biểu đạt ý muốn kiểm tra nhà, anh ta bắt gặp Vương Tuấn Khải "đang chuẩn bị trên đường chạy trốn" chễm chệ ăn tối, hết sức quý tộc.

Vương Chấn Vũ theo bản năng hỏi một câu: "Vương Nguyên đâu?"

"Mới gặp đã điều tra nhân khẩu, hình như không hay lắm?" Vương Tuấn Khải hút mì, không ngại sắt đá với âm hồn bất tán kia một lần. Hắn vừa mới tiêu hóa xong ký ức của Phương Di Linh, đầu hiện giờ rất nặng, thân thể không khỏe thì tâm trạng cũng chẳng tốt lắm, hắn lười giả vờ vô tội với Vương Chấn Vũ. Hắn biết vụ án ở địa khu A đã kết thúc, Vương Chấn Vũ có nghi ngờ bọn họ cũng vô dụng.

Vương Tuấn Khải mang tâm trạng "làm gì được nhau" thản nhiên nhìn Vương Chấn Vũ, từ trên da mặt chocolate của cảnh sát Vương nhìn ra chút ý vị phẫn uất.

"Cậu ta không sao thì tốt." Vương Chấn Vũ mở miệng, không thèm cho ai nể nang: "Lúc cậu ta phát sốt tôi cứ sợ cậu ta nhiễm phải dịch bệnh tang thi nên có những hành động khẩn trương vượt mức thường, cậu đừng để ý."

Vương Tuấn Khải đanh mặt: "Tôi có để ý."

Vương Chấn Vũ: "..."

Thế giới chỉ còn tiếng hút mì của Hạ Thường An.

Loài người đúng là thích báng bổ nhau. Hạ Thường An đã kinh nghiệm rồi, yêu ma quỷ quái đối mặt với cá tính ghi thù của Vương Tuấn Khải còn vô phương chống lại, chính nhân quân tử làm sao có thể cùng hắn thương tổn lẫn nhau.

"Phòng khám của bác sĩ Tùy đã không còn gì đáng quan ngại, anh có thể về cho." Tiễn khách.

"..." Vương Chấn Vũ đại khái đã gặp nhiều người như hắn, cũng không chịu đả kích quá lớn, ngồi xuống: "Tôi từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn gì."

Vương Tuấn Khải: "..."

Hạ Thường An: "..."

Năm phút sau, tiếng hút mì nhiều thêm một cái.

Hạ Thường An đánh giá sai da mặt của cảnh sát Vương, yên lặng ăn mì, đầu năm nay y làm thầy trừ tà còn không ăn tiền bằng bọn người khoác áo bào nhảy nhót bên bàn hương án, có lẽ là do mắt nhìn người của y còn nông cạn lắm.

Nhóm cảnh sát bên ngoài đã tóm được thi thể Phương Di Linh, vội vàng cho vào body bag mang đến phòng pháp y. Mọi người lục tục rời đi, Vương Tuấn Khải hấp háy mắt ra hiệu cho Vương Chấn Vũ, không mau lăn đi còn ở đây ăn chực, anh biết hai chữ xấu hổ viết như nào không?

Vương Chấn Vũ sừng sững bất động, bắt đầu hút mì: "Sự việc đang dần nặng nề hơn rồi."

"Nặng thế nào cũng không nặng bằng linh hồn của anh." Vương Tuấn Khải xỉa xói, ghét bỏ dịch hộp mì ra xa một chút. Tùy Ngọc vừa lúc đi vào nhà bếp, im lặng di chuyển ra phía sau Hạ Thường An như thể chỉ cần vậy cậu ta liền an toàn.

Hạ Thường An rất hài lòng.

"Tôi biết các cậu đang nắm trong tay thứ gì đó, các cậu có thể chia sẻ cho tôi một chút." Vương Chấn Vũ lựa lời khuyên nhủ, tràn đầy ánh sáng chân lí: "Tôi cũng không phải kiểu người cứng nhắc giáo điều chỉ biết trung thành với chủ nghĩa duy vật."

"Vậy thì tôi không có gì để nói, tôi là người theo đuổi khoa học." Bổ sung là khoa học tâm linh.

"Đã mười người chết rồi." Vương Chấn Vũ tung đòn hiểm: "Cộng thêm cô gái hôm nay nữa là mười một, ba người mất tích thuộc nhóm nghiên cứu cổ vật của giáo sư Tùy, bản thân Tùy Hàn Quan thì đang nằm trong bệnh viện chữa trị, nghe nói là có hy vọng chữa khỏi. Nhưng chính bác sĩ tiếp nhận ca bệnh này lại nói cần phải tìm ra nguồn gốc của căn bệnh mới có thể hoàn toàn triệt tiêu sự tiến hóa của virus..."

"Còn tiến hóa?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, Vương Chấn Vũ thấy hắn quan tâm đại sự, âm thầm gật đầu đúng là Vương Tuấn Khải còn cứu được: "Ban đầu là gây bệnh độc, sau đó khống chế người nhiễm bệnh, cuối cùng là thay thế thân phận của người nhiễm bệnh."

Tùy Ngọc ở bên cạnh nghe mà sởn tóc gáy, thay thế thân phận là ý gì? Chẳng lẽ con virus này còn mọc ra trí não sinh sống như người bình thường, thậm chí người xung quanh không phát hiện ra bệnh nhân đã bị đoạt xác?

Lúc đầu Vương Tuấn Khải còn tưởng đây chỉ là cương thi bình thường, nhưng sau khi hắn trông thấy dạ tập cùng với lời của Vương Chấn Vũ, về cơ bản đã nhận ra loại tà vật này là cái gì.

"Thiếu chút nữa bị nó lừa." Hắn lẩm bẩm, đứng dậy bước nhanh lên lầu: "Vương Nguyên!"

"A, từ từ..."

Vương Tuấn Khải vội vàng đẩy cửa vào, không ngờ đúng lúc trông thấy một mảng da thịt trắng lóa.

Việc đầu tiên hắn làm là chui tót vào phòng, đóng sầm cửa lại, ngăn cản đám người phía sau theo lên.

Vương Nguyên không hiểu gì: "?"

Cậu nhanh chóng mặc áo vào, cài cúc được một cái thì Vương Tuấn Khải cản lại, hắn dễ dàng cởi cái cúc kia ra, cởi luôn chiếc áo sơ mi của Vương Nguyên, sau đó nhìn chằm chằm ấn kí màu đỏ sậm trên ngực cậu.

Vương Nguyên dù không thấy gì vẫn biết hắn nhìn mình, cũng biết hắn thấy ấn ký đó rồi. Chột dạ bóp bóp ngón tay, cậu ngẩng đầu định giải thích...

"Từ lúc nào?"

Vương Nguyên ái ngại nhẹ giọng đáp: "Sau khi tôi vừa khỏi bệnh đã thấy nó, cũng... không biết phải nói thế nào với anh."

Tức là cậu dự định sẽ nói với hắn chứ không phải giấu giếm gì, chẳng qua chưa có cơ hội mà thôi. Lời giải thích này Vương Tuấn Khải ưng, vì vậy không làm khó cậu, chỉ dùng ngón tay sờ lên ấn kí.

Vương Nguyên đột nhiên cười khúc khích, bị Vương Tuấn Khải dùng mắt nghiêm nghị đè lại: "Sao vậy?"

"...Nhột."

"Cậu không đau à?" Hắn cố ý niết hai cái, Vương Nguyên lắc đầu, chỉ là vẻ mặt có hơi cổ quái: "Không đau, chỉ là...nhũn chân rồi."

Nói xong liền khuỵu xuống.

Vương Nguyên mềm như một viên masmallow dựa vào người Vương Tuấn Khải, bình tĩnh nói: "Toàn thân đều không còn chút sức lực."

Vẻ mặt Vương Tuấn Khải càng đen.

Đây không phải là lần đầu tiên vòng bảo hộ của hắn cho Vương Nguyên bị phá hỏng. Lúc trước hắn vẽ một ấn ký, bị người hủy đi thì thôi, lần này hắn cố ý để Vương Nguyên mặc quần áo của mình, dính khí tức của mình, vậy mà thứ tà vật kia cũng tìm đến cho bằng được. Hắn nhìn vết xăm dần dần lan ra như dầu loang trên biển, ánh mắt lãnh lệ, áp tay lên nơi đó: "Chịu đựng một chút."

Vương Nguyên cũng cảm giác thứ đang nấp trong người mình xao động, vì vậy dù không rõ đầu đuôi câu chuyện về bệnh độc cho lắm nhưng vẫn gật đầu, tựa vào Vương Tuấn Khải. Mùi cỏ xanh nhàn nhạt hòa chút vị trà hắn uống ban chiều làm cho cậu an tâm một chút, tiếp theo bất thình lình cảm thấy lồng ngực đau nhói.

"A..." Vương Nguyên không kìm được rên nhẹ, đau đến nỗi nước mắt đều ứa ra, cậu sờ đến chỗ nguồn căn cơn đau, phát hiện bàn tay Vương Tuấn Khải đã xuyên qua lồng ngực mình.

Tay hắn chui vào người Vương Nguyên, lại như thông tới một không gian khác, hắn mò mẫm trong không gian đó, mỗi lần di động đều khiến Vương Nguyên thở dốc. Sắc mặt cậu trắng bệch, bấu chặt vai áo hắn, biết hắn sẽ không làm hại mình mới cố gắng chịu đựng.

Một phút sau, Vương Tuấn Khải rút tay ra, cầm thứ trong tay ném xuống đất.

"Đáng chết." Hắn thô tục mắng, nhìn lỗ hổng trên lồng ngực Vương Nguyên, không chút do dự cúi đầu áp môi vào.

"Cậu rốt cuộc đã biết cái gì đúng không-..."

Ở bên ngoài không chờ được câu trả lời, Vương Chấn Vũ gấp gáp phá khóa tung cửa vào, đợi đến khi anh ta cùng hai kẻ còn lại trông thấy cảnh tượng bên trong, chỉ hận mình làm việc hấp tấp.

Vương Chấn Vũ kinh ngạc quên lời thoại, Tùy Ngọc há hốc mồm, chỉ có Hạ Thường An là coi như tương đối bình thường, chỉ là vẻ mặt rành rành ba chữ "không ngờ ha"...

Hết Chương 50