Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 5




Toilet ở tầng trệt, phòng đầu tiên là nam, phòng thứ hai là nữ - ngày đầu đến khách sạn Trần Hạo Thư đã từng nói như vậy.

"Cuối hành lang này cũng có một cái toilet, nhưng trong đó có người rồi." Cậu bạn phòng bên chun mũi, ngập ngừng một tí: "Bên nữ cũng vậy."

"Nè thằng nhóc, cậu thân là nam nhi qua phòng vệ sinh nữ làm cái gì vậy hả?!" Diêu Văn khó có khi khó chịu, túm đầu bạn học dạy dỗ mấy điều. Người kia la oai oái không thôi, đỏ mặt nói mình chẳng phải là do quá gấp sao, không kịp thời là bị tổn hại danh dự như chơi.

Trần Hạo Thư có vấn đề, lời anh ta nói cũng không còn đáng tin, song bọn họ cũng không thể dậm chân mãi một chỗ, thương lượng một hồi liền kéo bầy đàn bè lũ xuống phòng vệ sinh tầng trệt. Bạn phòng bên khó xử vô cùng, chỉ một mình cậu ta cần giải quyết vấn đề nhưng phía sau lại có thêm ba cái bóng, hiển nhiên kẻ vẫn luôn sống trong giáo dục khuôn phép và lề lối chỉnh tề như cậu ta không thể chịu được tình hình này, kì kèo một hồi chỉ kéo Diêu Văn đi.

Căn nhà im ắng không tiếng động, tựa như chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi. Cậu bạn hiển nhiên cũng phát hiện quái sự, im thin thít không dám hó hé, chuẩn bị tùy thời co cẳng chạy trốn.

Toilet tầng trệt ở một nơi khá âm u, cửa gỗ tróc sơn, phía trên còn treo một cái đèn tiết kiệm điện đầy bụi bặm, rọi xuống góc tường một sắc màu lành lạnh. Hành lang dẫn tới cái toilet này cũng tràn đầy quỷ khí, rõ ràng là ban ngày nhưng lại khiến người ta cảm thấy mơ hồ mênh mông như đang đứng giữa đêm tối dài rộng, lạc lõng trơ trọi.

"Trông như cửa âm dương của Insidious (*) vậy..." Diêu Văn chà chà cánh tay, đối với thẫm mỹ của chủ khách sạn, cậu ta cảm thấy không thể thấm nổi. Cẩn thận gõ cửa hai cái, bên trong lập tức vọng ra hai âm thanh y hệt.

"Bên trong có người." Bạn phòng bên thất vọng nói một câu, nhưng khi cậu ta nhìn xuống nắm cửa, hai mắt không khỏi mở to ra: "Nhưng cửa không khóa kìa..."

"Cũng có thể là quên đóng cửa." Diêu Văn tiện tay giúp đỡ, song khi cậu ta vừa chạm đến nắm cửa liền rụt lại, hốt hoảng giật lùi về sau, vội vàng chiếu đèn vào nắm cửa: "A mẹ nó, da người!"

Vốn phía sau Diêu Văn là bạn phòng bên, nhưng khi cậu ta quay lại, nào còn có ai cạnh mình? Diêu Văn run lên một cái, trên tay còn dính chất lỏng nhớp nháp trơn tuột, định thần nhìn kỹ thứ nọ mới biết kia là...sốt cà chua?

Nhưng chưa kịp để cho Diêu Văn hiểu được vấn đề, cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên bật ra, bạn phòng bên mới vừa rồi còn tươi tốt nõn nà đứng sau lưng cậu ta đột nhiên biến thành khối tử thi xanh tím, toàn thân đỏ ối, rành rành là bị tươi sống lột da!

"L...Li, Li, Lionel!!!"

Diêu Văn chật vật tránh thoát cú vồ đến từ "người thịt", hốt hoảng đâm đầu chạy lên lầu, không biết vấp phải cái gì, cậu ta ngã xuống, cằm vừa vặn đập xuống sàn nhà, Diêu Văn hồn phách đều tán, thiếu chút nữa dùng tư thế trườn bò mà lết lên phòng tầng một.

Thế nhưng không biết từ lúc nào, trên cầu thang tất cả đều là đinh nhọn, nếu không phải Diêu Văn thắng gấp đúng lúc, chân của cậu ta đã bị ghim thành nhím.

"Cái quỷ gì vậy...Lionel, Vương Nguyên!" Ra sức hét to một tiếng, người cần tới trái lại không tới, kẻ chẳng mời vậy mà lũ lượt xuất hiện. Diêu Văn chết điếng người trừng trừng nhìn một nhóm người đã từng quen biết đứng ở lan can tầng hai, thò đầu nhìn xuống hành vi ấu trĩ cả cậu ta, gương mặt tất cả bọn họ đều trắng toát đáng ngờ, ánh mắt dại ra, bởi vì Diêu Văn đứng ở phía dưới nhìn lên nên trông bọn họ đều giống hệt xác chết treo cổ. Họ hướng ánh mắt về phía Diêu Văn, bắt đầu lục tục đi xuống lầu.

Diêu Văn tê cả da đầu, cắn răng chạy lên tầng một, đá tung cửa phòng không thấy hai người kia đâu, nỗi lo lắng tràn lên đôi mắt, cậu ta bất chấp nguy hiểm mà lần lượt gõ cửa từng phòng, đầu bên kia đều vọng lại hai âm tiết ngắn ngủi khô khốc, lại khiến Diêu Văn cảm giác mình đã nghe tiếng quỷ môn quan kẽo kẹt mở ra.

Cộc cộc. Cộc cộc. Cộc cộc.

Diêu Văn khiếp vía nhảy tót về phòng mình, trong lúc nguy cấp cậu ta liều hóa quá khôn giật tấm bùa dưới chân giường lên túm chặt trong tay. Không phải tất cả các loại bùa đều có tác dụng xua tà, vì vậy hành vi này của Diêu Văn không thể ngờ chính là cá cược.

Mồ hôi chảy ra ướt tóc mai, tiếng cửa gõ lại chưa từng ngừng nghỉ, âm thanh bước chân dồn dập nên trên sàn gỗ cứng ngắc, tạo ra bản hòa nhạc độc đáo mà cũng không kém phần kinh tủng. Sắp đến rồi, sắp đến phòng mình rồi...Diêu Văn nhắm tịt mắt chờ chết, cậu ta cảm giác được cửa phòng mình bị mở văng, khí lạnh từ bốn phương tám hướng ngập ngụa tràn lan, hiển nhiên, lá bùa không hề có hiệu quả.

Diêu Văn vừa sợ vừa tức, trừng mắt hét lên, quẫn bách vội cạy cửa sổ chạy trốn, nhưng mắt cá chân cậu ta bị nắm lại, kéo cả người cậu ta giật ngược về sau.

"Hù!!!! Ha ha ha tôi đã nói mà, hù tên ngốc này chắc chắn không bao giờ thất bại! Tôi thắng rồi nhé!"

Giọng nói quen quen bỗng dưng vang lên giữa phòng, kèm theo sau đó là một tràng cười hả hê của đám người cả nam lẫn nữ. Diêu Văn lúc này mới biết mình bị lừa, còn chưa hết kinh ngạc nhìn chằm chằm bạn học mà đực mặt ngây như phỗng.

Bạn phòng bên vỗ vai cậu ta, cái mặt trắng chát đầy phấn nở nụ cười đáng khinh, hóa ra bọn họ hôm trước chơi trò bút tiên cùng nhau, người thua phải làm một yêu cầu mà tất cả mọi người thống nhất đưa ra. Vì để cho hình phạt thêm phần hấp dẫn, bọn họ tính toán dọa ma ai đó không tham gia trò này, nếu người thua thành công dọa cho nạn nhân xấu số làm ra những hành vi hoảng loạn co quắp mới được tính là đạt yêu cầu.

"Cậu chính là bé cưng tội nghiệp đó đó." Bạn phòng bên nhướng nhướng mày, có vẻ rất vui trên nỗi đau của người khác, song cậu ta vẫn giữ nề nếp đường hoàng, áy náy xin lỗi Diêu Văn một tiếng: "Đều chỉ là trò chơi thôi, cậu không cần quắn lên như vậy. Dù sao cũng cảm ơn sự phối hợp của cậu, giờ thì chúng ta lấy phần thưởng đi nào."

"Phần thưởng bọn này cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, hết sức đặc biệt." Một nữ sinh vui vẻ xoay hai bím tóc, ngoắc ngoắc tay về phía sau, những người khác đều lộ ra vẻ mặt thoải mái, đẩy một cái thùng giấy màu xám về phía Diêu Văn: "Bên trong chính là phần thưởng, muốn mở nó ra cậu còn phải chinh phục nỗi sợ của mình nữa."

"Lẽ ra món quà này là của tôi, nhưng tôi hại cậu thảm quá, xin lỗi nha." Bạn phòng bên chắp tay, nhét vào tay Diêu Văn một món đồ: "Cắt nó ra, nó sẽ là của cậu."

Diêu Văn vẫn còn bàng hoàng, run run cầm lấy lưỡi dao từ tay đối phương, cái thùng giấy màu xám kia có chiều dài bằng thân người trưởng thành, cũng không biết bên trong chứa thứ gì mà to như vậy.

Diêu Văn nuốt nước bọt một cái, tuy cậu ta không bực tức vì bị chơi khăm nhưng lại mơ hồ cảm giác được chút phẫn nộ, cậu ta nhìn lưỡi dao sáng choang, người xung quanh lập tức cổ vũ cho cậu ta, dao liền hạ xuống.

Thùng giấy bị phá hỏng, tiếng kim loại bén ngọt cắm vào da thịt khiến người ta rợn cả gáy, Diêu Văn cứng đờ vứt con dao đi, máu đỏ tung tóe bắn đầy mặt cậu ta.

"Phần thưởng, phần thưởng của cậu đó, mau lấy đi, mau lấy đi..."

Bạn phòng bên nở nụ cười méo mó, hai mắt trợn trừng: "Còn không mau cầm lấy phần thưởng đi, cậu không sợ bị mất sao...?"

"Phần thưởng sẽ mất đó, cậu còn đứng đó làm gì...Phần thưởng rất yếu ớt, không có cậu giữ lấy nó sẽ tan biến vào hư không..."

"Diêu Văn, Diêu Văn...Bọn tôi tặng cho cậu, sao cậu không đụng vào? Có phải cậu chê bọn tôi không đủ thành ý hay không...?"

"Diêu Văn, Diêu Văn...Phần thưởng sẽ chạy đó, Diêu Văn, mau túm nó lại đi..."

Diêu Văn ôm đầu tái mặt nhìn đám người đột nhiên trở nên máy móc lặp đi lặp lại những lời lạnh lẽo, động tác của bọn họ cũng dần trở nên cứng còng, hai tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu đen, tóc tai họ bù xù xơ xác, cũng dần rụng lả tả xuống đất.

Như một cái thây ma di động.

Diêu Văn lùi về sau, chân bỗng chạm phải vật mềm bất thường. Cậu ta kinh hãi quay đầu lại, vừa lúc trông thấy kẻ bị cậu ta đâm chết đang bò ra từ thùng giấy, vẻ mặt tử khí âm trầm, vươn ra hai bàn tay ôm lấy cái cổ của mình khóc kêu: "Diêu Văn, sao cậu lại gϊếŧ tôi, sao cậu lại gϊếŧ tôi..."

"Má ơi..." Diêu Văn kinh hoàng nhảy dựng, trong thời khắc cấp bách không quên nấc cụt một cái, lập tức vận dụng lăng ba vi bộ tam thập lục thức tìm đường chạy trốn. Cậu ta chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn, tông cửa sổ ầm ầm nhảy xuống, chân vừa chấm đất liền lăn một vòng, định phi thân đâm đầu về phía hẻm núi mà đi.

Thế nhưng Lionel và Vương Nguyên còn đang kẹt trong đó!

Diêu Văn vuốt ngực thở dốc, nhìn lên cửa sổ phòng, kinh hãi phát hiện đám bạn học quái dị kia không còn nữa!

"Đệch, cái, cái, cái đệch...Lionel, Vương Nguyên..." Diêu Văn mềm nhũn cả người, gần như sắp khóc đến nơi: "Tôi, tôi không phải là người bạn tốt..."

Diêu Văn hít hít mũi, lén lút đi trở về cửa khách sạn. Không biết có phải do tâm lý ám ảnh vẫn còn chưa dứt hay không, cậu ta cảm thấy khách sạn này chẳng khác gì bãi tha ma, đâu đâu cũng là cương thi quấn quít. Song nỗi lo lắng cho hai người bạn vẫn chiếm ưu thế, Diêu Văn cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai mới rón rén bước vào.

Bộp.

"Ôi!!"

Một cánh tay vỗ vào vai khiến Diêu Văn giật bắn, vội hất văng tay ra mà lủi đầu tìm chỗ trốn.

"Này? Cậu sao thế Diêu Văn?"

"Giang, Giang Tĩnh Hằng?"

Giang Tĩnh Hằng gật gật, khó hiểu nhìn bộ dáng sống dở chết dở của Diêu Văn: "Cậu làm gì đứng ở đây, không đi ăn sáng sao?"

Diêu Văn cẩn thận từng li từng tí: "Không phải đều là thịt sống sao? Ăn như thế nào?"

"Ăn như thế này nè."

Diêu Văn trợn mắt trừng trừng nhìn Giang Tĩnh Hằng móc ra một miếng thịt đỏ ối, không chút do dự nhét vào miệng. Máu tươi tanh tưởi tràn ra khỏi mép Giang Tĩnh Hằng, chảy dọc xuống cằm lộ ra vết cắt đỏ sẫm ở cổ.

"Diêu Văn, không phải vừa rồi cậu vừa mới đâm chết tôi sao? Có muốn lấy phần thưởng không? Có muốn ăn không?" Giang Tĩnh Hằng vẻ mặt vặn vẹo nói, khanh khách cười lên. Máu tươi từ vết cắt trên cổ phun như suối, trực tiếp khiến Diêu Văn hét ầm lên.

Diêu Văn!

"Tôi không cố ý, tôi không cố ý!! Ớ!" Diêu Văn vẫn đang hét chói tai, đầu bị bợp một phát đau điếng, cậu ta thút thít ngẩng đầu lên, liền trông thấy Giang Tĩnh Hằng dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, lại lập tức lên cơn: "Tôi không cố ý đâu mà, cậu tha cho tôi đi..."

"Nói nhảm gì vậy? Cậu vẫn chưa thoát khỏi ảo giác à?" Giang Tĩnh Hằng nghi ngờ nói, túm cổ áo Diêu Văn ném cho ai đó: "Chườm lạnh."

Một túi nước đá ập vô mặt Diêu Văn.

Cậu ta ngẩng đầu, trông thấy Lionel hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trước mặt mình, cũng thấy Vương Nguyên đang ở cách đó không xa, viền mắt đỏ đỏ: "Các cậu rốt cuộc cũng quay lại rồi..."

"Bọn tôi vẫn luôn ở đây, cậu chỉ là gặp phải ảo giác."

Lionel "tha thiết" chà chà túi chường lên má Diêu Văn, trầm trọng kể lại, thì ra sau khi Diêu Văn đi toilet cùng người bạn kia, thật lâu sau cũng không thấy quay lại. Hai người bọn họ đi tìm mới gặp Giang Tĩnh Hằng đang từ phòng đi ra ngoài, cũng phát hiện Diêu Văn ngã trước cửa toilet không xa.

"Cái bạn phòng bên kia, hình như tên là Tào Khởi, chính là người khởi xướng trò bút tiên." Giang Tĩnh Hằng ngồi xuống, nghĩ nghĩ: "Tôi làm ở ban công đoàn, từng xem qua danh sách học sinh trường mình, lại chưa bao giờ thấy Tào Khởi, tôi biết tên anh ta cũng là do anh ta tự nói ra, anh ta còn tự xưng mình học ở khoa mỹ thuật truyền thông media."

"Trường mình có trao đổi sinh từ trường đại học đến, tôi cho là Tào Khởi nên cũng không chú ý. Trong nhóm có nữ sinh để ý Tào Khởi từ hôm xe khởi hành, cố ý tìm anh ta nói chuyện mới biết anh ta không phải."

"Là Vương Nguyên." Diêu Văn chỉ chỉ Vương Nguyên, nhíu mày: "Tào Khởi này cũng chính là kẻ đã dụ dỗ tôi cắt phần thưởng ra, hại chết cậu."

Giang Tĩnh Hằng tưởng mình nghe nhầm: "Hại chết ai?"

"Cậu nha." Diêu Văn thật thà nói.

Lionel & Giang Tĩnh Hằng: "..."

"Hắn tìm Diêu Văn chế tạo áo giác, hẳn là chỉ nhằm một mục đích duy nhất." Vương Nguyên lôi cả bọn về trọng tâm, nặng nề đưa ra phán đoán: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp Tào Khởi là lúc nhìn thấy anh ta ném bùa xuống đất không? Với tốc độ rơi của một tờ giấy mỏng hơn tiền, nếu không phải Tào Khởi đã ném một khoảng thời gian rồi cố ý nói lớn cho chúng ta nghe thì chỉ có một khả năng, lá bùa đó đã nằm ở dưới đất từ trước."

"Hơn nữa trong ảo giác của Diêu Văn, lá bùa không hề tạo ra chút tác dụng nào. Ý của cậu có phải là Tào Khởi làm chuyện này để cho chúng ta nghĩ rằng lá bùa vô dụng?" Lionel nhíu mày: "Nhưng không phải cậu nói loại bùa này chỉ để cho chúng ta ngủ sâu hơn sao?"

"Đúng vậy." Vương Nguyên gật đầu: "Nhưng trước khi chúng ta đến, là ai đã ngủ trên những chiếc giường này?"

Hết Chương 5

Insidious: Loạt phim kinh dị Quỷ Quyệt 1-2-3-4.