Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 49




Tùy Ngọc gật đầu xong, ngay lập tức hối hận. Cậu ta hoảng hốt nhìn bóng đèn treo trên trần nhà mình, trong phút chốc đã nghĩ đến tình cảnh gió tanh mưa máu, đôi bên hỗn chiến giương cung bạt kiếm. Song hình ảnh ta sống ngươi chết trong tưởng tượng của cậu ta không có xảy ra, do Tùy Ngọc phát hiện ba người khách trong nhà mình hình như đã quen từ trước.

Nói đúng hơn là Vương Tuấn Khải và Hạ Thường An có chút giao tình.

Vương Tuấn Khải không ngại lộ mặt thật, đứng cạnh cầu thang, khoanh tay đánh giá khí tràng ôn hòa của Hạ Thường An: "Không tồi, từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau cậu đã có tiến bộ nhiều. Xem ra vị trí kia quả thật cung cấp cho cậu một lực lượng dồi dào cường kiện thân thể. Thảo nào cậu cứ nhất định phải ngồi vững."

Hạ Thường An chẳng màng đến việc hắn vừa gặp đã ra đòn phủ đầu, cũng chẳng sợ hắn sẽ nói lung tung về mình trước mặt Tùy Ngọc, chỉ gật đầu mỉm cười coi như tiếp thu lời nhận xét: "Phận chết yểu thì phải đấu tranh thôi, đâu phải ai cũng giống như anh có sao may mắn phù hộ, đi đâu cũng gặp điều thú vị."

"..." Tùy Ngọc đứng một bên liếc qua liếc lại, tuy rằng không hiểu hai người này đang đề cập vấn đề gì nhưng hình như có mùi thuốc súng? Chẳng qua bọn họ cho nhau thương tổn xong liền đồng loạt nở nụ cười tươi rói, Tùy Ngọc thậm chí còn vì vẻ mặt tràn ngập sức sống của Hạ Thường An làm cho ngơ ngác, còn đâu tâm trí để ý tiểu tiết vụn vặt.

"Nói về mục đích cậu đến đây đi, Hạ thiếu gia." Vương Tuấn Khải nhìn Tùy Ngọc một cái, kéo ghế ngồi xuống trước bàn: "Chắc không phải chỉ vì muốn tham quan phòng khám của bác sĩ Tùy thôi hả? Từ tuần trước tôi đến đây đã phát hiện không ít thứ trà trộn vào, tin chắc gia tộc của cậu cũng là vì nghe thấy tin tức này nên mới đề nghị cậu đến đây du lãm."

"Chắc anh cũng biết sự kiện xảy ra tại đây mấy ngày nay." Hạ Thường An coi như hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cũng không giấu giếm: "Một tháng trước, đội khảo cổ xuất phát từ trường đại học nghiên cứu lịch sử đã đào ra nhiều văn vật từ một ngôi mộ chưa từng được phát hiện. Nói trước giờ không ai biết cũng không đúng, bởi vì ngôi mộ chính đó đã được khai quật từ cách đây rất lâu rồi, một vị giáo sư dẫn theo học trò xuống mộ, không bao lâu sao liền tìm ra một con đường mới dẫn đến ngôi mộ nhỏ bí mật kia."

"Kể ra cũng lạ, nhà chức trách không biết, giáo sư nọ vừa xuống mộ đã thấy." Hạ Thường An mỉm cười: "Anh nghĩ việc này có bình thường không?"

Hạ Thường An không đợi Vương Tuấn Khải trả lời, hơi híp mắt nói tiếp: "Giả dụ như có kẻ cố ý dẫn dắt vị giáo sư kia nhập thổ, vậy mục đích của gã là gì? Tôi cũng không biết, cho nên đành chạy đến đây một chuyến cầu may xem có tra ra được gì không...Thân là gia chủ, lại phải đích thân vi hành, nói ra cũng thật là nan giải."

Y tưởng rằng theo tính cách khó ở của Vương Tuấn Khải ắt hẳn hắn sẽ trào phúng vài ba câu, nhưng sau khi y tiết lộ tin tức nội bộ, hắn vậy mà im lặng, chống tay lên cằm bắt đầu trầm tư.

Mộ cổ đâu phải mỏ vàng, nói có liền có. Mỏ vàng lại chẳng phải đá than, muốn khai quật là khai quật. Hầu hết các mộ cổ đều thuộc quản lí quốc gia, chỉ trừ một vài nơi quá hẻo lánh quá bí ẩn thuộc sở hữu của các bộ tộc ít người. Nơi này là thành thị cao chót vót, lòi ra một ngôi mộ cổ đã là điều bất thường, bây giờ đột nhiên xuất hiện một ngôi mộ phụ cạnh bên, thường thường báo hiệu điềm gở.

"Sau đó thì sao? Giáo sư cùng với đám học sinh nọ bị cương thi cắn, mang dịch bệnh về thành phố?"

Hạ Thường An gật đầu: "Có ít nhất là sáu người bị cắn, cộng thêm một cô gái vừa mới nhiễm bệnh không lâu đã chạy ra ngoài. Cảnh sát đang tích cực truy lùng ráo riết những người còn lại, nhưng bọn họ giống bốc hơi, tìm không ra."

Hạ Thường An thận trọng nhìn Vương Tuấn Khải, nhíu mày: "Quỷ cũng không lần ra."

"Tôi cần chiêu hồn một chút." Vương Tuấn Khải chủ động đứng dậy, ra hiệu cho Tùy Ngọc: "Giúp tôi trông chừng Vương Nguyên."

"A? Được!" Tùy Ngọc vẫn luôn ở một bên nỗ lực tiêu hóa vấn đề, vội chạy lên phòng Vương Nguyên. Hai người bọn họ dường như sắp triển khai hành động gì đó quan trọng lắm, tuy rằng với chỉ số thông minh và thân thủ kém cỏi của mình, cậu ta cũng không biết tại sao Vương Tuấn Khải lại yêu cầu cậu ta xem chừng Vương Nguyên, nhưng cậu ta sẽ không phản đối.

Hạ Thường An có vẻ không vui nhìn theo bóng lưng Tùy Ngọc, sâu xa nói: "Lần này anh đến còn mang theo người khác?"

"Cậu đã đoán ra rồi còn gì?"

"Anh lại có thể sai khiến được Tùy Ngọc." Mấu chốt chính là cái này.

"..." Vương Tuấn Khải biểu thị hắn chỉ là thói quen, dù gì một phần của Tùy Ngọc từng được hắn bao nuôi mấy tháng trời, hắn gọi một chút thì có làm sao, Hạ Thường An đang gút mắc cái gì hắn coi như không hiểu, hắn hỏi một đằng y trả lời một nẻo như vậy chắc chắn là do giáo dục phổ cập xóa mù chữ của Hạ Thường An có vấn đề.

Gió rất nhanh nổi lên, xung quanh khu nhà quạnh quẽ phảng phất tồn tại một luồng khí ẩn danh vô thanh vô tức trườn bò khắp nơi.

Do thông tin chính quyền phát tán mấy ngày nay, về cơ bản nếu như không có chuyện quan trọng cần phải xử lí gấp thì mọi người đều dùng tàu ngầm di chuyển. Trên mặt đất hiện tại chỉ còn dấu chân của đội phòng chống tệ nạn cùng với các cảnh sát chuyên ban trực thuộc trung ương thành phố hoạt động, phải rất hiếm khi mới thấy bác sĩ y tá xuất hiện ở ngoài đường phố.

Hôm nay cấp trên cử một đại đội y tế đi rà soát lại khu phố, bởi vì cảnh sát vừa nhận được cuộc gọi của người bị thương tích. Cách đây một ngày, cô agí đã phát bệnh mà không kịp thời cứu chữa đã chạy khỏi tầm mắt cảnh sát, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Tổ chức y tế quả quyết rằng cô gái nọ chỉ ở trong giai đoạn đầu, còn có thể cứu được, vì vậy dẫn theo đại đội đi tìm cô gái đó, chỉ cần thấy người liền tiến hành cấp cứu trực tiếp.

Vì vậy, thân là kẻ đã giải quyết êm đẹp được virus cương thi, Hạ Hiên bị phái đến khu phố này.

Hạ Hiên khoác một bộ quần áo chống bụi, quay đầu nhìn mấy tòa nhà hơi cũ san sát nhau. Ai nấy đều đã đóng kín cửa, nhưng y lại cảm giác được những tầm mắt ở khắp nơi hướng về phía y. Tất cả chúng đều không có ý tốt, nhưng suốt dọc đường lại chưa từng gây ra chuyện gì, y cũng không thể làm gì ngăn cản được, đơn giản là không quan tâm. Song chúng nó ngày càng trắng trợn, giống như chỉ cần y đặt chân vào địa bàn của chúng, chúng sẽ không yên lặng nhìn ngắm nữa mà bắt đầu thò những cái vuốt sắc nhọn chọc vào da thịt y.

Hạ Hiên trước giờ không tin chuyện quỷ thần, trừ phi có kẻ tự động chạy đến trước mặt y, chết rồi vẫn sống dậy – nếu không y nhất định kiên trì chủ nghĩa duy vật, lấy tư tưởng Marx Engels làm nền tảng tiến hóa.

Tạo hóa nói cho Hạ Hiên biết, cầu được ước thấy là có thật.

Bởi vì để tránh cho người bị bệnh đột ngột lao từ đường nhỏ ra cắn người nên chính quyền quyết định ra lệnh mở đèn đường hết công suất, hiệu quả chiếu sáng rất rõ ràng, bóng in xuống cũng rất sâu sắc. Hạ Hiên đang đứng tại bên cạnh xe cứu thương, đột nhiên bị bóng đen từ nhỏ đến lớn xuất hiện trên đỉnh đầu làm giật mình, theo phản xạ kịp thời né đi mới tránh được một kiếp bị thi thể đè chết.

Thứ rơi xuống chính là nữ cương thi bọn họ đang tìm.

Cô gái như một con búp bê vải nằm bẹp trên đường, máu không chảy ra nữa mà dường như đã cạn từ lâu, cả người cô ta đã bị đánh nát bét, xương cốt lởm chởm nhô ra, thịt thối xen lẫn da lông bị mục ruỗng dính xuống đường, làm cho cô gái càng thêm mỏng. Nhưng cái thớ thịt mỏng dính như sushi này vẫn luôn động đậy, mấp máy mấp máy bò dậy, như một con cá đuối cỡ nhỏ đang cố gắng giãy dụa trên vũng dầu hắc ín. Hạ Hiên ngạc nhiên quên gọi người, mãi cho đến khi có kẻ hô hoán lên y mới giật mình sực tỉnh, vội chạy theo cô gái nọ.

Cảnh sát cũng phát hiện cô gái, lục tục lái xe đuổi theo, nhưng không ai dám trực diện đối đầu với cô ta vì thực sự là tình trạng thân thể bây giờ của cô ta gây ám ảnh rất lớn.

Cô gái di chuyển với tốc độ cực nhanh, như một loài động vật không xương bò trườn trên tường nhà, thoắt cái đã bỏ rơi xe cảnh sát. Hạ Hiên đuổi theo một quãng dài, chỉ trông thấy cô ta chạy đến một khu phố sáng đèn, phía trên treo một tấm biển "Phòng khám ngoại khoa Tùy Y"...

Y chầm chậm thả bước, ngẩn người nhìn bệnh nhân mất hút.

...

"Đến."

Vương Tuấn Khải nhìn đồ vật xung quanh lay động kịch liệt, bàn ghế rục rịch rời khỏi vị trí ban đầu, ánh trăng bên ngoài đã không còn bị mây che lấp, tuôn xuống vô vàn hạt sáng đổ dồn về phía chậu nước trước mặt hắn. Bất thình lình từ phía cửa sổ xuất hiện một bóng đen quỷ dị, mùi tanh hôi xộc vào khoang mũi làm lòng người nặng nề, người bên ngoài cho rằng cô gái chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát đã xông thẳng vào phòng khám này, nhưng kẻ trong cuộc mới biết cô ta thật ra là bị ép buộc kéo vào đây.

Mọi thứ đều rung rinh như đang gặp phải cơn va chấn động đất nhẹ, nhưng nước trong chậu lại yên lặng bằng phẳng. Cho đến khi ánh trăng chạm tới, nước trong suốt bỗng dưng sôi trào, ùng ục ùng ục biến thành màu đỏ tươi như nhuộm một tầng máu.

Vương Tuấn Khải thả vào trong chậu một sợi tóc, tức thì làn khói đen toát ra từ đỉnh đầu cương thi vọt vào bám lên sợi tóc, dần dần bay lên không trung, hình thành một bóng người chao đảo xiêu vẹo.

"Phương Di Linh." Hắn đọc tên linh hồn nọ, trông rõ mồn một tử trạng thê thảm của đối phương. Bị cắn rồi nhiễm bệnh, sau đó trải qua thời gian dài không có ăn, bị người đánh đến xương thịt tan nát, cuối cùng là bị hắn trục hồn đến đây, Phương Di Linh cơ hồ không biết hắn là ai đã vươn tay nhào tới, vẻ mặt hung hãn hét lên. Nhưng cô ta không thể ra khỏi phạm vi chậu nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể chính mình còn nằm trên bệ cửa, đồng tử mở to không phân biệt được thật giả.

"Ngày x tháng x tại thành phố Cáp Nhĩ Tân phía bắn trung ương, cô và đồng sự đã gặp phải cái gì?"

Âm thanh Vương Tuấn Khải tựa như vọng đến từ rất xa, lại gần ngay trước mắt, Phương Di Linh ngoẹo đầu tự hỏi một lát, vẻ mặt dần dần hiện lên sự sợ hãi: "Không thể nói, không thể nói..."

"Có thể, "nó" không ở đây, "nó" không tìm được cô, cô có thể nói ra."

Phương Di Linh rõ ràng không muốn khai khẩu, quật cường nín thin không thốt ra lời nào. Song Vương Tuấn Khải lại chẳng phải kẻ ưa kiên nhẫn, hắn thích hiệu suất cao nhanh chóng, vì vậy không ngại niệm cho Phương Di Linh nghe một tràng Mật tông chú, làm cho cô ta run rẩy kịch liệt như sắp hồn phi phách tán.

Hạ Thường An đứng bên cạnh không khỏi lo lắng cho hồn phách cô gái này, y dù là nuôi tiểu quỷ, nhưng không bao giờ làm hại tính mạng bất kỳ tiểu quỷ nào. Biện pháp của Vương Tuấn Khải đối với cô gái này có phải hơi gấp hay không? Hồn phách cô ta đã đến tay còn sợ gì chạy mất?

Phương Di Linh bị giày vò không lâu sau liền nôn ra một thứ đen ngòm nhúc nhích. Nhìn kỹ lại, kia chính là thai nhi chết lưu trong bụng mẹ, hấp thu oán khí mà thành tinh.

Thai nhi kia bò dậy, cũng bị tình trạng kinh khủng của cơ thể mẹ ảnh hưởng, oán hận trừng trừng gào thét đánh về phía Vương Tuấn Khải, bị kết giới trong chậu nước vây chặt, chỉ có thể há mồm đầy răng nanh cắn vào kết giới.

"Huyết oa oa?!" Hạ Thường An ngạc nhiên quan sát thai nhi kia, đây nào phải trẻ con bình thường chuyển kiếp cầu sinh, đây rõ ràng là tà vật từ bên ngoài cường ngạnh chui vào trong bụng Phương Di Linh ký sinh. Nếu như Phương Di Linh không bị cắn, nó nhất đinh sẽ hấp thu toàn bộ sinh lực của Phương Di Linh, sau đó tiến hóa thành hình dạng tiếp theo, dần dần biến thành một đứa trẻ con thực thụ. Đợi đến khi huyết oa oa nhập thế, chắc chắn sẽ gây không ít tai vạ cho người sống xung quanh.

Loại tà vật này chuyên dùng để đối phó kẻ thù, Phương Di Linh mới hai mươi tuổi hiển nhiên không thể có kẻ thù nào đối với cô ta oán hận sâu dày như vậy, có lẽ là khi cô ta xuống mộ đã bị dính phải, lúc trở lên còn không biết mình đã bị bám theo đây.

Vương Tuấn Khải tay không túm lấy đầu con huyết oa oa kia. Nó chưa mọc tay chân, không thể cào hắn, há mồm đầy răng muốn cắn hắn. Vương Tuấn Khải lần này vậy mà không né tránh, để cho hàm răng sắc bén kia găm vào cổ tay mình, tiếp theo, một tràng hình ảnh động kịch liệt đổ xô vào đầu hắn.

Nhóm bọn họ có sáu người, cộng thêm giáo sư Tùy là bảy. Lần này đến Cố mộ là muốn kiểm tra đo lường nồng độ acid trong đất, tiện thể thu thập vài mẫu sinh vật biến dị về làm bài nghiên cứu.

Tầm mắt Phương Di Linh dừng trên cửa vào mộ, không hiểu sao cô ta có dự cảm bất an nồng đậm, nhưng bạn hữu đã vào hết rồi, cô ta không thể kéo chân sau làm trì trệ tiến độ nghiên cứu của cả nhóm.

Rất may là ở đây có khá nhiều sinh vật kỳ lạ, có thứ giáo sư Tùy thậm chí còn chưa thấy qua, tỷ như huyết oa oa. Trong mắt cô ta, huyết oa oa chỉ là một cái thai bị nạo phá nhưng còn hoàn chỉnh đầu và thân thể, nằm trong một cái bình chứa. Thật ra Phương Di Linh cũng có thắc mắc, những thứ này không phải nên đem về viện bảo tàng cất chứa hay sao? Chúng vẫn còn nằm ở đây là vì lí do gì?

Cô ta cầm nó lên. Trong nháy mắt đó, chiếc bình trong tay cô ta cử động, nhưng Phương Di Linh không kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng la hét của đồng sự ở phía trước. Bọn họ chạy về phía cô, khiếp hãi hô hào tránh xa thứ đằng sau họ ra, Phương Di Linh hoảng hồn, ngơ ngác nhìn quái vật quỷ dị bò trên vách tường kia, thân hình to lớn chi chít đầy gai chiếm một nửa diện tích đường hầm, đôi mắt đỏ lừ rực sáng nổi bật trong bóng đêm u ám...

"Dạ tập?" Vương Tuấn Khải đọc đoạn ký ức này xong, sững sờ: "Dạ tập vẫn còn tồn tại?"

"Dạ tập là cái gì?" Hạ Thường An hiển nhiên không rõ, chỉ thấy tay của Vương Tuấn Khải bị cắn khá là ghê: "Cẩn thận tay anh kìa."

Vương Tuấn Khải nhíu mày cầm đầu và thân huyết oa oa xé làm hai nửa.

Hạ Thường An: "..." Y đúng là lo bò trắng răng.

Huyết oa oa nguy hiểm như vậy mà Vương Tuấn Khải có thể giải quyết như xay thịt thế kia thì dạ tập hẳn là không gây uy hiếp đến hắn.

Vương Tuấn Khải lại không lạc quan như vậy.

Dạ tập – tên gọi như loài, là một loại tà vật có hình dạng như sâu bướm chuyên tập kích vào ban đêm, vốn là con ngài nhưng lại thu nhỏ nhiều để tiện việc tấn công nhân loại. Cách đây rất lâu, hắn từng tham gia một cuộc chiến chống dạ tập, thương vong năm ấy nhiều không đếm nổi, tướng thủ thành cũng bại dưới dạ tập vương, lúc đó hắn thân là binh sĩ không thể nhúng tay quá nhiều vào chính sự, chỉ có thể lẳng lặng tìm đến ổ dạ tập vương thủ tiêu đầu lĩnh. Chỉ cần dạ tập vương chết, những con còn lại sẽ mất đi linh tính, không còn biết kết thành đoàn thể đồng loạt xông lên ăn thịt con người.

Vương Tuấn Khải chắc chắn rằng hắn đã xiên con sâu khủng bố kia thành thịt xay, như vậy thứ xuất hiện trong ký ức của Phương Di Linh là gì?

Hết Chương 49