Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 46




Hai người ở lại phòng khám đến sáng sớm, cơn sốt của Vương Nguyên đã hạ xuống, bác sĩ nhỏ nói cậu cơ bản đã khỏe rồi, nhưng cần chú ý bảo vệ thân thể nhiều hơn.

"Lúc nhỏ cậu có mắc bệnh gì không? Có gặp tai nạn hay biến cố gì không? Tôi kiểm tra tổng quát cơ thể cậu, phát hiện đề kháng của cậu không được tốt lắm. Hơn nữa, mắt của cậu..." Bác sĩ nhỏ chống cằm ngồi bên giường, chẳng biết là thấy Vương Nguyên vô hại dễ gần hay là do nghĩ cậu bị bệnh nên sẽ không làm ra chuyện gì kỳ quặc mà ân cần hỏi han cậu rất nhiều điều. Vương Nguyên chỉ cảm thấy người không có sức lực, còn lại đều khá tốt nên có ấn tượng không tồi với người giúp mình chữa bệnh, cho nên bác sĩ nhỏ hỏi gì cậu đều đáp trả lễ phép, làm cho bác sĩ nhỏ càng hào hứng muốn kết giao mới người bạn mới này hơn.

Vương Tuấn Khải ở một bên nấu cháo, cầm thìa khuấy đến khuấy đi mà trong lòng hơi không đồng tình lắm. Với một người lạ mà Vương Nguyên lại có thể thoải mái nói chuyện như vậy là sao? Hắn quen biết cậu từng ấy thời gian dĩ nhiên biết cậu chỉ là ôn hòa dễ mến chứ không phải dạng ngây thơ không hiểu chuyện, nhưng ít ra phải biết đề phòng người lạ chứ? Cứ như thế không sợ người khác lừa hay sao?

Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn quên trước khi Vương Nguyên gặp hắn, cậu đã sống như thế nào.

"Trước kia tôi từng bị sốt cao, sau khi tỉnh lại không nhớ gì cả, ngay cả mắt cũng có vấn đề. Ban đầu là mờ dần không nhìn rõ đồ vật, sau đó thời gian mắt mờ ngày càng dài, rốt cuộc có một ngày không thể nhìn được nữa." Nghe bác sĩ nhỏ bày tỏ sự tiếc nuối vì đôi mắt mình mất đi ánh sáng, Vương Nguyên chỉ lắc đầu giãi bày: "Tôi không thể nhớ được mình đã gặp phải cái gì, chỉ biết khi bắt đầu nhận thức được mọi chuyện thì tôi đã sống ở cô nhi viện rồi. Tuy là không thể lại trông thấy thế giới này thay đổi như thế nào, nhưng mà tôi có thể đảm bảo rằng mình sống rất tốt cho đến tận bây giờ, không có gì phải hối hận."

Bác sĩ nhỏ gãi đầu, không biết nói sao, rầm rì mãi mới nghẹn ra được ba chữ: "Thật tốt quá..."

Vương Tuấn Khải lại không vui, hắn liếc mắt nhìn nồi cháo nhừ tương trong tay, bắt đầu suy nghĩ có nên khuyên Vương Nguyên tránh xa người lạ một chút hay không. Hắn và cậu ấy kết giao bạn bè lâu như thế rồi mà hắn vẫn chưa biết gì nhiều về cậu, thậm chí ngay cả chuyện đôi mắt cậu tại sao lại như vậy cũng không đề cập đến nửa lời. Không bằng tối nay bọn họ trò chuyện nhiều một chút, nếu lỡ sau này có gặp phải tình huống bất ngờ gì còn có thể tìm hướng giải quyết.

"Cho nhiều tiêu quá rồi." Binh hồn chui đầu ra khỏi tay hắn, hảo tâm nhắc nhở. Vương Tuấn Khải chẳng những không cảm kích mà còn liếc binh hồn một cái, nhàn nhạt trêu tức: "Thế nào? Không ăn được nên sân si hay là muốn chạm vào người kia nhưng chẳng có cơ hội? Một bên là hồn ma một bên là con người bằng xương bằng thịt, tin tôi đi, hai người không có tương lai đâu. Năm nay trào lưu người và quỷ yêu nhau nhiều nhưng đều là kết thúc mở, thế đạo thiên địa không dung nổi tình yêu to bự này của bọn họ."

Binh hồn cũng học hắn ra vẻ khinh thường người khác, nhưng học nghệ chưa tinh nên chỉ có thể im lặng kháng nghị, đồng thời đưa mắt nhìn về phía bác sĩ nhỏ, rõ ràng không nói gì lại khiến người ta cảm giác y có rất nhiều chuyện muốn tâm sự.

"Làm chút phép thử đi." Vương Tuấn Khải thực sự thấy chướng mắt tên nhóc dám cùng Vương Nguyên trò chuyện thân mật ở phía xa kia, lại lười đi tìm hiểu nguyên nhân nên muốn dùng binh hồn thám thính một chút. Hắn lặng lẽ vẽ một cái truy hồn trận cỡ nhỏ lên binh hồn, sau đó đứng chống mắt nhìn binh hồn bị kéo ra khỏi tay áo mình, "ầm" một tiếng bay vèo vèo về phía bác sĩ nhỏ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bác sĩ nhỏ đang hồ hởi mừng rỡ vì phát hiện người bạn mới này rất hợp cạ, đột nhiên bị thứ gì đó va vào lưng. Cậu ta xoay đầu nhìn quanh lại không thể thấy được binh hồn đang treo trên người mình, nén khó hiểu tiếp tục cùng Vương Nguyên tham khảo loại thức ăn nào cung cấp nhiều dinh dưỡng cho người bệnh. Vương Nguyên hơi dừng một chút, hơi hướng về Vương Tuấn Khải hỏi ý kiến, xác định không có vấn đề liền coi như không biết.

Đối với hành vi nửa dung túng nửa bao che này, Vương Tuấn Khải rất là hài lòng, hất cằm ra hiệu cho binh hồn hành động, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy binh hồn có phản ứng gì, sau khi va vào lưng bác sĩ nhỏ xong liền dính luôn trên đó như bị nam châm hút vào vậy.

[Tôi cảm thấy không được tốt lắm.] Binh hồn thấp giọng nói trong thức hải của Vương Tuấn Khải, cúi đầu nhìn linh hồn mình dần trở nên trong suốt: [Tôi sắp hòa tan vào cậu ta.]

"Bởi vì cậu là một phần của cậu ta." Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng chịu phun châu nhả ngọc, bố cáo sự thật: "Cậu ta thiếu khuyết hồn phách là bởi vì trước khi chuyển kiếp từng chịu không ít thuật nguyền rủa cấm siêu thoát, thậm chí khi đi qua sinh môn ở địa phủ cũng gặp trắc trở, bị người cứng rắn thay đổi mệnh cách lại bị địa phủ công chức phát hiện nên khi đầu thai vào đời này hồn phách đã bị tách ra thành hai."

[...] Binh hồn dường như không chấp nhận lời giải thích này, nhưng cũng không biết nguyên nhân ra sao. Y đúng là cảm giác mình rất hư thoát, cứ như chỉ cần một đòn phạt quân côn là có thể đánh tan hồn phách hiện tại, đến lúc gặp bác sĩ nhỏ này y mới ngửi được mùi vị sinh khí, giống như chỉ cần y và bác sĩ nhỏ ở cạnh nhau, y sẽ an toàn hơn vậy.

"Trạng thái hiện giờ của cậu giống như gà con mới nở vậy." Vương Tuấn Khải cười nhạo, không ngại cợt nhả một phen: "Có muốn núp dưới cánh gà mẹ hay không?"

[Tôi sẽ biến mất sao?]

"Cậu chỉ quay lại nơi cậu thuộc về mà thôi." Vương Tuấn Khải búng tay, một đoàn sương đen túa ra từ trong người hắn, lấy tốc độ tên bắn vọt về phía binh hồn.

Một ánh chớp sáng chói lóe lên rạch đôi bầu trời, Hạ Thường An lần nữa tỉnh giấc giữa đêm. Không biết khi nào mưa đã nặng hạt, âm thanh ồn ào phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, nhấc lên phong ba chưa rõ hương vị.

Hạ Thường An chống trán ngồi dậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ, những chiếc kim yên lặng chạy đến con số 3 khô khốc, sắc đen huyền của căn phòng làm cho chúng trông giống như thứ duy nhất sống động. Hạ Thường An ngẩn người quay đầu trông cửa sổ, lẩm bẩm: "Lại là giấc mơ đó..."

Hạ Thường An đã mơ cùng một giấc mơ từ khi y mới sáu tuổi. Y chẳng thể nhớ nổi giấc mơ này bắt đầu từ khi nào, không biết các chi tiết cụ thể ra sau, chỉ là thỉnh thoảng lúc ngồi yên một mình, trong đầu lại thoáng qua những hình ảnh gió tanh mưa máu, cùng với hình dáng của vô số người chồng chất lên nhau.

Nhưng hôm nay, giấc mơ nọ như đã trải qua lễ rửa tội gột bỏ phần mơ hồ vẫn luôn che mắt phàm nhân, lộ ra xương thịt đỏ hỏn như mới sinh trưởng, khiến cho y hoàn toàn nhớ kỹ.

Bóng người cao gầy lại lóe lên trong tích tắc, dung mạo tuấn tú chỉ thuộc về công tử thế gia làm cho Hạ Thường An phải suy nghĩ thật lâu. Y xác định trước đây mình chưa từng thấy qua người như vậy, lại có thể biết mồn một tên của đối phương là gì, quê quán ở đâu, thân sinh cha mẹ cùng với...nguyên nhân cái chết.

Lồng ngực y quặn đau, Hạ Thường An tưởng là bệnh cũ tái phát, vội vàng với lấy lọ thuốc trên đầu giường, lại đụng phải quỷ ảnh đang ngồi chồm hổm cạnh giường mình.

Hạ Thường An: "...Dọa chết ta rồi."

Quỷ ảnh im lìm không phản ứng, chỉ giương hai con mắt ốc nhồi láo liên đảo quanh người y: "Ngài cần phải đi bệnh viện."

Hạ Thường An bị tức cười: "Đường đường là gia chủ một gia tộc, bản thân còn nuôi không ít quỷ quái, không đốt phù trừ tà giải bệnh lại đi bệnh viện, ngươi không sợ nhưng ta sợ bị người khác cười nhạo nha. Hơn nữa nếu đã chọn làm ngự quỷ sư, tốt nhất đừng liên hệ với thế giới này nhiều quá."

"Bị cười nhạo thì sao, không có thuốc mới chết." Quỷ ảnh không ngại châm biếm, gã lúc còn sống chính là bị bệnh hành hạ tới chết non trên giường, nhắc lại cũng thấy có bóng ma. Hạ Thường An lại không quan tâm gã nói gì, nhấc điện thoại định gọi cho ai đó: "Tìm cho tôi một người, tên là Tùy Ngọc, giới tính nam, tuổi...khoảng hai mươi hai đến hai mươi lăm, tìm làm gì ư?...Anh không cần biết, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ thì có thể góp thêm công đức rồi."

Quỷ ảnh trắng mắt liếc y, chỉ biết vung công đức làm bậy. Không phải mới nói hạn chế liên hệ với cộng đồng sao? Quay mông một cái liền trở mặt.

Hạ Thường An che ngực, Tùy Ngọc, Tùy Ngọc, đó là ai, lại khiến y chật vật như thế.

...

Phòng khám nhỏ nằm ở tít cuối đường, không hề gây chú ý. Bác sĩ nhỏ bê một chậu hoa vào trong nhà, vội vàng đóng kín cửa tránh cho tai bay vạ gió.

Mấy ngày nay không ít báo đài đưa tin về vụ việc tang thi cắn người, người bị cắn hoặc chết hoặc hóa thành đồng loại của chúng, làm cho số người thương vong tăng cao, các trạm y tế cùng bệnh viện đều chất kín ca bệnh tương tự. Hiện y học vẫn chưa đưa ra lời giải thích cụ thể, song ai nấy cũng đều đoán ra được thứ bệnh này căn bản không có thuốc chữa.

Rất may an ninh quan đội không tồi, người bị bệnh còn có thể cách ly, cách ly xong liền quan sát xem thế nào. Chỉ là bác sĩ nhỏ đi dạo mấy cái bệnh viện rồi, cũng không thể hiểu được thứ gì đang tác quái.

Cậu ta vội mua thức ăn về nhà, hiện giờ trong phòng khám không chỉ còn một mình cậu ta mà có thêm hai người đàn ông trưởng thành, cậu ta chứa chấp bọn họ bất hợp pháp lại còn làm trái điều luật không đem họ lên cảnh cục báo cáo, nếu để cảnh sát phát hiện chắc phòng khám sẽ bị đóng luôn. Nhưng bác sĩ nhỏ không để ý đến điều đó, bởi vì bọn họ không phải người xấu.

A, cứ nhớ đến Vương Nguyên là thấy rất dễ chịu.

Bác sĩ nhỏ vui vẻ rảo bước, chẳng hề phát hiện con đường về nhà có gì đó khác lạ. Mãi cho đến khi đâm đầu vào ngõ hẻm lần thứ ba, cậu ta mới sững người khựng lại, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đây là chỗ nào thế?

Bác sĩ nhỏ lơ đễnh thành thói, chỉ trong công việc mới có thể tập trung tuyệt đối, kỹ năng sống sót chỉ miễn cưỡng đạt chỉ tiêu sinh hoạt bình thường, mấy chuyện như là lạc đường gì đó, mất khả năng định vị phương hướng hay mù tịt không gian gì đó...hoàn toàn có thể xảy ra đối với cậu ta.

Bác sĩ nhỏ luống cuống lấy di động ra định vị, suy sụp phát hiện điện thoại hết pin từ lâu, đã vậy xung quanh còn không có lấy một người, chẳng biết phải hỏi đường như thế nào.

Trời buổi trưa rất nắng, nhưng cậu ta lại không thấy có gì nóng, bởi vì cậu ta vẫn luôn cảm giác được có thứ kỳ quặc đeo đuổi theo sau lưng mình, không tự giác kéo cổ áo cao lên. Bác sĩ nhỏ quyết định đi ra khỏi con hẻm, thường thì cấu trúc đường phố khá là giống nhau, hẻm này có thể thông với hẻm khác, nếu không biết đường mà đi rất có thể không bao giờ đi ra được. Cậu ta nghĩ như vậy, quyết định ghé vào một quán ăn bên đường, hỏi mượn nhân viên bản đồ thành phố.

Nhưng trong quán không có ai, tiếng nhạc réo rắt vẫn mở đấy, cậu ta lại chẳng trông thấy một người. Bác sĩ nhỏ khó hiểu xôn xao trong lòng, nội tâm thấp thỏm, đi sâu vào quán một chút.

Đột nhiên cậu ta đứng lại.

Bác sĩ nhỏ cứng đờ cả người, cậu ta rốt cuộc đã nhớ được đã qua nghe những tiếng nhạc kia ở đâu, nó còn không phải là âm thanh kèn thổi khi tổ chức đám cưới cho – người – đã – chết sao!!!

Nhiệt độ trong quán vốn đã lành lạnh, lúc này tặng kèm cả nhạc cổ điển đậm chết kinh tủng, thoáng chốc đã làm cho bác sĩ nhỏ run lập cập, sợ hãi đến độ mất hết bình tĩnh, mặt mũi trắng bệch lảo đảo té xuống sàn.

Cạch. Cạch.

Cạch. Cạch. Cạch.

Bác sĩ nhỏ gần như hỏng mất, trong lòng điên cuồng hò hét, tiếng gì đấy? Sờ sờ miệng mình, tuy rằng run nhưng răng không có đánh vào nhau, chẳng qua âm thanh kia rõ ràng là do hàm răng va đập vào nhau mà thành...

Bác sĩ nhỏ không dám xoay người, tưởng tượng cảnh một hàm răng đang bay lơ lửng sau đầu mình, cạch cạch cạch hé ra hợp lại vô cùng khủng bố!

Hết Chương 46