Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 42




Vương Nguyên vừa lên tiếng đã làm cho mọi manh động đều tắt. Không thể không nói câu này rất có hiệu quả, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng kinh ngạc nhìn cậu. Từ vẻ mặt không khẩn trương không căng thẳng của cậu hiển nhiên không nhìn ra thứ gì khác thường, nhưng bàn tay cậu đang nắm chặt cổ tay hắn cho hắn biết, Vương Nguyên đang nói dối.

Phải, Vương Nguyên không biết kẻ đó là ai.

Triết Lan thấy có hy vọng, vừa định truy hỏi, Vương Nguyên lại tiếp: "Nhưng tạm thời tôi không thể tiết lộ cho bất kỳ ai biết."

Mọi người trăm miệng một lời: "Vì sao?!"

"Kẻ nào biết, sẽ là người tiếp theo tử vong."

Mọi người: "..." Cái này...Thật đúng là không thể ép hỏi.

Triết Lan cố gắng quan sát xem Vương Nguyên có lừa họ hay không, cô ta nửa tin nửa ngờ, song cô ta cảm thấy nếu cậu lừa họ cũng không có được lợi ích gì, liền coi cái này như lời tiên tri mà chống đỡ.

"Nhưng cũng không phải không có biện pháp." Vương Nguyên lại một lần nữa gây chú ý, lần này thì không ai dám lơ là cậu, cũng không dám làm phật ý cậu, dù sao không ai muốn mình sẽ là người tiếp theo phải chết, có manh mối điều tra vẫn tốt hơn.

Vương Nguyên ra hiệu cho Vương Tuấn Khải, cậu đã nhờ hắn làm tốt trò ảo thuật kia. Cậu xòe lòng bàn tay ra, không biết từ khi nào trên đó đã vẽ một ký hiệu hình tròn, bên trong ẩn ẩn chứa một ma lực hấp dẫn. Không ít người bị nó thu hút đến gần quan sát, rồi lại sực tỉnh giật mình.

"Đây là thứ gì?" Phong Tuyền tò mò hỏi, rất có ý đồ muốn sờ lòng bàn tay Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải kịp thời chắn lại, mặt không vui nhìn cậu ta.

"Thứ này là một ma thuật, có thể giải đọc ác mộng sâu thẳm trong lòng mỗi người. Từng người chúng ta sẽ làm một thí nghiệm, mỗi người sẽ chạm vào tay tôi, giải đọc ác mộng của chính mình, nếu như có thể thoát khỏi ác mộng thì không phải kẻ mà ác quỷ muốn tìm." Vương Nguyên bình tĩnh lừa bịp, người thông minh có lẽ sẽ nhìn ra sơ hở, nhưng bây giờ ai nấy cũng đều lo sốt vó, trải qua hàng loạt sự kiện quỷ dị, cơ bản đã tin lời Vương Nguyên nói. Cách này giúp bọn họ tự tìm ra kẻ đó chứ không phải Vương Nguyên tiết lộ, vẹn cả đôi đường.

"Kẻ đó nếu là tà ác sao lại sợ ác mộng chứ..." Có người nhỏ giọng thốt ra, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Nguyên, liền thôi.

Có vài người đa nghi chất vấn, cho rằng cậu lừa gạt mình.

"Ngay cả ác quỷ cũng không tìm ra được kẻ đó, cậu tìm được ư? Thứ này lợi hại như vậy?"

"Làm sao để chúng tôi tin cậu? Lỡ đâu cậu là tay sai của ác quỷ thì sao? Ai mà biết cái kí hiệu đó là thật hay giả, có khi cậu lợi dụng việc này để ám hại mọi người!"

"Dù gì nếu tất cả mọi người bị gϊếŧ hết chỉ còn mình cậu sống, cậu cũng sẽ thoát khỏi nơi này thôi!"

"Tôi tin cậu ấy." Triết Lan đột ngột phá vỡ cục diện, đứng về phía Vương Nguyên: "Tôi sẽ là người đầu tiên làm thí nghiệm."

Nói xong không đợi mọi người kịp nghẹn lời, đã chủ động đập tay vào bàn tay Vương Nguyên. Triết Lan nhắm mắt, rất nhanh đổ mồ hôi lạnh, cắn răng như đang kìm nén sợ hãi, sau cùng phát ra một tiếng kinh hô nhỏ, tỉnh mộng.

Cô ta như mới vớt từ trong nước ra, trầm trọng mà gật đầu với Vương Nguyên, lui sang một bên.

Có Triết Lan dẫn đầu, vài người đang do dự cũng tiến lên. Bọn họ hoặc khóc hoặc cười, hoặc lá hét ỏm tỏi, hoặc đột nhiên ngất xỉu rồi tỉnh lại, trải qua một loạt "ác mộng", cuộc thí nghiệm cơ bản đã hoàn tất.

Phong Tuyền là kẻ cuối cùng, gãi gãi đầu đi đến trước mặt Vương Nguyên: "Tôi thật ra không có ác mộng gì, chỉ là lúc trước ngủ không tốt, thường xuyên mơ thấy mình đang ngủ, nhưng làm sao cũng không tỉnh lại."

Vương Nguyên gật đầu: "Cố gắng phá giải ma chướng, cậu sẽ không còn gặp ác mộng nữa."

Phong Tuyền gật đầu, vừa muốn đưa tay ra vỗ bàn tay Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải bỗng dưng từ phía sau túm lấy cậu ta: "Đợi một chút."

Động tác của hắn khiến toàn trường nổi lên nghi ngờ, có kẻ nhỏ giọng: "Không lẽ Phong Tuyền chính là người cần tìm?"

"Không phải đâu? Cậu ta hiền lành như vậy! Làm sao có thể là..."

"Nhưng Khúc Tử Duy cũng không phải rất hiền lành sao, cậu ấy thế nhưng là người bị thí sát đầu tiên!"

Phong Tuyền méo mặt, hơi hoảng hốt nhìn thấy mấy cái bóng Vương Tuấn Khải chồng lên nhau, cậu ta giật tay về mãi không được, đành co rụt vai hổ thẹn: "Tôi, tôi thích nam đó nha, anh đừng như vậy..."

Vương Tuấn Khải chẳng phản ứng gì kịch liệt, vẻ mặt "anh đây đã sớm biết": "Tôi hiểu, cậu là con gái mà."

Phong Tuyền: "..."

Mọi người: "..."

"Cậu đứng sang một bên đi, tôi biết cậu không phải kẻ đó." Vương Tuấn Khải liếc Phong Tuyền, cảnh cáo rõ ràng: "Nhưng cậu cũng chẳng phải thứ tốt lành gì."

Không hiểu sao sau khi hắn nói ra câu này, Phong Tuyền vậy mà im lặng đứng cạnh Triết Lan, cúi gằm mặt không nói.

Đến lượt Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải dọa giật mình, kéo góc áo hắn, hắn lập tức xoa đầu cậu --- Đêm Khúc Tử Duy chết, Phong Tuyền đến tìm bọn họ nhờ một việc, Vương Tuấn Khải từ chối vì biết Phong Tuyền có ý đồ gì.

Phong Tuyền là nữ, lại bị xếp chung với một phòng toàn là nam, ngủ không được, muốn tới trao đổi cùng bọn họ chia chỗ ngủ. Về phần vì sao Phong Tuyền không chọn phòng bạn bè quen biết mà chọn người lạ là bởi vì cô ta biết trong nhóm sinh viên kia có một con quỷ đang ẩn náu.

Con quỷ này cũng không phải "kẻ cần tìm, tên nghiệt chủng" trong miệng oan hồn.

Mọi người chưa hết bàng hoàng, thấy Phong Tuyền bị vạch trần cũng không phản bác liền biết chuyện này là thật. Bọn họ học chung với Phong Tuyền bao nhiêu năm lại không phát hiện, Vương Tuấn Khải mới biết được nửa ngày đã tường tận bí mật của người ta. Nhất thời mọi người đề phòng hai anh em kỳ lạ này, cảm thấy mấy trò họ bày ra đều có dính dáng đến ma quỷ.

"Cuộc khảo sát kết thúc, xem ra "kẻ đó" che giấu rất tốt." Vương Nguyên giả vờ cao thâm khó dò, nhếch miệng cười nửa mỉa nửa nhạo: "Chắc hẳn ai cũng đã xác định được mục tiêu mình nghi ngờ rồi."

Bây giờ nói ra một lời nào không hợp cũng có thể bị nghi là ác quỷ.

Con người là động vật quần cư, sợ hãi bị đồng loại bài xích. Nghe đến đây dù không có cũng không dám nói, đại khái sợ bị tách ra khỏi tập thể. Không phải trong phim ma thường diễn, kẻ đi một mình tuyệt đối sắp chết hay sao?

"Chờ đã, anh ta không có làm thí nghiệm!" Cửu Nhi đột ngột chỉ vào Vương Tuấn Khải: "Cậu không được thiên vị anh ta, nếu không chúng tôi sẽ cho rằng anh ta chính là "kẻ đó"!"

"Anh ấy không thể là "kẻ đó" được." Vương Nguyên chậm rãi đáp lời, hai con ngươi trống rỗng như bị bao trùm bởi một tầng sương đen, thẳng tắp nhìn về phía Cửu Nhi: "Bởi vì kẻ đó chính là cô!"

Chẳng biết đúng hay sai, nhưng tất cả sinh viên "xoát" một tiếng đứng cách xa Cửu Nhi, làm cho Vương Tuấn Khải nín lặng hồi lâu mới nói: "Thật ra ma thuật giải đọc ác mộng đều là tào lao."

Không ai phản bác, không ai sửng sốt, có chăng chỉ là hơi khó khăn mà trừng Vương Tuấn Khải một cái, tâm nói – quả nhiên.

Không có thuật giải đọc ác mộng gì cả.

Khi bọn họ chạm tay vào Vương Nguyên, không ai cảm giác được ác mộng gì, ngược lại là bị một luồng ánh mắt vô hình nhìn cho sởn da gà, nhưng không thể không diễn cảnh mình thực sự bị ác mộng quấn thân vì trước đó đã có tiền lệ Triết Lan.

Triết Lan bình tĩnh biểu thị, cô ta cũng không có thấy ác mộng gì.

"Mấu chốt trò thử nghiệm này nằm ở giai đoạn trước." Vương Tuấn Khải tỏ vẻ hắn cũng không ngờ tới mục tiêu bại lộ nhanh như vậy: "Khi Vương Nguyên vừa phổ biến quy tắc, có kẻ từng nói."

"Dù gì nếu tất cả mọi người bị gϊếŧ hết chỉ còn mình cậu sống, cậu cũng sẽ thoát khỏi nơi này thôi!"

Hắn quay người nhìn Cửu Nhi, gằng từng chữ một: "Ai nói cho cô biết thông tin này?"

Cửu Nhi đương trường sững sờ, che lấp dại dột, hừ lạnh: "Còn không phải Lưu Hiểu Nguyệt hay sao? Cô ta nói..."

"Cô ta nói, "mỗi ngày sẽ có một người phải chết đi, cho đến khi kẻ đó được tìm ra". Lưu Hiểu Nguyệt chưa từng đề cập đến chuyện nếu chỉ còn một người sống, người đó sẽ thoát được." Vương Tuấn Khải bắt chéo tay, kết ấn: "Lộ mánh đến nơi còn không mau chịu trói!!!"

Tức thì, một luồng kim quang bắn ra từ hai tay hắn, lao vun vút về phía Cửu Nhi. Cửu Nhi lập tức nhảy lên cao, thò tay từ sau đốt sống cổ lôi ra một khúc xương dài bằng cánh tay người, lao về phía hắn!

Ầm một tiếng, luồng kim quang bị chém thành hai nửa vòng trở về, đám người sôi nổi lui về sau, chỉ có Vương Nguyên vẫn đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Hắn vừa mới nói, mượn công đức của cậu dùng một chút, Vương Nguyên liền cảm giác có thứ gì đó từ trong người mình thoát ra, sau đó là hai bên đánh nhau. Cậu không hiểu lắm, công đức có thể mang ra đánh được sao? Nhưng không đầy mười giây sau, ai nấy đều kinh ngạc nhìn kim quang như thiên ti vạn lũ mọc ra từ sau lưng Vương Nguyên, tựa một đôi cánh khổng lồ đồng loạt phóng về phía Cửu Nhi!

Cửu Nhi không tránh kịp, bị kim quang trói thành bánh chưng. Vương Tuấn Khải vung tay ném mấy lá bùa lên không trung, hình thành một chiếc lồng giam cứng cáp.

"Phá!" Cửu Nhi quát to, bứt kim quang thoát thân, chẳng qua vừa vọt ra ngoài, lại bị kim quang đuổi theo, phía trước thình lình nhiều ra một bàn tay khổng lồ - đúng là thứ đã bắt Khúc Tử Duy đi. Cửu Nhi hoảng hốt không phản ứng, bị bàn tay khổng lồ nắm giữ, mà người mẹ gay gắt vị ngâm xác kia cũng từ từ mò ra, không biết khi nào đã nắm lấy cổ Cửu Nhi.

Bà ta phát ra tiếng cười cổ quái, dùng sức bóp cổ cô ta, may mắn Vương Tuấn Khải ra tay kịp đoạt cô ta ra khỏi tay người mẹ, tránh cho tội chưa xử người đã vong.

"Cửu Nhi, không, phải gọi là Phong Tuyền mới đúng." Vương Tuấn Khải giúp Vương Nguyên thu kim quang về, nhìn chằm chằm cô gái đã bắt đầu hiện nguyên hình, dung mạo kia, quả thật chính là vẻ ngoài thuộc về Phong Tuyền.

Mà Phong Tuyền bọn họ vẫn nhìn thấy mấy ngày nay lại biến thành một nữ sinh hoàn toàn xa lạ.

"Phong Tuyền, tên thật là Phong Kỷ Tuyền, con trai duy nhất của nhà họ Phong, cũng chính là chủ nông trường đã từng treo cổ tự sát tại nhà kho này. Mẹ họ Trương, gọi Trương Diệu Cơ, chưởng môn đời thứ ba mươi sáu của Trương gia thiên sư, hiện giờ đã mất tích khỏi gia tộc." Vương Tuấn Khải từng bước vạch trần, theo lời hắn nói, Phong Tuyền thật sự cũng dần dần lạnh mặt xuống, không giãy dụa nữa mà im lìm liếc hắn.

"Không phải mất tích, là bị gϊếŧ chết." Phong Tuyền cười lạnh: "Bị ma vật mình gọi ra gϊếŧ chết, đúng là quả báo. Chắc không ít người thầm nghĩ, đứa con này quả là nghiệt chủng? Dám cười nhạo mẹ mình, phỉ báng đấng sinh thành, bất hiếu địa ngục tội không rửa sạch, ngàn năm phơi xác trên bàn chông."

"Người phạm tội bất hiếu đâu chỉ phải chịu tội ngàn năm." Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Hơn nữa cậu không chỉ bất hiếu, cậu còn bất nghĩa bất nhân mất đi tính người."

Hắn chỉ vào người mẹ đang giương nanh múa vuốt ở phía đối diện: "Bà ta bị cậu tẩy hồn, luyện thành quỷ ăn thịt người, vây ở chỗ này ngần ấy năm, đến giờ ngay cả mình là ai cũng quên rồi."

"Nhưng bà ta vẫn nhớ đến vọng tưởng điên rồ của mình!" Phong Tuyền quát lên, cứ mỗi lần nhìn thấy hoa hồng trắng, cậu ta lại không giữ được bình tĩnh: "Bà ta muốn sự trong sạch thuần khiết, bà ta muốn trở về thời thiếu nữ, bà ta không thành công bởi vì bị đàn ông phá hủy giấc mộng chưởng môn, cho nên ai cũng muốn gϊếŧ!!!"

Hết Chương 42