Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 22




Đoàn tàu hỏa tu tu chạy qua con đường nắng nóng, nhiệt khí bốc lên từ mặt đất bị vẩn đục bởi mùi vị hôi tanh nhàn nhạt không biết xuất phát từ đâu. Mặt trời trên đỉnh nhô cao, song trong không khí lại tràn ngập loại cảm giác rờn rợn khó tả, như là sương giá sượt qua da thịt, trườn khắp cơ thể người rồi lưu lại từng vệt nước lạnh ngắt.

Có người đứng bên cửa sổ, thò cái đầu đen sì ngồn ngộn những dòi bọ sâu kiến vào khe cửa. Khe cửa rõ là nhỏ bé, đối phương lại chẳng ngần ngại liều mạng chui vào, đám côn trùng nhung nhúc rơi rớt xuống bệ cửa, béo mập núc ních như được chăn nuôi cẩn thận.

Đôi mắt gã đỏ lòm, trợn trừng khủng bố, lần đầu tiên Vương Nguyên mới biết được mắt người lại to như vậy.

Phải rồi, cậu mù mà, làm sao có thể nhìn thấy gã ta?

Vương Nguyên dụi mắt, cơ thể lâng lâng trôi bồng bềnh như con thuyền mất neo, dạt dào giữa muôn trùng sóng gió, đầu nặng chân nhẹ khó chịu như là đội cả cái giường lên vậy.

Cậu biết mình đang nằm mơ, song giấc mơ này cũng quá giật gân. Một gã sinh vật kì dị xuất hiện tại bên ngoài khoang tàu hỏa, cố gắng lách người vào trong, thân hình gã xù xì với lớp gai nhọn và hệ rễ khổng lồ bao trùm một phần chiều dài đoàn tàu, giống hệt vô số cánh tay bám dính chặt bề mặt sắt thép nóng rực, cố từ những khe hở nhỏ bé chen chúc vào trong. Với một cơ thể phức tạp như vậy theo lẽ thường tuyệt sẽ không có cách nào thành công, nhưng không biết có phải đây là một giấc mơ hay là do cấu tạo tế bào gã sinh vật kia quá mức dị hợm, không đầy vài phút sau gã đã có thể đưa một nửa cơ thể vào khoang tàu.

Người gã như nước thấm vào bông, hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.

Vương Nguyên khiếp sợ lùi lại, chân đạp phải một đoàn đất mềm nhũn như thịt. Cậu giật bắn người né ra xa, vô cùng hoang mang cố tìm cách tỉnh lại.

Đây thực sự là giấc mơ sao?

Cơ thể bỗng dưng run rẩy dữ dội, Vương Nguyên ngơ ngác mà nhìn đoàn tàu hỏa chứa gã sinh vật nọ đi xa, bên chóp mũi vương vấn một mùa hương thơm kì lạ, dần dần khiến đầu óc cậu đặc quánh lại như tương hồ.

Cậu lại ngủ. Ngủ trong chính giấc mơ của mình.

Bên trong phòng ký túc xá, hai người đứng song song với nhau kẹp Vương Nguyên ở giữa. Cậu học sinh nhỏ gục đầu xuống ngủ say, không hề hay biết phòng ký túc xá bị kẻ lạ đột nhập, kẻ lạ này còn không phải người thường. Bọn họ nhanh chóng phi ra khỏi cửa sổ, chân đạp lên đất bằng như có lò xò mà phóng vút lên cao, mất hút tại màn trời tối đen như mực.

Một lúc lâu sao, một con hamster lảo đảo rời khỏi chỗ nấp, khẩn cấp chạy đi tìm ma treo cổ cứu mạng.

...

Vương Tuấn Khải sực tỉnh, trần tàu hỏa vương vấn một lớp bụi làm hắn ngứa mũi, song vẫn kìm lại được mà nuốt ngược vào trong.

Trong khoang tàu không rộng lắm chỉ có mình hắn, ngoài trời đen ngòm không có ánh trăng, không khí trong khoang tàu vừa oi bức vừa nóng hầm hập – có lẽ không bao lâu nữa sẽ có mưa, còn mưa không nhỏ.

Mưa rồi, dấu vết lưu lại sẽ dễ mất lắm.

Hoan thôn ở cách thành thị khá xa, tuy nhiên không biết vì lý do gì mà chặng đường lần này có vẻ dài hơn bình thường. Vương Tuấn Khải nhìn ra cửa sổ mờ đục, xa xa chỉ trông thấy mấy trản đèn leo lét yếu ớt tít tận trên đỉnh núi cao trước mặt, chân mày hơi nhíu lại.

Đốt đèn trường minh vào ban đêm, chỉ có thể là do trong thôn có người vừa chết.

Nghĩ đến việc hợp tác cùng Hạ gia, Vương Tuấn Khải thực sự không thấy thiệt thòi. Hạ gia phúc báo sâu dày, tiền kiếp nhiều đời từng là hộ quốc công thần, làm ăn chung còn có thể cạ được tí may mắn. Có điều Hạ gia đời này lại nuôi quỷ, cũng không biết là phước hay họa. Hắn đánh giá khá cao gia chủ tương lai của Hạ gia – chính là cái kẻ mặc áo cổ cổ chống gậy dài dài lại còn đeo kính đen đen kia – có lẽ là do từ nhỏ đã trải qua không ít tình huống đặc thù gia tộc, nhìn qua rất có phong thái.

Nhưng cũng chỉ là phong thái mà thôi.

Hạ gia không giống nhà hắn, bình thường chú bác anh em cạnh tranh rất khốc liệt. Hạ Thường An cũng là nghé mới sinh, xúc tu chưa dài, tay chân chưa cứng, muốn thâu tóm Hạ gia cũng phải mất khá nhiều công sức. Vương Tuấn Khải hắn không quan tâm ai sẽ lên làm gia chủ, tóm lại đừng động hắn, đừng ngáng chân hắn, có cốt khí làm ăn có uy tín là được.

Lần này Hạ gia ngầm tổ chức một cuộc so tài – gần giống như vòng gửi xe cho những thành viên muốn tranh cử chức gia chủ, Hạ Thường An đã gom góp manh mối đầy đủ, đều chỉ đến một địa phương duy nhất – chính là Hoan thôn Vương gia.

Hồ gia, âm thai, người chết, so tài.

Nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Hiển nhiên, Hạ gia lợi dụng sự kiện này để thử thách ứng cử viên, chưa chắc đã biết trước đáp án cuộc tình nhưng hẳn cũng đoán được tiến triển vụ án như thế nào.

Nếu vậy giờ hắn đi hỏi Hạ gia, có lẽ cũng sẽ thu được vài manh mối ngoài rìa...

Túi đồ không ai đụng của hắn bỗng rục rịch mấy cái, Vương Tuấn Khải hạ mắt, đem thứ bên trong phóng xuất ra ngoài.

"Cậu vẫn cố chấp giữ nguyên dáng vẻ này sao?" Vương Tuấn Khải nhìn hồn binh vác trường đao dài chấm đất – vừa ra khỏi túi liền đứng im lìm trong khoang tàu. Hồn binh dáo dác nhìn quanh một chút, mày nhíu nhíu, ánh mắt rời rạc có chút hoang mang.

Vương Tuấn Khải: "Nói chuyện a, không nói chuyện lại bỏ vào túi."

"Không thích quần áo bây giờ." Hồn binh rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, khàn khàn mà rằng: "Xấu."

"..." Thẩm mỹ người cổ đại hắn trước giờ không hiểu nổi, dù rằng hồi xưa hắn cũng từng khoác qua không ít áo bào chiến giáp thậm chí là áo liệm, nhưng chưa từng cố chấp với hai chữ thời trang. Vương Tuấn Khải rót cho hồn binh chút sinh khí, để y có thể thỏ thẻ tâm sự tuổi hồng với hắn lâu một tí.

Hắn chẳng muốn quỷ hồn mình vừa thu phục bị chứng tự bế trầm cảm gì đó đâu.

"...Có mùi tà ác." Hồn binh nheo mắt, vẻ mặt cảnh giác ngó xung quanh, giọng điệu rất là nghiêm túc: "Lảng vảng ở đây từ nãy giờ."

"..." Trên khoang này bạn là người chết lâu nhất – nhiều oán khí nhất – đó bạn à. Vương Tuấn Khải nhìn không được bộ dáng phòng bị quá đáng của hồn binh, chỉ chỉ khoang tàu Hạ Thường An ngồi: "Đó."

"?"

"Mỹ nữ khỏa thân ở đó."

Những tưởng hồn binh sẽ bất mãn, nào ngờ y vậy mà tiến đến gần cửa ngăn giữa hai khoang, mày nhíu càng chặt: "Quả thế."

Nói rồi có ý muốn đi xuyên qua mà tiêu diệt cái kẻ phát ra mùi tà ác kia.

"..." Vương Tuấn Khải vội túm lại, ai mượn y đi gây sự với người khác, chẳng đáng yêu như Vương Nguyên gì hết!

Hắn phát hiện ý thức trừ gian diệt bạo hành hiệp trượng nghĩa của hồn binh rất cao, dù rằng biết y là một quỷ hồn chết trên chiến trường nhưng bây giờ hắn mới tò mò nguyên nhân tại sao y chết. Theo như hắn phỏng đoán, hồn binh này chết vì bảo hộ chủ tử, xông pha lửa đạn, lấy thân mình làm bia sống đưa chủ tử đến chỗ an toàn, sau đó vì không chịu đựng nổi những vết thương đẫm máu, ngã xuống tắt thở.

"Rất tà ác..." Hồn binh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, giãy giụa muốn đi: "Nếu không mau diệt trừ, sẽ gây dịch bệnh truyền nhiễm."

"Gì?" Vương Tuấn Khải dỏng tai, cũng bị thái độ cương ngạnh của y lay động: "Ngươi gặp qua rồi?"

Hồn binh gật đầu: "Năm đó ta cũng vì dịch bệnh này mà chết."

Đời Ân vương thứ hai mươi tám, Đông Kinh thất thủ, giang sơn Ân vương lui về tuyến phía nam, được bốn gia tộc cường đại chống đỡ mới không bị sụp đổ.

Tạ gia, Đỗ gia, Hứa gia, Hạ gia. Trong đó Tạ Đỗ Hứa là ba gia tộc kinh thương buôn bán, chỉ có Hạ gia dùng máu để trung thành với đất nước, từ lúc khai thiên lập địa đã là một trong những cánh tay đắc lực của đế vương. Hạ gia nhiều đời nhiều kiếp tòng quân, đến đời Hạ Thường An đã thăng tới chức Trấn nam vương canh giữ một cõi.

Vương Tuấn Khải khẽ liếc khoang trước, Hạ Thường An? Là cố ý hay vô tình mà trùng hợp như thế?

"Hạ Thường An là một vị tướng quân thấu tình đạt lí, văn võ tinh thông còn biết chiến thuật đấu tranh sinh tồn, được coi là nhân vật phong vân thuở bấy giờ." Hồn binh thì thào, không che giấu được sự bi thương nhàn nhạt: "Ngài thống lĩnh ba mươi vạn quân lính, nắm trong tay không ít lương thảo, mang theo đội ngũ trùng điệp đi về phía nam, nhận sứ mệnh bảo hộ bách tính sống ở tòa thành đó. Ngài không biết..."

Ngài không biết, tòa thành kia là nơi táng thân của ngài.

"Giữ nước chỉ mới ba năm, đã có không ít người đến hòa thân. Tất cả đều là con cái quan quyền phú quý tại vùng lân cận, thậm chí là nước láng giềng... Hạ Thường An, ngài yêu đất nước của ngài, liền chọn một nữ tử mà ngài cho là phù hợp với bản thân của mình nhất." Hồn binh dừng một chút, có chút phẫn nộ nói: "Ngài không nghĩ rằng nữ tử kia chính là ngọn nguồn của căn bệnh."

Một cô gái bình thường sẽ không thể là mục tiêu của những thứ ôn dịch chết người, chúng kéo đến tòa thành, hoành hành bá đạo chỉ có thể là do...

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Cô ta chiêu mộ ôn dịch?"

"Đúng. Cô ta là kẻ đã mang ôn dịch đến."

Ngày tháng tự do hòa bình kết thúc, thay vào đó là dịch bệnh tràn lan, truyền nhiễm với tốc độ chóng mặt. Chẳng đầy một tháng sau, một nơi từng là phồn hoa lộng lẫy biến thành vùng đất chết chóc với hàng ngàn người bệnh đau đớn quằn quại, trên người nổi lên những vết rạn nứt ghê tởm, máu dần biến thành máu đen và đông lại theo thời gian.

Hồn binh không ngại kéo ra tấm áo giáp đã bị tên chọc thủng lỗ chỗ, lộ ra cánh tay gân guốc rợn người, da thịt nứt nẻ tỳ vết như thể giây tiếp theo sau, "bụp" một cái – nát bấy.

"Bọn ta gọi nó là bì dịch. Người nhiễm bì dịch sẽ đợi đến khi máu đông lại hoàn toàn, cứng ngắc chết đi, không có thuốc chữa, không có biện pháp phòng ngừa, càng không biết con đường dịch bệnh truyền nhiễm."

Quân của Hạ Thường An, vì dịch bệnh mà chết quá nửa, kẻ thù rất nhanh lợi dụng lúc này tập kích đột ngột, hắn và thủ hạ mất nhiều công sức mới lui về được tuyến an toàn, song cũng lại phải đối đầu với gián điệp.

"Gián điệp...Đương nhiên không phải là ta." Hồn binh lạnh lẽo mà cười: "Nhưng không ai tin."

Vào thời đó, gián điệp bị xử lí rất khốc liệt, nhưng Hạ Thường An lại chỉ ban lệnh trục xuất y đi, không một thanh đao nào dám chém xuống đầu y.

Nhưng y vẫn chết.

"Ta chết vì dịch bệnh, cho nên đối với những thứ mang dịch bệnh đến ta rất mẫn cảm." Hồn binh giải thích ngắn gọn, thuyết phục Vương Tuấn Khải: "Ta ra đây cũng là do ngửi thấy nó."

Mà giờ phút này, Vương Tuấn Khải cũng không phủ nhận đáp án này.

Hắn đứng dậy, đôi mắt đen kịt nhìn ra cửa sổ, dường như đã biết được thứ mà hồn binh nói là cái gì.

Phía bên kia khoang tàu, Hạ Thường An đang dựa vào ghế nghỉ ngơi, bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lại, vẫy tay triệu hồi nữ quỷ cách đó không xa.

"Alice."

"Vâng, chủ tử." Alice tuy vẫn là gương mặt lẳng lơ diêm dúa, cánh tay mềm mại đột nhiên biến thành lưỡi dao bén nhọn, đứng chắn trước mặt Hạ Thường An.

Rầm!

Cửa khoang thuyền bị xô đẩy, một gã đàn ông say rượu lảo đảo bước vào, phía sau ông ta, mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi khiến người ta chán ghét.

Trên lưng ông ta thủng một lỗ lớn, gã đàn ông gã vật xuống, men rượu và mùi máu kíƈɦ ŧɦíƈɦ thứ đang ngọ nguậy trong cơ thể ông ta. Cơ thể gã đàn ông co giật kịch liệt, da lưng gồ lên như người có thai, một thứ khô quắt quái dị chậm rãi bò từ cái lỗ bị thủng kia, trên thân còn treo theo nội tạng chảy máu ròng ròng.

Lưỡi dao trên tay Alice phát ra âm thanh ma sát xoèn xoẹt, đối đầu với một cái rễ cây xù xì.

Hết Chương 22