Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 19




Vương Tuấn Khải nghe xong đứa cháu trai nhà mình mè nheo mách lẻo chuyện hàng xóm, không dưng cũng thấy có tí bực mình. Bây giờ tạo ra một cái âm thai dễ quá ha? Tùy tiện túm đại một linh hồn phiêu dạt tống vào một cái thai đang thành hình thì hoàn toàn thành công? Còn dễ hơn hắn học làm người tốt nữa!

Lại còn tìm máu của người phú quý trường thọ để dẫn linh, nghe thế nào cũng là tà thuật bị tổ tông cấm mấy trăm năm trước.

Nhưng mà Vương Tuấn Khải hắn cũng không phải thần thánh phụ, triệu hồi một cái là auto đi trừ tà diệt ma ngay tức khắc. Hắn chống cằm nhìn cháu trai trong khuôn dạng người giấy bô bô lải nhải, rất là phiền táo phất phất tay: "Tua qua đoạn này đi, thế rồi có liên quan gì đến chuyện cha chú mày đi tìm phụ nữ?"

"Dĩ nhiên là có!" Nói đến đây, động tác của người giấy bỗng dưng kịch liệt hơn, cơ hồ là nhảy phóc lên bàn, phẫn nộ quay cuồng: "Cô ta căn bản không hề có thai, còn cấu kết với Hồ gia đòi bọn họ làm cho mình cái thai giả để lừa lão già lú lẫn nhà con..."

"Kiệt thiếu, không nên gọi phụ thân là lão già lú lẫn..."

"...Đằng nào thì cha cũng chẳng nhớ đến việc mình còn một đứa con trai đang bị phạt diện bích." Không lú lẫn thì là gì! Có điều Vương Anh Kiệt chả có tí buồn bã, chỉ oán giận tìm chú nó kể lể: "Chuyện này bị mẹ phát hiện..."

Đến đây thì chú Tuấn Khải của nó rốt cuộc cũng nhấc mí mắt, nghiêm túc dỏng tai.

"Chú cũng biết rồi đó, mẹ từ nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh." Vương Anh Kiệt rầu rĩ nói: "Sau khi nghe xong bà liền đột quỵ tại chỗ...Chú khoan hãy gấp, bác sĩ trong thôn đã đến khám cho bà rồi, nói bà không vấn đề gì, chỉ là thân thể cần phải dưỡng nhiều..."

Vương Tuấn Khải trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: "Có phải cần thuốc khó tìm hay không?"

Vương Anh Kiệt cũng không giấu giếm: "Có một số dược liệu bên ngoài không có bán...Chú cũng biết điều kiện ở chỗ con eo hẹp, hơn nữa hiện giờ cả thôn vì vụ việc của Hồ gia mà cấm túc rất nhiều cửa khẩu, con dù có trốn ra khỏi đây cũng không thoát được thủ vệ thôn."

Vương Anh Kiệt biết Vương Tuấn Khải chịu giúp mình, hồ hởi nêu tên một vài loại thuốc đặc thù. Cũng không phải quá hiếm lạ, chỉ có điều thuốc này cũng giống như loại Vương Nguyên cần dùng, đều là đồ độc quyền của Sinh Tử Đường.

"Mẹ có hỏi đến chú." Sau cùng trước khi đi, Vương Anh Kiệt thở dài: "Bà biết-..."

"Có một số chuyện không cần nói thẳng ra." Vương Tuấn Khải cắt ngang lời cháu trai, đảm bảo mình sẽ đưa đủ số thuốc lên thôn rồi không chờ thêm một giây phút nào nữa mà tống cổ nó ra khỏi nhà.

Sau đó hắn lang thang ngoài đường không mục đích.

Rất nhiều ánh mắt tập trung vào hắn.

Bộ dáng Vương Tuấn Khải không tính là quá mức xuất sắc đến độ khiến người ta ghi tạc chẳng quên, nhưng lại thuộc kiểu tuấn mỹ khó tìm, đếm trên đầu ngón tay cũng không có mấy người sở hữu, bình thường hắn ra ngoài đều là có công vụ trong người nên di chuyển sấm rền gió cuốn, bây giờ nhàn hạ thong thả thành ra có vài phần gần gũi với cuộc sống, bốc mùi thanh niên lêu lổng ăn chơi vô dụng hại đời.

Thực ra tính theo niên kỉ đời này, Vương Tuấn Khải chỉ mới hai mươi ba tuổi, lớn hơn Vương Nguyên không bao nhiêu, vì thế cái mùi kia lại càng huân xa, người bốn phương tám hướng đều ngửi thấy.

Vương Tuấn Khải hiếm khi nghiêm túc mà đứng trước một cửa hàng KFC, lần trước hắn bước vào kiểu cửa hàng này là lúc còn du lịch ở nước ngoài, lúc đó loạt cửa hàng này chỉ mới mở mà thôi, không chuyên nghiệp như lúc này. Chẳng qua...bao nhiêu năm rồi mùi vị cũng chẳng khác biệt.

Nếu con người cũng là như thế, hắn đỡ mệt biết bao nhiêu.

"Tuôi nói cậu nghe này, tộc hamster bọn tuôi không thích ăn nhiều dầu mỡ, còn không ăn được cay..."

"Nhưng mà nể tình cậu, tuôi sẽ ăn để cậu vui lòng!"

"..."

Vương Tuấn Khải dường như đã nghe thấy tâm tính mình kêu gọi: "..."

Hắn quay phắt về phía cửa sổ trong góc tiệm ăn KFC, không ngoài dự đoán trông thấy con chuột lang không biết trời cao đất dày kia đang ngồi ăn chực đồ ăn của Vương Nguyên!

Bảo Ca chưa từng thử qua món này, lần đầu ăn phải liền có cảm tưởng mỹ vị nhân gian chỉ đến thế là cùng, mồm ngậm một miếng to, hăng say cảm khái. Đúng là làm người thật tốt nha! Nhưng mà làm chuột cũng tốt lắm, bằng cái đùi gà này, có thể ăn đến mấy ngày! Còn có thể đem về giấu đi!

"Này."

Bảo Ca ăn quá hăng không hề chú ý đến người xấu đang đến gần, vì vậy cùng lúc khi cậu ta phát hiện mình đang ở trong tình trạng báo động thì cũng bị Vương Tuấn Khải ném ra khỏi tiệm ăn.

"Đi đâu vậy?" Hắn chẳng hề ngại ngần ánh mắt bất thiện của người xung quanh khi thấy hắn túm cổ cậu bé đáng yêu vứt ra khỏi quán, chỉ chú ý đến Vương Nguyên ngồi ngẩn ngơ ở ghế đối diện. Nhìn đến số lượng đĩa ăn chồng thành một gang tay trên bàn, sắc mặt Vương Tuấn Khải không tốt lắm, dẹp lương tâm đi rồi quăng cho Bảo Ca một cái kết giới làm cậu ta gấp đến độ xoay vòng vẫn không thể chạy.

"...Đi mua đồ." Vương Nguyên ngại ngùng nói: "Mua cho anh."

"Có luôn?"

Vương Nguyên gật gật đầu, dù không thể trông thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Vương Tuấn Khải, cậu vẫn rất hài lòng mà ôm một con gấu bông to bự đặt lên bàn...

Đáp lễ bằng một con gấu bông, đây là trường hợp đầu tiên Vương Tuấn Khải gặp...

"Không biết anh thích cái gì, cho nên...Mua thứ tôi thích." Vương Nguyên ngập ngừng, cười xấu hổ: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."

"Đều là chuyện nên làm." Vương Tuấn Khải cũng chẳng khách khí, chọt chọt con gấu mấy cái: "Chắc hẳn là con chuột kia bày vẽ cho cậu hả?"

"...Ừm." Bởi vì cậu thực sự rất mù mờ mấy vụ tặng quà này nọ. Vương Nguyên từ nhỏ đến lớn chỉ có Đại Hỷ ở bên cạnh bầu bạn, bạn bè rất ít, bạn thân càng không có, quà sinh nhật lễ lộc gì đó đối với cậu rất xa lạ, huống hồ cậu cũng không có nhiều tiền để chi tiêu cho quà cáp, đành...chọn cách đơn giản mà thô bạo nhất.

Tâm tư đơn thuần thành thật, dễ khiến kẻ đã gặp qua không ít người gian tà dối trà cảm thấy hứng thú.

Dĩ nhiên, sự hứng thú lúc này của Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên chỉ dừng ở mức tán thưởng, đại khái hắn cảm thấy nếu sống cạnh người khác là căng thẳng thì ở cùng Vương Nguyên chính là cảm giác hạnh phúc khi được ngủ nướng cuối tuần.

Bảo Ca không thể bị lu mờ, nỗ lực xoát độ tồn tại bằng cách chít chít không ngừng.

"Cậu làm sao gặp được nó vậy?" Vương Tuấn Khải ghét bỏ nói mấy câu, hắn thực sự không thích con chuột này, năm lần bảy lượt đến làm phiền Vương Nguyên thì thôi, lại còn ăn chực!

"Cậu ta biến thành người, không có chỗ ở nên tôi cho cậu ta trú tạm..." Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải sẽ không tố cáo cậu cho quản lí, huống hồ Bảo Ca thật sự rất đáng thương, qua một đêm hàn huyên tâm sự cậu mới biết ma treo cổ kia lúc nào cũng muốn ép Bảo Ca nhận thiên kiếp, tìm đủ mọi cách để Bảo Ca biến thành người.

Cũng vì muốn tốt cho con chuột đó thôi – Vương Tuấn Khải nhìn nhiều thành quen, gian tình ấy mà, hắn sống đến bây giờ còn chưa thấy qua sao?

Bất quá, ma treo cổ này cũng rất có ý tứ, cố tình hướng Bảo Ca đến tìm Vương Nguyên mà không phải ai khác.

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải không có vẻ gì là buồn bực, chỉ đơn thuần là dè bỉu, tò mò hỏi: "Anh không thích Bảo Ca?"

"Tôi tướng tinh con mèo." Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn cậu, hắn quả thật là tướng tinh mèo, mèo to xác có chữ Vương trên đầu ấy.

Vương Nguyên tuy không hiểu lắm về việc tướng tinh này nọ nhưng cũng hùa theo mà nói: "Vậy tôi là con gì?"

"Cậu đoán?"

"...Chắc chắn không phải mèo."

Vương Tuấn Khải bật cười, lần nào ở gần Vương Nguyên hắn cũng thấy rất thoải mái, cục nghẹn Vương Anh Kiệt mang cho hắn cũng bị tan gần hết, đột nhiên cảm thấy hai mươi năm mệt mỏi cũng không nặng nề đến vậy.

Trên người Vương Nguyên quả nhiên có bùa mê thuốc lú mà.

Bảo Ca sau đó rốt cuộc cũng được thả ra, có điều chẳng dám đến gần Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải.

"Lúc trước là mùi hồ ly, bây giờ là mùi người xấu...Ô ô Vương Nguyên, tại sao cậu giao du với nhiều thứ khó ngửi qua vậy..."

"Còn nói nữa cắt mũi mi." Vương Tuấn Khải áp dụng phương pháp roi vọt là thượng sách, song hắn dứt lời, liền quay trở lại: "Mi nói cái gì? Mùi hồ ly?"

Bảo Ca uất ức hoa tay múa chân, bày tỏ sự bất lực người câm.

Vương Tuấn Khải dùng uy hiếp giữa khắc tinh cho phép cậu ta nói, đầu đuôi câu chuyện liền lộ ra. Vương Nguyên cũng không ngại kể cho hắn nghe việc mình đụng phải hai bà cháu kỳ quái ở Sinh Tử Đường, tuy rằng không muốn tin bọn họ là hồ ly lắm nhưng không chỉ Bảo Ca mà Tạ Lưu Quang cũng nghi ngờ.

"Bọn họ có hỏi ngày sinh tháng đẻ của cậu không?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, tám phần mười chắc chắn hai bà cháu đó là hồ ly rồi, chẳng qua không biết có phải người Hồ gia hay không?

"Không có, chỉ nói chuyện bình thường." Vương Nguyên cẩn thận nhớ lại: "Đúng rồi, bọn họ không biết đường đến Sinh Tử Đường, chủ động đến nhờ tôi dắt đi, còn bảo nhất định tôi sẽ biết..."

Sau đó đúng là Vương Nguyên mang họ đến điểm đích thật.

Trên đời này, loại người nào không thể tìm đường đến Sinh Tử Đường?

"Người sắp chết." Vương Tuấn Khải thấp giọng lẩm bẩm, Sinh Tử Đường đâu phải tự nhiên lại được đặt tên như vậy. Tạ gia đời đời hành y tại Sinh Tử Đường, cũng bởi là do một lệnh cấm không thể dời đi cũng không thể đổi tên hiệu thuốc. Bởi lẽ kẻ ngày xưa xây dựng Sinh Tử Đường có mục đích tất, mảnh đất dưới chân hiệu thuốc cũng chẳng phải tùy tiện loạn chọn.

Dù thế gian này có thay quân đổi chủ, phong thủy tại nơi đó cũng vẫn trước sau như một.

"Chúng ta đến Sinh Tử Đường một chuyến." Vương Tuấn Khải đứng dậy, chụp Bảo Ca ép cậu ta biến thành hamster rồi nhét vào túi áo Vương Nguyên, hắn vốn định kéo Vương Nguyên đi, nhưng nghĩ đến mình nguyên bản là đi bộ, không có cách nào chở theo một người, còn cả con gấu bông to bằng nửa hắn...

"Chúng ta có thể thuê taxi..." Vương Nguyên đề nghị.

"Không được, với thân phận của tôi, ngồi taxi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Nếu là người bình thường không quen thân với Vương Tuấn Khải, ắt sẽ nghĩ hắn ba hoa chích chòe, nhà giàu làm điều phách lối coi thường nhân dân. Nhưng Vương Nguyên cùng hắn trải qua không ít chuyện, cũng hiểu được phần nào ý nghĩa lời hắn.

Có lẽ Vương Tuấn Khải cũng giống như cậu, có một thể chất hấp dẫn những thứ không sạch sẽ.

Sinh Tử Đường vốn cách nơi này không gần, nhưng Vương Tuấn Khải lại như Dr.Strange phá hủy lát cắt không gian, lặng lẽ mở ra một con đường nhỏ ở cuối hẻm, đầu ra bên kia chính là cửa lớn của Sinh Tử Đường.

Giờ phút này, ngoài cửa lớn im ắng lạ thường.

Vương Tuấn Khải bước ra trước, song chỉ vừa chạm đến bệ cửa hắn liền rụt chân lại, ngay khi hắn vừa mới hành động, một loạt tên vèo vèo vèo phóng đến vị trí hắn đặt chân ban nãy, trên đầu mũi tên ánh lên màu đỏ tươi nhức mắt, đuôi tên còn bị tước mất một nửa.

Nơi này xảy ra chuyện.

Hết Chương 19