*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở thế giới này có rất nhiều bí mật.
Trong bí mật nhỏ lại có bí mật to.
Thường nói người chết vì sân si, mèo chết vì hiếu kỳ, trong thế giới mà nhân tình thế thái chỉ được cân bằng đồng tiền này, sống và chết chỉ cách nhau một nốt nhạc. Con người nhân tính eo hẹp, lòng dạ khúc chiết, luồn lách giữa sự cộng sinh trong quần thể xã hội vẫn còn bại lộ bao nhiêu là kẽ hở hạn chế. Chỉ là loài người rất thống nhất ở một điểm: dù cho có là người giàu sang phú quý hay là kẻ cơ cực bần cùng thì cũng đều mưu toan cả một đời để phục vụ sinh tử luân hồi.
...
..
.
"Ai..."
Dưới thời tiết giòn giã vị cay nồng của nắng vàng, Đại Hỷ phe phẩy cái đuôi to, đau đớn dùng hai bàn chân ôm lấy cái mặt đầy lông, than ngắn thở dài. Biểu cảm chua xót nghẹn trối như đứa thắt cổ giữa chừng mới biết mình chết lâu rồi của nó bị mỡ trên mặt che gần hết, hiệu ứng chẳng ra gì, ngược lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh gây cười của phàm nhân.
Đáng tiếc xung quanh không ai cười, ngược lại dường như còn mơ hồ văng vẳng âm thanh gào rít bén nhọn, khiến cho không gian vốn chẳng mấy ấm áp tự dưng lại sinh ra vài phần âm trầm.
Đại Hỷ quẹt má một cái, quất đuôi cọ dây kéo chui ra ngoài ba lô, trèo lên đầu vai kẻ đang đưa mình đi khắp thế gian, thấm thía được chút cảm giác của phi tần bị thất sủng. Đại Hỷ thân hình béo mập, cẳng chân tròn lẳng như đòn giò, từ xa trông như cục than hầm bị lỗi, chẳng hề có tí gì liên quan đến việc sẽ bắt chuột. Mà Đại Hỷ hiển nhiên cũng sẽ không bắt chuột, cứ việc nó có thể nói rành mạch tiếng người rồi còn bị ép học mớ lý thuyết bốc mùi âm mưu giáo dục có kích cỡ tương đồng như tảng mỡ trên người nó là đủ biết, con mèo này sinh ra không phải là để trưng dụng cho hoạt động công ích.
Mèo ta ú nù nặng trịch, lại chẳng hề ý thức được trọng lượng quá khổ của mình, chỉ lắng tai nghiêng đầu, trông bộ dạng có vẻ rất được việc. Chỉ tiếc người đang cho nó mượn vai gửi thân vẫn một mực đi về phía trước, mắt nhìn thẳng, không hề nao núng vì bất kỳ cái gì.
"A a a!!"
Giữa không gian tĩnh mịch như nước, tiếng thét chói lói tựa máy phát nhạc vấp đĩa đúng đoạn cao trào không ngừng vang lên, nếu nói trước kia chỉ có vài âm tiết đứt quãng, thì bây giờ chính là liên khúc không đường ra.
"A a a a a a!!"
Tiếng hét ngày càng gần, gần sát bên tai, không phải là do chủ nhân của tiếng hét di chuyển đến gần bọn họ, mà là bọn họ đi tới gần nó. Đại Hỷ không an lòng vung vẩy đuôi, lông trên người rốt cuộc có tác dụng mà dựng lên thẳng đứng. Một bàn tay đè lại cái đầu đang xoay xoay của nó, kéo Đại Hỷ xuống ôm trong tay, đi ngang qua con hẻm vắng.
Rõ ràng là ban ngày, rõ ràng mặt trời đã tới đầu ngọn cây, nhưng trong không khí cứ vấn vít một mùi hương lành lạnh kỳ lạ, tuy là không khiến khứu giác nhạy cảm của Đại Hỷ nhưng lại khiến nó không cách nào bình tĩnh. Đại Hỷ được ôm vào lòng, ngẩng mặt nhìn cái cằm trơn bóng của cậu học sinh trẻ trung, mắt mèo thận trọng nhìn qua khe hở giữa tay và áo thiếu niên, trông thấy cảnh tượng bên trong con hẻm.
Đó là một cô gái, không phải quá xinh đẹp nhưng lại vô cùng cuốn hút, ngoại hình và tỷ lệ hình thể cân xứng có thể khiến người ta ngưỡng mộ, rồi nhịn không được muốn bắt chuyện làm quen. Nhưng cô gái này không đi một mình mà phía sau còn có ba gã đàn ông cao lớn, hung thần sát án bẻ khớp hàm cô gái, ép cô ta phải làm theo lời chúng.
"..."
Đại Hỷ dùng vuốt mèo che mắt, yên lặng lùi về.
Trong con hẻm phát ra những âm thanh không rõ nghĩa, ái muội là thế, ghê tởm là thế, cậu học sinh trước mắt vẫn chẳng mảy may chú ý, chỉ ôm mèo đi ngang, chẳng hề liếc mắt.
Có người đã từng nói, nhân loại là sinh vật lạnh lùng.
Vương Nguyên muốn ngửa đầu xem nắng nóng đến mức nào, ngón tay khẽ chạm mặt đồng hồ, cho dù cậu không nhìn, cũng biết kim giây không hề nhúc nhích.
Từ lúc bước vào con phố này, đồng hồ của cậu đã dừng ở vạch mười giờ sáng, thức ăn mua đặt trong ba lô cũng không nguội đi chút nào. Vương Nguyên biết cậu đã đi gần hai giờ, trong tình huống như thế thức ăn không lạnh thì cũng bốc hết hơi nóng, bụng cậu đói rất lâu, cậu còn nghĩ phải tìm chỗ ăn hết.
Nhưng chỉ dừng chân một chút, bên tai lại nghe thấy tiếng hét kia.
Vương Nguyên là người bình thường. Người bình thường ngoài việc không chịu được đói khát, còn sợ hãi cô đơn.
Nơi này không có ai --- Vương Nguyên nghĩ thầm, vô thức vuốt ve lỗ tai Đại Hỷ, một con phố lớn như vậy lại không hề có một bóng người nào ngoại trừ bốn vị đang lăn lộn trong hẻm kia, thì còn là con phố không?
Rốt cuộc dừng lại ở một cửa hàng tạp hoá, Vương Nguyên ngồi xuống ghế, chậm rãi uống nước. Đại Hỷ sáng nay đã ăn một con cá lớn, lại có mỡ cứu giá, không hề bị mấy cái nhu cầu phàm trần ảnh hưởng. Bất quá mèo này xoay xoay trên bàn một chốc liền bị mấy cái tua rua trong cửa hàng hấp dẫn, nhoáng cái đã chạy theo tua rua.
Trong cửa tiệm không có người.
Vương Nguyên đóng nắp chai nước, bất động ngồi đó, tiếng sàn sạt từ nền nhà vọng đến không gần không xa, lại như là sau lưng. Không chỉ có thế, tiếng nước tí tách nhỏ giọt trên gạch men cũng vang vọng lạ thường, kèm theo một cỗ mùi ẩm mốc hôi hám, như mực loang ra trong nước, phảng phất bao trùm cả hô hấp. Vương Nguyên im lặng cầm chai nước, nghiêng đầu về hướng Đại Hỷ chạy mất, đôi mắt đen kịt giống như bị đóng băng mà không chớp lấy một lần.
Rầm.
Kệ hàng trong tiệm tạp hoá ngã xuống, đồ vật lịch bịch leng keng rơi vung vãi trên sàn, hơi thở nặng nề như bị thứ gì đó va chạm mà ngừng một chút, rồi dồn dập hẳn lên, thổi hơi lạnh tàn khốc đến ống quần thiếu niên.
Rầm. Rầm. Rầm.
"Đại Hỷ!!"
Vương Nguyên kêu lớn, đồng thời sinh vật đang tiến đến gần cậu cũng rống lên, mùi hôi thối xộc vào khứu giác khiến người ta chết ngạt nháy mắt bành trướng, giống như cá gặp nước bùng nổ lên cao, lấp đầy không gian.
Một bóng đen đùng đùng đạp lên kệ hàng mà chạy, nhảy bổ lên phía trước Vương Nguyên, nhe nanh múa vuốt "ngáo ngáo ngáo" không ngừng. Chẳng biết là ngôn ngữ không thông, hai bên khác giống hay là mỡ mèo chẳng có uy lực mà sinh vật kia chả hề nao núng, phát ra âm thanh ken két ghê người.
"Mày nhìn thấy...Vì sao không cứu tao, vì sao mày không cứu tao..."
Oán khí ngợp trời, ma chướng mù mịt, sinh vật mang theo khí vị buồn nôn này hiện nguyên hình là một nửa thân người dính máu đen be bét, hai tay dập nát chống xuống sàn nhà thế mà làm nứt cả gạch. Nó khóc lóc tức tưởi, trong miệng tràn ra bùn đất dơ bẩn, không ngừng thì thào thốt ra oán niệm trước khi chết, gương mặt máu thịt mơ hồ hiện lên vẻ đau đớn khắc sâu, giống như người trước mắt là kẻ thù truyền kiếp. Âm thanh kia lạnh lẽo tận xương cốt, và quen thuộc gần gang tấc --- Thứ này, chính là cô gái bị cưỡиɠ ɠiαи trong con hẻm kia.
Liên tục lặp lại tình cảnh trước khi chết, bởi tại oán khí quá dày. Cô ta chết không nhắm mắt, chết chẳng minh bạch, chết trong tủi hờn nhục nhã và giận dữ xấu hổ, hình thái biến thành dạng này cũng không có gì khó hiểu. Nhưng cô ta không chỉ căm hận lũ hung thủ gϊếŧ người gian xác, còn căm hận kẻ qua đường lạnh lùng không cứu cô ta ra, vì thế cô ta bám theo Vương Nguyên suốt một đường, lúc này nhảy xổ ra đòi nợ.
Vương Nguyên nhíu mày, cậu lại không nợ cô ta.
Một người vừa chết mà lại hoá thành ác quỷ nhanh như vậy là không có khả năng, cô gái này hẳn đã chết rất lâu rồi. Tuy nhiên do thời gian làm quỷ quá lâu, cô ta gần như quên mất khái niệm thời gian, cho rằng bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh mình bị hại cũng là đối tượng cần ăn thịt.
Cẩn thận ngẫm lại, mùi tanh tưởi thoang thoảng trong không khí, còn không phải là toả ra từ những thi thể bị cô ta ăn hay sao?
"Tao đã chết rồi, sao mày lại còn sống? Tại sao người chết không phải là mày...? Mệnh của mày ngắn như vậy...sao mày còn chưa chết?"
Bà cô này vừa xuất hiện đã bắn liên tục "ngàn vạn câu hỏi vì sao", nghe mà phát mệt. Tuy rằng Vương Nguyên có thể thông cảm cho việc nữ quỷ không được giao tiếp trong thời gian dài làm ảnh hưởng tiến trình hoạt động của não, nhưng ít ra cơ bản cũng phải có phép lịch sự, nào giờ có ai gặp nhau hai lần mà cứ cắm đầu vào hỏi tại sao tại sao tại sao?
Mắt thấy cô ta sắp bò đến nơi, Vương Nguyên túm Đại Hỷ, xô đổ cửa tiệm tạp hoá mà chạy.
Cậu vừa đâm ra liền va phải thứ gì đó, cái kia quá cứng, hại cậu bật ngược ra sau, thiếu chút nữa ngã nhào.
"Cẩn thận!!!"
Đối phương nhanh tay lẹ mắt túm được Vương Nguyên kéo trở về, mèo Đại Hỷ không kịp phản ứng, bị kẹp giữa hai người như lát thịt ba rọi nửa chín nửa sống của bánh hambuger, xương già ê ẩm kêu rên, chỉ phải lách ra mà nhảy xuống.
Nó nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện nào đó, tràn ngập ai oán.
"Chà chà, mấy người trẻ bây giờ chỉ cần tí pháp lực đã cậy thế lên mặt, tưởng thế giới này chỉ rặt dòng đầu lừa đá giống mình chắc? Giăng kết giới lại chẳng để ý đến người bình thường, cứ thế đem người ta nhốt vào, lỡ phạm sát giới thì biết làm sao?" Người đàn ông nọ hiển nhiên cũng vừa nhìn thấy cảnh tượng trong cửa hàng tạp hoá, giương mắt láo liên đánh giá tạo hình kinh hoàng của nữ quỷ, phun châu nhả ngọc đều là đạo lí cứng cỏi, nếu không nhìn mặt hắn thì đúng là có vài phần tiên nhân thoát tục. Chẳng qua sau khi hắn túm được Vương Nguyên cũng không buông, cũng học theo nữ quỷ nhìn cậu bằng ánh mắt hiếu kỳ, nhướng mày cợt nhả: "Vì sao cậu không cứu cô ta?"
Vương Nguyên: "...Nhìn không thấy."
Nhìn không thấy liền không cứu? Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt mấy cái.
"Người "bình thường" đều có màu đỏ...Thứ kia không có màu sắc gì." Cậu ngẩng đầu, tuy là gương mặt chuyển hướng về đúng phía Vương Tuấn Khải, đôi mắt đen sẫm lại không hề phản chiếu bóng dáng hắn. Màu đen đậm lan tràn ra con người, mạnh mẽ vây khốn ánh sáng bên trong, làm cho đôi mắt không mấy ôn hoà toát ra vài phần lạnh lẽo: "Hoà với sắc đen, dường như trong suốt."
Cho nên cậu nhìn không thấy.
Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu, chỉ thấy bụng dạ sóng cuộn biển gầm.
Hắn có thể thề độc, hắn tuyệt đối không phải muốn ăn hiếp người khuyết tật!
Đôi mắt của cậu nhóc này rất xinh đẹp, không phải kiểu vừa nhìn đã say nhưng cũng chẳng kém bị thôi miên là bao. Đương nhiên nếu nó phản chiếu được khuôn mặt đẹp trai của hắn nữa thì càng hay, chỉ tiếc thế đạo trêu người, ban tặng cho cậu nhóc một đôi mắt hấp dẫn như thế, lại tước đoạt ánh sáng bên trong.
Và dĩ nhiên, hừm, cái gọi là hấp dẫn quả thực được diễn đạt đúng theo nghĩa đen. Vương Tuấn Khải tuy vừa mới nhảy vào cái kết giới này nhưng kinh nghiệm gần trăm năm lập kết giới của hắn có thừa. Kết giới này chỉ vây vật chết, vô tình nhốt phải một cậu nhóc thì thôi, sao những cái "vật chết" ấy cứ liên tục theo gót chân cậu ta, nhũng nhiễu làm phiền cậu ta?
"Tạm thời đừng nhìn cái gì cả."
"Hả?"
Trên mắt cảm giác được một bàn tay ấm áp che phủ lại, Vương Nguyên theo bản năng hất tay Vương Tuấn Khải ra, nhưng cậu chỉ mới vừa chạm đến mu bàn tay hắn liền dừng lại, do dự một chút rồi bỏ xuống. Vương Tuấn Khải chẳng để ý đến động tác trúc trắc của cậu, nhìn chằm chằm oán quỷ đang cào cửa kính, cũng không đả động gì đến cô ta mà chỉ kéo Vương Nguyên đi.
Hắn lẩm bẩm: "Thì ra quỷ không biết dùng cửa xoay (*).
Vương Nguyên: "..."
Cô gái này ắt hẳn đã chết cách đây rất lâu, cửa xoay không biết dùng là phải.
"Đại Hỷ..."
"Đây lão tổ tông, úi da! Con mèo thành tinh!" Vương Tuấn Khải hảo tâm tốt bụng nắm đuôi mèo cầm lên, bị cào hai phát, giận mà không nói nên lời lườm lườm mèo béo: "Chrolesteron quá nhiều, cẩn thận máu có mỡ!"
"..." Đời này Đại Hỷ hận nhất là những kẻ dám nói nó mập!
Mập thì sao! Mập ôm rất tốt! Mũm mĩm đáng yêu còn có thể bán manh!
Đại Hỷ ghi hận trong lòng, vừa thở phì phì chạy theo vừa méo méo chít chít: "Không nghĩ tới thiên sư ngày nay còn tin vào khoa học kỹ thuật!"
"Mi cũng không thể vì là mình mèo mà ghét bỏ cách đi bằng hai chân!"
Đại Hỷ suýt vấp ngã lộn cổ, xác thực lúc trước nó từng đi bằng hai chân, nhưng đó là lúc đầu óc không tỉnh táo được chứ!
Thế nhưng tên thiên sư trẻ măng này có thể tính toán chuẩn xác những chuyện trong quá khứ, thì đúng là không thể coi thường.
Nhưng mèo đây vẫn gai mắt.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Vương Nguyên phá vỡ không khí kỳ quái của hai người một mèo, nâng tay chỉ phía trước: "Đó không phải là hồ nước trong công viên sao?"
Vương Tuấn Khải tán thưởng: "Đúng thế. Cậu không nhìn thấy lại có thể đi đứng vững vàng, còn biết phía trước là hồ nước, ngũ cảm thật sự rất tinh nhạy."
"Vì Đại Hỷ từng tè ở đây."
Vương Tuấn Khải: "..."
Đại Hỷ: "..."
Vương Nguyên bổ sung: "Cách đây một tiếng rồi."
"...Thật ra nó chính là mắt trận, cũng là chỗ duy nhất để chúng ta thoát ra."
Tức là phải nhảy xuống cái hồ Đại Hỷ từng phi tang chứng cứ của quá trình ngũ cốc luân hồi?
"Đi thôi, do dự cũng chẳng có ý nghĩa gì." Vương Tuấn Khải cắn răng nói, trên có người khuyết tật dưới có mèo hư, hắn kéo Vương Nguyên nhảy xuống hồ, liếc mắt thấy chứng sợ nước của dòng họ nhà mèo tái phát, liền hung ác co chân đá Đại Hỷ xuống theo.
Vì thế Vương Nguyên vừa thoát khỏi kết giới, chỉ nghe thấy tiếng mèo béo rít lên cay nghiệt.
Đại Hỷ: A! Tên nhân loại hung tàn kia!
Kết giới biến mất, xung quanh cũng khôi phục tiếng ồn ào. Vương Nguyên đứng giữa đất bằng nghe thấy mùi thức ăn thoang thoảng cùng với tiếng cười nói náo nhiệt từ tứ phương tám hướng đổ về, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.
"Mấy tên nhóc hư đốn chết tiệt, trở về xem ta làm sao dạy dỗ bọn mi..."
Vương Tuấn Khải lẩm bẩm, thả Vương Nguyên ra, cầm ba lô cậu để quên ở tiệm tạp hoá đeo lên lưng cậu, ôn hoà giảng giải: "Có lẽ cậu cũng thấy nhiều hiện tượng khó giải thích rồi, lần này xem như chúng tôi làm phiền cậu, có việc gì cứ đến địa chỉ này nhờ vả, bọn tôi sẽ dùng hết sức giúp đỡ!"
Hắn nhét giấy nhắn ghi một chuỗi số dài vào tay Vương Nguyên, cười hì hì: "Đương nhiên, nếu cậu muốn gặp riêng tôi càng tốt."
Vương Nguyên chỉ kịp cầm lấy hai mảnh giấy, cậu căn bản không nhìn thấy gì, sờ một lúc cũng sờ không ra chữ nổi, chỉ có thể cất vào túi chờ Đại Hỷ đọc giúp.
Chỉ trong khoảnh khắc này, Vương Tuấn Khải biến mất.
Vương Nguyên không cảm giác được khí vị của hắn nữa, nghiêng đầu nhìn quanh. Nơi hắn vừa đứng chỉ còn lại một chiếc lá trơ trọi nằm đó, bọt nước màu vàng lẫn trong sắc diệp lục non mịn khiến cậu ngơ ngẩn.
Hết Chương 1
[Behind the scene]
Vương Tuấn Khải: Đệch mẹ bị dính *** của con mèo kia rồi!!!!!!!!!
(*) Cửa xoay: