Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 48: Phát triển (21)




Cậu khiến cô choáng ngợp, nhìn cô với ánh mắt rực lửa.

Lạc Thiên Dịch cao 1m85, nặng 72 kg, loại cân nặng tiêu chuẩn của một nam giới trưởng thành thực sự có thể đè chết một người. Cổ Kì cảm thấy hơi hụt hơi.

Cổ Kì không khó chịu, chỉ nhìn cậu, tự hỏi cậu muốn làm gì.

Sau mấy ngày không gặp, tính cậu càng to gan hơn, cả người âm tình bất định.

Ngay sau đó cậu bắt đầu không trung thực.

Cổ Kì nhìn thẳng vào cậu, không chống cự, không từ chối, không xúc động, không cảm xúc.

Sau đó cậu bắt đầu hôn lên tai cô, từ tai kéo dài xuống xương hàm rồi giữa cổ trong một phút, sau đó li3m xương quai xanh của cô, nơi làn da có cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp.

Mười phút sau, nụ hôn của cậu đến nơi khó tin, Cổ Kì nhìn lên trần nhà, đầu óc trở nên trống rỗng.

Vài phút sau, cậu ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo, lãnh đạm, không có cảm xúc dâng trào mà cậu mong đợi, cô thật sự không có h@m muốn d*c vọng với cậu.

Lạc Thiên Dịch ngồi dậy với đôi mắt đỏ hoe.

Cậu bị cô bắt nạt thậm tệ.

Cô có thể bỏ đi mà không nói một lời, không quan tâm đ ến cảm xúc và tình cảm của cậu, cô không có cảm giác với những nụ hôn và sự trêu chọc của cậu, cô quá thờ ơ với cậu, cô không có h@m muốn với cậu, không cần cậu chút nào cả......

Khập khiễng bước ra khỏi giường, Lạc Thiên Dịch mặc quần áo vào.

Không để ý đến bàn chân trái bị bong gân, cậu mở cửa tủ bắt đầu nhét quần áo vào cặp sách, nhét hết quần áo còn lại ở chỗ của cô vào ba lô, mỗi động tác đều thô lỗ tràn đầy tức giận, cậu dường như đang dùng cách này để phát ti3t cảm xúc.

Cổ Kì ngồi dậy hỏi: "Làm gì vậy?"

Cậu không lên tiếng, cúi xuống nhặt bộ quần áo cuối cùng, kéo khóa ba lô, quay lại nhìn cô: "Chia tay đi, dù sao chị cũng không yêu em."

Đôi mắt cậu đỏ hoe như sắp rỉ máu.

Cổ Kì trố mắt ra.

"Từ khi chúng ta bắt đầu hẹn hò đến giờ em đối xử với chị không tốt sao? Sau giờ học em sẽ về nấu cơm cho chị, giúp chị dọn dẹp, giặt giũ, phơi quần áo cho chị, lúc chị đang đọc sách em không dám quấy rầy, thà ngồi một góc buồn chán tự tìm việc gì đó để tự làm còn hơn. Nếu chị không ăn cơm đúng giờ, em lập tức đưa cơm tới trước mặt chị, lúc chị không được khỏe, em lo lắng cả đêm không ngủ được. Cổ Kì, em làm nhiều như vậy, chỉ muốn chị quan tâm em nhiều hơn một chút... "

Cậu rất kích động, mọi cảm xúc của cậu bùng nổ vào lúc này.

"Em còn tưởng chị thích em, nhưng bây giờ xem ra cũng không tính là thích." Cậu nhìn cô cười nhạt: "Quên đi..."

Nói xong, cậu xách cặp khập khiễng ra khỏi phòng.

Cổ Kì ngồi trên giường nghe thấy tiếng bước chân của cậu xa dần, nghe thấy tiếng mở cửa yếu ớt, sau đó là tiếng đóng cửa, không khí trong nhà chìm vào im lặng.

Im lặng mười phút, Cổ Kì xuống giường, nhặt quần áo vương vãi bên giường ném lên giường, không mặc gì đi thẳng đến phòng khách, ngồi trên thảm lông trước sô pha, cầm đũa lên ăn cơm, vị giống như đang nhai sáp.

Bên kia.

Khi Lạc Thiên Dịch rời khỏi tiểu khu, cậu rất hối hận, hối hận khi đề xuất chia tay Cổ Kì.

Cậu đứng yên trên một bức tường của tiểu khu với chiếc balo trên tay, đối mặt với bức tường trắng đã được sơn lại trong tuyệt vọng.

Từ thành phố Ô Thủy đến thành phố Giang, tìm mọi cách để tiếp cận cô ở thành phố Giang, khó khăn lắm mới đứng bên cạnh cô với tư cách bạn trai, thế nhưng cậu lại bốc đồng nói những điều đáng lẽ không nên nói.

Lạc Thiên Dịch áp trán vào bức tường trắng, thở một hơi dài khó chịu và đau đớn: "Haizzz ~ khó chịu quá..."

Hai đứa trẻ tay cầm que kem đi qua, nhìn anh trai đang đứng dựa vào tường với ánh mắt tò mò và ngây dại. Hai đứa trẻ bốn tuổi rất thông cảm khi nghe anh ta phát ra âm thanh khó chịu như đau bụng sau khi ăn kem tươi.

Sau một tiếng trầm ngâm trong góc, Lạc Thiên Dịch cầm lấy balo đi đến bên ngoài phòng tiếp tân ngoài cổng tiểu khu, tìm một bậc thang sạch sẽ ngồi xuống.

Chân cậu vẫn còn đau, nhưng tim cậu càng đau hơn.

Cậu biết rõ mình luyến tiếc cô, không muốn chia tay, từ lúc nói chia tay đến giờ đã hai tiếng rồi, cậu đã nghĩ đến việc làm lành, nhưng quay lại tìm cô thế này thực sự không có lòng tự trọng.

Nhưng chị ấy không sai ư? Không phải cậu mất bình tĩnh vô cớ, cô ra đi đột ngột, đến tận bây giờ cũng không có một lời giải thích nào cả, cuộc đời của cậu đều là của cô, nhưng cuộc đời của cô ấy chỉ có bản thân cô ấy mà thôi, cậu chỉ là một chút gia vị trong cuộc sống của cô, để thêm chút hương sắc cho cuộc đời ấy, nếu không có cũng chẳng sao cả.

Đúng vậy, cậu chỉ là gia vị thôi.

"Dỗ dành em một chút sẽ chết sao?"

Về thôi, đợi đến ngày mai.

Nếu cô ấy không chủ động đến tìm cậu thì đợi thêm nữa.

Nếu cô ấy vẫn không chủ động đến tìm cậu, thì...

Vẫn không muốn chia tay.

Cậu không nỡ.

——

Cổ Kì ngủ không ngon cả đêm.

Cô mơ thấy Lạc Thiên Dịch đang hét vào tai mình nhưng lại không nhớ rõ cậu hét gì.

Rời giường uống một ly cà phê đậm đặc, Cổ Kì bật máy tính và bắt đầu làm việc.

Trong mấy ngày rời đi, cô lại có cảm hứng sáng tác. Cô đặt tên cho cuốn sách mới của mình là "Trực giác của Maddy". Cuốn sách này vẫn đang được cấu tứ. Trong quá trình cấu tứ, hầu hết thời gian cô đều ngồi thiền, có đôi lúc đầu óc căng thẳng, đôi khi trong đầu chỉ toàn là nội dung cốt truyện, lại có đôi khi đầu óc lại trở nên trống rỗng, bây giờ cô chỉ cần ghi lại những suy nghĩ của mình tại một thời điểm nhất định, dù cuối cùng nó có được đưa vào sách hay không.

Đến trưa, đói rồi.

Cổ Kì nghĩ đến Lạc Thiên Dịch, cô cầm điện thoại lên xem, đứa em trai nào đó không hề nhắn tin, bỗng nhiên quá mức yên tĩnh làm cô không quen, trước kia ngày nào cậu cũng nhắn tin cho cô.

Lướt xem tin nhắn, Cổ Như Tâm đã gửi cho cô một tin nhắn.

Có lẽ Cổ Như Tâm biết cô không thích mở ứng dụng xã giao vào các ngày trong tuần, cho nên có việc gì thì cứ gửi tin nhắn. Chẳng qua dù là tin nhắn văn bản nhưng có đôi lúc Cổ Kì vẫn bỏ sót, không nhìn thấy.

——Buổi tối đến đây đi. Đã lâu không ăn cơm cùng nhau.

Sau khi trả lời tin nhắn, Cổ Kì gọi đồ ăn ngoài, sau đó tiếp tục sáng tác.

Buổi tối, Cổ Kì lái xe đến biệt thự của Cổ Như Tâm.

Biệt thự tọa lạc tại một nơi yên tĩnh lạ thường trong khu vực trung tâm thành phố, khu biệt thự này có tỷ lệ phủ xanh cao, những con đường rợp bóng cây và thảm thực vật tươi tốt. Ngay cả trong mùa hè nóng bức, nhiệt độ của khu biệt thự giàu có này vẫn sẽ thấp hơn hai độ C so với bên ngoài thành phố.

Cổ Kì từng sống ở đây, sau khi tốt nghiệp trung học thì rời khỏi.

Cô lái xe vào ga ra biệt thự, cô bảo mẫu ở nhà tươi cười chào đón.

Giá trị bản thân Cổ Như Tâm bao nhiêu tỷ thì Cổ Kì không biết, nhưng Cổ Như Tâm lại rất biết hưởng thụ, là người duy nhất trong biệt thự này nhưng đã thuê tới 6 bảo mẫu.

Có dọn dẹp, có nấu ăn, có dọn vườn, có chăm sóc da massage.

Trước kia Cổ Kì sống ở đây thì có ba bảo mẫu và một người lái xe, Cổ Kì chuyển ra ngoài sống một mình nhưng số bảo mẫu ở nhà đã tăng gấp đôi. Thực sự không biết Cổ Như Tâm nghĩ gì.

Cổ Kì ngồi trên ghế sofa trong phòng khách mười phút rồi Cổ Như Tâm mới từ tầng hai của biệt thự bước xuống trong một chiếc váy ngủ lụa màu đỏ tía. Mẹ vừa mới tắm xong, trên đầu vẫn còn đang quấn một chiếc khăn, trên mặt không trang điểm, tình trạng da như thể phụ nữ ngoài ba mươi.

"Tối nay ăn hải sản nhé?"

Cổ Như Tâm đ ến gần, ngay lập tức có một mùi thơm nhẹ của hoa hồng. Nếu dùng một đóa hoa để hình dung thì Cổ Như Tâm chính là hoa hồng, hơn nữa còn là đóa hoa diễm lệ nhất.

"Sao cũng được." Cổ Kì nói một cách bình tĩnh, tiếp tục sử dụng điều khiển TV để chọn phim.

Cổ Như Tâm lấy một gói thuốc trên bàn, rút ra một điếu thuốc lá mảnh dài và hỏi: "Mấy ngày nay con đi đâu vậy?"

Cổ Kì quay lại nhìn mẹ, khá ngạc nhiên.

Trước đây Cổ Như Tâm chưa bao giờ hỏi những câu hỏi này, Cổ Kì không có thói quen nói mọi thứ với mẹ.

"Đừng hiểu lầm, mẹ hỏi thay cu Thiên thôi. Mấy ngày con biến mất ngày nào thằng bé cũng làm phiền mẹ."

"Cậu ấy tới tìm mẹ?"

"Cái đó thì không, chỉ gửi tin nhắn hỏi mẹ xem con đã về chưa, có tin tức gì của con không."

Châm một điếu thuốc, rít một hơi, Cổ Như Tâm cầm iPad trên bàn, mở cửa sổ trò chuyện, thản nhiên nói: "Con tự xem đi."

Cổ Kì cầm iPad xem.

Lạc Thiên Dịch đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Cổ Như Tâm, tổng cộng cả chục tin nhắn, tất cả đều liên quan đến cô.

——Dì ơi, điện thoại của chị vẫn tắt, chị ấy đã về chưa ạ? Chị ấy có liên lạc với dì không?

——Dì ơi, có phải chị gái xảy ra chuyện gì không?

——Dì ơi, đêm qua con đã mơ thấy chị ấy, rơi xuống giếng sâu, giấc mơ chân thật đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Dì có tin tức gì về chị ấy không?

——Chị ấy đã về chưa vậy dì? Đã năm ngày rồi.

——Con rất muốn báo cảnh sát, con lo chị ấy sẽ xảy ra chuyện.

——Chị ấy nói sẽ đến xem trận đấu bóng rổ của con, có vẻ như muốn nuốt lời rồi.

Lạc Thiên Dịch hỏi rất nhiều, Cổ Như Tâm trả lời không ít, giữa những dòng chữ của cậu bé đều lộ ra sự nóng nảy và bất an.

"Cái Kì này, mẹ đã thấy Lạc Chiêu Niên." Cổ Như Tâm đột nhiên nói.

Cổ Kì ngẩng đầu lên nhưng không nói gì.

Cổ Như Tâm mỉm cười, nụ cười có vẻ thê lương: "Người ấy dường như đã thay đổi nhưng lại như không thay đổi. Con biết không, khi chúng ta gặp lại nhau, người ấy đã coi mẹ như một người xa lạ."

"Chú ấy có Dương Vân." Cổ Kì nói.

"Ừm, đúng vậy." Trái tim Cổ Như Tâm như tro tàn, bật cười, "Nhưng đôi khi mẹ vẫn nghĩ đến việc liệu người ấy có nhớ mẹ suốt đời không."

Cổ Kì không trả lời, cô không biết một người có thể có trọng lượng bao nhiêu trong trái tim của một người khác.

Nghĩ đến Lạc Thiên Dịch, cô lại nhìn xuống tin nhắn.

Thật ra cô thích cậu ấy, nếu không cô sẽ không quay về lúc diễn ra trận đấu, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi một cuộc cãi vã.

Hơn nữa...khi cậu nói chuyện với cô, cô có cảm giác cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô.

"Giờ mẹ đã hiểu sự giàu có thực sự của một người không chỉ là tiền bạc, vật chất mà còn phải được bao bọc bởi tình yêu thương, được cần, được tôn trọng, được yêu thương và có thể trả giá vì người kia, đó mới là người thực sự giàu có. "

Cổ Kì lấy một điếu thuốc trên bàn, không muốn nói bất cứ gì.

"Con có yêu thằng bé đó không? Thằng bé đã trao cho con cả trái tim của mình, giống như người ấy trước đây..." Sau một lúc do dự, Cổ Như Tâm không nhắc đến tên nữa.

"Con phải biết rằng lời nói, việc làm, thái độ của con, dù chỉ là ánh mắt đi chăng nữa cũng là tiếng sét ái tình với nó. Có người yêu đến mức chỉ yêu được một lần trong đời."

Cổ Kì: "......"

Cho nên hôm qua cậu mất bình tĩnh là vì cô đã làm gì chọc giận cậu? Cổ Kì cảm thấy hiểu trái tim của một chàng trai còn khó hơn nhiều so với việc viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám.

"Chia tay." Cổ Kì nói.

Sau khi nói xong, Cổ Như Tâm ngạc nhiên, phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.

"Gì?"

"Không có gì."

"Không thể." Cổ Như Tâm dứt khoát nói: "Thằng bé không nỡ đâu bé Kì."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải chia tay thật đâu nhé, mai sẽ làm lành ngay.

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!