Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 73: Nơi luyện hóa




Nhà tù dưới lòng đất Thanh Vân môn, một tia pháp lực bao quanh Tỏa tiên lung tan hết. Bóng tối lạnh lẽo bốn phía, trống trải cô tịch.

Tay Mặc Ngôn nhẹ nhàng vuốt chỗ câu nói cuối cùng con gái để lại trên đất, nghẹn ngào muốn khóc.

"Nếu cha bận việc, cũng không sao cả, con đi ứng phó đại bại hoại, nhất định con sẽ đánh bại lão!"

Trong bóng tối, Thương Minh nhìn người yêu hai viền mắt đỏ ửng ngồi xổm ở bên cạnh, hắn đưa tay nắm chặt tay y, giữa hai người không phải nói gì nhiều, đều biết rõ tâm tư của nhau, đó chính là —— bất luận ra sao, nhất định phải cứu Trọng Khuê trở về!

Thương Minh hóa thành Hắc Long, mang theo Mặc Ngôn bay quanh giữa trời, tìm kiếm dấu vết con gái lưu lại, rất nhanh phát hiện ký hiệu đặc thù.

Đó là ở nham thạch, mặt đất, trên tán cây cối, dùng vuốt rồng vẽ ra một vòng tròn, bên trong vòng tròn còn có một con giun uốn éo như rồng, không khác chữ " Con " Trọng Khuê vẽ trên đất.

Không những vậy, trong vòng tròn còn chỉ phương hướng, để Mặc Ngôn dễ tìm ra phương hướng chính xác.

Mặc Ngôn cùng Thương Minh bay về phía Đông.

Lòng y như lửa đốt, mở giác quan thứ sáu ra, cảm nhận từng tiếng hô gọi, mà những tiếng hô gọi này, vang vọng qua một lát thì dần dần biến mất.

Cuối cùng, thậm chí ngay cả dấu vết con gái lưu lại cũng biến mất, vượt qua phía trước là vùng luyện hóa, đến Vạn Động nham Trọng Khuê nói tới, hay tiếp tục tìm kiếm?

Mặc Ngôn không có nhiều thời gian để do dự, nhảy xuống khỏi lưng Hắc Long, ngự kiếm mà đi, bay một nửa vòng tròn giữa trời.

Đây là một vùng núi lửa kéo dài ngàn dặm, tất cả màu sắc chỉ có màu xám cùng màu đỏ.

Toàn bộ khu vực tràn ngập tro bụi, mặt đất bị nứt ra, có thể nhìn rõ dung nham màu đỏ đang chảy đều, giống như cảnh Địa Ngục.

Bốn phía không một bóng người, xung quanh chỉ có tiếng dung nham chảy động.

Tro bụi phủ kín bầu trời, bao phủ tất cả mọi thứ dưới nó.

"Mây bụi ở đây quá lớn, lại kéo dài ngàn dặm, chúng ta tách ra tìm!" Mặc Ngôn nói, "Ta dám khẳng định, con chỉ gần ngay đây."

Thanh Vân lão tổ nhìn bé gái trước mặt, nắm chắc phần thắng. Lão bắt được Trọng Khuê cũng không vội ăn, mà chỉ muốn biết Nhâm Tiêu Diêu đang ở chỗ nào. Huống chi, vật liệu tốt cỡ này, sao có thể ăn tươi nuốt sống? Phải luyện hóa bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới đạt được công hiệu lớn nhất. Trước đó, phải tra hỏi ra chuyện lão muốn biết.

"Sư huynh của ta đâu!" Thanh Vân lão tổ tóm chặt tóc Trọng Khuê, xách bé lên, hung tợn hỏi.

Trọng Khuê giận dữ trợn mắt nhìn Mộc Từ Hàng, bé đã bị vặn hỏi đầy đủ nửa canh giờ, mới đầu còn nói được một câu "Ta không biết", còn sau đó, thì không nói lời nào nữa, chỉ cố cử động quai hàm, liều mạng nhe răng, làm ra các loại vẻ mặt hung ác.

"Không biết? Ta xem mi có biết không!" Thanh Vân lão tổ đưa tay chộp một cái, quăng mạnh Trọng Khuê xuống đất, tàn nhẫn đá vào người bé.

Bé gái trong tay tuy mạnh miệng hung tợn, nhưng sự thật đã không còn năng lực phản kháng gì hết. Thanh Vân lão tổ không cần phải dùng tiên pháp đối phó đứa nhỏ trên đất. Lão dùng cách nguyên thủy nhất, phát tiết phẫn nộ khó chịu những ngày qua bị giam cầm.

Bộp! Bộp! Bộp!

Mỗi một cước của Thanh Vân lão tổ, đều phát ra tiếng vang to lớn, gây ra ít bụi mù, sau đó lại chuẩn xác đá vào người Trọng Khuê.

"Hắn ở đâu?! Ở chỗ nào!!" Thanh Vân lão tổ gần như rít gào.

Trọng Khuê bị đá trúng không khỏi đau đớn, bé theo bản năng co thân thể vào, cuộn thành một cục, cắn răng chịu đựng dằn vặt.

Bé không biết lúc nào Thanh Vân lão tổ sẽ giết mình, càng thêm không biết lúc nào sẽ bị moi nội đan. Bé chỉ biết là, chỉ cần cố gắng chịu đựng mỗi một phút, thì Nhâm Tiêu Diêu bị bé niêm phong ở trong Khốn tiên trận, sẽ khôi phục pháp lực thêm được một phút.

Bé không sợ chết, chỉ đang... Đau quá...

Từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên cảm thấy đau đớn như vậy. Xương của bé hình như còn bị đá gãy một cái, đau đớn dữ dội làm cho cả người bé co giật.

"Rốt cuộc ở chỗ nào?! Nói ra, để mi thoải mái mà chết!" Thanh Vân lão tổ càng nói càng dữ tợn, mang theo sát ý nồng đậm.

Mà Trọng Khuê chỉ liếc nhìn lão qua lớp tro bụi, dùng sức nhổ một cái vào mặt lão, trong đó pha lẫn huyết dịch.

"Hừ!"

Thanh Vân lão tổ dễ dàng né tránh nước bọt mang theo mùi máu tanh, hành động này của Trọng Khuê càng chọc giận lão thêm, hắn không muốn hỏi nữa, giơ bàn tay lên, cự chưởng vỗ thẳng vào đỉnh đầu Trọng Khuê.

"Ta ở đây!" Thanh Vân lão tổ quay ngoắt đầu lại, nhìn giữa miệng núi luyện hóa khá giống một cái lô đỉnh, đó là giọng của Kiếm Tiên, lão bỏ qua Trọng Khuê, chạy về phía đó.

Chân núi luyện hóa, một người dính tro cả người, bị vây ở trong Khốn tiên trận. Dù cho Nhâm Tiêu Diêu biết rõ bên ngoài đang xảy ra cái gì, dù cho vạn phần hắn cực muốn đi ra ngoài, dùng mạng của mình để đổi cho Trọng Khuê chạy trốn. Nhưng hắn vẫn không làm được.

Năm đó, Hồng Thông Thiên bị nhốt trong Khốn tiên trận, cũng không thể ra ngoài được.

Bây giờ Nhâm Tiêu Diêu cũng thế.

Kể cả hắn dùng hết khí lực bản thân để la lên, vẫn không thể thoát ra khỏi Khốn tiên trận.

Nhưng mà... Thanh Vân lão tổ ngự trị ở lò luyện đan, tay giơ lên cao, không may đã làm ngọc bài Khốn tiên trận vỡ nát tan tành.

Một lớp kết giới Trọng Khuê bố trí cuối cùng, cũng bị đánh nát.

Mộc Từ Hàng giữa trời cười lạnh nhìn sư huynh tinh thần sa sút: "Nhâm Tiêu Diêu, ngươi... Chết đi!"

Còn chưa nói hết, một con Ác Long mang theo Lôi Đình, xuyên qua khói bụi rít gào bay đến, vảy màu tím trên thân Ác Long bị tróc mất không ít, nhưng vẻ dữ tợn không hề xuy giảm, móng vuốt của nó muốn chộp tới Mộc Từ Hàng, nhưng nó không phải đối thủ của Thanh Vân lão tổ tu luyện vạn năm, lại ăn nội đan của các đệ tử Thanh Vân môn.

Phốc! Một vệt ánh sáng màu máu lướt qua, móng vuốt Tử Long bị đánh nứt, máu tươi chảy từ chóp mũi vào trong miệng bé gái, vừa nóng còn hơi mặn.

Là lần đầu tiên bé nếm được mùi vị của máu mình, mùi vị khá tanh, vào đúng lúc kích phát một nửa huyết thống khác bên trong cơ thể của bé.

Chính là "dũng chiến chi huyết" bẩm sinh bị phong bế, càng áp chế thì càng mạnh, càng thương tổn thì càng tàn nhẫn. Máu tanh kích phát dũng khí đang liều mạng vật lộn với nhau trong lòng bé.

Tiếng rống của Ác Long rung động bụi đất khắp trời, bé phát động tấn cồng lần hai nhằm thẳng Thanh Vân lão tổ, dẫn đắt pháp lực cùng thể lực ngưng tụ vào nhau.

Oành! Thân rồng bị bắn trúng, Trọng Khuê lại bị cơn đau tối sầm mắt đến nghẹt thở kéo tới.

Bé có dũng mãnh cỡ nào đi nữa, có dùng mệnh vật lộn với nhau cỡ nào đi nữa, thì vẫn không sánh bằng Thanh Vân lão tổ.

Một tay Mộc Từ Hàng bắt được chân Trọng Khuê, xách bé lên, ném vào lô đỉnh luyện hóa to lớn được tạo thành từ dãy núi.

"Ngày hôm nay, hai người các ngươi đều phải để ta luyện thành tiên đan!" Giọng của Thanh Vân lão tổ âm lãnh, lão vận chuyển pháp lực, thôi thúc toàn bộ dung nham nơi luyện hóa, để nó đun nóng đáy lô đỉnh.

Trọng Khuê ngã vào đáy lô đỉnh, Nhâm Tiêu Diêu lấy phi kiếm ra, kéo Trọng Khuê lên mũi kiếm rồi xoay một vòng, mượn lực ném ra ngoài lô đỉnh: "Chạy mau! Dùng pháp lực cuối cùng của cháu chạy mau!"

Trọng Khuê bị ném đến giữa không trung liếc mắt nhìn đáy lô đỉnh, bé cũng không tính chạy trốn.

Nếu muốn chạy trốn, nếu có sợ hãi, thì lúc đầu đã chạy rồi, hà tất phải đợi đến lúc này?

Bé biết rõ nếu mình rời khỏi, một giây sau, Tiêu Dao thúc thúc sẽ biến thành một viên tiên đan.

Dù bé có bị Thanh Vân lão tổ tra hỏi, bị tróc vảy, cứ việc dù bé có đau đớn, thậm chí có lúc còn sợ hãi, nhưng bé chưa từng nghĩ sẽ ở trong bước ngoặt nguy hiểm bỏ lại đồng bọn chạy trốn một mình.

Thậm chí bé đã nghĩ kỹ, nếu như phụ thân đến giây cuối cùng còn chưa chạy tới đúng lúc, nhất định bé sẽ chặt đứt linh căn, hủy diệt nội đan của mình, dù có chết, cũng không thể để cho Thanh Vân lão tổ chiếm được nửa phần lời. Huống chi, bây giờ chưa phải phút chót.

Trọng Khuê há to miệng, thân thể Tử Long dài ra, bắt đầu tích tụ sức mạnh, co lại thành hình cung chắc nịch.

Sau đó, dây cung vang động, giống như mũi tên được bắn ra, vũ thủy bao phủ cả bầu trời, trào ra khỏi miệng rồng.

Đó là pháp lực dùng cuối cùng của bản lĩnh Long Tộc được cô bé phát huy hết mức có thể.

Nước mưa tầm tã được phun ra từ trong miệng bé, dòng nước như thác đánh thẳng vào lô đỉnh, nước lạnh gặp phải núi lửa âm nóng, khiến cho khói trắng bốc hơi ngập trời.

Lô đỉnh bị tắt, nhưng bé cũng không còn đủ sức mạnh để đào tẩu.

Tử Long giữa trời rơi xuống, ngay cả khí lực để bay cũng không còn. Đã tới lúc, hủy diệt nội đan, linh căn của bé hay sao?

Trọng Khuê duỗi móng vuốt, không chút do dự đập thẳng vào hàm dưới của mình.

Bất ngờ vào lúc này, một đạo kiếm khí màu trắng xuyên qua lớp bụi sương mù dày đặc, thổi bay lớp khói, một tiên nhân bạch y chân đạp mũi kiếm, bay giữa trời ôm chặt lấy Trọng Khuê, bay thẳng về phía chân trời, chạy ra khỏi lô đỉnh, rồi hạ xuống mặt đất.

"Trọng Khuê! Trọng Khuê!!" Mặc Ngôn ôm con gái đang thoi thóp trong lòng, giây phút sắp chết, Trọng Khuê đã lộ ra tướng mạo thật của bé.

Đó là một đứa nhỏ nửa rồng nửa người.

Nửa phần trên là hình người của bé, trên hai cánh tay chi chít vết thương, còn đang rỉ máu, gương mặt nhỏ nhắn bị tro bụi cùng máu làm cho bẩn thỉu, mà hai mắt trước sau vẫn óng ánh. Nháy mắt cũng không chuyển nhìn phụ thân.

Bé đưa tay ra, ôm lấy cổ Mặc Ngôn, nức nở nghẹn ngào. Vào đúng lúc này, Trọng Khuê được cảm thụ cái ôm ấm áp, mới biết rõ chuyện trước đó mình đối mặt, là đáng sợ cỡ nào, mà vết thương trên người bé, là đau cỡ nào.

Bé nắm chặt ống tay áo Mặc Ngôn, núp ở trong lòng phụ thân, từ khi bé sinh ra đến giờ, chưa bao giờ cảm thấy không muốn xa rời phụ thân như lúc này.

Trước đây bé thường nghĩ cảm giác dựa dẫm vào người khác, tầm thường vô cùng.

Mà lúc này, bé cảm thấy cái ôm thật chắc chắn, ấm áp, tin cậy, an toàn.

"Cha" Mũi bé có hơi đỏ, run rẩy gọi cha, nắm chặt tay phụ thân một giây cũng không chịu buông ra. Giống như nếu chỉ hơi buông, sẽ bị Thanh Vân lão tổ bắt được, ném vào trong lò luyện."Cha đã tới rồi... Con sắp không chịu nổi nữa..."

Mặc Ngôn nhìn thân thể con gái chi chít vết thương.

Khắp toàn thân hầu như không có một chỗ da thịt nào hoàn hảo.

Vảy trên thân rồng bị tróc ra từng mảng, máu chảy ra nhìn vào mà giật mình.

Mặc Ngôn nghĩ lại cảnh vừa thấy lúc nãy, Thanh Vân lão tổ xách ngược chân con gái, tróc vảy tra hỏi, thì không khỏi lên cơn giận dữ.

"Cha, đau..." Trọng Khuê cuộn đuôi rồng lại, lúc đang chiến đấu be không cảm giác được đau đớn, nhưng còn giờ, bị phụ thân ôm vào trong ngực, thì cảm thấu đau không nói nổi.

Vừa nãy vì nguy hiểm, bản năng của rồng không cho phép bản thân trong lúc nguy hiểm đau đớn sợ sệt.

Nhưng giờ, đã có phụ thân ôm ấp, rất an toàn rất ấm áp, làm cho Trọng Khuê đau đớn từng trận kéo tới, suýt chút nữa ngất đi.

Mặc Ngôn ôm con gái vào lòng, nức nở nghẹn ngào: "Trọng Khuê đừng sợ, có cha ở đây, ai cũng không bắt nạt con được!"

Trọng Khuê gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Con không sợ, thật sự không sợ!"

Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn bụi mù đầy trời, một bóng người đang đi từng bước về phía mình.

Cái bóng kia từng xuất hiện nhiều lần trong ác mộng, đã từng dằn vặt trăm năm kiếp trước, thậm chí vừa nãy, lão còn ra tay tàn nhẫn với một đứa bé.

Mặc Ngôn lấy trường bào từ trong túi càn khôn ra, bọc con gái lại, rồi để dưới đất.

Sau đó y đứng dậy, đi về phía cái bóng trong sương mù.

Cuối cùng, y đứng lại, nhìn kẻ kia ở phía trước.

Vào đúng lúc này, gió nóng kéo tới, thổi tan bụi mù giữa hai người. Khuôn mặt Thanh Vân lão tổ, chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, dữ tợn xuất hiện ở trước mặt Mặc Ngôn.

Ngày này rốt cuộc đã đến, Mặc Ngôn cùng Thanh Vân lão tổ lẳng lặng đứng đối mặt nhìn nhau.

Trận chiến cuối cùng.