Ngày đó, chúng đệ tử Côn Sơn đều nhìn thấy thanh kiếm sắc bén bay lên từ đỉnh Trảm Long Đài, phát ra ánh sáng vạn trượng bao phủ Côn Sơn.
Bốn con Huyền Vũ chống đỡ Côn Sơn cũng cảm nhận được điểm này, làm cho Côn Sơn hơi rung động, dâng cao mực nước ba tấc. Kéo dài qua bốn canh giờ mới khôi phục lại bình thường.
Việc của Côn Sơn đến đây mới xem như hạ màn kết thúc, Côn Sơn không còn người ngoài, tất cả tán tiên đều rời đi sạch sành sanh, liền ngay cả quân đội Hiên Viên đế đóng quân cũng rút khỏi toàn bộ.
Mà Hiên Viên đế không giống người ngoài, hắn cùng Mặc Ngôn lâu ngày mới gặp, cả hai đều có không ít lời muốn nói. Huống chi mọi người trong Côn Sơn đã từng ở Hiên Viên quốc dừng chân mấy tháng, tất nhiên Nhạc Phong sẽ không nóng lòng đánh đuổi Hiên Viên đế còn mỗi mình ở lại
Mặc Ngôn cũng rất hi vọng cùng Hiên Viên đế trò chuyện thật nhiều, trau dồi kiến thức, y mời Hiên Viên đế đến phòng mình, hai người nhìn nhau ngồi, nói chuyện trắng đêm.
Hiên Viên đế kể mấy chuyện nghe được, cùng với các loại chuyện khi leo núi, còn Mặc Ngôn nói lại ngọn nguồn chuyện giữa y cùng Hồng Thông Thiên.
Hiên Viên đế nhận thấy trong lời nói của y chất chứa oán hận thâm sâu đối với Hồng Thông Thiên, không khỏi lo lắng, liền khuyên bảo: “Chúng ta là người tu tiên, sở cầu chỉ vì trường sinh. Tại sao lại cầu trường sinh? Tất nhiên vì muốn được tiêu dao tự tại, không bị thiên địa quỷ thần gò bó. Bây giờ đệ mới hai mươi tuổi, tuổi còn nhỏ, con đường sau này còn dài, tuyệt đối không nên vì một số kẻ ác, mà đi phải đường rẽ.”
Mặc Ngôn kính cẩn nghe theo, một lát sau nói: “Ta sẽ không hại người, sao dẫm phải đường rẽ?”
Hiên Viên đế thở dài: “Hồng Thông Thiên tất nhiên có chỗ không đúng, lão thu nhận chỗ tốt của Lạc Nhật nhai, nhưng chưa từng thật lòng với đệ, còn muốn mưu hại đệ. Nhưng lão là lão, đệ là đệ, đệ tuyệt đối không nên theo lão nhảy xuống vực sâu. Chúng ta là Tu Chân giả, tu tâm chính là chuyện phải làm đầu tiên. Hồng Thông Thiên tu hành, cho dù đạo pháp cao thâm đến đâu, tương lai cũng tránh không khỏi tâm ma. Đệ… Tuyệt đối không nên để lão trở thành tâm ma trong đệ, khiến cho ngàn năm tu hành bị hủy hoại trong một ngày a!”
Mặc Ngôn hơi rũ mắt, nhớ tới trước đây Thương Minh từng nói qua câu này, hắn nói, y có tâm ma.
Nhưng mà, làm sao có thể vượt qua tâm ma đây?
Làm sao có thể quên được đủ chuyện kiếp trước, làm sao có thể quên được cảm giác đau thấu tim gan, làm sao — để quý trọng cơ hội vì bản thân được sống lại.
Mặc Ngôn giương mắt, trong mắt mê man mờ mịt: “Đại ca, đệ… Chưa từng nghĩ sẽ hại người, nhưng mà, nhưng ta không thể nào quên những chuyện đã từng xảy ra. Chúng nó xoay quanh ở trong lòng ta, biết rõ đó là rắn độc, nhưng không đuổi đi được.”
Hiên Viên đế vỗ vỗ bả vai Mặc Ngôn, trong ánh mắt toát ra vô hạn lo lắng, lại có vô hạn trìu mến: “Tổ tiên Côn Sơn của đệ, mỗi người đều không giống người thường. Hiện giờ đệ đã có thể tự do ra vào Tàng Kinh các, không ngại thì thử đi lật xem các tổ tiên nói thế nào đi.”
“Đường tu tiên lâu dài, lấy tu vi đệ bây giờ, xem như vừa bước vào con đường này. Trên đường này có rất nhiều đường vòng, rất nhiều ngã ba, dẫn tới con đường cuối cùng chỉ có một cái. Mặc huynh đệ thiên tư rất tốt, không nên vì những kẻ bên ngoài, làm lỡ bản thân.”
Mặc Ngôn trở người, ngồi ở dưới đèn rơi vào trầm tư; còn Hiên Viên đế đã ngủ say, tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, Hiên Viên đế liền chủ động chỉ dạy cho Mặc Ngôn mấy trận pháp mới, mấy trận pháp mới này sức chiến đấu có hạn, hơn nửa đều nằm trong phạm vi dùng để thoát thân.
Trận pháp cần linh thạch, trên tay Mặc Ngôn chỉ có hai khối linh thạch cấp thấp bình thường, Hiên Viên đế ra ngoài cũng không mang quá nhiều thứ tốt, Nhạc Phong nghe vậy, thuận mồm nói: “Sư thúc đừng lo lắng, tàng bảo phía sau núi Côn Sơn ta, trong đó có rất nhiều linh thạch, chìa khoá ở đây, nếu sư thúc muốn dùng, tự mình đi lấy là được.”
Mặc Ngôn ngẩn ra, sao y lại quên chuyện này, tiếp nhận chìa khóa Tàng Bảo Các làm bằng pháp khí hoa mai được Nhạc Phong đưa tới, một mình đi ra sau núi.
Bảo tàng phía sau núi đều có phong ấn tổ sư bày ra, người bình thường không thể vào được, ngoài ra còn có vô số cơ quan, phòng ngừa tiểu tặc đến trộm.
Nếu không có chìa khoá mở cửa núi, căn bản không tiến vào được. Trước đây chìa khoá đều do Hồng Thông Thiên giữ, nhưng Hồng Thông Thiên phải bế quan tu luyện, chìa khoá tự nhiên đưa cho Nhạc Phong.
Mặc Ngôn thấy nửa khe núi đều bị ánh sáng trong suốt bao phủ, tâm niệm y khẽ nhúc nhích, lấy khí đả vật, khiến một hòn đá nhỏ trên đất bay về phía kết giới.
Phốc! Khi hòn đá chạm vào sát ranh kết giới, trong một giây liền hóa thành bột phấn.
Mặc Ngôn có chút bất ngờ, đành phải đàng hoàng cầm lấy hoa mai hình pháp khí, đâm vào lỗ chìa khóa cửa núi.
Ánh sáng dần dần biến mất quanh cửa, Mặc Ngôn đi vào, trong một giây đi vào đó, y phát hiện cánh tay mình có hơi nóng lên.
Mặc Ngôn vạch áo nhìn cánh tay, mắt thấy kí hiệu Côn Sơn lúc trước in vào đang tỏa ra bạch quang, hòa lẫn với toàn bộ kết giới.
Nghĩ ra chỉ có thể đệ tử Côn Sơn mới đi vào được, những người khác cho dù có chìa khoá, cũng không có cách nào vào được.
Y bước vào cửa núi nhìn sơn động, bên trong núi bị đào ra mười cái hang lớn, đều là tài bảo Côn Sơn bao năm qua. Mà Tàng Bảo Các mới tu sửa mười năm trước, trên bậc thang đã mọc đầy rêu xanh, tựa hồ đã mấy năm rồi không có ai đi vào.
Cửa Tàng Bảo Các được nhẹ nhàng đẩy ra, Mặc Ngôn đứng ở ngoài cửa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bên trong có chín tầng, tất cả đều là bảo khố của Lạc Nhật nhai, Hồng Thông Thiên còn dán giấy niêm phong trên mỗi tầng, trên ghi ” Đồ của Mặc Ngôn, không được động vào”.
Giấy niêm phong được viết bằng mực thường, ngược lại cũng được bảo tồn hoàn hảo, Mặc Ngôn thấy Hồng Thông Thiên còn có tâm này, bất giác tâm ý bị lay động.
Y leo lên lầu hai, trong chớp mắt liền nhìn thấy giấy niêm phong bị xé nát, bảo vật trong đó đã bị lấy đi không ít, san hô thâm hải, Bồ Đề Linh Chu, tiên sơn bàn đào, bắc địa tham quả tất nhiên được trang trí ở chỗ Hồng Thông Thiên, Dạ Minh Châu cũng đã sớm bị ném đến các cung điện làm vật chiếu sáng.
Mặc Ngôn cuối cùng cũng rõ tại sao giấy niêm phong tầng một còn hoàn hảo.
Ở đó chỉ toàn là tranh chữ điêu khắc tác dụng ở thế gian, Hồng Thông Thiên không dùng được nên mới không cần mà thôi!
Mặc Ngôn bước lên cầu thang, bảo kiếm linh thạch cũng biến mất không biết tung tích, nói vậy chắc là Hồng Thông Thiên đã đưa tới nơi khác.
Chờ tới khi lão trở về tầng một, nhìn thấy mấy chữ trên giấy niêm phong “Đồ của Mặc Ngôn, không được động vào” thì, cảm thấy càng thêm trào phúng.
Tất cả những thứ này, đều nằm trong dự liệu của y, ở bảo tàng Lạc Nhật Nhai không tìm được đồ tốt, chỉ đành đi thăm viếng mười cái sơn động Côn Sơn.
Mặc Ngôn nhìn một sơn động, bảo tàng Côn Sơn so ra không kém tẹo nào với Lạc Nhật Nhai, chỉ có cái để Mặc Ngôn cười khổ không thôi chính là, nhìn thấy bên trong không ít đồ vật của Lạc Nhật nhai.
Có lẽ Hồng Thông Thiên đã đem ra dùng qua một lần, lúc trả về bảo tàng, liền thành của lão.
Nếu nói ra thì không có tới nửa phần đuối lý.
Nghĩ lại tờ giấy niêm phong của Hồng Thông Thiên, tâm niệm trong Mặc Ngôn khẽ nhúc nhích, y tìm kiếm trong mười sơn động, phàm là đồ vật y thấy mà là của y liền cất vào túi càn khôn, ném vào tầng một ” Đồ của Mặc Ngôn, không được động vào”.
Chỉ chốc lát sau, đồ đạc trong mười sơn động, đã ít đi ba phần mười.
Ngay cả linh thạch, bảo kiếm, đan dược pháp khí, Mặc Ngôn đặt ở tầng hai không được Hồng Thông Thiên coi trọng.
Xong xuôi, Mặc Ngôn lại vận dụng linh lực, làm cho mấy tờ giấy niêm phong đã bị xé nát khôi phục nguyên dạng rồi niêm phong tốt lại.
Mấy chữ rồng bay phượng múa của Hồng Thông Thiên, liền viết mới lại y như của lão.
Đem tất cả bảo tàng Lạc Nhật nhai trở về vị trí cũ xong, Mặc Ngôn mới đi vào bảo tàng Côn Sơn lấy linh thạch.
Y cầm một khối linh thạch Cực Phẩm, ba khối linh thạch thượng hạng, còn cầm một ít ngọc bài Hiên Viên đế muốn dùng rồi trở về.
Trên đường về vừa vặn gặp phải Hồng Nho Văn, Hồng Nho Văn thấy y đi ra từ phía sau núi, nghi ngờ không thôi, hỏi: “Sư thúc đến chỗ tàng bảo sau núi?”
Mặc Ngôn không thích: “Không được tới sao?”
Hồng Nho Văn vội vàng nói: “Không… Đương nhiên được, sư thúc muốn tới chỗ nào đều được, ta chỉ là sợ sư thúc không quen biết thứ tốt mà thôi, phía sau núi ngoại trừ mười sơn động ra, còn có một sơn động nhỏ ở trên vách núi, đồ ở bên trong mới là đồ tốt nhất, thứ tốt nhất đều được phụ thân ta để ở trong đó. Nếu sư thúc không tìm được đường, ta sẽ mang sư thúc đi, đồ ở bên trong tùy cho sư thúc chọn.”
Mặc Ngôn nở nụ cười: “Hiện tại ta không cần, sau này hãy nói đi!”
Nụ cười này chính là nụ cười đầu tiên nhìn thấy sau khi Hồng Nho Văn cùng Mặc Ngôn ở trên biển tách ra sau, khi nhìn thấy nụ cười này, làm cho Hồng Nho Văn tâm trì thần đãng kích động không thôi, làm quên luôn chuyện cần làm, cứ đứng ngốc tới khi trăng treo sao mọc mới tỉnh ngộ.
Mặc Ngôn cầm linh thạch, trả lại khóa cho Nhạc Phong, Nhạc Phong cứ nói không cần, còn Mặc Ngôn chỉ bảo đã lấy những thứ gì, nói hắn đi kiểm tra rồi trở về phòng. Diễn tập trận pháp Hiên Viên đế chỉ dạy.
Hai người một dạy, một học, Mặc Ngôn thiên tư thông tuệ, nhanh chóng học được ba trận pháp lớn “Đào mạng” “Khốn thú” “Sương mù”. (1)
(1) Lần lượt: dùng để chạy thoát, giữ chân kẻ địch, làm địch mất phương hướng.
“Đào mạng” tên như ý nghĩa, khi gặp phải nguy hiểm dùng trận pháp chạy trốn.
“Khốn thú”, thì có thể đem kẻ mạnh hơn bản thân mấy lần bao vây trong trận.
Còn “Sương mù”, có thể trong nháy mắt đưa nhiều kẻ địch di dời ra ngoài vạn dặm, trong tình hình lấy ít địch nhiều là trận pháp tốt để dùng.
Sau ba tháng, Hiên Viên đế vô cùng nhớ thê tử, mặc kệ Mặc Ngôn vận dụng thuần thục trận pháp hay chưa, hắn cũng không muốn ở lại thêm. ( Anh thèm rồi~~)
Nhạc Phong mở ra tàng bảo Côn Sơn lần hai, đưa cho Hiên Viên đế ba khối linh thạch thượng phẩm làm trả lễ lại.
Quà Hiên Viên đế đáp lễ cho Nhạc Phong là một viên tiên đan.
Chờ Nhạc Phong rời đi xong, Hiên Viên đế mới lấy ra một chuỗi linh thạch đưa cho Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn nhìn chuỗi linh thạch này khá bình thường, mặt trên có khắc phù văn, dùng sợi tơ ngũ sắc để xuyên, bện thành một bông hoa sen năm cánh.
Sợi tơ để bện khá khéo léo, vừa nhìn liền biết được làm từ tay nữ tử.
Y không rõ nhìn Hiên Viên đế, trên mặt Hiên Viên đế ửng đỏ, cười nói: “Đó là quà chị dâu tặng cho đệ.” Một lát sau lại bổ sung, “Nàng biết bện dây, cho nên ta vẫn mang ở trên người một chiếc, không nỡ lấy ra. Hiện giờ phải đi, mới lấy ra. Nàng nói, đệ cứu nàng một mạng, không có gì để báo đáp, nên cứ quấn lấy ta bảo giúp đệ bày trận, rồi nàng tự mình dùng sợi tơ để bện, làm cho đệ một vòng đeo tiên trận.”
Mặc Ngôn đưa hai tay tiếp nhận, để vào trong túi càn khôn.
Hiên Viên đế nói: “Ta đã từng thử qua vòng tiên trận này, mà chị dâu đệ tay vừa trói gà không chặt vừa yếu đuối, cũng có thể dùng vòng trói chết ta. Lòng hại người không có, nhưng tâm phòng bị nên có, sau này đệ một thân một mình ở lại Côn Sơn, phải cẩn thận nhiều hơn.”
Mặc Ngôn vô cùng cảm kích, cung kính nói: “Đa tạ chị dâu. Ta lại không có gì để tặng…”
Hiên Viên đế mở to hai mắt: “Tặng cái gì mà tặng, không cho phép tên bạch kiểm như đệ tặng Miểu Miểu của ta bất kì cái gì!”
Mặc Ngôn bật cười, y đứng bên bờ, nhìn Hiên Viên đế leo lên thuyền lớn, mãi tận đến khi đại thuyền thành một điểm nhỏ trên biển mới chậm rãi trở về.
Từ khi Hồng Thông Thiên bế quan dưỡng thương, Nhạc Phong liền chủ trì công việc hàng ngày trong núi, tuy hắn đối xử rất kính cẩn với Mặc Ngôn, nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc, mỗi ngày đều tới kiểm tra tu vi cùng tiến triển, cùng luận bàn giao lưu với Mặc Ngôn.
Cho tới lúc này, Mặc Ngôn mới nhận ra được ý nghĩa trong lời của Hiên Viên đế từng nói: Con đường lên tiên còn dài, mà y chỉ mới vừa bước vào con đường này.
Nhạc Phong cho dù là lĩnh hội tâm pháp Côn Sơn hay hiểu biết đối với kiếm thuật phép thuật, đều cao hơn so với Mặc Ngôn. Hiện tại hắn thay quyền (2)Côn Sơn, tự giác có trách nhiệm trọng đại, huống chi còn lập lời thề ở trước mặt Hồng Thông Thiên, càng lthêm không dám lười biếng, lấy hết tinh thần vốn có chỉ dạy Mặc Ngôn.
(2) thay mặt chỉ đạo trong một thời gian.
Từ tâm pháp Côn Sơn nhập môn, đến ngự kiếm tiên thuật, đến tâm pháp Côn Sơn, Nhạc Phong đều truyền thụ tất cả không hề giữ lại.
Mặc Ngôn ở dưới chỉ dạy của Nhạc Phong, có chút lý giải đối với tâm pháp Côn Sơn, có chiều sâu hoàn toàn không giống với kiếp trước.
Hồng Thông Thiên trước kia quản giáo Mặc Ngôn chưa từng để ý tí nào, chưa bao giờ từng tỉ mỉ chỉ điểm, hàng năm nói chuyện còn chưa vượt qua mười câu, tự nhiên không phát hiện ra Mặc Ngôn đang tu tập tâm pháp Mặc gia.
Nhưng bây giờ đối mặt với Nhạc Phong thì Mặc Ngôn cực kỳ để tâm, liền ngay cả chuyện Mặc Ngôn không thích uống trà, bữa sáng ăn ít một tiên quả cũng không gạt được Nhạc Phong, huống chi hai người còn ngày đêm ở chung, luận bàn tiên pháp, lúc cùng nhau thảo luận, Mặc Ngôn tu luyện tiên pháp Mặc gia cũng không che giấu nổi Nhạc Phong.
Lúc mới bắt đầu, Nhạc Phong còn chưa hiểu tại sao Mặc Ngôn bày đặt không luyện tâm pháp Côn Sơn, mà phải đi đường khác.
Sau đó hắn mới biết được Hồng Thông Thiên chưa từng chỉ dạy Mặc Ngôn, thì không khỏi khó chịu một trận.
Nhạc Phong không phải khó chịu vì Mặc Ngôn, mà là vì Hồng Thông Thiên.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, sư phụ lại vì chuyện chôn cất di thể năm đó, ghi hận lâu như vậy.
Khó chịu qua đi, hắn càng thêm gánh lấy trách nhiệm của một Đại sư huynh, dốc lòng chỉ dạy, hy vọng có thể bù đắp lỗi lầm sư phụ phạm sai, còn dùng lời hay khuyên bảo Mặc Ngôn: “Sư thúc, đại lục Trung thổ, đông đảo môn phái, tâm pháp cũng có chỗ khác biệt, tuy có thể cùng nhau hợp lại, nhưng sở trường thuần thục vẫn tốt hơn. Nếu ngươi đang học Phá hiểu mười vạn kiếm, vẫn nên tu hành tâm pháp Côn Sơn thì hơn. Còn tâm pháp Mặc tiên trưởng… Cái này ta kiến thức có hạn, không biết có nên tiếp tục tu hành hay không. Không bằng… Sư thúc tới Tàng Kinh Các xem thử coi sao.”
Từ đó về sau, buổi tối Mặc Ngôn thường nằm ở trong Tàng Kinh Các lật xem điển tịch Côn Sơn; ban ngày ở bờ biển tu tập Phá hiểu mười vạn kiếm, còn Nhạc Phong một khi rảnh rỗi, liền cùng y so chiêu luận bàn, tháng ngày coi như troiô qua yên bình.
Nhưng Mặc Ngôn biết rất rõ trong lòng, yên bình này, nhiều nhất chỉ có thể trong mười năm.
Mười năm sau, Hồng Thông Thiên sẽ xuất quan, đến khi đó sẽ lại dấy lên một phen ác chiến.
Đó là y dùng mệnh đổi lấy mười năm quý giá cho mình, quyết không thể lãng phí.
Cho dù Mặc Ngôn hiện giờ ở Côn Sơn có địa vị tối cao, vô số đệ tử muốn đến thân cận với y, nhưng y vẫn không dám đem thời gian quá nhiều cùng môn hạ đệ tử kết giao.
Ở thế giới lấy sức mạnh làm đầu, tăng cao thực lực của mình mới là chuyện quan trọng nhất!
Thời gian của y rất có hạn, cực kỳ có hạn.
Cho dù có trận pháp Hiên Viên đế chỉ dạy, Mặc Ngôn ở trong lúc nguy hiểm trốn chạy đã không ngại, nhưng y không muốn lần đối mặt thứ hai với Hồng Thông Thiên, còn bị đánh cho chạy trối chết.
Y nhất định phải đứng ở vị trí cao hơn nữa so vớiHồng Thông Thiên, dùng sức mạnh nói rõ tất cả.
Đến lúc đó, chính là thời điểm chính thức thanh toán. ( tội lỗi)
Có điều làm cho y buồn rầu nhất chính là, bất kể Mặc Ngôn ngày đêm nỗ lực ra sao, đạo pháp tu vi vẫn dừng chân ở Dẫn khí kỳ, không thể đột phá.
Trước đây vẫn còn cho rằng đây chỉ là vấn đề thời gian, có thể hiện giờ, y đang trong giai đoạn bình cảnh, cho dù dùng tâm pháp Côn Sơn hay tâm pháp Mặc gia, đều không thể đột phá, tình hình này đã kéo dài ba, bốn tháng, làm Mặc Ngôn không khỏi lo lắng.
Y rất sợ bản thân sẽ dừng lại ở tu vi này, nếu như mười năm sau Hồng Thông Thiên xuất quan, tình hình bản thân vẫn còn vậy thì đó tất không phải việc tốt.
Mặc Ngôn ở Côn Sơn, ngẩng đầu bất cứ lúc nào, đều có thể nhìn thấy Trấn Sơn phi kiếm treo cao ở trên Trảm Long Đài.
Đó chẳng khác nào lưỡi kiếm treo ở trên đầu y, làm y một phút cũng không thể thả lỏng.
Ngày hôm đó, Mặc Ngôn vẫn ở trong Tàng Kinh Các tìm đọc điển tịch Côn Sơn. Y đã đọc liên tục ba bản Đan Dương Tử để lại liên quan tới cảm ngộ tâm pháp Côn Sơn, nhưng vẫn không có bất kỳ lĩnh ngộ nào, không khỏi có chút buồn bực đi tới một kệ lưu trử sự tích tổ tiên, y thuận thế lôi xuống một quyển, nhờ Dạ Minh Châu soi sáng đọc sự tích.
“Tổ sư khai sơn, vốn là thân thể phàm nhân, 4 tuổi biết nói, 10 tuổi biết tính toán, nhưng lại có thể “đại xảo nhược chuyết (3)”, đại trí giả ngu (4), tâm trí kiên định, 88 tuổi ngộ đạo, tu hành ba trăm năm vẫn chưa thể đột phá Dẫn khí kỳ. Tiên hữu đều khuyên từ bỏ tìm đường khác, nhưng tổ tiên không hề bị lay động, kiên trì không ngừng, đến khi năm trăm tuổi thì, buột mồm nói hai bên: ‘Trong lòng ta sinh ra ý nghĩ, ít ngày nữa tất thành đại khí.’, tức thì trong vòng mười ngày đột phá Dẫn khí kỳ, trong vòng một tháng luyện hóa Nguyên Anh, trong vòng ba tháng luyện được nguyên thần thứ hai, lúc chém tâm ma, thì nhìn vào bên trong cũng không thấy nửa điểm ma chướng. Tức thì giác ngộ tất cả, muốn đem những gì trải qua điểm hóa thế nhân, cố tình không chịu phi thăng, sáng tạo Côn Sơn, sừng sững giữa biển, mãi mãi bất diệt! Tổ sư sau một vạn năm, tự giác ngày phi thăng đã đến, nhìn đệ tử mà nói: ‘Ta phải phi thăng, hãy ghi nhớ một lời. Kẻ có chí hướng, không nên nóng nảy, bất uấn bất hỏa, kiên trì bền bỉ, tâm trí kiên định, dù bản thân gặp phải sóng to gió lớn thì vẫn phải chống đỡ, ắt sẽ gặp đại đạo.’, nói xong, mới phi thăng, không bị Thiên kiếp giáng lâm. Chính là một người duy nhất trong đại lục Trung thổ, chưa bị Thiên kiếp mà phi thăng, kỳ tai, dị tai, vĩ tai, tráng tai!” (5) ( Có vài chỗ chém nhẹ QAQ).
(3): Lù khù vác cái lu chạy; tâm ngẩm mà đấm chết voi.
(4): Người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi (người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn)
(5): Độc nhất, lạ nhất, tráng lệ nhất, mạnh nhất.
Mặc Ngôn đọc một đoạn này, kính nể không thôi với tổ sư khai sơn, liền đọc hết sách trên kệ, không khỏi lấy chữ làm nỗ lực: “Phải kiên trì bền bỉ, không vì ngoại vật lay động, phải thật chân thành, vàng đá cũng mở!”
Ai ngờ y mới vừa nói xong câu đó, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói: “Tâm của ta, không biết chân thành gấp bao nhiêu lần tổ sư, còn sư thúc… Lúc nào mới mở vì ta?”
Mặc Ngôn quay đầu lại, mắt thấy Hồng Nho Văn không biết đứng phía sau mình từ lúc nào, mà mặt hắn còn đang ai oán nhìn mình.
Mặc Ngôn đọc sách say mê, căn bản không biết Hồng Nho Văn tiến vào lúc nào.
Thời gian qua y đều bị gò ép, Hồng Nho Văn không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với y, cho nên trước giờ chưa từng để hắn ở trong lòng, còn cho là hắn đang trốn ở góc nào đó thương tâm vì cha.
Ai ngờ hắn lại trốn ở trong góc này, ở trong thời gian này chạy ra tới quấy rầy mình.
Mặc Ngôn đương nhiên không có hảo cảm gì với Hồng Nho Văn, càng không thể nói tới sẽ dùng vẻ mặt ôn hòa. Nhưng y vừa giam cầm Hồng Thông Thiên, cũng không nên đối xử với con trai độc nhất của lão quá phận quá đáng, liền thản nhiên nói: “Sư điệt ở đây làm gì, ta nhớ Nhạc Phong sắp xếp cho ngươi không ít nhiệm vụ tu hành đi, đã hoàn thành rồi sao?”
Hồng Nho Văn không thèm để ý, tiến lên một bước, giọng nói gấp gáp, hai mắt đỏ chót: “Sư thúc, ngươi đừng vòng vo cới ta! Ngươi có biết hay không, từ khi ngươi ở trên biển chôn thây bụng rồng, trong lòng ta đã bị dày vò cỡ nào? Khi ta nhìn thấy ngươi khởi tử hoàn sinh, trong lòng vui vẻ ông trời thật tốt. Mà giờ người lại không thèm nói với ta nửa câu.. Ban ngày ta nhớ ngươi, buổi tối cũng nhớ ngươi, không dễ dàng tìm được ngươi, có thể đem lời trong lòng ta nói ra, ngươi, sao ngươi lại độc ác như vậy, ngay cả một câu ta nói cũng không chịu nghe là sao?”
Mặc Ngôn không muốn dây dưa quá nhiều với Hồng Nho Văn, quyết định đem hắn ném cho Nhạc Phong xử lý, liền không thèm quan tâm hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Không ngờ Hồng Nho Văn bay nhanh hai bước về phía bước, đóng cửa lớn Tàng Kinh Các, ngoài ra hai tay áo còn vung lên, đóng cửa càng chặt hơn.
Mặc Ngôn chú ý xung quanh Tàng Kinh Các lúc này đã không còn một bóng người, ngay cả người trông coi bên ngoài cũng không có, nghĩ nghĩ chắc do Hồng Nho Văn thấy y đọc sách say mê không có phòng bị, đem người xung quanh đuổi đi.
Mặc Ngôn hơi thay đổi sắc mặt, ngược lại cũng không tính vô cùng nghiêm khắc, chỉ bày ra khẩu khí trưởng bối, nói: “Nho Văn, tránh ra.”
Hồng Nho Văn phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cạch một tiếng rút phi kiếm của hắn ra, nâng trên hai tay: “Sư thúc, nếu ngươi, nếu ngươi không chịu hãy nghe ta nói, hãy giết ta luôn cho rồi! Ta… Trong mấy ngày qua ắn bao nhiêu khổ ngươi có biết không?”
Trên mặt Mặc Ngôn dường như bao một tầng sương lạnh, y thật muốn tiếp nhận luôn lợi kiếm, chém chết Hồng Nho Văn dưới kiếm.
Nhưng trong nội tâm vẫn không ngừng đọc phải bình tĩnh, cố gắng khống chế bản thân lại.
Y không thể giết hắn, không những không thể giết y, còn ít nhất phải ở bề ngoài không thể hà trách hắn. Bằng không, Mặc Ngôn sẽ bị mang tiếng giam cầm sư huynh có công ơn nuôi dưỡng, trách đánh sư điệt đáng thương đồn đãi khắp mọi chỗ
Y nhớ lại lời Hiên Viên đế từng nói, “Không nên để cho những người đó kéo theo đệ xuống vực sâu”.
Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, tận lực hòa nhã nói: “Những tâm tư đó của ngươi, ta biết, nhưng ta cũng nói cho ngươi biết rõ, ta là trưởng bối của ngươi, một nửa ý tứ cũng không có. Ngươi hết lần này đến lần khác quấy rầy ngỗ nghịch ta, ta đã không tính toán với ngươi, tuyệt đối không có tình ý gì đó với ngươi, đều vì nể mặt mũi phụ thân ngươi, mới dung nhân nhượng một, hai với ngươi. Hi vọng chính ngươi tự lo lấy, còn những suy nghĩ không đâu, tốt nhất nên chém trừ.”
Hồng Nho Văn ngẩn người nhìn Mặc Ngôn, nhớ lại những chua xót cùng tương tư mấy ngày qua, bất giác âm u: “Không… Ta không làm được… Sư thúc, trừ phi ngươi giết ta, bằng không… Ta không bao giờ ngừng nhớ ngươi…” Nói xong, Hồng Nho Văn đưa tay, bổ nhào vế phía trước, ôm chặt lấy eo Mặc Ngôn, quỳ trên mặt đất, “Sư thúc, ta đều muốn ngươi ngày đêm, ta muốn cùng với ngươi, ta yêu ngươi… Ta chưa từng yêu ai như vậy… Sư thúc, ta không chịu được, lúc ta nhìn thấy ngươi, tâm ta dường như điên dại…”
Hồng Nho Văn bên nói, bên kéo dài đai lưng Mặc Ngôn, sờ soạng bắp đùi y.
“Cút!” Mặc Ngôn thực sự không thể nhịn được nữa, tình cảnh này, khiến y quên luôn cái gì gọi là danh tiếng, cân bằng, tính toán. Y chỉ cảm thấy buồn nôn, vốn y mang theo Thu Thủy kiếm của Đan Dương Tử, liền rút ra khỏi vỏ, vang ong ong, cạch một tiếng, liền chém vào tay Hồng Nho Văn.
Tu vi Hồng Nho Văn bây giờ đâu còn là đối thủ của Mặc Ngôn, hắn không kịp phản ứng, liền nhìn thấy hàn quang lóe lên trước mắt.
Chát một tiếng, Thu Thủy bảo kiếm chém xuống tay Hồng Nho Văn đang lôi kéo đai lưng y.
Bàn tay bị chém đứt rơi xuống đất, vừa vặn chạm vài đai lưng bị kiếm khí ngang nửa đoạn.
“A ~~~!”
Hồng Nho Văn kêu thảm thiết vang quanh Tàng Kinh Các, xuyên qua phía chân trời, thẳng tới Trảm Long Đài.
Hồng Thông Thiên đang chuyên tâm dưỡng thương, ý đồ diện bích mười năm đồ phá bích(6), bỗng dưng nghe thấy yêu tử kêu thảm thiết, trong lòng không khỏi lo lắng, thật muốn xông ra khỏi mật thất, lại không thể ra được ngoài. Hồng Thông Thiên vừa đau lòng, vừa sốt ruột, còn mang theo oán hận, mấy lần đều muốn xông lên đầu, vốn còn đang trọng thương, lại phun ra một ngụm máu tươi.
(6): Đại ý quân tử trả thù mười năm chưa muộn, rèn sắt trả thù sau.
Hồng Thông Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy vầng trăng treo cao trên trời, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hát bay tới, chính là bài( Côn Sơn đạo ca) đệ tử đang ngâm xướng.
“Nhân đạo mịt mờ, Tiên đạo mênh mông. Nhạc hề quên hề, bất thắng duyệt hề…”
Hồng Thông Thiên rốt cục không chịu được lớn tiếng chửi bới: “Nhạc hề quên hề, nhạc chó cái rắm! Thả ta ra ngoài! Tiểu tặc, thả ta ra ngoài ~~~~~~~~~~~!!”