Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 37: Hồng Thông Thiên bị tù




Hồng Thông Thiên vạn vạn không ngờ tới Mặc Ngôn sẽ trực tiếp dán cho lão tội danh “Lão tặc bụng dạ khó lường”. Ở trong lòng Hồng Thông Thiên, hình ảnh Mặc Ngôn vô cùng kính cẩn vẫn chưa từng trôi đi, giờ Hồng Thông Thiên đã biết y đang cùng lão Hư Ngụy Xà (1), chỉ khi y bị lão đối mặt chất vấn mới tìm mọi cách nguỵ biện, nói dối. Sao giống Mặc Ngôn bây giờ sẽ cùng lão trở mặt đến mức độ này.

(1): Chỗ này có lẽ ám chỉ em ngôn diễn giả như xà, ngoài ra còn có một sự tích Hư Ngụy Xà không biết có phải không: Link

Hồng Thông Thiên vốn định cho Mặc Ngôn một hạ mã uy, lại không ngờ là, lại bị y chấn động đến mức ngây người.

Lão ngây người trong giây lát, mới biết rõ… Y thật không sợ lão. Hồng Thông Thiên nhìn chằm chằm Mặc Ngôn thản nhiên tự tại, không nói nhảm nữa. Tâm ý lão dao động, phi kiếm trên bốn vách tường mơ hồ dao động theo, vèo vèo bay đến giữa không trung, chĩa vào người Mặc Ngôn.

Hồng Thông Thiên cứ vậy mà muốn giết Mặc Ngôn luôn, nhưng lão lại muốn thấy cảnh Mặc Ngôn quỳ xuống xin tha, cho nên mới điều khiển phi kiếm lơ lửng xung quanh y. Hồng Thông Thiên lớn tiếng quát lên: “Tên nghịch đồ nhà ngươi, quỳ xuống!”

Mặc Ngôn thảnh thơi thảnh thơi, thưởng thức ngọc bội Hắc Long bên hông, nhíu mày nói: “Ra tay đi, ta chờ đây! Đại quân Hiên Viên đế đóng quân ở chân núi, tán tiên các nơi mắt nhìn chằm chằm, trên đường ta về, còn nghe nói Thanh Vân lão tổ cũng phái người lại đây. Nếu giờ ông ra tay, thực sự là thời cơ tốt nhất.”

Hồng Thông Thiên gầm lên: “Tiểu tặc, ngươi cho là ta không dám sao?”

Mặc Ngôn chậm rãi đứng lên, đi về phía mấy phi kiếm đang bay lơ lửng.

Đây toàn là Bảo khí, toàn bộ đều là thứ tốt nhất của các đời sư tổ Côn Sơn để lại, lấy tu vi Mặc Ngôn bây giờ, tùy tiện một thanh phát động tấn công với y thôi, thì y sẽ cứ thế mà bỏ mình.

Dường như Mặc Ngôn hoàn toàn không sợ, không sợ hãi như lão muốn, y dùng ngón tay gảy gảy một mũi kiếm trong đó, thân kiếm phát ra tiếng vang keng keng, chấn động toàn bộ Tàng Kinh Các.

“Đương nhiên ông dám.” Mặc Ngôn chậm rãi nói, ” Nhưng ta không sợ, không những không sợ, ta đây còn rất vui.”

Mặc Ngôn đẩy thanh kiếm ra, đi về phía Hồng Thông Thiên: “Nếu giờ ông giết ta, thiên hạ sẽ biết ông giết ân nhân. Không biết đạo pháp sư huynh thâm hậu, hay phép thuật Hiên Viên đế mạnh hơn. Hoặc là, trong lúc sư huynh đang chiến đấu hết sức với Hiên Viên đế, vẫn còn dư sức đối đầu với Thanh Vân lão tổ thừa dịp cháy nhà hôi của. Đến lúc Côn Sơn bị người tranh mua, tài bảo Lạc Nhật nhai rơi vào Hiên Viên quốc; của cải Côn Sơn thuộc về Thanh Vân môn. Còn sư huynh… Ta nghĩ bọn họ sẽ không cho ông cơ hội vươn mình, cho nên, có khi ông sẽ bị mấy tên mượn danh ‘Chiến sĩ chính nghĩa’ báo thù cho ta sau đó bắt ông về luyện đan. Nho Văn sư điệt còn đáng thương hơn, thành kẻ không nhà không chỗ nương tựa, bị người ta ức hiếp. Mà mấy tên tán tiên nếu như muốn chạy vào góp vui, với tính cách Nho Văn sư điệt hơn nửa sẽ không nỡ để Côn Sơn bị diệt như vậy, khẳng định nó sẽ muốn lấy thân tương hỗ, cuối cùng thì chết ở trong tay bọn vô danh chuột nhắt, thật đáng tiếc a…”

Hồng Thông Thiên làm sao chưa nghĩ tới điều này, nếu lão không cân nhắc tới vấn đề này, thì sao lão chịu dùng nguyên thần thứ hai đi ám sát Mặc Ngôn?

Lão nhìn Mặc Ngôn, chỉ thấy vẻ mặt y ung dung tự tại, không có nửa vẻ sợ chết.

Hồng Thông Thiên đọc chú quyết, phi kiếm ở phía sau hai người quay đầu, chỉa thẳng vào phía sau lưng Mặc Ngôn. Chỉ cần lão thoáng ý động, là có thể giết chết tiểu tặc này!

Mặc Ngôn tiến lên một bước, Hồng Thông Thiên còn đang cân nhắc có nên cùng Mặc Ngôn đồng quy vu tận hay không, trong lúc nhất thời liền theo bản năng lùi về sau một bước.

Mặc Ngôn tiếp tục cười nói: “Từ lúc ta vào Côn Sơn tới nay, sư huynh chưa từng quan tâm ta nửa điểm? Nói truyền thụ Phá hiểu mười vạn kiếm gì đó, thật ra chỉ muốn cố ý lãng phí thời gian của ta. Ta vừa tới Côn Sơn, môn hạ đệ tử liền hạ mã uy với ta, làm khó dễ mọi chỗ, sợ cũng là do được sư huynh ám chỉ chứ gì? Nhắc tới phụ thân ta, ngày đó đem tất cả tài bảo Lạc Nhật nhai chắp tay nhường cho ông, chỉ mong ông cho ta một miếng cơm ăn, bảo hộ ta bình an mà thôi, nhưng ông đã làm được gì? Khắp nơi mưu hại, cuối cùng còn muốn giết ta!”

“Ta không sợ chết, ta càng hận không thể chết ngay bây giờ! Nếu giờ ta chết ở Tàng Kinh Các Côn Sơn, có thể cho cha con Hồng thị ông, cùng toàn bộ Côn Sơn chôn cùng, cớ sao ta không làm?”

Mặc Ngôn từng bước ép sát, Hồng Thông Thiên liên tiếp lui về phía sau, lão chưa từng gặp qua một Mặc Ngôn dữ tợn độc ác như vậy, ánh mắt kia bắn ra tia quyết tuyệt, không tiếc tất cả tàn nhẫn, khiến cho phòng tuyến trong lòng Hồng Thông Thiên tan vỡ triệt để.

Hồng Thông Thiên không dám cùng Mặc Ngôn liều mạng, không nỡ để con trai chết trong bọn chuột nhắt vô danh, không nỡ cái mạng của lão, càng không nỡ gia nghiệp lớn của Côn Sơn cùng tài bảo Lạc Nhật nhai đã tới tay bị mất.

Leng keng! Leng keng!

Phi kiếm sau lưng Mặc Ngôn rơi hết xuống đất, Hồng Thông Thiên đã không dám nổi lên sát tâm, không những vậy, trong lòng lão thậm chí còn nảy ra một tia sợ hãi mơ hồ.

Lão nhìn Mặc Ngôn đang đi từng bước một tới phía mình, liền theo bản năng lùi về phía sau, lùi thêm một bước nữa mới kinh giác bản thân đã lùi tới trong góc Tàng Kinh Các, xem như không còn chỗ thối lui.

Hồng Thông Thiên vội hỏi: “Sư đệ, sư đệ đừng nóng giận, chúng ta… Chúng ta là người một nhà, có chuyện hảo hảo nói…”

Mặc Ngôn dừng bước lại, khẽ nói: “Vậy ông nói đi!”

Hồng Thông Thiên cười bồi nói: “Sư đệ… Là sư huynh không đúng, ngày ấy ở trên biển… Là ta nhất thời nghi ngờ với ngươi, cho nên mới làm ra chuyện hồ đồ… Nhìn thấy sư đệ chôn thây bụng rồng… Ta còn…” Hồng Thông Thiên nhất thời không tìm ra được lời để nói, Mặc Ngôn đánh gãy lời của lão: “Ông còn làm sao!?”

Hồng Thông Thiên nói: “Ta còn tiếc hận bi thương, bây giờ nhìn thấy ngươi từ trong bụng rồng đào mạng trở về, thực sự là… Vừa mừng vừa sợ. Sư đệ mạng lớn, điều này nói rõ trời không bỏ qua Côn Sơn ta… Ta… Thật ra mấy ngày nay, ngóng trông ngươi sống sót trở về.”

Hồng Thông Thiên nói câu cuối “Mấy ngày nay ngóng trông ngươi sống sót trở về” rất thật, nói tới cực kỳ chân thành.

Mặc Ngôn cười lạnh nói: “Lúc trước sư huynh làm chuyện này, lẽ nào không nghĩ tới chuyện hôm nay sao?”

Hồng Thông Thiên run giọng nói: “Sư đệ ta sai rồi… Ta… Ta thật không ngờ là, ngươi có thể chạy khỏi bụng rồng…”

Mặc Ngôn nhíu mày cười nói: “Ngươi đoán xem?”

Đầu Hồng Thông Thiên đầy mồ hôi lạnh, đây vẫn luôn là vấn đề lão nghĩ không ra từ lúc nghe tin Mặc Ngôn còn sống. Lão đánh giá Mặc Ngôn, bất giác thoáng nhìn qua ngọc bội Hắc Long Mặc Ngôn vẫn mang trên người. Liền nhớ tới Ác Long trên biển, cùng Hắc Long hai hôm trước chạy tới Côn Sơn khiêu khích.

Tuy cả hai con rồng đều chỉ thấy đầu không thấy đuôi, không thể xem kỹ toàn cảnh, nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Chính mắt lão đã nhìn thấy Mặc Ngôn chôn thây bụng rồng, mà hiện giờ y lại lông tóc vô thương trở về, chẳng lẽ…

Sau lưng Hồng Thông Thiên chảy xuống hai dòng mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Mặc Ngôn chính là Hắc Long kia? Đại lục Trung thổ không có con Hắc Long nào có thể biến thành hình người. Nếu Hắc Long có thể biến thành hình người, còn có tu vi thâm hậu, chỉ sợ phải là tôn chủ Ma giới!

Hai đầu gối Hồng Thông Thiên như nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống, mồ hôi lạnh kêu ‘tóc tóc’ nhỏ trên đất: “Mặc… Mặc… Đại gia… Tiểu nhân không phải…”

Hồng Thông Thiên mới nói nửa câu, nhắc tới tên Mặc Ngôn mới chợt tỉnh ngộ, tiểu tử này là con trai Mặc Thăng Tà, sao là tôn chủ Ma giới được!

Nếu y là tôn chủ Ma giới, sao còn muốn phí lời nhiều chuyện với lão? Phỏng chừng là Mặc Ngôn ở đâu bắt được một con ấu long đến hù dọa lão mà thôi!

Hồng Thông Thiên chợt cảm thấy quá mức mất mặt vì đã sợ vỡ mật, mắt thấy Mặc Ngôn không chịu bỏ qua, cũng chỉ có thể thuận thế quỳ gối: “Sư đệ, lúc trước ta thật sự bị mê muội tâm trí, hổ thẹn tổ sư giáo dục. Sư huynh ta quỳ xuống bồi tội cho ngươi.”

Mặc Ngôn cười lạnh nói: “Ta nhớ vừa nãy sư huynh nói, trừ phi hôm nay ta phải quỳ xuống nhận sai, tự phế đạo hạnh, mới bằng lòng tha cho ta?”

Hồng Thông Thiên trợn mắt ngoác mồm, cầu khẩn nói: “Sư đệ, ngươi cũng là đệ tử Côn Sơn… Ta… Ta làm sư huynh, sau này sẽ dốc lòng chỉ dạy ngươi, Tàng Kinh các này, ngươi muốn xem cái gì thì xem cái đó… Sư huynh tuy đã làm sai, nhưng ngươi cũng bình yên vô sự a… Cần gì phải tuyệt tình như vậy? Thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, chúng ta từ từ thương lượng…”

Mặc Ngôn đánh gãy lời lão, nói: “Ta không có sư huynh độc ác như ông. Nghe nói sư huynh bị trọng thương, không thể gặp khách, hay do nguyên thần thứ hai không còn, mất đi không ít đạo hạnh. Không bằng bế quan dưỡng thương thấy thế nào?”

Hồng Thông Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đúng ra phải vậy, phải nên… Đa tạ sư đệ khoan hồng độ lượng.” Một mặt lão nói, một mặt đứng dậy, không dám lại cùng Mặc Ngôn chống đối, tự mình đi rót trà tiên gia Côn Sơn bưng đến trước mặt Mặc Ngôn, nói: “Sư đệ, trà này cực kỳ có lợi cho đạo pháp, ngươi nếm thử xem, nếu như ngươi thích, liền cho ngươi.”

Mặc Ngôn nào có tâm sự nếm trà Hồng Thông Thiên dâng, chỉ uống một hớp liền đặt xuống bàn.

Hồng Thông Thiên cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Sư đệ, những kẻ kia thừa dịp sư huynh đệ Côn Sơn ta bất hòa, liền đến bỏ đá xuống giếng, ngươi nói… Nên làm gì?”

Mặc Ngôn nói: “Đừng đầu Côn Sơn là sư huynh, ta mặc kệ việc này.”

Hồng Thông Thiên chỉ đành tự thân suy nghĩ: “Theo ta thấy, ta cùng sư đệ dắt tay đi ra ngoài, nhắc lại sư huynh đệ hữu ái hữu tình, những kẻ đó ắt tự sụp đổ.”

Mặc Ngôn vốn có ý này, nói: “Có thể được.”

Hồng Thông Thiên lại hỏi: “Vậy… Còn có một chuyện, ở trên biển… Cũng không thiếu đệ tử nhìn thấy ngươi và ta tranh đấu… Đây là do sư huynh ta làm sai, không thì cũng không xảy ra tình trạng hôm nay… Ngươi nói, nên bàn giao thế nào với mọi người?”

Một lát sau, Hồng Thông Thiên chợt nhớ tới một lỗ hổng trên Mặc Ngôn nói: “Sư đệ, còn có… Ngày đó ngươi ở Hiên Viên quốc, tự xưng nửa điểm tiên pháp không có, nếu như cái gì cũng không có, làm sao giúp ta tu đạo được? Thì sao cùng ta ở trên biển tranh đấu?”

Mặc Ngôn nhíu mày: “Sư huynh cơ trí vô song, tự nghĩ biện pháp đi! Nếu thực sự không nghĩ ra được, liền dứt khoát ăn ngay nói thật, nói với mọi người là ông muốn hại chết ta là được!”

Hồng Thông Thiên còn đang vắt hết óc giúp Mặc Ngôn che lấp: “Chuyện này… Sư đệ kỳ tài ngút trời, đang giúp ta tu hành, thì đột phá tu hành bình cảnh, tức thì tiến triển cực nhanh không theo lẽ thường.”

Mặc Ngôn ngạc nhiên nói: “Đó là phiền phức do sư huynh gây ra, đương nhiên sư huynh nên tự thân giải quyết.”

Hồng Thông Thiên chỉ đành suy nghĩ, làm sao chùi đít cho mình.

“Vậy, liền nói ngươi và ta luận bàn tiên pháp? Ta đang trợ giúp sư đệ tu đạo?”

Mặc Ngôn liếc ngang Hồng Thông Thiên một chút, Hồng Thông Thiên lập tức đổi giọng: “Không… Không, là sư đệ giúp ta tu đạo, mà do tu vi của ta không đủ, tẩu hỏa nhập ma, nên mới bị thương…”

Hồng Thông Thiên còn đang vắt hết óc giúp Mặc Ngôn che lấp: “Chuyện này… Sư đệ kỳ tài ngút trời, đang giúp ta tu hành, thì đột phá tu hành bình cảnh, tức thì tiến triển cực nhanh không theo lẽ thường.”

Mặc Ngôn không quan tâm Hồng Thông Thiên nói thế nào, chỉ nói: “Mấy thứ này chỉ là nhánh cuối (2), quan trọng chính là sư huynh đệ chúng ta cực kỳ hữu ái, trợ giúp lẫn nhau, mới không bị người bên ngoài nhân cơ hội lợi dụng sơ hở. Ông nói có đúng không?”

(2): Nhánh cuối cùng trong cây.

Hồng Thông Thiên liên tiếp gật đầu: “Phải! Phải! Phải!”

Hai người ở trong Tàng Kinh Các thương nghị một hồi, Hồng Thông Thiên tự hỏi tự đáp, ngược lại đã tính ra chặt chẽ không sơ hở, sau bốn canh giờ, lão đã sửa soạn mọi chuyện không còn lỗ thủng, tức thì cùng Mặc Ngôn dắt tay ra khỏi Tàng Kinh Các.

Lúc Mặc Ngôn đi vào là buổi sáng, lúc ra sao đã đầy trời, trăng treo trên cao.

Hiên Viên đế, Hồng Nho Văn vẫn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Mặc Ngôn cùng Hồng Thông Thiên dắt tay mà ra, đều trợn to hai mắt.

Hồng Nho Văn chưa từng gặp qua phụ thân khách khí với sư thúc như vậy khắp nơi dung nhượng, nói chuyện còn phải nói to “Xin mời”.

Khi Hiên Viên đế nhìn thấy Hồng Thông Thiên thế kia, biết sẽ không vô duyên vô cớ nhường nhịn, càng thêm không yên lòng cho Mặc Ngôn.

Còn đám đệ tử Côn Sơn vừa thấy sư phụ cùng sư thúc xuất hiện cùng lúc, nhất thời vui vẻ. Bọn họ lập tức dựa theo Hồng Thông Thiên dặn dò, đem tất cả người trong Côn Sơn đến gây sự hoặc thừa dịp cháy nhà hôi của mời hết vào Tử Vi điện, muốn cho mọi người một câu trả lời.

Mọi người vào Tử Vi điện, mắt thấy bên trên quảng trường treo lơ lửng hơn trăm viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng toàn bộ quảng trường ban ngày.

Khuôn mặt Hồng Thông Thiên mệt mỏi, màu da khô vàng, không cần hỏi cũng khẳng định được là lão đang bị thương.

Khuôn mặt Mặc Ngôn thì hững hờ, khí độ phi thường, trong đại điện bay ra hai cái ghế gập, Hồng Thông Thiên cùng Mặc Ngôn nhún nhường một phen xong, xếp hàng ngồi xuống, Hiên Viên đế, người Thanh Vân môn mới vừa đuổi đến cùng đám người có máu mặt ngồi ở trong điện, còn lại đám tán tiên đứng thẳng ở trước điện trên quảng trường.

Hồng Thông Thiên thấy mọi người đã đến đông đủ, liền đem lời đã cùng Mặc Ngôn thảo luận tốt nói ra một lần. Nói các vị đã vì Mặc Ngôn mà đến, nhưng Mặc Ngôn hiện giờ ảm nhiên không việc gì, cảm tạ chư vị đã nhiệt tình đến Côn Sơn, sau khi chiêu đãi xong, các vị liền biến nhanh đi.

(Bạn đang đọc truyện tại rungthanthoai.wordpress.com, mọi nơi khác mà bạn đang đọc đều  chưa được sự đồng ý của Editor).

Hiên Viên đế cùng một ít người bất bình dùm ngược lại thấy vui vì có kết cục này, nhưng vẫn có một ít tán tiên ôm tâm tư không cam lòng rời đi, luôn ồn ào kêu la, nói Mặc Ngôn đã bị ám hại, còn người trên đài chỉ là con rối.

Đối mặt với ồn ào, người khác còn chịu được, còn Nhạc Phong thì không cho phép có người ngang ngược nói xấu, liền bay vào tranh cãi, song phương cãi nhau ầm ĩ lên, càng diễn càng liệt, dần dần có xu hướng muốn động thủ.

Hiên Viên đế không biết Mặc Ngôn có ý gì, cũng không ngăn cản, chỉ tùy cơ ứng biến.

Còn đang huyên náo không thể ngưng được, Mặc ngôn vẫn chưa mở miệng rốt cục lên tiếng.

Y đứng dậy từ ghế, ánh mắt quét qua một vòng trong cung điện, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Ta cùng sư huynh, cho tới nay hữu ái phi thường. Sư huynh nuôi lớn ta, ân này khó báo; mà ta còn ở Hiên Viên quốc cứu Nho Văn sư điệt, sư huynh cũng cảm kích trong lòng. Nếu như mọi người vì ta mà đến, Mặc Ngôn ở đây xin cảm ơn. Nếu như có ý đồ riêng, xin lỗi, Côn Sơn ta phải đành tiễn khách!”

Đám tán tiên mắt thấy Hồng Thông Thiên trọng thương, Mặc Ngôn chỉ mới hai mươi tuổi, đạo hạnh đã có bao nhiêu? Đều cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền dồn dập khiêu khích: “Chúng ta không tin! Mặc công tử là con trai độc nhất của Mặc tiên trưởng, lợi hại cỡ nào, nếu như ngươi có thể vượt qua chúng ta, chúng ta mới tin ngươi chính là Mặc công tử người thật! Lão tặc Hồng Thông Thiên quỷ kế đa đoan, ai biết có phải dùng con rối đem ra gạt chúng ta?”

Mặc Ngôn nhíu mày, cười cợt: “Nếu không tin, phải dùng phép thuật luận đạo thôi!”

Đông đảo tán tiên cùng nhau áp sát muốn chiếm tiện nghi, lại không ngờ vừa tới gần người thì chợt thấy tử quang tăng mạnh, vèo một tiếng vang phá không, lưỡi dao sắc bay ra khỏi vỏ, một thanh phi kiếm bay ra giữa không trung.

Thân phi kiếm vừa hiện, nhìn như thu thủy xanh biếc, quanh thân đều có thanh quang lưu động, chính là Thu Thủy Kiếm Côn Sơn của sơn chủ Đan Dương Tử đời trước.

Tán tiên vài người có kiến thức, nhìn thấy Mặc Ngôn lại có Thu Thủy bảo kiếm, mới xem như rút lui, nhưng vẫn còn vài kẻ nông cạn, không sợ chết muốn nhào vào khiêu khích.

Bạch y Mặc Ngôn phiêu phiêu, cánh tay khẽ nâng, vừa ra tay chính là tuyệt kỹ thành danh “Phá hiểu mười vạn kiếm” của Đan Dương Tử.

Ánh kiếm lấp loé, kiếm khí bay ngang, Mặc Ngôn cầm kiếm bay ra Tử Vi điện, đi tới trước điện trên quảng trường, cất cao giọng nói: “Nếu ai muốn chạy tới đây gây sự, thì phải hỏi xem Trấn Sơn phi kiếm của sư phụ ta để lại có đồng ý hay không!”

Các tu sĩ lòng mang tham niệm(3), không cam lòng tay không mà phản bay vào đòi đánh, ánh sáng màu xanh tựa như Giao Long bay qua bay lại trước điện quảng trường, nổi lên luồng khí mạnh mẽ đâm thẳng trời xanh.

Chỉ là một chiêu trong một vạn chiêu Phá hiểu mười vạn kiếm “Đạp nguyệt ngao du”, cũng đã đủ đánh văng đám tu sĩ đang xông tới ra mười mấy trượng, thậm chí còn có kẻ văng từ núi rơi xuống biển.

Kiếm khí lắng lại, tất cả mọi người không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Mặc Ngôn.

Đây chính là cao thủ Luyện Khí kỳ tầng cuối, huông chi trong tay còn cầm phi kiếm Đan Dương Tử, chiêu số sử dụng còn là bảo vật trấn sơn Côn Sơn. Không ai còn dám nhào tới, đều dồn dập bái phục: “Thì ra thực sự là Mặc công tử, chúng ta vô tri, chúng ta rời đi luôn…”

“Mặc sư thúc kỳ tài ngút trời, mới hai mươi tuổi đã có tu vi như thế, chúng ta… Vẫn nên nhanh chóng rời đi.”

Mặc Ngôn ra một chiêu này, trong phút chốc làm cho đám tu sĩ muốn thừa dịp cháy nhà hôi của chạy sạch, còn một ít tu sĩ tự cao có năng lực vừa thấy Mặc Ngôn ra tay, lại biết không địch lại Hiên Viên đế, càng biết mình không còn chiếm được lý, sau khi do dự cũng lục tục cáo từ.

Chúng tiên quấy rầy Côn Sơn ba tháng sau khi Mặc Ngôn vung kiếm đã rời đi, không dám ở lại thêm một giây.

Hồng Thông Thiên cùng Hồng Nho Văn, đều đứng trước điện trên quảng trường nhìn thấy một màn này.

Lúc trước Mặc Ngôn muốn lấy Thu Thủy kiếm của Đan Dương Tử, Hồng Thông Thiên đã từng đau lòng muốn chết, chuẩn bị tùy thời đoạt lại. Sau khi thấy thực lực chân chính của Mặc Ngôn thì đã không còn tâm về.

Hồng Thông Thiên thở dài một tiếng: “Xem ra, ta thật nên bế quan dưỡng thương.” Cứ để Mặc Ngôn hung hăng mấy năm, chờ khi lão chửa khỏi, đạo hạnh khôi phục, lại tới thu thập y!

Còn Hồng Nho Văn từ lúc Mặc Ngôn ra khỏi Tàng Kinh các, mãi cho đến bây giờ, đều ngẩn người nhìn y.

Bất ngờ, càng ngày càng bất ngờ!

Đặc biệt là khi Mặc Ngôn cầm trường kiếm, đối mặt mọi người khiêu khích nhưng vẫn không sợ hãi, ra tay đuổi tán tiên gây sự đi, Hồng Nho Văn cảm thấy dường như có một đạo hiểu quang, từ phía chân trời xuyên thủng mây đen bắn tới trên người Mặc Ngôn.

Y đứng ở đó, bạch y như tuyết, trường kiếm thanh lãnh, giống như thần tiên.

Mà lúc vẻ mặt thay đổi, cặp mắt phượng xinh đẹp muốn câu hồn nhiếp phách người nhìn.

Cổ họng Hồng Nho Văn như bị thắt chặt, lần đầu tiên phát hiện, Mặc Ngôn ở trong lòng hắn lại có vị trí nặng như vậy. Nặng tới—— muốn không tiếc tất cả ở cùng với y.

Mà khi Hồng Nho Văn nhìn thấy Mặc Ngôn thu kiếm vào vỏ, đi về phía hắn, mới phát hiện lòng bàn tay đang căng thẳng kích động chảy mồ hôi!

Đó là một loại cảm giác hoàn toàn khác trước, Mặc sư thúc trước mắt khiến người ta vừa kính nể, vừa hâm mộ, cao cao không thể với tới, rồi lại đưa tay là có thể chạm tới.

Ngay cả khi y bắn tới ánh mắt mang theo căm ghét, Hồng Nho Văn cũng vui vẻ chịu đựng, như mê như say.

Hồng Nho Văn ngơ ngác nhìn Mặc Ngôn đang đi tới, chỉ cảm thấy trong khoảng khắc này, thiên địa vạn vật đã hóa thành hư vô, cho dù là mười Bạch Liên, cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của Mặc sư thúc.

Hắn nhìn Mặc Ngôn, tâm thần khuấy động, lên tiếng kêu: “Sư thúc…”

Ai dè Mặc Ngôn xem như không nghe thấy, đi ngang qua hắn, trực tiếp đi về phía Hồng Thông Thiên.

“Sư huynh vừa nãy không phải nói, muốn bế quan dưỡng thương sao? Ngươi dự định dưỡng thương ở đâu?”

Hồng Thông Thiên vừa rồi đã quyết định tạm thời cúi đầu, liền không cố gắng chống đối, ngược lại —— bất luận hôm nay Mặc Ngôn sỉ nhục lão thế nào, ngày khác lão chắc chắn sẽ đòi lại!

Hồng Thông Thiên nói: “Ngươi cảm thấy Côn Sơn có chỗ nào thích hợp?”

Mặc Ngôn nói: “Trảm Long Đài trên đỉnh núi, không ai chạy tới quấy rối. Sư huynh ở bên trong tĩnh dưỡng mấy năm, chắc không ngại.”

Hồng Thông Thiên thở dài một tiếng, nhìn về phía mọi người còn lại.

Chúng đệ tử hoàn toàn không biết xích mích giữa Hồng Thông Thiên cùng Mặc Ngôn, chỉ biết vừa rồi Mặc Ngôn đánh đuổi người gây chuyện, “Phá hiểu mười vạn kiếm” kỹ kinh tứ tọa. Trong ánh mắt chúng đệ tử nhìn y tất cả đều là hưng phấn cùng sùng bái.

Mắt Hiên Viên đế vẫn nhìn chằm chằm, Hồng Thông Thiên tự biết bị thương nặng, không phải đối thủ.

Lão lại nhìn Hồng Nho Văn, đây là con ruột lão, thấy yêu tử chỉ hận không thể đi quỳ liếm Mặc Ngôn.

Hồng Thông Thiên thở dài một tiếng, lão vừa không thể giết Mặc Ngôn, lại không thể trước mặt mọi người cùng y trở mặt, mà sau khi lão bị thương, chúng đệ tử đều bị Mặc Ngôn đầu độc.

Hồng Thông Thiên phẫn uất mê muội trong lòng.

Sát khí trong người Hồng Thông Thiên khuấy động, rất muốn giết Mặc Ngôn cho xong, rồi xoay chuyển tất cả những chuyện này.

Nhưng lmà… Hồng Thông Thiên nhớ tới vị trí của mình, nhớ tới ngày sau còn dài, nghĩ bản thân chỉ đang tạm thời bị thương, sau khi thương thế lành là có thể tái chiến…

Mỗi một suy nghĩ đều xông lên đầu, Hồng Thông Thiên cắn răng một cái, quyết định học chịu nhục một hồi.

“Sư đệ, ta bị thương rất nặng. Sẽ tới Trảm Long Đài dưỡng thương, không thể đi ra, ngươi… Ngươi phải trông nom Côn Sơn, đợi cho thương thế ta tốt hơn, sẽ tiếp tục tính toán.” Hồng Thông Thiên tuy không cam tâm, không thể làm gì đành phải ra lời bàn giao.

Mặc Ngôn nói: “Sư huynh yên tâm, tuy tuổi ta trẻ, nhưng có Nhạc Phong sư điệt thận trọng chu đáo, trong lúc ngươi bế quan, do hắn chủ trì sự vụ Côn Sơn, tất nhiên sẽ không ngại.”

Nhạc Phong nghe nói sư phụ muốn đi bế quan dưỡng thương, đã sớm sai người thu thập xong Trảm Long Đài, quét tước bên trong sạch sẽ a sạch sẽ, lại rất có hiếu tâm tự mình đưa sư phụ tiễn vào, trước khi đi còn an ủi Hồng Thông Thiên nói: “Sư phụ yên tâm, nhất định ta sẽ nghe theo sư mệnh, quản thật tốt Côn Sơn. Sư phụ ở đây tĩnh tâm dưỡng thương, đừng nói mười năm không ra, cho dù là một trăm năm, một ngàn năm, cũng không ngại.”

Hồng Thông Thiên nhìn đệ tử mà lão đắc ý nhất, lại có hiếu tâm như vậy, thực sự không biết nên cười hay nên khóc.

Nhạc Phong thấy vẻ mặt Hồng Thông Thiên kỳ quái, cho là lão không yên lòng hai đứa nhỏ: “Sư phụ cũng không cần quan tâm quá mức, con sẽ đốc thúc Mặc sư thúc tu luyện, nếu có chỗ không hiểu, con sẽ tận lực chỉ dạy ; còn Nho Văn sư đệ, con… Cũng sẽ quản thúc chặt chẽ, không để cho sư phụ ngài mất mặt.”

Hồng Thông Thiên rốt cục bất đắc dĩ khen: “Phong nhi thực sự… ngoan, như vậy, ta liền yên tâm…”

Nhạc Phong ra khỏi Trảm Long Đai, chuyển động bánh răng bên ngoài, định ngày mở ra là mười năm sau.

Thiết lập thời gian xong, Nhạc Phong dùng đoản kiếm đâm thủng ngón tay, nhỏ máu mình vào Trảm Long Đài để phong ấn.

Dòng máu đỏ tươi lưu động theo hoa văn in trên phong ấn, Trảm Long Đài mơ hồ chấn động, trong chớp mắt, phong ấn to lon81 bao phủ Trảm Long Đài, một thanh phi kiếm từ trong thạch thất bay ra, lơ lửng ở trên Trảm Long Đài.

Chỗ này do tổ sư khai sơn Côn Sơn tạo ra vì tu luyện, để lại cho Côn Sơn một chỗ bế quan vững chắc không thể phá vỡ.

Trừ phi người bế quan trong mười năm hết hạn, hoặc là tu vi có đột phá, bằng không chắc chắn sẽ không mở ra được.

Từ đó về sau, người đưa thức ăn đến cho Hồng Thông Thiên cũng chỉ có một mình Nhạc Phong, vì người khác dám tới gần Trảm Long Đài, do sợ bị phi kiếm treo lơ lửng ở giữa không trung do tổ sư khai sơn để lại chém vào người.

Đại lục Trung thổ Tiên lịch ngày 20 năm 3,078, Tranh nguyệt, nguy nhật.

Hồng Thông Thiên đứng đầu Côn Sơn bởi vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, bị thương nặng, quyết định bế quan tu luyện, trong vòng mười năm, những ai không có liên quan không được chạy tới quấy rối.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay phải ngồi gõ chữ trong một gian phòng nhỏ, bị giam mười mấy tiếng mới được ra, cho nên… Hồng Thông Thiên đại đại cũng vào thử gian phòng nhỏ, lĩnh hội một chút đi!

Ta nghĩ tổ sư Côn Sơn tổ sư là kẻ tự nghiêm khắc với chính mình, hoặc là một kẻ dễ dàng bị ngoại giới nhiễu loạn, cho nên, hắn tự tạo cho mình một gian phòng nhỏ để tu hành. Phòng ngừa trong lúc tu luyện xoát thiếp mời, dạo diễn đàn, tán gẫu QQ, bạn gay tới chơi, khách phục chào hàng ảnh hưởng tới tốc độ tu hành.