Hồng Nho Văn kinh hãi, theo bản năng lùi lại về sau ba bước, thôi thúc tâm pháp Côn Sơn, rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ tới Thương Minh đã đi xa từ lâu lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, y thật sự lo lắng xảy ra xung đột, đưa tới Hồng Thông Thiên thì sẽ gây phiền phức không nhỏ.
Mắt thấy hai người muốn giao thủ, làm ra động tĩnh lớn gây chú ý mọi người, lại không ngờ Thương Minh chỉ quát nhẹ một tiếng áp bức phi kiếm về phía y “Đi!”.
Vị trí mặt tuyết xung quanh y đứng phát ra một vệt ám quang, keng một tiếng, làm phi kiếm của Hồng Nho Văn mang theo thanh quang đã từng chém giết quái thú đánh rơi xuống đất.
Đợi tới khi ám quang chìm vào đất, Hồng Nho Văn gục xuống tuyết nhìn lại, thì ra chỉ là một đồng tiền xu rơi xuống đất. Một đồng bình thường nhất, mặt trên in niên hiệu Hiên Viên đế, là tiền phàm nhân thường dùng!!
Một cuộc giao chiến nhỏ này, càng như tranh đấu giữa phàm nhân, không có nửa điểm Phong Vân.
Nhưng mà, đồng tiền phàm nhân sử dụng này, lại có thể đánh rơi phi kiếm tiên gia, phải có đạo hạnh cỡ nào mới có thể biến nặng thành nhẹ như vậy?
Sắc mặt Hồng Nho Văn nhất thời trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Khi hắn lại nhìn về phía người đang đi ra từ trong chỗ tối, ngay cả dũng khí nhặt phi kiếm về hắn cũng không có.
Giọng của Thương Minh uy nghiêm đáng sợ: “Dám ở trước mặt ta so binh khí, không biết tự lượng sức mình!”
Mắt thấy Thương Minh còn muốn tiếp tục động thủ chém đầu người, Mặc Ngôn nhanh chóng vọt tới một bước, che ở trước mặt Hồng Nho Văn, đúng là y có sợ Thương Minh vào lúc này giết chết Hồng Nho Văn. Có không ít người nhìn thấy Hồng Nho Văn đi theo y, nếu như Hồng Nho Văn lại chết như vậy, sẽ mang đến cho y không ít phiền phức. Hơn nữa, cho dù là Hồng Nho Văn phải chết, thì cũng phải chết ở trên tay y.
Thương Minh thấy Mặc Ngôn ngăn cản đường đi của mình, liền biết rõ y không muốn giết người. Đầu ngón tay Thương Minh khẽ nhúc nhích, tụ tập lại trong không khí một luồng khí lưu mắt trần có thể nhìn thấy thành một thanh lưỡi dao sắc, cười giễu một tiếng, ngón trỏ Hồng Nho Văn bị ám quang cắt xuống, tia máu màu đỏ tí tách rơi ở trên mặt tuyết, nhìn rất chi là chói mắt.
Tay đứt ruột xót, Hồng Nho Văn đau tới xuất mồ hôi trán, lại không dám kêu to, chỉ lo chọc giận tên sát tinh trước mặt này. Dù như vậy, hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại đụng phải đối phương, thấy Mặc Ngôn chặn ở trước mặt mình, liền kêu lên: “Ngôn đệ, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ…”
Một câu nói chưa xong, trên mặt Hồng Nho Văn lại in thêm một dấu hồng, giọng Thương Minh càng thêm lạnh lẽo: “Bất kính tôn trưởng, nếu như ngươi dám loạn gọi một câu nữa, ta cắt lấy đầu lưỡi của ngươi!”
Cho tới lúc này, Hồng Nho Văn mới nhìn chằm chằm Mặc Ngôn như quái vật, tỉnh táo lại.
“Ngôn… Ngôn sư thúc” Hồng Nho Văn suýt chút nữa gọi sai, mắt thấy người kia chỉ cần ngoắc ngoắc tay thôi cũng có thể lấy mạng nhỏ của mình, Hồng Nho Văn đành phải đổi giọng: “Ngươi… Ngươi… Không ngờ người cùng người bên ngoài cấu kết để hại ta!”
Thương Minh cười gằn: “Cấu kết? Ta muốn giết ngươi, thật là dễ như ăn cháo, còn cần phải cùng người khác cấu kết? Ngươi nhớ kỹ cho ta, lần này chỉ là chút dạy dỗ cho ngươi, nếu như ngươi còn dám ở sau lưng nói xấu ta, tất sẽ không tha cho ngươi!”
Hồng Nho Văn rốt cục hối hận, nghĩ tới không biết từ lúc nào tên tán tiên này đã nghe được lời của mình, nên hắn mới cố ý chạy tới trả thù.
Nếu là hắn đuối lý, mà đối phương cường hãn không thể đối đầu, Hồng Nho Văn cũng không nguỵ biện nữa, chỉ có thể liên thanh đáp vâng đáp dạ, xoay người rời đi, đi được hai bước mới chợt nhớ tới Mặc Ngôn, chần chờ trong chốc lát, quay đầu lại nói: “Mặc sư thúc, ngươi…Cùng ta trở về đi, bên ngoài rất loạn.”
Mặc Ngôn hơi nhíu mày, nói: “Ngươi đi trước!”
Hồng Nho Văn vẫn không chịu đi, nhìn về phía Mặc Ngôn, không cam lòng nói: “Ngôn đệ, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Chúng ta ngày xưa tốt xấu gì cũng xem như có chút tình cảm, sao ngươi lại…”
Thương Minh hừ một tiếng, đứng ở bên cạnh Mặc Ngôn, đưa tay kéo y vào ngực mình, cả vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm đều túc nhìn Hồng Nho Văn: “Đây là người của ta! Ngươi nhớ rõ, nếu như sau này ngươi còn dám có nửa phần bất kính với y, bất luận ngươi trốn ở chỗ nào, ta cũng sẽ đào được tim ngươi, lấy hồn phách của ngươi! Ngay cả Hồng Thông Thiên cha ngươi, cũng không bảo vệ được ngươi! Cút!”
Hồng Nho Văn nghe xong lời này, nhìn thấy Mặc Ngôn bị hắn ôm, trên mặt lại không có nửa điểm căm ghét nửa điểm không vui, liền cảm thấy trong lòng như bị búa to đập mạnh vào, đau đớn không chịu được.
Hắn ở tại chỗ do dự một lúc, mới bất mãn chịu đi, trở lại chỗ đệ tử Côn Sơn. Lúc hắn mới trở về, liền bị Hồng Thông Thiên phát hiện ra tình trạng khác thường.
Hồng Thông Thiên thấy ngón trỏ con trai bị mất, khuôn mặt sưng phù, chợt cảm thấy người được yêu thích như đang bị oan, đau lòng không thôi, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều Hồng Nho Văn sống chết không chịu mở miệng.
Hắn còn nhớ mình nói xấu sau lưng Thương Minh bị giáo huấn, bị tát là do muốn cưỡng hôn Mặc Ngôn.
Lại chưa nói tới việc thầm mến sư thúc khi bị phụ thân biết rồi sẽ trách phạt hắn thế nào, chỉ nghĩ riêng tới câu nói kia của Thương Minh thôi “Nếu dám nói lung tung, ta sẽ đào tim ngươi, ngay cả Hồng Thông Thiên cha ngươi cũng không bảo vệ được!” Đã không dám nhiều lời nửa chữ.
Hồng Nho Văn quyết định chủ ý ăn Hoàng Liên ngậm bồ hòn, chỉ nói là bị cự thú trong núi gây thương tích, chết không đổi giọng.
Thời điểm Hồng Nho Văn bị phụ thân vặn hỏi, thì Mặc Ngôn lại ở tại chỗ, đối mặt với Thương Minh đột nhiên xuất hiện.
Hắn im lặng xuất hiện như cái bóng, dường như vẫn đang ở bên trong dò xét y, điều này làm cho y cảm thấy bất an cực kỳ.
Huống chi, vừa nãy người nọ nói câu “Y là người của ta” kia, đã làm cho Mặc Ngôn rất không vui. Hơn nữa, cái làm cho Mặc Ngôn không vui nhất, là khi y phát hiện móng vuốt Ác Long này, vẫn còn đang ôm chặt lấy bả vai y tới giờ vẫn chưa thu hồi lại.
Mặc Ngôn khó chịu uốn éo thân thể, có lẽ do ở dã ngoại, hoặc do hai lần trước gặp gỡ Cự Long đều biểu hiện ra hữu hảo, cũng có thể dó hắn đang giúp y giải quyết phiền phức.
Bất luận là nguyên nhân gì, nhưng ít ra Mặc Ngôn hiện giờ, cũng không cảm thấy quá mức ngột ngạt, cũng không cảm thấy quá mức hoảng sợ.
Mặt không tỏ về gì dời ra một bước khỏi Thương Minh hỏi: “Lời vừa nãy là có ý gì?”
Thương Minh không rõ: “Lời nào?”
Mặc Ngôn nói: “Ta không phải Ma Nhân!”
Thương Minh đột nhiên cười, nụ cười nổi bật giữa tuyết trắng, nhìn vào có hai phần tuấn lãng, thậm chí còn có phần ấm áp.
“Ta chỉ muốn giúp ngươi giải quyết phiền phức mà thôi, ta nghĩ sau này tên kia sẽ không tới làm phiền ngươi nữa.” Thương Minh nói, sau một chốc, hắn hơi khom người, đưa tay ra, chỉ vào ngực Mặc Ngôn: “Huống chi…Ở chỗ này của ngươi có ma.”
Trước ngực là chỗ trọng yếu, khi chạm vào khiến Mặc Ngôn hết sức bất an, y nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn Thương Minh, dáng dấp kia, rất giống một con chồn trắng bị kinh sợ, sợ hãi, rồi lại không cam lòng, mang theo hiếu kỳ cùng cảnh giác, quan sát xem bản thân không may bị sa vào cạm bẫy hay không.
Thương Minh đứng thẳng người: “Đừng hiểu lầm, ta không có sở thích ngày đêm theo dõi ngươi, cũng không có ý định nuốt ăn Côn Sơn, Bạch thị. Ta xuất hiện ở đây, là do bị ngươi triệu hoán.”
Mặc Ngôn nhanh chóng phát hiện ra hắn đang nói dối: “Ta chưa bao giờ nắm chặt Long Châu gọi tên của ngươi! Hơn nữa, nếu ngươi không ở gần đây, thì sao có thể tới nhanh như vậy được?”
Thương Minh khẽ cười cười, không biết vì sao, Mặc Ngôn cảm thấy uy thế hôm nay Thương Minh mang đến giảm đi rất nhiều so với thường ngày.
“Long Châu của ta, kề sát ở ngực ngươi, lại rất gần vị trí trái tim. Ngươi muốn giết người, trong lòng ngươi phẫn uất, thì sẽ cảm nhận được nôn nóng tương tự. Nếu như ngươi bình an vui vẻ, ta cũng có thể cảm thấy tâm tình thoải mái. Cũng như hôm nay, ngươi động ác niệm trước nay chưa từng có, nên ta mới đến.”
“Tại sao? Đáng ra ngươi phải rất bận, tại sao lại quan tâm ta tới vậy, bởi vì trong lòng ta động ác niệm nên tới?” Mặc Ngôn không rõ.
Thương Minh cười nói: “Bởi vì trong lòng ngươi có quỷ, cũng xem như là có ta. Ta há có thể không đến?”
Mặc Ngôn bị câu nói sau của Thương Minh chọc cười, nói: “Nói láo! Tâm ma cùng tên ma đầu như ngươi, liên quan gì nhau?”
Thương Minh cũng cười, nói: “Rõ ràng ngươi rất căm hận hai cha con kia, nhưng tại sao phải tự tìm phiền phức cho mình? Nếu tâm ma này không trừ, chỉ sợ khó có thể làm được việc lớn.”
Hai mắt Mặc Ngôn mờ đi, y không thể quên đủ loại kiếp trước, kiếp này tái hiện, mỗi một chuyện cũng đủ khiến cho y hận thấu xương.
Ta không thể học Thái thượng quên được tình.
Mặc áo trắng, khoác trường bào, Mặc Ngôn đứng dưới tuyết, hay tóc đen nhánh dài xõa buộc ở sau gáy, có vài sợi rơi xuống trước ngực, mà dường như y chưa phát hiện, hay tay đang nắm chặt thành quyền, cánh môi bị răng cắn chặt chảy máu.
Tay Thương Minh hơi run lên, cuối cùng vẫn phải giơ lên, nhẹ nhàng xoa đầu Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn đúng lúc ngẩng đầu, bàn tay kia, càng xuyên qua đầu Mặc Ngôn.
Cảnh tượng này làm Mặc Ngôn sợ hết hồn, y đờ người một lát, mới đưa tay sờ sờ Thương Minh trước mặt.
Tay y, cũng có thể xuyên qua thân thể ắn, thì ra đó không phải là người thật, mà chỉ là một ảo ảnh!!
Không trách Mặc Ngôn cảm thấy Thương Minh trước mặt không có đáng sợ như vậy, không trách bất cứ lúc nào hắn cũng xuất hiện được ở bên cạnh mình, không trách, khi hắn đánh rơi trường kiếm của Hồng Nho Văn, lại dùng đồng tiền bị chôn ở trong tuyết do người qua đường làm mất.
Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn hư tượng, nếu không tự mình đưa tay ra chạm, thì hoàn toàn không nhận ra.
Hư tượng lộ ra nụ cười ôn nhu, không có khí tức ác liệt, làm cho Mặc Ngôn cảm thấy ấm áp cùng an tâm.
Giọng Thương Minh ôn nhu: “Có một số việc, đừng ép bức mình quá. Bây giờ ngươi đã tin, ta không theo dõi ngươi một đường rồi chứ? Chỉ là ta cảm thấy rất nôn nóng, cho nên mới phải đọc hư thân, tới xem ngươi có bình an hay không.”
Mặc Ngôn có hơi mê man, có hơi không rõ, y nhìn hai mắt Thương Minh.
Lúc trước khi nhìn người thật, đôi mắt này mang đến cho y một cảm giác ngoại trừ nguy hiểm, thì chính là hoảng sợ.
Còn hiện tại, đôi mắt này lại lộ ra thần sắc ôn nhu, khiến cho Mặc Ngôn cảm thấy có một sự quen thuộc không tên.
“Ngươi là ai?” Mặc Ngôn thất thần hỏi, “Tại sao lại muốn giúp ta nhiều lần như vậy?”.
Hư tượng cười cười: “Ta là ma đầu, nếu trong lòng ngươi có ta, đương nhiên ta phải bảo vệ ngươi.”
Không có uy thế túc sát, chỉ mang theo ngữ khí ôn nhu sủng nịch, thanh âm trầm thấp càng làm cho Mặc Ngôn nghi ngờ.
Mà hơi thở quen thuộc này, không biết đã xuất hiện ở đâu.
Khi đó, cặp mắt kia cũng như bây giờ, tràn đầy ôn nhu nhìn mình, thanh âm trầm thấp, vờn xung quanh y.
Rốt cục đã gặp ở đâu vào lúc nào?
Mặc Ngôn lắc đầu, y không biết.
“Mặc Ngôn, ta đã đến Đô thành Hiên Viên, hi vọng có thể hữu duyên gặp lại.” Giọng của Thương Minh trầm thấp khàn khàn, thoáng như rượu ngon đậm đà, bất giác tự say.
Chỉ chốc lát sau, hư tượng tiêu tan, trên nền tuyết trắng không có nửa cái vết chân, mơ hồ chỉ có mùi nước biển trên không trung.
“Là hắn!” Mặc Ngôn bỗng nhiên thức tỉnh, mùi vị này, thanh âm trầm thấp này, cùng với con ngươi ôn nhu, là quái vật kiếp trước, đã cùng quấn quít trầm luân khi y bị ném vào trong biển.
Người đó… Là Thương Minh sao?
Mặc Ngôn dùng sức lắc đầu, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Chưa nói tới tôn chủ Ma giới đạo hạnh thâm hậu, phép thuật cao cường, chỉ nói riêng tới tính khí tính cách kia của hắn, nếu như người kiếp trước là hắn, thì đứa con kiếp trước y mang thai chính là của hắn…
Thương Minh thô bạo thích giết chóc như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cho dù là không may xảy ra, thì nhất định hắn sẽ nuốt sạch những người thương tổn đứa bé.
Mặc Ngôn xoa xoa mũi của mình, trong không khí đã không còn mùi vị kia, bóng dáng Thương Minh đã tiêu tan từ lâu. Chắc là, lỗ mũi của y cùng ký ức xảy ra vấn đề đi!
Mặc Ngôn nghĩ ở trong lòng như vậy.