“Ân sư ta là đệ tử đời thứ hai Côn Sơn, bây giờ ta thay cố ân sư thu ngươi làm đồ đệ, ngươi cũng giống như ta, đều là đệ tử Côn Sơn đời thứ ba, từ nay về sau, nếu như Côn Sơn gặp nạn, thì phải liều mình quên chết, có trách nhiệm bảo hộ núi!” Hồng Thông Thiên quỳ xuống về phía ngọn núi chính Côn Sơn, vận dụng tiên pháp, cho gọi ra bài vị tổ sư.
Ngọn núi chính Côn Sơn chấn động, linh vị to lớn chậm rãi hiện ra ở giữa không trung.
Mặc Ngôn nhìn về phía linh vị lạy tám lần, sau đó dâng hương, linh vị to lớn liền tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, bao phủ ở trên người Mặc Ngôn, sau một nén hương mới tan đi.
Trên cổ tay Mặc Ngôn, có thêm một đồ đằng Côn Sơn– Đại Hải Trung Ương, được bốn con linh quy chấn tọa ngọn núi. Trên ngọn núi, có chữ ” Tam” kim văn* thượng cổ.
*Kim văn: (văn tự khắc trên đồng, thời nhà Ân-Chu, Tần-Hán bên Trung Quốc)
Đây chính là cách nhận dạng đệ tử đời thứ ba Côn Sơn, cũng biểu thị linh hồn tổ sư đồng ý chấp nhận đệ tử này.
Mặc Ngôn lại khấu đầu trước bài vị một cái, từ nay về sau, xem như chính thức gia nhập Côn Sơn.
“Ngôn Nhi” Hồng Thông Thiên nói được một nửa, chợt nhớ tới đây chính là sư đệ lão, liền đổi giọng lập tức, “Sư đệ, đứng dậy đi.”
Mặc Ngôn chậm rãi đứng lên, quay về Hồng Thông Thiên hành lễ: “Tạ sư huynh.”
Hồng Thông Thiên quay đầu, nói với con trai Hồng Nho Văn bên cạnh: “Nho Văn, chào sư thúc con.”
Hai mắt Hồng Nho Văn nhìn thẳng Mặc Ngôn, vẫn không thể tin được tất cả mọi chuyện vừa xảy ra!
Hai tháng trước, tiểu đệ đệ này rất có thể trở thành bạn lữ của hắn; ba ngày trước, hắn còn cho rằng Mặc Ngôn nhất định sẽ phải gọi hắn là “Sư huynh” ; rồi ở một canh giờ trước, Hồng Nho Văn còn tưởng rằng hắn sẽ có thêm một “Nghĩa đệ”! Vừa nghĩ tới có một tiểu đệ đệ lắc lư ở trước mặt gọi hắn là “Sư huynh” ” Ca ca”, tâm Hồng Nho Văn đã muốn nổi sóng. Thậm chí hắn còn tưởng tượng, Mặc Ngôn sẽ dùng giọng nói nhu mềm gọi hắn là “Nho Văn ca” như thế nào.
Ai ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh như vậy, đứa bé này, lại thành sư thúc hắn!!
Thanh âm Hồng Nho Văn khô khốc, câu sư thúc kia có thế nào cũng không thoát ra khỏi miệng, môi hơi run run, thấp giọng kêu lên: “Ngôn đệ… Ngươi cần gì phải…”
Hồng Thông Thiên đối với biểu hiện của con trai bất mãn hết sức, ho nhẹ một tiếng.
Hồng Nho Văn đành phải kiềm chế tâm tình phiền muộn tột đỉnh trong lòng lại, nhìn Mặc Ngôn chào một cái, một mực cung kính kêu lên: “Sư thúc có lễ.”
Mặc Ngôn làm ra vẻ sư thúc nên có, đưa tay đỡ vai hắn, nói: “Hồng sư điệt mời đứng lên.”
Hồng Nho Văn nhìn dáng vẻ này của Mặc Ngôn, càng cay đắng khó chịu trong lòng, trong lúc nhất thời không nói ra được nửa câu.
Hồng Thông Thiên nhìn thoáng qua đứa con, thì càng bất mãn trong lòng, nhưng lúc này tân khách đông đảo, nên không tiện phát tác, chỉ có thể nhẫn lại, hỏi Mặc Ngôn nói: “Sư đệ, bây giờ ngươi đã là người Côn Sơn ta, vậy cha của ngươi… An táng ở trong thạch quan trung phía sau núi Côn Sơn đi. Ở đó là nơi an táng tổ sư các đời Côn Sơn, chôn ở chỗ đó, cũng không tính là mai một phụ thân ngươi.”
Mặc Ngôn chậm rãi đi tới trước mặt Hồng Thông Thiên quỳ xuống dập đầu nói: “Sư huynh có ý tốt, thực sự không nỡ từ chối, thế nhưng… Phụ thân vừa đến không phải đệ tử Côn Sơn, vào nơi an táng tổ sư Côn Sơn chỉ sợ có hơi đường đột; thứ hai, trước khi phụ thân chết từng có di ngôn, nói muốn chôn ở trong biển. Đây là yêu cầu thứ nhất phụ thân giao cho ta, cũng là yêu cầu cuối cùng, nên không nỡ lòng từ chối.”
Hồng Thông Thiên sửng sốt, nói: “Chuyện này…Cự thú mãnh quái trong biển rất nhiều, thi thể chôn ở bụng cá, tốt hơn sao?”
Mặc Ngôn nói: “Ta cũng cảm thấy không được, hài cốt phụ thân để ở trong biển xem như nuôi cá, làm con cái thì quá bất hiếu. Nhưng di mệnh phụ thân lại không thể không tuân theo, đây thực sự là… Nếu ở trong nơi biển sâu, có chỗ an toàn để cất gửi thì hay rồi, tiếc là… Ta trẻ tuổi kiến thức nông cạn, cũng chưa từng ra khỏi Lạc Nhật Nhai, cho nên mới muốn hỏi qua sư huynh, không biết sư huynh có cách gì tốt hơn không.”
Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, hai mắt mang theo khẩn cầu, nhìn về phía Hồng Thông Thiên, trong đó là ánh mắt bi thương mất cha, tâm ý con nhỏ khẩn cầu khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hồng Nho Văn còn đang âm thầm thương tâm “Sư đệ” biến sư thúc, lúc này lại nhìn thấy Mặc Ngôn khổ sở cầu xin, liền không chút nghĩ ngợi nói ra: “Phụ thân, con nghĩ có một chỗ tốt, chân núi Côn Sơn chúng ta…”
Hồng Thông Thiên đã không kiềm chế nổi nữa, quát mắng: “Ngươi nói hưu nói vượn gì đó!”
Mặc Ngôn sao chịu bỏ qua cơ hội này, vội hỏi: “Chân núi Côn Sơn ở đâu?”
Thời điểm Mặc Ngôn nói ra câu này, Hiên Viên đế Đại Tướng Ngụy Tồn Trung cũng nói theo: “Có chỗ tốt, có thể mai táng Mặc tiên trưởng, thì hãy lấy ra, đừng giấu làm của riêng!”
Kiếm tiên Nhâm Tiêu Diêu cũng cười hì hì nhìn Hồng Thông Thiên, tâm ý trong mắt không cần nói cũng biết.
Bây giờ Hồng Thông Thiên đã hối hận cực độ khi làm cái lễ tang này, đúng là một đống phiền phức lại tiếp thêm phiền phức, nhưng Hồng Thông Thiên để ý nhất là mặt mũi, trước đó đã trường thiên luy độc nói lão cảm kích Mặc Thăng Tà thế nào, bây giờ cũng không thể ở trước mặt mọi người tự bạt tai lại mình. Mặc Ngôn cũng đã nhận làm sư đệ, mà kia cũng chỉ là một cỗ thi thể, cũng chẳng phạm vào lợi ích gì, liền nói với Mặc Ngôn: “Mọi người đều biết, ở Côn Sơn ta có bốn con Thần Quy tọa trấn trôi nổi trên biển, tứ quy này chính là thần thượng cổ, trông coi Thủy Tinh cung dưới chân núi Côn Sơn ta. Hơn vạn năm qua, không có ai được vào. Nếu đưa thi thể Mặc tiên trưởng chôn ở Thủy Tinh cung, thì chắc chắn là nơi vô cùng tốt, có điều…Sẽ hơi khó làm đây!!”
Mặc Ngôn chờ đợi chính là câu này của Hồng Thông Thiên, vội vã dập đầu nói tiếp: “Kính xin sư huynh khai ân, cho phụ thân ta một nơi táng thân.”
Trong lòng Hồng Thông Thiên đã rất tức giận Mặc Ngôn, cảm thấy đứa bé này rất lắm chuyện, nhưng khuôn mặt vẫn không tức không giận, nói: “Không phải là ta không muốn, nhưng tứ đại Thần Quy kia chính là tổ tiên Côn Sơn, tính tình chúng nó khá quái đản, thủ vệ Thủy Tinh cung, nếu như không phải muốn mang thi thể Mặc tiên trưởng chôn ở đó, thì ta cũng không dám đi quấy rối chúng nó. Phải biết tứ đại Thần Quy pháp lực cao cường, có thể chống lại tôn chủ Ma giới, tuy ta chưởng quản Côn Sơn, nhưng cũng không dám đắc tội chúng nó.”
Mặc Ngôn nghe xong, cười lạnh trong lòng, cũng may y đã ở Côn Sơn nhiều năm, mới biết tới tứ đại Thần Quy, bằng không, chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ không thể làm được.
Tứ đại Thần Quy trấn đỡ Côn Sơn, trôi nổi giữa biển rộng, lại còn bảo vệ Côn Sơn dưới đáy Thủy Tinh cung. ( Quy là con rùa, cho những bợn nào không biết)
Thủy Tinh cung là nơi tu hành trước đây ở Côn Sơn, hiện tại thì không còn.
Tứ đại Thần Quy tuy có pháp lực cao cường, nhưng tính tình lại rất ôn hòa, không bao giờ chủ động hại người.
Chúng nó vẫn luôn trung thành tuyệt đối thủ vệ Thủy Tinh cung, bất luận kẻ nào muốn đi vào Thủy Tinh cung, thì nhất định phải chiến thắng tứ quy.
Nếu như muốn gửi đồ gì đó bên trong Thủy Tinh cung thì đơn giản hơn nhiều, tứ quy sẽ không từ chối, chỉ cần tìm được người tạm thời tahy thế chúng nó trấn đỡ Côn Sơn, thì Thần Quy sẽ giúp người đó thả đồ. Sau khi bỏ vào, Thần Quy cũng sẽ không hỗ trợ lấy ra, nếu như muốn lấy ra, thì phải chiến thắng tứ Thần Quy mới tiền vào Thủy Tinh cung được. Tiên giới Trung thổ đại lục tuy là không thiếu cao thủ, nhưng chỉ có bản lĩnh trên đất trên trời, so với chiến đấu dưới nước chênh lệch rất nhiều, cho nên hầu như không có ai có thể ở dưới nước thắng được tứ đại Thần Quy. Một khi thả đồ vật vào đó, chẳng khác nào một đi không trở lại, cho nên mấy năm qua, căn bản không có thứ gì gửi vào Thủy Tinh cung.
Trên đường Mặc Ngôn đến Côn Sơn, đã xem trọng tới chỗ này.
Người lạ muốn đi vào Thủy Tinh cung, thì nhất định phải đánh bại tứ đại Thần Quy, ở Trung thổ hiện giờ, chỉ sợ không ai có thực lực này.
Ngoài ra cũng phải có người mạnh ngang với Thần Quy thay nó trấn đỡ Côn Sơn tạm thời, mà đây là chuyện không dễ dàng gì. Thần Quy trời sinh thần lực, trấn đỡ Côn Sơn nhiều năm, đưa mắt nhìn cả thiên hạ, cũng chỉ có bốn đại cao thủ mới có thực lực này.
Bốn đại cao thủ chia ra là: Hồng Thông Thiên, Kim lão gia tử, Kiếm Tiên, Bắc đế Hiên Viên.
Bây giờ chỉ có mỗi ba đại cao thủ, Bắc đế Hiên Viên chưa tới, Mặc Ngôn hoàn toàn có thể đoán được tiếp đó Hồng Thông Thiên sẽ nói những lời gì, làm những chuyện gì.
Mặc Ngôn quỳ gối xuống trước mặt Hồng Thông Thiên, khẩn cầu: “Tứ đại Thần Quy có đồng ý hay không, kính xin sư huynh phái người xuống hỏi một tiếng, nếu như không đồng ý, thi thể phụ thân ta sẽ mặc cho sư huynh xử lý. Ta đây cũng xem tròn bổn phận làm con.”
Hồng Thông Thiên đương nhiên biết, muốn gửi thi thể vào Thủy Tinh cung, cần có bốn đại cao thủ cùng lúc phối hợp, mà ở đây cũng chỉ có ba người…
Ngược lại với chuyện này, bản thân lão cũng không cần thiết làm người ác, bởi vì trước sau gì Mặc Ngôn cũng sẽ thất bại.
Lão vuốt vuốt chòm râu chốc lát, duỗi hai tay ra nâng Mặc Ngôn đứng dậy, làm ra vẻ oai phong lẫm liệt: “Như vậy, ta sẽ mạo hiểm sai người đi hỏi Thần Quy một câu! Nhạc Phong, ngươi là đệ tử có kỹ năng bơi lội giỏi nhất, ngươi xuống dưới hỏi thử xem!”
Nhạc Phong tuân lệnh, nói: “Vâng, sư phụ!” Sau đó hắn nhìn qua Mặc Ngôn, nói: “Sư thúc đừng lo lắng, ta sẽ cầu xin tứ đại Thần Quy.”
Mặc Ngôn cùng Hồng Thông Thiên không hề lo lắng, còn Hồng Nho Văn thì lấy Nguyên quang kính của Mặc Thăng Tà ra, để cho mọi người cùng xem cuộc nói chuyện giữa Nhạc Phong với Thần Quy.
Nhạc Phong lặn sâu xuống biển, chỉ trong chốc lát, đã đến chân núi Côn Sơn, bốn con đại quy trấn đỡ chiếm đóng bốn góc Côn Sơn, lòng núi Côn Sơn trống rỗng, bên trong có một lối vào, vừa vặn đủ cho một con Thần Quy tiến vào.
Nhạc Phong đi tới trước mặt Thần Quy, nhìn Thần Quy làm vài động tác tay, đúng như dự đoán, chỉ nghe Thần Quy mở miệng nói: “Vẫn quy củ cũ, muốn đi vào Thủy Tinh cung, đánh thắng bốn người chúng ta là được vào! Muốn thả thứ gì vào Thủy Tinh cung, thì tìm người đến giúp chúng ta trấn đỡ Côn Sơn, chúng ta đi vào thả cho ngươi!”
Trong lòng Hồng Thông Thiên thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ tiếc nuối, nói với Mặc Ngôn cùng mọi người: “Côn Sơn rất nặng, không phải cao thủ tuyệt thế thì không thể đỡ được. Sư đệ, ta đây đồng ý giúp ngươi một tay, Kim lão gia tử, đạo pháp của ngươi thâm hậu, sẽ không chối từ chứ?”
Kim lão gia tử gật đầu: “Đồng ý giúp đỡ.”
Hồng Thông Thiên lại nhìn về phía Nhâm Tiêu Diêu, nói: “Kiếm Tiên vừa nãy bất bình dùm, còn nói gì mà muốn tôn sư đệ ta thành sư thúc tổ Thanh Vân môn ngươi, nói vậy lúc này sẽ không từ chối việc này chứ?”
Nhâm Tiêu Diêu hững hờ “Ừ” một tiếng, bày tỏ đồng ý.
Hồng Thông Thiên lại nhìn về phía Đại tướng Hiên Viên đế Ngụy Tồn Trung, thì cố ý hỏi: “Ngụy tướng quân có bằng lòng lặn xuống dưới biển, trấn đỡ một góc Côn Sơn hay không? Nói ra thì Mặc tiên trưởng cũng xem như có ân với Hiên Viên đế, ngươi hộ vệ Hiên Viên đế, tất nhiên là phải tan xương nát thịt, chết mà không hối hận chứ?”
Khuôn mặt Ngụy Tồn Trung đỏ lên, hắn là một phàm nhân chỉ có một thân võ nghệ cao cường, nêu như so với đám tiên gia, làm sao có thể bằng, đừng nói trấn đỡ núi, cho dù lặn dưới nước biển sâu hơn trăm thước, cũng không thể được a!
Ngụy Tồn Trung nói: “Chuyện này… Cần phải có tiên pháp hộ thể, đạo hạnh thâm hậu. Nếu bệ hạ nhà ta ở đây, đương nhiên sẽ làm được, ta… Ta đã phụ uy danh bệ hạ.”
Hồng Thông Thiên thấy Ngụy Tồn Trung đầy mặt ủ rũ, tâm tình bất giác thoải mái hơn rất nhiều, càng thêm dật hưng thuyên phi*, rồi nhìn về các vị tiên gia nói: “Vậy có vị tiên trưởng nào chịu giúp đỡ, đến tác thành một mảnh hiếu tâm của sư đệ ta không?”
* Giải thích: link
Các vị tán tiên đều dồn dập lắc đầu, tự nhận không thực lực đó.
Đỡ núi cũng chẳng là việc gì lớn, nhưng trong biển còn có quái thú Cự Long, không phải cao thủ cao cấp nhất, thì ai dám xuống đó chịu chết?
Hồng Thông Thiên hỏi liền ba tiếng, nhìn thấy không có ai đáp ứng, tinh thần càng cảm thấy thoải mái, lại nhìn Mặc Ngôn ra vẻ tiếc nuối nói: “Sư đệ, không phải ta không giúp ngươi, nhưng mà…Ngươi cũng thấy đó, trấn đỡ Côn Sơn cần tới bốn người, mà ở đây chỉ có ba người, ta thật sự thương mà không giúp được gì a!! Mặc tiên trưởng chính là ân công ta, phàm là có cách giúp, ta đây cũng sẽ làm dựa theo nguyện vọng của ngài. Chuyện hôm nay, thật khiến cho ta bóp cổ tay thở dài không ngớt. Lúc đầu ta đã mời bốn đại cao thủ, nhưng mà Hiên Viên đế lại không có đến, có khi đây cũng là ý trời. Chúng ta, hãy nén bi thương thuận biến* đi!” ( thuận theo diễn biến)
Hồng Thông Thiên nói ra mấy câu nói tới tình cảm dạt dào, trong giọng nói mang tới tâm ý đầy tiếc hận.
Lão vừa dứt lời, chợt có một người cưỡi điêu bay tới từ chân trời, sau đó bay quanh ở trước điện quảng trường một vòng sau, từ giữa không trung nhảy xuống, rơi vào trước mắt Hồng Thông Thiên.
Tóc, chòm râu người nọ đều trắng như tuyết, tinh thần chấn hưng, trung khí mười phần, nói: “Xin lỗi, bởi vì trong thành có việc nên tới chậm, vừa nãy ở giữa không trung, nghe nói cần có bốn đại cao thủ hợp lực trấn đỡ Côn Sơn, ba lại thiếu một, Uông Kỳ Phong ta đến đây cho đủ số lượng!”