Edit by An Nhiên
Tiêu Diêu như dự liệu nằm hai ngày trong dịch trạm.
Từ lúc Vệ Lạc tiến vào sân nhỏ trong dịch quán Tiêu Diêu đã nhìn thấy hắn, từ trên giường đứng lên cách cửa sổ xa xa nhìn qua, một mực nhìn người ta mang theo hộp cơm đi vào trong cánh cửa dịch quán, ánh mắt hận không thể dính lên người Vệ Lạc.
Hừ, ném Nhị gia ở đây bỏ mặc... Hiện giờ đến lấy lòng, muộn rồi.
Tiêu Diêu hừ một tiếng, quay lưng lại đắp chăn bông giả bộ ngủ.
Vệ Lạc đi nhẹ bước chân cầm hộp cơm tiến vào, để lên chiếc bàn thấp bên cạnh, ngồi bên người Tiêu Diêu, đưa tay áp lên trán Tiêu Diêu, không sốt.
Biên giới vùng Tây Bắc này người Trung Nguyên không thích ứng, ngộ nhỡ nhiễm phong hàn bị sốt, rất dễ biến thành bệnh phổi, sẽ chết người.
Trên bàn có một chồng văn thư, Tiêu Diêu tự xin trở thành đôn đốc biên ải Tây Bắc, ở lại dịch trạm thông tin này, nơi đây nước thiếu lương thực thiếu, ủy khuất bảo bối Tiểu Diêu Nhi.
Tiêu Diêu nằm nghiêng, cảm giác được bàn tay to rộng trên trán, mới vừa rồi còn một bụng bực bội, hiện giờ đã quên sạch.
Vệ Lạc lấy trà sữa từ trong hộp đựng thức ăn ra, xoa niết mông thịt Tiêu Diêu, “Ai, vẫn còn giả bộ, dậy ăn cơm.”
Tiêu Diêu bất động, tiếp tục giả vờ ngủ.
Vệ Lạc đi lên phía trước khom người, gãi mông Tiêu Diêu đến nhột, “Mau dậy, còn không dậy ta sẽ cắn mông ngươi.”
Tiêu Diêu xốc chăn lên ngồi dậy, tựa như giận hờn hạ mắt, tự mình bưng trà sữa xì xì uống.
“Diêu nhi, cho ngươi ăn cái này.” Vệ Lạc đem bánh bao thịt bò bao trong giấy dầu đưa cho Tiêu Diêu, “Làm từ bột mì trắng, rất ngon, bình thường không được ăn đâu.”
Tiêu Diêu nhận lấy, cắn một cái.
So ra kém quà vặt trong kinh thành, nói là bột mì trắng nhưng vẫn trộn lẫn chút lúa mì thanh khoa, thô thô, còn có chút mùi thịt bò, Tiêu Diêu ăn không quen, nếu không phải Vệ Lạc mang tới, Tiêu Diêu sao có thể ăn ngon như vậy.
Vệ Lạc ngồi bên cạnh nhìn, Nhị gia đói bụng là đáng yêu nhất, lúc ăn sẽ lộ ra lúm đồng tiền
Tiêu Diêu vừa định nói chuyện, lầu dưới liền có tiểu tốt hô, “Vệ tướng quân! Xuất phát!”
Vệ Lạc dựa trên cửa sổ đáp một tiếng, xoa xoa đầu Tiêu Diêu, “Ngươi ăn trước đi, ta phải đi rồi.”
Tiêu Diêu chẳng để ý, “Lăn đi lăn đi, đừng chậm trễ Nhị gia ngủ.”
Đợi đến lúc Vệ Lạc cầm theo Mộ Quang rời đi, Tiêu Diêu nhìn qua cửa gỗ khép hờ, lại quay đầu nhìn qua cửa sổ, một mực nhìn thân ảnh Vệ Lạc biến mất trong sân dịch trạm.
Tiêu Diêu đặt bánh bao xuống, gạt trà sữa sang một bên trên bàn, lau lau tay, cuộn lại chui vào chăn, yên lặng nhìn trời âm u ngoài cửa sổ.
“Thật ra ở đâu cũng là một người.” Tiêu Diêu thầm nghĩ.
Thoáng cái đã sáu năm như vậy trôi qua, thật mệt mỏi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ.
Tiêu Diêu mở mắt ra, sờ lên hộp đựng phi đao bên gối, cảnh giác ngồi dậy.
Một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa thò vào, vụng trộm nhìn mình.
Tiêu Diêu lấy ra bốn thanh phi đao kẹp ở ngón giữa, một chút cũng không hữu hảo mà nhìn Kiều Hồng Ảnh ghé ở sau khe cửa dõi theo mình.
“Ngươi làm gì đến đây.” Tiêu Diêu lạnh lùng chất vấn.
Kiều Hồng Ảnh cẩn thận duỗi một cánh tay vào, trong tay nắm chặt một đóa hoa.
“...” Khóe miệng Tiêu Diêu giật giật.
Kiều Hồng Ảnh muốn đem hoa nhỏ cho Tiêu Diêu, lại không dám vào cửa, đứng ở cửa ra vào nhỏ giọng nói, “Xin lỗi Tiêu đại nhân, ta sai rồi, ngươi đừng tức giận đại ca được không, đại ca làm việc rất tốt, đánh trận rất tốt, Tiêu đại nhân đừng nói xấu hắn trước mặt Khả Hãn của ngươi...”
Tiêu Diêu dùng sức xoa xoa gương mặt dễ nhìn của mình.
“…... Mẹ nó.”
Tiêu Diêu thân làm đôn đốc biên ải, cũng chính là vì làm tai mắt của Thừa hầu, tướng ngoài trận, mệnh vua có thể không tuân theo, Thừa hầu cần phải liên tục xác nhận lòng trung thành của những người cầm binh quyền trong tay này.
Thừa hầu ngu dốt đa nghi, thiên vị hoạn quan gian thần, coi trọng mật thám cẩm y vệ, có nhiều trung thần dâng tấu khuyên ngăn mà không tiếp nhận, dùng mật thám mê hoặc quân chủ, thao túng triều chính, quyền thế khuynh đảo triều đình dân chúng, cho dù là thừa tướng hay tướng quân thì cũng thường quen khách khí một tiếng “Đại nhân”.
Tiêu Diêu chính là tâm phúc của Thừa hầu, là thủ lĩnh ba nghìn mật thám Đại Thừa, ở Đại Thừa có thể nói phiên vân phúc vũ, một tay che trời. Chỉ cần hắn dâng tấu vạch tội, một câu “Người này bất trung”, lập tức có thể định sinh tử của tướng quân.
Kiều Hồng Ảnh thấy Tiêu Diêu hình như càng tức giận hơn, sợ tới mức ném hoa muốn chạy, Tiêu Diêu ở phía sau quát to một tiếng, “Lăn lại đây.”
Kiều Hồng Ảnh lập tức ôm đầu ngồi xổm tại chỗ, co lại thành một đống tròn.
Tiêu Diêu chậm rì rì đi tới, một tay nhéo gáy Kiều Hồng Ảnh, kéo người vào trong phòng, ném xuống đất.
Kiều Hồng Ảnh không nói tiếng nào, yên lặng cúi thấp đầu quỳ ngồi trước mặt Tiêu Diêu, cái mông vẫn đau, tư thế ngồi chồm hỗm này thật sự là quá khó chịu.
Tiêu Diêu kéo một chiếc ghế qua, hai tay dựa trên thành ghế, vắt chân lên, từ trên cao liếc nhìn Kiều Hồng Ảnh quỳ dưới mặt đất, cười lạnh một tiếng, “Đại ca đại ca đại ca, hiện giờ bản đại nhân phiền nhất hai chữ này, ngươi cảm thấy như vậy ngươi sẽ có vẻ rất đáng yêu sao?”
Kiều Hồng Ảnh cúi đầu yên lặng nghe dạy, nhỏ giọng nói, “Ta không có a...”
“Còn dám mạnh miệng, suốt ngày a a a a, không biết dùng từ khác sao?!” Tiêu Diêu cầm dây thừng gân trâu trên bàn lên, kéo vài vòng, hừ lạnh một tiếng, “Duỗi tay ra.”
Kiều Hồng Ảnh rụt cổ một cái, nơm nớp lo sợ chìa tay đến trước mặt Tiêu Diêu.
Tay thật nhỏ, giống như tiểu hài tử.
Tiêu Diêu trong ngực khinh thường, vừa muốn nâng roi đánh xuống, Kiều Hồng Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu run run hỏi, “Tiêu đại nhân đánh ta rồi, liệu có còn nói xấu đại ca không?”
Tiêu Diêu tức giận đến mặt trắng bệch, lão tử mà là loại người đó ư?
“Tiểu Kiệt nô.” Tiêu Diêu cúi người, đưa tay nắm cằm Kiều Hồng Ảnh, bắt hắn nhìn mình, lạnh lùng hỏi, “Ngươi nói rõ cho ta, ai là đại ca của ngươi?”
” Chung... Chung Ly tướng quân...” Kiều Hồng Ảnh sắp khóc, “Ta ta ta biết ngươi là quan rất lớn a, lúc trước ta không biết, ta có đánh ngươi, nhưng đại ca hắn là người tốt mà.”
... Tiểu Kiệt nô này một phen si tình, liền chỉ vì một mình Chung Ly Mục.
Tiêu Diêu quăng thừng gân trâu lên bàn, đi lên giường khẽ dựa vào, “Hừ.”
Hóa ra là hiểu lầm.
Chỉ có điều tiểu Kiệt nô này dám khiến Nhị gia bị thương, phạt hắn quỳ một lát cũng còn là nhẹ.
Bên trong Kiều Hồng Ảnh vẫn sưng, đau đến khó chịu, yếu ớt hỏi, “Ta có thể đứng dậy không?”
Tiêu Diêu phiền nhất cái vẻ mặt vô tội này, nhíu mày hừ lạnh, “Ngươi không giả bộ đáng thương sẽ chết hay sao.”
Kiều Hồng Ảnh mím môi im miệng, lắc đầu, Tiêu đại nhân không cho dậy, chỉ có thể tiếp tục ngồi chồm hỗm, phía sau rất đau, chỉ có thể nhúc nhích cựa quậy giảm bớt.
Tiêu Diêu không kiên nhẫn hỏi, “Quỳ cho cẩn thận, ngươi cựa cái gì.”
Kiều Hồng Ảnh cúi đầu chịu đựng.
Tiêu Diêu nhìn ra khác thường, nhíu mày hỏi, “Hỏi ngươi trả lời, nói chuyện.”
Kiều Hồng Ảnh mặt đỏ bừng, cúi đầu càng thấp hơn.
Tiêu Diêu xuống giường, xách Kiều Hồng Ảnh lên, đưa tay hướng ra sau nhéo một cái. Kiều Hồng Ảnh đau đến kêu ra tiếng, hai chân đều run.
Tiêu Diêu khinh thường hừ một tiếng, “Ta đã bảo mà, Chung Ly Mục cũng chẳng phải thứ tốt gì, cùng một loài với Vệ Lạc, không một tên nào biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Cho ngươi, cầm lấy.” Tiêu Diêu lấy ra từ trong hành lý một bình thuốc, ném cho Kiều Hồng Ảnh, phẩy phẩy tay, “Lăn, đừng để lão tử nhìn thấy ngươi nữa, tâm phiền.”
Kiều Hồng Ảnh hút hút nước mũi, mở bình thuốc nhỏ ngửi ngửi, thơm quá a, thật là muốn uống, nhưng trong phạm vi hiểu biết của Kiều Hồng Ảnh, Tiêu đại nhân là người xấu mặc đồ đen, đồ của hắn không thể tùy tiện uống.
Kỳ thật Kiều Hồng Ảnh rất đối chọi người này, trên người hắn có sát khí rất nặng, hơn nữa không hữu hảo, Kiều Hồng Ảnh bản năng muốn tránh xa người này, giống như ngày trước ở nhà bản năng tránh xa tất cả mọi người.
Nhưng lại không có cách nào.
Tiêu Diêu nhíu mày, “Không phải là uống, bôi phía sau.”
Kiều Hồng Ảnh sững sờ, trừng to mắt, “Làm sao ngươi biết?”
Tiêu Diêu chột dạ ho khan vài tiếng, chỉ ra cửa, “Ngươi có lăn hay không, không lăn ta đánh chết tiểu Kiệt nô nhà ngươi.”
Kiều Hồng Ảnh đầy mặt ù ù cạc cạc rời đi.
Tiêu Diêu thở ra một hơi, dẫm hoa trên mặt đất, nghiền nát, mắng, “Thật sự là cứ làm nũng thì sẽ có người thương, ngay cả Chung Ly Mục cũng trầm luân vào.”
Chỉ có điều tiểu Kiệt nô cuối cùng đã lăn ra khỏi tầm mắt. Tiêu Diêu nhàm chán nhặt một phần văn thư mang từ trong nội cung ra đọc.
Ngày hôm sau, Tiêu Diêu mới tỉnh ngủ, vừa mở cửa, ngoài cửa chất một đống lớn hoa dại nhỏ, đỏ trắng vàng đều có.
“…”
——————————
Nửa tháng từ đó về sau rất yên tĩnh, mỗi ngày Chung Ly Mục ngồi xếp bằng trước thư án nghiên cứu chiến thuật, trong ngực ôm Kiều Hồng Ảnh cuộn tròn, Kiều Hồng Ảnh cũng gục xuống bàn vẽ bản đồ, bên cạnh để một khay bánh ngọt nhỏ với một chén kẹo dầu.
Kiều Hồng Ảnh rất thích ăn loại kẹo dầu dính dính này, ngọt ngọt, cùng một chỗ với đại ca chính là ngọt như vậy đấy.
“Đại ca, đây là bản đồ núi tuyết Cát Lỗ, hợp với bản lúc trước là có ba phần rồi.” Kiều Hồng Ảnh ngẩng đầu lên dùng đầu ngón tay chọt chọt cằm Chung Ly Mục.
“Gian tế Tây Duẫn bắt được lúc trước đã khai ra không ít tin tức.” Chung Ly Mục nói đơn giản thế cục hiện tại.
Trong chuyện chiến sự, Chung Ly Mục chưa bao giờ kiêng kị Kiều Hồng Ảnh, y biết hắn nghe hiểu, Kiều Hồng Ảnh vẽ tất cả những địa hình này ra, nhưng kỳ thật là một loại phản bội đối với tộc nhân của hắn, vì vậy Chung Ly Mục đem tin tức trọng lượng ngang nhau trả lại cho hắn, để hắn không đến nỗi phải nhận quá nhiều áp lực.
Kỳ thật Kiều Hồng Ảnh không hề để ý, trong lòng hắn, hắn có huyết thống Hán tộc và Kiệt tộc, ai đối với hắn tốt, hắn sẽ tốt gấp bội với người đó, hắn không thuộc về bất kì thế lực bên nào, hắn chỉ là một người, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản được hắn, cũng không ai dám quản hắn.
Đối với một người lính như Chung Ly Mục mà nói đây là phản bội, là bất trung, đối với Kiều Hồng Ảnh mà nói lại là bản năng.
Hắn đơn thuần như con chó con. Dường như cũng không có gì sai.
Kiều Hồng Ảnh vẽ mệt, ném bản đồ, xoay người ôm cổ Chung Ly Mục, ngửa đầu tìm được bờ môi, nhiệt tình đưa đầu lưỡi vào, dẫn Chung Ly Mục hôn lại mình.
“Đại ca có mệt không a... Đừng viết a, chúng ta nghỉ một lát.”
Chung Ly Mục ném bút, ôm lấy eo Kiều Hồng Ảnh, một tay nâng mặt người trong ngực, cúi đầu mút chặt đầu lưỡi mặc ý dẫn hỏa của Kiều Hồng Ảnh, bàn tay trượt xuống dưới niết cái mông nhỏ mềm, niết đến Kiều Hồng Ảnh hừ hừ.
Chung Ly Mục hiện giờ rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là *xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu. (Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới trở dậy. Từ đó vua không lâm triều sớm nữa)
Mỹ nhân trong lòng, ai còn nhớ được có việc đó hay không.
“Đừng dẫn hỏa, ta không muốn lại thương tổn ngươi.” Chung Ly Mục nâng cằm Kiều Hồng Ảnh tách khỏi môi.
Lần đó lúc trước, Kiều Hồng Ảnh đau ba ngày, hắn ỉu xìu híp mắt không nói, Chung Ly Mục nhìn vào trong mắt đau lòng không chịu nổi.
Bất luận thế nào cũng không thể lại làm vậy nữa, tiếp tục cấm dục đi, đứa nhỏ này nâng trong tay nhìn ngắm là được, không thể tiếp tục thương tổn hắn.
Kiều Hồng Ảnh ôm Chung Ly Mục, ở bên tai nhẹ nhàng thổi gió, mềm giọng nói, “Chỗ đó đại ca cứng quá, cộm đến ta, đại ca rất muốn ta, chúng ta lại thử một lần được không.”
“Ta nhẫn sẽ lập tức hết ngay.” Chung Ly Mục hít vào một hơi lại chậm rãi thở ra, “Ngươi đây là sẹo lành quên đau.”
Kiều Hồng Ảnh mềm mềm quấn lấy Chung Ly Mục, khẽ cắn vành tai Chung Ly Mục mút, “Đại ca, ngươi nhịn qua được, ta vẫn khó chịu mà.”