Edit by An Nhiên
“Đừng làm rộn.” Chung Ly Mục vô thức kéo Kiều Hồng Ảnh ra sau lưng, tay trượt một cái, Kiều Hồng Ảnh thế nhưng trực tiếp đẩy tay hắn, nghênh đón hắc y nhân kia đi tới.
Vệ Lạc một cánh tay ngăn không được hắc y nhân, đứng ở phía sau hô, “Nhị gia!”
Chung Ly Mục đã sớm thấy hai người này dây dưa nửa ngày, trong ngực cười lạnh, trách không được, tiểu tử này mỗi ngày miệng đầy *huân đoạn tử, đợi đến lúc trong quân nghỉ ngơi nhập bọn đi dạo hoa lâu lại giả bộ giữ mình trong sạch không ai bằng, thì ra là sớm giấu tình nhân trong phòng.
(huân đoạn tử: lời nói chứa ý vị tình sắc)
Nhị gia... Chung Ly Mục nheo mắt dò xét người trước mặt nọ, dáng người rất quen, mặt che quá kín, không nhận ra là ai.
Đôi mắt hoa đào của Tiêu Diêu giấu sau vải gấm cũng cao thấp nhìn kỹ Kiều Hồng Ảnh.
Hừ, tướng mạo... coi như đẹp như vậy đi, giống hồ ly tinh Tây Vực, miệng nhỏ hồng nộn, xương cốt mị trời sinh.
Thân thể... U, thật nhỏ bé, có thể chịu được mấy lần? Mấy lần liền hôn mê đi.
Còn mang vòng tay mang chuông bạc đinh đang, tóc dài như vậy, có cần Nhị gia tết bím tóc cho ngươi không.
Lại chính là tiểu tử này, Vệ Lạc mấy tháng không viết thư hồi âm về nhà, thật vất vả mới viết một lần, số trang khen tiểu tử này còn dài hơn so với nói nhớ Nhị gia ta, kể chuyện một tiểu hài tử Kiệt tộc lanh lợi rút cây gỗ đâm xuyên tay hắn, dùng tay đào hắn từ trong đất đá ra, còn dẫn bọn hắn rời núi.
Ai u!!!, tiếng đại ca kia thật là giòn, thật là dễ nghe, nghe đến xương cốt cũng đã tê rần đúng không Vệ Lạc.
Tiêu Diêu quay đầu lại hung hăng trừng Vệ Lạc, dùng ánh mắt hung dữ hỏi, “Ngươi thích loại thỏ con mềm núc ních này?”
Vệ Lạc không ngừng giải thích, “Má ơi, hiểu lầm, ngươi nghe ta giải thích.”
Kiều Hồng Ảnh vuốt ve vòng bạc trên cổ tay, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm người đối diện.
Cái người này có ý gì, nhìn có vẻ chính là tới đây đánh ta.
Lúc đầu Vệ Lạc còn nghĩ, kéo kéo mấy cái chắc là sẽ giải tán, không nghĩ tới, cao thủ so chiêu, có thể kéo ra được hay sao?
Tiêu Diêu hạ tay phải xuống, trong tay áo trượt ra bốn thanh phi đao, gần như không dừng lại trong lòng bàn tay, bốn thanh liên tiếp, đều bay về phía Kiều Hồng Ảnh.
Bốn thanh đao này khí thế cực mãnh liệt, mang theo tiếng gió rất nhanh xé không trung bay đi, nhưng cũng không muốn tính mạng đối phương, chủ yếu là đe doạ uy hiếp, có thể dọa khóc đứa nhỏ kia là tốt nhất.
Kiều Hồng Ảnh cũng không phải ngồi không, thấy đối phương là thật sự đến, ánh mắt ủy khuất long lanh thoáng cái trở nên ác liệt, hơi gập người, đột nhiên mượn lực bật ra, sau lưng mang theo một chuỗi tàn ảnh, tốc độ gần như có thể sánh với phi đao, thân thể ở trên không trung đột nhiên tạo thành hình cung, hai chân thon dài một trước một sau đảo qua, lập tức cạch hai tiếng bạo vang, hai thanh phi đao bị Kiều Hồng Ảnh trực tiếp đá gãy, leng keng rơi trên mặt đất.
Tiêu Diêu cả kinh, trở tay vung một thanh phi đao sát qua xương sườn Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh nghiêng người né tránh, thuận thế trực tiếp tiến về phía Tiêu Diêu, một chân dài nhỏ mang theo kình lực cực kỳ ác liệt không chút lưu tình nhắm về phía cằm Tiêu Diêu đảo tới.
Kiều Hồng Ảnh ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chỉ cần ra tay chính là muốn mạng người.
Tiêu Diêu ngửa mặt né tránh, Kiều Hồng Ảnh rút ra Kiệt Thứ đeo sau lưng, quét đến chỗ hiểm.
Trong ngực Tiêu Diêu nghẹn một luồng khí, giờ lại càng giận điên, tiểu hài như con thỏ con này không nghĩ tới lại là kẻ tàn nhẫn, phi đao trên ngón giữa chống đỡ rãnh đao Kiệt Thứ Kiều Hồng Ảnh dùng sức đâm tới, oán hận mà nghĩ, lớn lối như thế, cướp người trong tay Nhị gia ta, còn muốn giết người diệt khẩu?!
Kiều Hồng Ảnh mắt trừng đỏ lên, thầm nghĩ, người này đánh người đau quá a!
Chung Ly Mục nhíu mày muốn kéo hai người quần chiến không dứt này ra, Vệ Lạc nhanh chóng tới ngăn lại, “Cẩn thận ngộ thương, cẩn thận ngộ thương!”
Tiêu Diêu bước chân khẽ dời, đột nhiên chuyển đến sau lưng Kiều Hồng Ảnh, một tay hóa móng vuốt móc cột sống Kiều Hồng Ảnh, tay phải khóa cổ, Kiều Hồng Ảnh bị ghìm chặt cổ, một khuỷu tay hung hăng chọc lên xương quai xanh Tiêu Diêu, lập tức thoát thân, Kiệt Thứ trong tay trở tay đâm ngược về, thoắt cái hất ra gấm che mặt màu đen trên mặt Tiêu Diêu, lộ ra gương mặt trắng nõn tuấn tú, dưới môi mỏng có một nốt ruồi chu sa thật nhỏ.
Tiêu Diêu tránh không kịp, gan bàn tay phải bị kéo lê một vết máu, phi đao trong tay rời tay, từ dưới nách Kiều Hồng Ảnh bay ra, cắt ra một vết thương trên xương sườn.
Một luồng gió kiếm ầm ầm nổ vang giữa hai người, Chung Ly Mục nhấc kiếm gạt phi đao trong tay Tiêu Diêu, bắt được cổ tay Kiều Hồng Ảnh đang cầm Kiệt Thứ đâm qua.
Chung Ly Mục nhàn nhạt nói, “Được rồi, Tiêu đại nhân bớt giận, hắn không hiểu quy củ, trở về ta sẽ dạy hắn.”
Tiêu Diêu ôm tay phải chảy máu vẫn không nói gì, chỉ thấy Kiều Hồng Ảnh bụm lấy xương sườn bị quẹt xước da, ôm eo Chung Ly Mục, khóc, khóc...
Tiêu Diêu trừng mắt nhìn Kiều Hồng Ảnh xù lông, “Ngươi khóc cái rắm, ta căn bản không có làm ngươi bị thương.”
Kiều Hồng Ảnh vùi đầu vào trên người Chung Ly Mục, cọ cọ nước mắt nước mũi lên quần áo y, “Đại ca, đau quá, hắn đánh ta, hu hu hu..”
Chung Ly Mục cúi đầu xoa lưng Kiều Hồng Ảnh vỗ về, lại cúi người lau nước mắt cho Kiều Hồng Ảnh, xoa xoa mặt, dỗ dành, “Được rồi, là hắn động thủ trước, hắn không đúng.”
Tiêu Diêu không thể tin hơi há miệng, “Chung Ly Mục, đây là lời ngươi nói nói?”
Chung Ly Mục ôm lấy Kiều Hồng Ảnh khóc chít chít, liếc qua Tiêu Diêu, “Tiêu đại nhân chắc hẳn có công vụ bên người, cáo từ trước.”
Tiêu Diêu nghiến răng nghiến lợi, “Nghịch thiên rồi!”
“Được rồi được rồi được rồi Nhị gia xin bớt giận.” Vệ Lạc rút khăn vải tùy thân đưa cho Tiêu Diêu bịt miệng vết thương, “Ta nói, tiểu hài này mềm muốn chết, ngươi khẳng định đánh hắn khóc rồi.”
Tiêu Diêu trong ngực càng tức giận, “Hắn mềm? Hắn thiếu chút nữa đã muốn mạng lão tử, ngươi mù sao.”
Vệ Lạc một tay bất tiện, muốn cầm khăn vải buộc vết thương cho Tiêu Diêu, bắt lấy góc trái, bên phải liền rớt xuống, thế nào cũng không buộc được.
“Hà, thất thần cái gì, phụ một tay đi.” Vệ Lạc thuận miệng nói.
Tiêu Diêu không kiên nhẫn cầm khăn tay đoạt lấy, quay người rời đi.
“Con mẹ nó ngươi làm chính ngươi tàn phế đi, chính ngươi trải qua đi, gia không cần người tàn tật.”
Vệ Lạc giống như con ruồi bự vo ve phía sau, “Diêu Nhi, làm gì vậy nha, thật vất vả mới tới một lần, đừng nóng giận.”
Tiêu Diêu nắm chặt khăn trong tay, vo đi vo lại, muốn ném lên mặt Vệ Lạc, cuối cùng vẫn không cam lòng ném, lặng lẽ nhét vào trong vạt áo.
Vệ Lạc bắt lấy cánh tay Tiêu Diêu, “Diêu Nhi, ngươi sẽ chờ ta chứ.”
Tiêu Diêu gạt tay Vệ Lạc, “Chớ theo ta, ta còn có việc.”
“Ngươi có việc gì a.”
“Công việc.”
Vệ Lạc đứng tại chỗ nhìn, “Vậy ta chờ ngươi trở lại ăn cơm.”
Tiêu Diêu hừ một tiếng, bịt khăn gấm rời đi.
Vệ Lạc trông mong nhìn Tiểu Diêu Nhi nhảy lên nóc doanh trướng không thấy đâu nữa, thở dài, muốn báo nhà bếp làm thêm chút mì sợi thanh đạm, Tiểu Diêu Nhi yếu ớt, ở kinh thành luôn ăn đồ tốt nhất tinh tế nhất, khẳng định ăn không quen lúa mì thô trong quân doanh, Tiểu Diêu Nhi thanh âm dễ nghe như vậy, đừng tiếp tục để cổ họng bị trát hư mất.
Công việc còn phải chạy đến đại Tây Bắc a, Diêu Nhi thật khổ cực.
Nửa đêm, Tiêu Diêu gập một chân tựa vào một gốc cây thông lớn cách xa Thiên Uy doanh vài dặm, ngửa đầu nhìn sao trong màn đêm.
Trong tay nắm chặt khăn vải lúc chạng vạng tối Vệ Lạc buộc miệng vết thương cho mình.
Vệ Lạc chính là tên đần, có công việc gì có thể khiến Nhị gia tự mình đến địa phương cứt chim cũng không có này chứ, có công việc gì không thể an bài cho tiểu mật thám dưới trướng làm, Tiêu nhị gia nghe nói bên trên có an bài đến quân doanh Tây Bắc liền vội vàng đưa văn thư cho thừa hầu, bản thân ôm đồm việc khổ này, là vì ai đây.
Vết máu trên gan bàn tay phải đã sớm khô, kỳ thật bị thương không nặng, chỉ hơi rách một đường, nhưng Tiêu Diêu cảm thấy trên mặt không nén giận được, Tiêu nhị gia hắn bao nhiêu năm đánh nhau chưa từng thua, hôm nay bại bởi một dã hài tử Tây Vực, trong ngực tức giận.
Xét đến cùng là tức giận Vệ Lạc.
Rời xa kinh thành, Nhị gia che không nổi, đi ra ngoài mò mẫm lăn lộn, cánh tay cũng đã lăn lộn đến phế đi.
Mà vẫn còn chưa muốn về nhà.
Tiêu Diêu lười quay về Thiên Uy doanh, lười trông thấy tiểu hồ ly mị người toàn thân vang đinh đang kia, lười trông thấy cánh tay lắc lư của Vệ Lạc.
Tây Bắc bên này sớm muộn sẽ lạnh đến lợi hại. Hiện giờ mới tháng bảy, giữa trưa nắng rát da thịt đến đau, đến buổi tối lại hận không thể mặc hai lớp áo bông dày.
Trên người Tiêu Diêu vẫn là một thân hắc y lúc đến, đông lạnh đến toàn thân nổi da gà, cởi khăn gấm dài che mặt xuống, trải ra đắp lên người.
Trong tay vẫn nắm chặt chiếc khăn vải kia.
————
Vệ Lạc ở trong doanh trướng đợi đến nửa đêm cũng không thấy Diêu Nhi trở về.
“Tiểu Diêu Nhi này, vẫn hờn dỗi.” Vệ Lạc phủ thêm quần áo, mang theo một tấm thảm lông cừu dày, dặn dò người trông coi ngoài trướng tỉnh táo một chút, bản thân ra khỏi Thiên Uy doanh.
Tìm xung quanh tối đen cả buổi mới nhìn thấy dưới gốc cây thông lớn xa xa có một đống lửa nhỏ yếu ớt, Vệ Lạc lặng lẽ tới gần, Tiêu Diêu đang co dưới gốc cây bọc vải gấm ngủ.
Trong tay nắm chặt khăn vải của mình, ôm tựa như bảo bối.
Vệ Lạc cúi người dùng tay phải quấn chăn lông cừu cho Tiêu Diêu, ngồi ở bên cạnh ôm Tiêu Diêu. Vệ Lạc thân thể nóng, tựa như lò than nóng hừng hực nướng sau lưng Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu cảm giác được có người tới gần, cố ý giả bộ ngủ không để ý Vệ Lạc, trong ngực đắc ý nho nhỏ.
Hừ, đến tìm Nhị gia rồi à, không có Nhị gia không chịu được đúng không, coi như ngươi thức thời.
Vệ Lạc cũng là thiếu thông minh, cũng không ngẫm lại Tiêu Diêu một mật thám, đã có người ôm sau lưng rồi, làm sao có khả năng không tỉnh, vậy mà thật sự cho rằng Tiêu Diêu đang ngủ, cẩn thận dùng tay phải kéo Tiêu Diêu lại, đặt dựa lên vai mình.
Vệ Lạc cũng mệt mỏi, Tiêu Diêu tuy rằng hơi gầy nhưng vóc dáng cũng cao, một tay khẳng định không ôm trở về được, chỉ có thể ôm người bồi ngủ dưới gốc cây ngoài trời.
Tiêu Diêu nghe một chuỗi tiếng ngáy của Vệ Lạc, thở dài, bò dậy ngồi khoanh chân nhìn Vệ Lạc.
“Con gấu này, vẫn còn ngủ, mặt mũi ngươi đâu rồi.” Tiêu Diêu đá đá Vệ Lạc, tiếng ngáy dừng lại một chút, lại tiếp tục ngáy.
Tiêu Diêu yên lặng nhìn qua tay trái buông thõng của Vệ Lạc, quấn vải bố, thả trên mặt đất.
“Hừ.” Tiêu Diêu đi vòng qua bên trái Vệ Lạc, ngồi xổm xuống móc ra một chiếc bình ngọc nhỏ, tháo vải thuốc cho Vệ Lạc, huyết mủ đã khô, vải dính sát không kéo ra được, trên mu bàn tay có một lỗ máu lớn xuyên thấu, trên cánh tay có hai nơi xương cốt đều gãy.
Tiêu Diêu một bên nhỏ thuốc lên vết thương, một bên lau mắt.
“Rất đau đúng không.” Tiêu Diêu cắn răng, lại xoa nhẹ mắt, “Ngươi chính là tên đần, tổn thương trên người ngươi không có một chỗ nào là vì ta.”
Toàn bộ là vì lòng trung thành chó má của ngươi, vì giang sơn chó má của Thừa hầu.
Tiêu Diêu đang hít nước mũi, gáy chợt bị kéo một cái, bị tay phải Vệ Lạc câu tới, trực tiếp ngã trên người Vệ Lạc.
Vệ Lạc phủ người cúi đầu xuống, chóp mũi dán lên mặt Tiêu Diêu, “Tổn thương vì Tiểu Diêu Nhi đều ở trong lòng này đây.”