Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Chương 12: Ở lại




Edit by An Nhiên

Kiều Hồng Ảnh gắng gượng dẫn đường cho Thiên Uy doanh, đợi đến lúc suôn sẻ đi ra từ phía tây núi Cát Lỗ, Kiều Hồng Ảnh đã mệt mỏi mắt không mở ra nổi, suy yếu nằm trước ngực Chung Ly Mục, khe khẽ thở.

“Ngươi ngủ một lát đi.” Chung Ly Mục lấy tay xoa nhẹ sống lưng gầy ra xương của Kiều Hồng Ảnh, “Ta mang ngươi trở về trị thương.”

“Cảm ơn đại ca.” Kiều Hồng Ảnh mỏi mệt cười cười, cố hết sức nâng đầu, hôn một cái lên môi Chung Ly Mục.

Chung Ly Mục nói đây là cám ơn, xem ra hắn vẫn nhớ trong lòng. Đôi môi vừa sắp tách ra, Chung Ly Mục liền nghiêng lên phía trước, nhẹ nhàng đáp lại một cái “Cảm ơn”.

Chiến kỳ Kỳ Lân lam kim năm thước vuông đón gió bay sau lưng, chặn đội ngũ Thiên Uy thật dài phía sau, ngăn cách hai người với tiếng huyên náo bên ngoài.

Vệ Lạc một tay che mắt khiêng cờ chống đỡ cho hai người, cần mẫn vì tên hảo bằng hữu của mình mà lo nát tâm.

Đi bộ lặn lội sáu canh giờ, giữa đường chỉ nghỉ ngơi hai lần, rốt cuộc đã về tới Thiên Uy doanh.

Các binh lính còn sống trở về đều thở dài một hơi, rồi lại cảm thấy vô dụng hổ thẹn và giận dữ, một người lính, không chết trên chiến trường, mà đã chết dưới âm mưu tính toán của súc sinh Tây Duẫn, nhục nhã, hổ thẹn!

Chung Ly Mục tuy rằng không nói gì, thế nhưng phẫn hận hổ thẹn trong ngực ngày càng tăng, đặt Kiều Hồng Ảnh mê man trên giường doanh trướng của mình, ở bên giường yên lặng bồi một hồi, vuốt xuôi một đầu tóc đen của Kiều Hồng Ảnh, cúi xuống bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ vô lực lạnh lẽo vắt trên mép giường, để vào lòng bàn tay ủ ấm.

Vệ Lạc xốc mành trướng lên, “Vẫn chưa thân mật đủ sao? Để hắn ngủ đi, mọi người trong chủ trướng đang chờ ngươi nghị sự, lần này tổn thất vô cùng nghiêm trọng, không thể cứ như vậy được nữa.”

Chung Ly Mục ừ một tiếng, đặt bàn tay đã có chút độ ấm của Kiều Hồng Ảnh về lại trong chăn bông, lại chờ một lát, quân y mang theo hòm thuốc đã tới.

“Tướng quân.” Quân y là một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, râu tóc hoa râm, mặc áo giáp nhẹ, khom người hành lễ, ân cần nói, “Hành trình lần này hiểm ác, mau để lão hủ nhìn một cái.”

Chung Ly Mục xua tay, “Đi lo cho đứa nhỏ nằm trong kia trước đã, ta không sao.”

Quân y lúc nói chuyện thổi râu bạc bên mép bay bay, nói liên miên, “Sao vậy được, nếu ngài bị bệnh, lão hủ trở về làm sao ăn nói với Chung Ly lão tướng quân a...”

Chung Ly Mục đẩy quân y vào trong doanh trướng, “Nhanh lên, hắn bị thương nặng.”

Thấy quân y tiến vào doanh trướng rồi, Chung Ly Mục mới yên tâm cùng Vệ Lạc đi qua chủ trướng nghị sự.

Quân y tiến vào trướng, sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt hòm thuốc.

Trên giường có một thiếu niên tóc dài đang nằm, *mi cốt cao sống mũi thẳng, rõ ràng không phải người Hán, một thân chuông bạc nhỏ, cổ tay mang vòng bạc, chính là một thiếu niên Kiệt tộc.

(mi cốt: xương lông mày)

Quân y quá sợ hãi, lúc này không muốn trị, nhưng nhớ tới lời tướng quân vừa mới dặn dò, nói gần nói xa giống như rất quan tâm Kiệt nô này.

Đây là nghĩa vụ phải làm, Kiệt nô tính tình hung hãn, ngộ nhỡ Kiệt nô này tỉnh, một đao kết liễu cái mạng già này của mình, oan uổng này kêu với ai đây?

Quân y do dự trong chốc lát, thấy Kiệt nô này tuổi không lớn lắm, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều là vết thương, nếu không trị liệu chỉ sợ thật sự không sống được bao lâu.

“Aiii.” Lão quân y thở dài, làm thầy thuốc phải cứu người bị thương, không nên nghĩ những việc đó, lão đành phải đi vòng quanh hai vòng trong doanh trướng tướng quân, lấy ra từ trong góc hai sợi xích sắt trói phạm nhân, dùng xích sắt khóa chặt tay chân Kiều Hồng Ảnh trên giường, trên cổ cũng buộc một sợi xích, ngay cả binh khí dưới giường cũng bắc lên chân, buộc giống như phạm nhân trọng hình, tránh cho Kiệt nô này tỉnh lại bạo khởi đả thương người.

Lão quân y trói chắc Kiều Hồng Ảnh rồi, lúc này mới yên lòng lại, cởi quần áo ướt sũng bẩn thỉu trên người Kiều Hồng Ảnh ra, tiếng xích sắt vướng víu leng keng vang lên, quần cũng cởi ra.

Vừa mới cởi vạt áo trước, lão quân y đã hít một hơi.

“Ai ôi!!!... Cái này...” Lão quân y mặt đầy kinh ngạc thương xót, bản năng căm ghét đối với Kiệt nô giảm đi không ít.

Này nào giống thân thể một đứa nhỏ.

Máu ứ đọng, vô số vết roi vết đao máu chảy đầm đìa chưa khép lại, sẹo mới sẹo cũ chồng chất lên nhau, mình đầy thương tích, chỉ có chút da dẻ toàn vẹn trắng bệch không huyết sắc lộ ra, vô hình khiến người ta đau lòng.

“Đứa nhỏ này...” Lão quân y thương cảm ai thán, trách không được lãnh tình như Chung Ly tướng quân cũng sinh ra lòng trắc ẩn với hài tử này, thật sự là đáng thương, nhìn toàn thân tổn thương này, nghĩ đến nếu như đây là vết thương trên người tôn tử ngoan ngoãn của mình, quả thật có thể lấy cái mạng già của mình, phụ thân mẫu thân ruột thịt của hắn còn không đau lòng chết hay sao?

Lão quân y vắt một chiếc khăn vải chà lau toàn thân cho Kiều Hồng Ảnh, đem chất bẩn và vết máu đều lau sạch sẽ, đổi ba chậu nước ấm, cuối cùng lau lau mặt, lộ ra một gương mặt trắng trẻo xinh đẹp không tưởng.

Lão quân y lấy vải thuốc nhúng rượu trắng lau mấy chỗ bị thương nặng, rượu trắng thấm vào vết thương, đau đến Kiều Hồng Ảnh hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Mở mắt ra cảm giác ánh nến hơi chói mắt, trước mắt mơ hồ, chờ đến khi tầm nhìn dần dần rõ ràng thì trông thấy một lão đầu râu bạc xa lạ đang cầm vải dược lau người cho mình.

Kiều Hồng Ảnh sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên phát hiện toàn thân mình trần trụi, thoáng cái mặt đỏ lên, vô thức muốn cuộn người che lại, rồi lại phát hiện tay chân mình đều bị xích sắt trói, giống lúc trước chịu hình phạt ở trong lao, trói cực kì chặt không thể động đậy.

Lại muốn đánh ta sao...

“Tại sao...” Kiều Hồng Ảnh ủy khuất nhăn mặt lại, khẽ nhích người, vô tội nghĩ, “Tại sao lại đối với ta như vậy... Ta làm sai chỗ nào... Tại sao đại ca không cần ta nữa...”

Lão quân y phát hiện Kiệt nô này tỉnh, có chút kiêng kị lui lại hai bước xem xét tình hình, phát hiện Kiệt nô nọ chẳng qua chỉ ủy khuất mím môi, đôi mắt to ngậm nước mắt, cái gì cũng không nói, chỉ đỏ mắt nhìn nóc phòng, bộ dáng nhỏ tuyệt vọng cực kỳ.

Lão quân y đánh bạo đi tới, cầm lấy một lọ kim sang dược, từ từ giơ lên trước mặt Kiều Hồng Ảnh, lão cho rằng Kiệt nô này không hiểu Hán ngữ, bèn khoa tay múa chân giải thích từng câu từng chữ, “Lão hủ là, quân y, chữa bệnh, lấy thuốc, cứu ngươi, là người tốt.”

Kiều Hồng Ảnh nghe hiểu, nhưng vẫn không rõ tại sao mình bị coi như phạm nhân mà đối đãi.

Thân thể bị lột sạch trói lại, nơi cảm thấy thẹn toàn bộ lộ rõ trước mặt một người xa lạ, trên cổ còn buộc dây xích giống gia súc, bất luận là ở Kiệt tộc hay Hán tộc đều là sỉ nhục cực lớn, mặc dù đối với lão quân y mà nói, đây là bảo hiểm bảo vệ tính mạng, nhưng đối với Kiều Hồng Ảnh mà nói, trong ngực xấu hổ khổ sở không chịu nổi.

Thầy thuốc Kiệt tộc ở trong tộc địa vị cực cao, thậm chí đức cao vọng trọng cao hơn Khả Hãn, tộc nhân không tôn kính thầy thuốc sẽ bị phỉ nhổ và trừng phạt, Kiều Hồng Ảnh cho rằng người Hán cũng thế, liền ngoan ngoãn chịu đựng chờ, không dám nói lung tung cho Chung Ly Mục gây phiền phức.

Lão quân y thấy Kiệt nô này coi như nghe lời, trong lòng thả lỏng một chút, lấy thuốc thoa khắp miệng vết thương hở, lấy thêm vải thuốc buộc chặt lại, chỉ có điều Kiều Hồng Ảnh vẫn luôn tỉnh mở to mắt, lão quân y không dám tùy tiện cởi khóa sắt, đành phải đắp chăn bông cho Kiều Hồng Ảnh, xách hòm thuốc đi trước, chờ tướng quân quay về sẽ tự mình xử trí Kiệt nô này.

Trong doanh trướng trống không, Kiều Hồng Ảnh liếc nhìn xung quanh, chỉ có một chiếc giường dài, bên cửa sổ đặt một bàn thấp chồng chất rất nhiều sách, một bếp lò đốt lửa, còn có một cái giá treo kiếm và khôi giáp.

Kiều Hồng Ảnh tủi thân bẹp bẹp miệng, tay chân bị trói mỏi vẫn không nhúc nhích được, đau bụng cũng không xoa được, lưng ngứa ngứa, muốn gãi gãi.

Một lát sau, Chung Ly Mục đẩy nhanh nghị sự, muốn nhanh chóng quay về xem Kiều Hồng Ảnh, vừa mới đi tới cạnh giường nhìn lướt qua, đồng tử co một cái.

“Kẻ nào làm?!” Chung Ly Mục ngồi xổm xuống cởi dây xích cho Kiều Hồng Ảnh, trong lời nói mang theo giận dữ, trông thấy mắt Kiều Hồng Ảnh hồng hồng, thất thần nhìn mình, Chung Ly Mục trong ngực áy náy, ủy khuất tiểu hài tử rồi, ngồi xổm bên giường vuốt trán Kiều Hồng Ảnh.

Tiểu hài tử có chút sợ hãi né tránh tay Chung Ly Mục, rụt rụt vào trong góc giường, ngẩng đầu vô tội hỏi, “Đại ca, ngươi không thích ta sao.”

Kiều Hồng Ảnh lau nước mắt một cái, tủi thân lại thất vọng hút hút nước mũi, “Vậy ngươi thả ta đi... Đừng đánh ta... Sau này ta sẽ không tới tìm ngươi nữa...”

Chung Ly Mục một phát bắt được cổ tay tiểu hài tử, Kiều Hồng Ảnh tưởng là sắp bị đánh, sợ hãi nhắm mắt lại co người lại run run.

Chung Ly Mục xoa xoa tay bị siết đỏ của Kiều Hồng Ảnh, thấp giọng trấn an, “Là ta không tốt.”

“Đại ca không ghét ta sao, ta còn có thể tới thăm ngươi không?” Kiều Hồng Ảnh cẩn thận hỏi.

“Đừng sợ.” Chung Ly Mục nắm nắm tay Kiều Hồng Ảnh trấn an.

Kiều Hồng Ảnh cảm giác lòng bàn tay ấm áp, cảm thấy đại ca hẳn là vẫn thích mình đấy, yên tâm, nhỏ giọng nói, “Đại ca ta đói bụng, cho ta ăn tiểu mô mô được không.”

Chung Ly Mục thở dài thật sâu, đem cháo cùng thịt muối xắt nhỏ vừa mới mang vào bưng tới, ngồi ở bên giường nâng Kiều Hồng Ảnh dậy, để đứa nhỏ dựa vào trước ngực mình, lúc này mới phát hiện trên người Kiều Hồng Ảnh trần trụi, quấn vài vòng vải thuốc.

Chung Ly Mục tận lực nhìn thẳng, hai cánh tay vòng quanh thân Kiều Hồng Ảnh, cầm thìa đút cháo, lại trộn một chút thịt muối đút cho Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh ngoan ngoãn há mồm ăn, cẩn thận nhai thật lâu mới nuốt xuống.

Chung Ly Mục lấy cằm cọ cọ trán Kiều Hồng Ảnh, “Cháo thôi, nuốt thẳng là được, thế nào lại nhai cả buổi.”

Kiều Hồng Ảnh xấu hổ hạ mí mắt, “Ta chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy...” Nói xong vẫn có chút lo lắng, “Cái này rất quý giá đúng không... Cho ta lúa mì là được rồi.”

Gạo trong doanh xác thực ít ỏi, nhưng không khan hiếm đến nỗi ngay cả bát cháo cũng không làm nổi, mỗi tháng Chung Ly lão phu nhân đều sẽ mang theo lão tướng quân đưa gạo trắng đến quân doanh, sợ nhi tử ăn không ngon ốm đi, Chung Ly Mục lại không khác mọi người, phần lớn thời gian đều ăn giống các tướng sĩ, gạo lão phu nhân đưa tới đều làm cơm thương binh cho các tướng sĩ bị thương dưỡng bệnh ăn.

Chung Ly Mục một bên đút Kiều Hồng Ảnh ăn, một bên răn dạy, “Ngươi không thể ăn đồ ăn thô nữa. Cháo gạo có nhiều, ngươi không cần tiết kiệm.”

Kiều Hồng Ảnh trong ngực ấm núc ních, rụt rụt vào trong ngực Chung Ly Mục, ngửa đầu hỏi, “Vậy ta có thể ăn tiểu mô mô không?”

Chung Ly Mục nghiêm túc cự tuyệt, “Không được, tổn thương dạ dày.”

Kiều Hồng Ảnh thất vọng cúi đầu xuống.

Chung Ly Mục bất đắc dĩ nói, “... Ta kêu bọn họ làm mềm một chút.”

Kiều Hồng Ảnh vui vẻ lại ăn một miệng lớn cháo thịt muối.

Kiều Hồng Ảnh đói bụng không chịu nổi, lại không dám ăn như hổ đói làm người ta ghét bỏ, từ từ ăn mới xong, u oán nhìn bát không.

Chưa ăn no, không dám nói.

Chung Ly Mục thu cái bát không, “Không thể ăn quá nhiều một lúc, từ từ ăn.” Vừa đứng dậy muốn đi rửa bát, vạt sau áo liền bị nắm lấy.

Kiều Hồng Ảnh quơ quơ vạt áo Chung Ly Mục, “Vậy bây giờ ta có thể ăn tiểu mô mô không?”

Chung Ly Mục nghẹn họng, do dự trong chốc lát, quay người đi ra ngoài lại bưng một bát cháo tiến vào.

Kiều Hồng Ảnh ngoan ngoãn ngồi bên giường há miệng chờ đút.

Chung Ly Mục không có cách nào khác, xoa xoa đầu Kiều Hồng Ảnh, “Ngươi... aii.”

Biên ải quân doanh gian khổ, có chút vật tư quả là khan hiếm, Chung Ly Mục tự gò bó, tuy gia cảnh giàu có nhưng từ chối chủ động kêu người nhà gửi đồ, lần này viết thư về nhà, vậy mà nói rõ muốn gửi gạo trắng mì trắng đến, còn có dầu và kẹo.

Chung Ly lão phu nhân vẫn đặc biệt vui vẻ mà chuẩn bị, chỉ lo nhi tử thiếu thốn, còn đưa vài hũ tương hoa quế hạ nhân trong nhà ủ mang đi biên ải.

Chung Ly Mục xốc chăn bông lên, “Để ta xem thương thế của ngươi.”

Kiều Hồng Ảnh lắc đầu quấn chăn lại, “Không có gì đáng ngại... Ngươi đừng nhìn.”

Chung Ly Mục thấy ánh mắt trốn tránh của Kiều Hồng Ảnh, càng cảm thấy sốt ruột, thoắt cái xốc chăn lên.

Vải thuốc quấn một phần ngực và bụng dưới, nơi lộ ra đều là vết thương ứ máu.

Kiều Hồng Ảnh quẫn bách đoạt chăn lại đắp lên, “Trên người ta xấu xấu, đại ca chỉ nhìn mặt ta là được rồi.”

“Ngươi đứa nhỏ này.” Chung Ly Mục thoáng cái kéo Kiều Hồng Ảnh ấn vào trước ngực, bàn tay to vuốt vuốt lưng, “Khiến người ta đau đến hoảng.”