Trong Cơn Gió Ấm

Chương 19: Là thích nhỉ




Sau khi đồng ý với Tần Hoài, hai người cùng tới lớp. Mỗi người đi đến chỗ ngồi của mình, bắt đầu một ngày học tập.

Mà kỳ lạ là không biết có phải đã hẹn nhau đi chơi không. Hôm nay tâm trạng Lộ Miêu ổn định lạ thường. Dẫu có cô gái khác tới hỏi bài Tần Hoài, hoặc bắt chuyện với anh. Cô đều rất bình thản, tâm không hề dao động, vẫn ngồi im học thuộc từ vựng.

Như kiểu thế này “Tán gẫu có là gì, tôi vẫn thân với cậu ấy hơn.”

Lộ Miêu như ngộ ra điều gì đó. Nhưng cũng không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, bởi vì cô còn phải học hành, nghe giảng, làm bài, sửa bài, học bài. Chẳng rãnh rỗi chút nào. Hiếm khi có tâm trạng tốt, tất nhiên phải cố gắng học hành.

Chỉ là sau một ngày bận rộn, Lộ Miêu đột nhiên nhớ ra chưa nhận được tin trả lời của Vọng Thư. Cô thấy là lạ. Buổi tối sau khi tan học, vừa về tới phòng trọ đã nhanh nhanh nhắn cho Vọng Thư: “Cậu nhận được tin nhắn của tớ chưa? Bị ẩn hay nằm trong tin rác rồi?”

Điều ngạc nhiên là Vọng Thư trả lời rất nhanh. Một đoạn tin nhắn ngắn gọn được gửi đến: “Tớ thấy rồi. Chẳng qua vô cùng kinh ngạc, cho nên không trả lời ngay được. Thật xin lỗi.”

Lộ Miêu nhìn đoạn tin nhắn một lúc. Chắc chắn Vọng Thư thực sự rất ngạc nhiên. Nhiều năm qua, dường như cậu ấy chưa bao giờ quên ghi tên người nhận, giống như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, thế mà bây giờ lại không ghi.

Lộ Miêu nhắn lại ngay: “Sau khi thấy tin nhắn kia của tớ, cậu muốn nói gì không?”

Vọng Thư: “Người đó là nam hay nữ?”

Lộ Miêu nghĩ ngợi, thấy vẫn nên nói thật với bạn mình: “Nam.”

Vọng Thư gửi đến dấu chấm lửng.

Lộ Miêu bó tay chấm com trả lời lại: “Ý cậu là gì hả? Tớ đâu có đi guốc trong bụng cậu đâu mà hiểu sáu dấu chấm đó nghĩa là gì? Thái độ của tớ hết sức chân thành đấy. Cậu đừng có mà qua loa.”

Một lát sau, Vọng Thư hồi âm lại. Lần này có lẽ đã bình tĩnh. Cách trình bày như lúc trước, nhưng nội dung vẫn ngắn gọn.

“Măng non:

Tớ không có qua loa với cậu, chỉ là chuyện này tớ không thể cho cậu một đáp án chắc chắn được. Cảm xúc của một người rất phức tạp và thay đổi liên tục. Cậu hiện đang có tâm trạng gì, cậu phải tự mình nhận ra. Người khác không thể nào kết luận được. Nếu cậu nghĩ mãi không ra, thì rõ ràng chưa tới bước kia. Nhận thức con người có đủ mạnh mẽ, sẽ tự nhiên tìm ra đáp án.

Vọng Thư.”

Lộ Miêu xem đoạn tin nhắn này thật lâu. Xem rồi suy nghĩ, suy nghĩ rồi lại xem.

Cô hiểu ý của Vọng Thư. Cậu ấy nói càng khéo léo cô càng hiểu.

Đối với trai gái tuổi dậy thì. Thứ khiến người ta thận trọng trong các cuộc nói chuyện, lảng tránh những cảm xúc lóe lên, chắc chắn chỉ có thể là loại đó.

Lộ Miêu thả điện thoại xuống, từ từ tựa lưng vào ghế. Nhìn bức tường, đáy lòng mịt mù. Vậy là cô có ý đó đối với Tần Hoài đúng không?



Chẳng biết nữa.

Lo nghĩ về vấn đề này cùng việc học tập. Mọi thứ rất nhanh đã trôi qua thành quá khứ. Chớp mắt đã đến tháng mười, đúng lúc hôm nay là cuối tuần, là ngày Lộ Miêu và Tần Hoài cùng hẹn nhau đi chuyến dã ngoại mùa thu.

Chín giờ sáng dưới ánh nắng thu, hai người cùng nhau đi dọc trên con đường cái, đi được 200m thì rẽ trái, men theo con đường nhỏ ở quê, đi tới những cánh đồng.

Hiện tại thời tiết chưa trở lạnh, đang vào thời điểm cuối thu. Cỏ cây trên ruộng chưa ngả vàng hoàn toàn, những quả dại đều đã chín, đỏ mọng nằm um tùm trên sườn ruộng. Đây là thời điểm thích hợp nhất để lang thang trên cánh đồng.

Lộ Miêu dẫn Tần Hoài đi tùm lum khắp nơi. Vừa dẫn đường, vừa giới thiệu cho anh nghe về mọi thứ mà mình nhìn thấy.

Tần Hoài là một người rất biết lắng nghe, dẫu cô nói gì đi nữa, anh cũng không có xíu nào tỏ ra nhàm chám. Chăm chú nhìn bất cứ thứ gì cô chỉ. Lộ Miêu thấy anh có phản ứng như thế rất vui vẻ. Cô từng thấy qua nhiều người, nghe thì có nghe mà toàn kiểu có lệ, bỏ ngoài tai. Có người kiên nhẫn nghe cô nói, mỉm cười nhìn cô, điều đó thật tuyệt.

Trên đường bọn họ bắt gặp mấy con cừu con kêu be be ở phía trước đang đi tới. Lộ Miêu thuận tay ngắt một nhánh cỏ dụ con cừu con đi tới, ra hiệu cho Tần Hoài sờ nó. Con cừu con lông tuy không mềm mại nhưng tiếng kêu be be đã đủ đáng yêu. Tần Hoài nhìn nó một cách mới lạ. Lát sau hai người tiếp tục đi tiếp.

Con đường nhỏ ở quê không rộng lắm, nhiều nhất chỉ có thể chứa hai người đi sóng vai nhau, không thể cách nhau quá xa. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Lộ Miêu có thể nhìn thấy rõ lông mi của Tần Hoài ở góc nghiêng.

Lông mi của anh rất dài, đôi mắt dưới hàng mi trông dịu dàng và xinh đẹp, sống mũi thẳng, dưới cằm sạch sẽ. Lộ Miêu không khỏi cảm thán trong lòng, đẹp trai quá, kiểu con trai này sẽ được rất nhiều người thích đó nha.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lộ Miêu phanh lại ngay.

Thích?

Ngay khi đang ngẩn ngơ, dưới chân đột nhiên bước hụt. Cả người cô lảo đảo, xém xíu nữa ngã xuống ruộng. Cũng may Tần Hoài nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại. Vì để giữ thăng bằng, anh lui lại một bước, nhưng anh không biết đường này khắp nơi đều là hố. Vừa lui một bước thì té xuống cái hố nửa mét.

Chuỗi tai nạn diễn ra quá nhanh, bụi bặm rớt xuống người, Tần Hoài ở trong cái hố, bất đắc dĩ nói: “Sao nhiều hố thế.”

Lộ Miêu vội đưa tay kéo anh lên, Tần Hoài nắm chặt tay cô, dùng sức bước lên. Thấy anh vẫn ổn, Lộ Miêu gãi đầu giải thích: “Chắc là hốc cây đào quên lấp lại.”

Tần Hoài nhìn cái hốc mình vừa té xuống, thở dài: “Vừa nãy hù tớ tới mức hồn xiêu phách lạc.”

Lộ Miêu nhìn anh: “Sợ tới mức đó luôn hả.”

Tần Hoài sờ trán: “Vẫn còn ổn, chỉ là cảm giác bị mất trọng lực khi té xuống thực sự khó chịu.”

Lộ Miêu: “Cần tớ gọi hồn cậu trở về không?”

Tần Hoài khó hiểu nhìn cô: “Hả?”

Lộ Miêu giải thích: “Ở Hạc Xuyên chúng tớ, có đứa nhỏ nào bị hù sợ, thì người lớn trong nhà sẽ đến nơi nó bị hù, hô tên của đứa nhỏ. Tổng cộng hô 3 lần với ở nhà. Hồn đứa nhỏ bị dọa bay sẽ trở lại. Nếu tớ thử với cậu thì sẽ thế này…”

Lộ Miêu nhìn cánh đồng bốn bề vắng lặng, chợt hét to: “Tần Hoài, về nhà…!”

Hét xong, cô hơi xấu hổ nhìn qua Tần Hoài: “Là vậy đó. Có phải hơi kỳ cục không?”

Tần Hoài lắc đầu, cười nói: “Không hề, rất thú vị.”

Lộ Miêu híp mắt cười nhìn anh.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được 20’ nữa, thời tiết thình lình thay đổi. Sắc trời u ám, mây đen từ phương xa dần dần kéo đến, gió cũng bắt đầu thổi, cỏ cây ven đường khẽ lay động, những điều này báo hiệu một cơn mưa bất chợt sắp đến.”

Hai người đều không mang dù. Với thời tiết này cũng chỉ có thể đi về. Bước đi và bước đi, gió chợt mạnh hơn trước rất nhiều, thường gió thế này không bao lâu nữa sẽ có mưa to. Nhưng con đường trước mắt còn rất dài, đi về phòng trọ cũng phải mất 10’, mưa không đợi được lâu đến vậy.

Lại chạy thêm được 2’, bầu không khí đột nhiên trở nên im ắng, trời sắp mưa. Lúc này, Tần Hoài dừng bước chân.

Lộ Miêu sốt ruột nhìn anh: “Sao không chạy nữa, mau trở về thôi, có vẻ như sắp mưa rồi.”

Tần Hoài liếc cô một cái, không chút do dự kéo cô tới dưới một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp: “Dù sao cũng không về kịp. Mùa này không có sét, trước tiên cứ trú ở đây đã. Kiểu mưa này đến nhanh đi cũng nhanh. Trú hết mưa rồi đi.”

Nói xong, anh cởi áo khoác của mình ra, ném lên đầu Lộ Miêu: “Mặc dù có cây nhưng vẫn có mưa tạt vào, lấy cái này che.”

Lộ Miêu dúi áo khoác lại cho anh: “Tớ không cần, cậu lấy áo khoác về đi.”

Tần Hoài dứt khoát cầm áo khoác che trên đầu cô: “Tớ càng không cần, con gái không thể bị cảm lạnh. Huống chi cuộc sống của cậu cũng…”

Lời kế tiếp, không biết là do Tần Hoài không nói nữa, hay là do tiếng mưa. Lộ Miêu không nghe thấy gì cả.

Tiếng mưa rơi trên cây đại thụ rào rào, đất trời mờ ảo, khắp nơi đều là sương mù, hai người im lặng đứng cạnh nhau trên bụi cỏ.

Lộ Miêu không thấy rõ đôi mắt của Tần Hoài do bị áo khoác che khuất, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ cái cằm của anh. Cô yên lặng nhìn chằm chằm cái cằm thật lâu. Hai tay cô đan vào nhau, cúi đầu và nở nụ cười.

Vui quá, không biết sao vui vậy luôn? Mưa cũng vui, gió thổi cũng vui, cho dù có dao từ trên trời rơi xuống cô vẫn sẽ thấy vui vẻ. Giây phút này, tất cả cảm xúc trên đời này đều hội tụ vào cô, khiến cho người ta cười vui vẻ hạnh phúc, làm cho người đang khóc cũng phải cười.

Với cảm giác này thì không hề nghi ngờ gì nữa. Vọng Thư nói đúng, tuy cô chưa từng trải qua, nhưng bất cứ ai chớm nở loại cảm giác này trong người. Tự nhiên sẽ như một thiên tài, không cần thầy dạy cũng hiểu được.

Đây chính là thích nhỉ.