Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 58: Cô tìm cái chết rồi




Thấy ánh mắt khiến người khác nổi cả da gà của mấy người kia, La Vy Vy nhăn mày lại, ghét bỏ nhìn sang chỗ khác. 

"Vằn thắn xong rồi đây. " Cô gái nhỏ của tiệm ăn sáng cẩn thận bưng khay đựng mấy bát vằn thắn đến bàn của La Vy Vy.  

Vừa đặt bát đầu tiên xuống, mấy người của Trung học 13 kia liền khó chịu, đập bàn kêu to: "Chúng tôi gọi trước, dựa vào đâu mà mang lên cho bọn họ trước? "

Cô gái run cầm cập, khiến nước canh trong bát sánh ra ngoài một chút.

La Vy Vy tiến lên đỡ cô ấy, cô gái kia cảm kích nhìn cô một cái, sau đó giải thích với mấy người bên kia: "Tôi nấu cùng một lúc, lập tức mang lên cho các anh ngay. "

"Không đúng, đã nấu cùng một lúc thì dựa vào đâu mà mang lên cho bọn họ trước... "

"Ầm ĩ cái gì? " Hoàng Mao, cũng chính là người bị Phàm Nhất Hàng quật ngã. Anh ta nhìn về phía La Vy Vy, nói: "Bàn người ta có con gái, mấy người các người có biết đạo lí nhường phụ nữ không hả? "

Bàn người kia lập tức không lên tiếng nữa, cô gái kia thở phào nhẹ nhõm, trở lại vào trong.

Nhưng La Vy Vy vẫn nhíu mày. 

Vừa rồi, ánh mắt Hoàng Mao kia nhìn cô khiến cô vô cùng chán ghét. 

La Vy Vy nắm chặt thìa sứ trong tay, cảm thấy một chút khẩu vị cũng không có nữa, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Cô dứt khoát không ăn nữa, đặt thìa xuống, ngồi đợi đám người Tống Ninh Viễn ăn.

Mấy người này thật sự là chưa có ăn sáng, người nào người nấy ăn như hổ đói, đến nỗi cô không nỡ nhìn. Quả thật là rất giống với người tị nạn trong phim ảnh. 

Nghĩ tợi việc Tống Ninh Viễn bởi vì mình đã gọi cậu ta chơi bóng rổ, nên mới nhìn thấy mặt trời vào sáng thứ bảy, La Vy Vy hài lòng vỗ đầu cún của cậu ta: "Ăn từ từ thôi, ăn xong rồi thì bát này của bố cũng cho cậu luôn. "

Tống Ninh Viễn vừa muốn nói, phía sau đã vang lên tiếng của cô gái tiệm ăn sáng: "Xin lỗi...không đủ vằn thắn rồi. Chỉ có năm bắt, vừa nãy tôi đếm nhầm người...Tôi mang thêm cho mọi người bánh bao nhé."

"Cô nói lại cho lão tử một lần nữa? Lão tử cho mặt cô thành bà béo chết giẫm bây giờ! "

Ba chữ "bà béo chết giẫm"* này rơi vào tai La Vy Vy, cô liếc mắt nhìn qua, thấy khuôn mặt cô gái kia bởi vì lời nói của đối phương mà đột nhiên đỏ rực luôn. Cô ấy sợ đến nỗi không dám cử động dù chỉ một cái, tay vẫn cứ run cầm cập. 

*Từ gốc có ba chữ: 死肥婆.

La Vy Vy đột nhiên nắm chặt tay lại. 

Điều này cũng tương tự như biệt danh cô gọi Tống Ninh Viễn, "tên béo chết giẫm", "Tống mập", nhưng nghe người khác gọi Tống Ninh Viễn như vậy, cô rất khó chịu. Bây giờ cô vô cùng khó chịu.

Vô cùng, vô cùng khó chịu. 

Cho dù cô và cô gái của tiệm ăn sáng này chỉ có duyên gặp mặt vài lần, những cuộc đối thoại ngẫu nhiên cũng chỉ là những câu cần phải nói như: "Quý khách ăn gì?", "Hết bao nhiêu tiền? ".

"Xin lỗi, xin lỗi... Tôi lập tức mang bánh bao đến ngay đây. " Cô gái không ngừng xin lỗi, nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ qua. Anh ta lại còn giữ khuỷu tay của cô gái lại, dường như là dùng lực không hề nhẹ. 

Sắc mặt của La Vy Vy dần dần trở nên lạnh lẽo.

"Lão đại, đừng quan tâm nữa... " Tống Ninh Viễn nhìn khuôn mặt càng ngày càng lạnh của La Vy Vy, hạ thấp giọng nhắc nhở: "Đám người kia không dễ đối phó đâu. "

La Vy Vy: "Tống Ninh Viễn, cậu biết từ điển trong cuộc đời tôi không có hai chữ nào không? "

Tống Ninh Viễn vuốt trán: Lại nữa rồi... 

Cậu ta kéo góc áo của La Vy Vy: "Lão đại, trước tiên cậu phải nhẫn nhịn trước đã, đợi tôi gọi thêm vài người nữa. Năm phút, năm phút thôi là được rồi. "

La Vy Vy nhếch môi, ngước mắt lên nhìn: "Trong từ điển của cuộc đời La Vy Vy tôi, không có ba chữ "nhẫn nhịn" này. "*

Từ gốc: 忍一忍.

Tống Ninh Viễn nhắm mắt lại, cam chịu số phận. 



"Lão tử nói với cô, cô có nghe không hả? Cô là người điếc hả? "

Nam sinh duy nhất không có vằn thắn kia đã đứng dậy, dùng ngón tay trỏ của tay phải đẩy vai phải của cô gái. Cô gái bị đẩy, buộc phải lùi về sau từng bước một, cho đến khi sau lưng cô chạm vào một đôi tay.

Cô gái quay đầu lại, đôi tay kia rất có lực, nhưng lại rất mảnh khảnh, dường như chỉ cần dùng một ít lực là có thề bẻ gãy vậy. Cô ấy di chuyển tầm mắt, nhìn thấy một đôi mắt màu nâu sẫm rất đẹp. 

Nam sinh kia nhìn thấy La Vy Vy, cười khà khà hai tiếng, hỏi: "Anh hùng cứu mỹ nhân sao? "

Năm người khác vốn dĩ đang ăn vằn thắn ở trên bàn, không quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ bọn họ đều nhìn qua bên này hết. 

Nam sinh kia "sất" một tiếng, lắc đầu: "Ơ không đúng, tình cảnh bây giờ phải là...mỹ nhân cứu bà béo? "

Vành mắt của gái tiệm ăn sáng kia đỏ rực lên, khi nghe thấy lời này, nước mắt liền lăn dài trên má, rơi xuống nền nhà. 

"Hahaha... "

Người ở bàn kia đều cười rộ lên, chỉ có Hoàng Mao là không cười. Anh ta lười biếng dựa vào lưng ghế, vô cùng hứng thú mà nhìn chằm chằm vào La Vy Vy.

"Khà khà."

La Vy Vy cũng cười lên với bọn họ, hai mắt cong lại. 

Cô đỡ cô gái kia lại, dùng một tay kéo tay áo cô ấy, rồi kéo cô ấy ra phía sau mình. Tiếp đó, cô nhìn thẳng vào mắt của nam sinh kia, giơ tay phải chỉ vào bát vằn thắn, nói: "Bạn à, bắt nạt một cô gái còn ra thể thống gì nữa? Nếu bạn muốn ăn nhanh vằn thắn, vậy thì bát này của tôi liền cho cậu đi. "

Bởi vì không có khẩu vị, lại cộng thêm việc trước khi ra khỏi nhà cô đã uống hai bát cháo rồi, vậy nên bát vằn thắn này cô chưa động vào một miếng nào cả. 

Thấy cô nói như vậy, đám người Tống Ninh Viễn đồng ở phía sau, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xông lên chợt thở phào một hơi. 

Lão đại nhà mình cũng không phải  hoàn toàn là tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, không phải sao? Còn biết nói những lời mềm mỏng như vậy nữa nha! 

Thấy vậy, Hoangg Mao nhàm chán thu lại tầm mắt, tiếp tục cúi đầu ăn vằn thắn.

"Cho cậu. "

La Vy Vy cầm vằn thắn chuyển qua, dáng vẻ rất phù hợp với lời nói tốt đẹp lúc nãy.

Tục ngữ có câu rất hay: có thể nói được lời hay thì đừng gây lộn, đánh bị thương hay đánh chết đều không có chuyện gì. Nhưng làm bẩn quần áo rồi thì bà Nguyễn Ngọc Quyên sẽ lại mắng cô nữa đấy.

"Cảm ơn... " Cô gái ở phía sau nói nhỏ một tiếng cảm ơn, âm thanh rất khẽ nhưng ngữ khí lại rất chân thành.

La Vy Vy vừa định nói không cần cảm ơn thì nam sinh kia lại mờ miệng hỏi: "Bát vằn thắn này cô chưa ăn qua sao? "

"Chưa ăn qua. " Cô trả lời, lại cầm bát chuyển về phía trước.

Nhưng nam sinh kia vẫn đón lấy bát vằn thắn này, mà lại nghiêng người về phía trước. Anh ta áp sát vào La Vy Vy, hạ thấp giọng, cười một cách ái muội, mập mờ: "Thế nhưng tôi lại muốn ăn bát mà cô đã ăn qua rồi cơ, vậy phải làm sao đây? "

Đám con trai ngồi ở bàn kia dùng đũa gõ vào bát bỡn cợt, miệng huýt sáo không ngừng. 

La Vy Vy cong môi, độ cong trên môi ngày càng đậm hơn.

Cô nhìn vào mắt nam sinh kia, trên mặt lộ rõ ý cười, nhưng nhiệt độ nơi đáy mắt lại ngày càng lạnh đi.

"Làm sao hả... " Cô lặp lại lời nói của nam sinh kia, tay nắm chặt lấy miệng bắt: "Vậy thì không có cách rồi, chỉ có thể... "

Cô nhìn thoáng qua vằn thắn ở trong bát, vẫn còn cảm nhận được một chút hơi nóng. Nhưng bởi vì thời tiết không lạnh lắm nên khí nóng không hiện rõ ra, nhưng cũng đủ để bỏng chân rồi. 

Nghĩ đến đây, lúm đồng tiền trên hai má La Vy Vy đều hiện rõ cả lên rồi. 

Cô hướng tay về phía nam sinh kia. 

Giữa tiếng đùa bỡn cợt của đám con trai bàn kia, nam sinh kia liền tiến đến lại gần hơn. 

"Cậu muốn ăn đồ tôi đã ăn qua"

La Vy Vy cười đến độ đầu cũng rung lên, cô đột nhiên duỗi tay trái ra, túm lấy cổ áo của nam sinh kia, tay phải úp bát vằn thắn lên đầu anh ta, sau đó vỗ vỗ hai tay. 

"Aaa... "

Nam sinh kia có lẽ không kịp phản ứng lại, hai giây sau đó mới phát hiện ra mình bị bỏng, thảm thiết kêu lên thành tiếng, cùng với đó là tiếng chửi mắng không thôi. 

"Con tiện nhân! Mày muốn con mẹ nó tìm cái chết hả?! Tao...đệch mẹ!" Nam sinh kia vừa gạt vằn thắn từ trên đầu xuống, vừa tức đến nỗi giậm chân uỳnh uỵch. Cả khuôn mặt anh ta đều xanh cả lên.

Cô gái ở sau lưng La Vy Vy kinh hoàng khi chứng kiến một màn này, còn La Vy Vy thì lại cười đến xán lạn.

"Mày tìm cái chết rồi...." Cuối cùng nam sinh kia cũng xử lí xong đỉnh đầu của mình, nắm chặt nắm đấm lại, tiến về phía trước.

Đám người Tống Ninh Viễn lập tức đứng lên phía trước. Bốn nam sinh to con đứng che trước mặt La Vy Vy.

Mà người ở bàn kia cũng đứng cả dậy. 

- ---Ngoại trừ Hoàng Mao kia.