Ở thế kỷ này, đại bộ phận các gia đình đều có máy vi tính, mặc dù là như vậy nhưng bọn họ vẫn chọn đi đến quán net bởi vì những nguyên nhân dưới đây.
Một: Tốc độ internet ở trong nhà quá chậm, không có cách nào tải nổi những game có dung lượng lớn.
Hai: Người lớn trong nhà nhìn thấy sẽ ngứa mắt, không để cho họ chơi game.
Ba: Hẹn lập team với bạn bè để PK.
Bốn: Tới quán net xem ảnh X*.
*Chỗ này còn cần chú thích không??? (hắc hắc)
Mà bây giờ, La Vy Vy đang nhìn thấy nguyên do thứ năm: Tới quán net để tải đề thi đại học???
"Phàm Nhất Hàng, tôi thật sự nghi ngờ tổ tiên của cậu rất có thể là một thằng ngốc đấy. " La Vy Vy không nhịn được mà nói.
Bởi vì tổ tiên quá ngốc rồi, vậy nên tên này mới liều mạng đọc sách để nâng cao IQ cho dòng họ mình. Ừm, chắc chắn là như vậy rồi!
Phàm Nhất Hàng vốn đang nhìn chăm chú vào thanh tiến độ trên màn hình, nghe những lời này của La Vy Vy, cậu liền quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: "La Vy Vy, tôi đã từng nói với cậu chưa nhỉ? Cậu không nói không ai bảo cậu là người câm đâu."
La Vy Vy thành thật gật đầu: "Rồi! "
Phàm Nhất Hàng: "..."
La Vy Vy dường như là nghe không hiểu ý câu hỏi của Phàm Nhất Hàng. Cô chỉ vào trán cậu, hỏi: "Chỗ này của cậu rốt cuộc là bị ai đánh vậy? "
Phàm Nhất Hàng không nói gì, mà nhìn không chớp mắt vào màn hình máy tính, giống như là không nghe thấy lời cô nói.
Phàm Nhất Hàng không trả lời, La Vy Vy liền tự mình suy đoán.
"Là ông nội cậu đánh cậu, có phải không? Tôi nói với cậu này, con người có lúc phải biết co biết duỗi. Ông ấy mắng cậu, cậu phải biết nhận lỗi. Dù sao thì nhận lỗi cũng đâu mất đi ít thịt nào, lại còn có thể ít đi một trận bị đánh. Cậu nói xem có đúng không? "
Phàm Nhất Hàng nắm chặt con chuột trong tay, sắc mắt liền trở nên khó coi, vai trái của cậu đã bị La Vy Vy đè lên.
Cậu giật mình quay đầu qua, chỉ thấy không biết từ lúc nào mà trong tay La Vy Vy đã có một miếng urgo. Mà cô, thì đang ngày càng gần cậu.
"Đừng động đậy, tôi giúp cậu dán lên cho. Không thì vạn nhất để lại sẹo, hủy dung nhan thì thật đáng tiếc cho gương mặt này của cậu đấy. Nấu trứng chiên cà chua chỉ quan trọng khi đánh trứng, gương mặt cậu cũng như quả trứng đấy đấy. "
Cô dịch chuyền ghế một chút, lại càng đến gần hơn một chút. Hơi thở cô gần như là phả vào mặt cậu, khiến tai Phàm Nhất Hàng cứ đỏ lên mãi. Mà kẻ đầu têu lại mảy may không biết gì, cúi đầu xé vỏ urgo ra.
Một bộ nghiêm túc như vậy lại khiến người ta rất muốn...đưa tay ra xoa đầu cô một cái.
"Được rồi! Đừng động đậy. " La Vy Vy duỗi tay muốn chạm vào đỉnh đầu cậu, nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến đã bị cậu giữ lại.
"Để tôi tự làm. "
Cậu cầm lấy urgo, muốn tự mình dán lên.
La Vy Vy kéo tay áo cậu, không chịu được mà hỏi: "Cậu tự mình dán như thế nào? Cậu nhìn thấy miệng vết thương ở đâu sao? Vì không muốn nợ tôi ân tình, cậu cũng quá xa cách rồi đấy, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn cùng bàn. Duyên bạn cùng bàn là duyên nợ từ kiếp trước, cậu đã nghe câu này bao giờ chưa hả? "
Sắc mặt Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt, nhưng hai tai lại gàng đỏ hơn một chút.
Duyên bạn cùng bàn là duyên nợ từ kiếp trước, cậu chưa từng nghe qua câu này. Nhưng câu duyên vợ chồng là duyên nợ từ kiếp trước thì...
Phàm Nhất Hàng không nói gì, nhưng ngón tay cầm urgo lại buông lỏng ra một chút.
La Vy Vy duỗi tay cầm lấy urgo, bĩu môi: "Sớm để tôi dán thì không phải là đã xong rồi sao?"
Cô nói, tay trái ấn lên thái dương cậu, tay phải cầm urgo. Cô quan sát miệng vết thương một chút, tìm được ví trí tốt nhất rồi dán lên. Thậm chí còn rất tốt bụng kéo Lưu Hải* cho cậu, mượn nó để che đi chiếc urgo khó coi.
*Lưu Hải: một trong những tiên đồng của Trung Quốc, trước trán có để một chỏm tóc mái. Trong câu này có nghĩa là La Vy Vy để tóc mái của Phàm xuống, che đi urgo.
Phàm Nhất Hàng cảm nhận được xúc cảm ấm nóng từ ngón tay của La Vy Vy, trầm mặc không nói gì.
Cậu ngước mắt liền có thể đối diện với mắt của La Vy Vy, liếc mắt xuống thì có thể nhìn thấy đôi môi đỏ của cô, cuối cùng cậu dứt khoát nhìn sang máy tính ở bên cạnh.
Màn hình máy tính hiển thị tên độ down về là 31%.
"Xong rồi! "
Khi La Vy Vy buông tay ra, Phàm Nhất Hàng cũng thở phào một hơi.
Cậu cảm nhận được nhịp đập trái tim mình cho chút không đúng, mi tâm liền nhíu lại.
Người ta chỉ là tốt bụng dán urgo cho cậu thôi mà, đến cùng cậu...còn đang nghĩ những gì vậy?
Cố gắng vứt bỏ hết những suy nghĩ linh tinh ở trong lòng ra phía sau, cậu nhìn La Vy Vy đang sờ mũi, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm vị trí ở bên cạnh cô.
Phàm Nhất Hàng nhìn theo tầm mắt của cô nhìn qua. Ở nơi mà ít ai chứ ý đến, một thanh niên đang phì phèo điếu thuốc, trong miệng nói những lời dâm tục. Mà khói thuốc lại bay đến bên cạnh La Vy Vy.
"Két.... " Phàm Nhất Hàng kéo ghế đứng dậy.
La Vy Vy buông tay ra, ngạc nhiên hỏi: "Xong rồi sao? "
Đầu mũi cô đỏ lên, trông rất khôi hài.
Phàm Nhất Hàng đưa mắt nhìn cô: "Còn một bài thi nữa, dùng máy tính của cậu một chút. Cậu ngồi sang chỗ tôi đi. "
"Ờ. " La Vy Vy đứng dật, cùng Phàm Nhất Hàng đổi vị trí.
Sau khi cách xa người thanh niên kia, La Vy Vy lập tức cảm thấy thoải mái đi không ít. Cô đặt tay lên tràn bàn máy tính, chống cằm đợi Phàm Nhất Hàng.
Khuôn mặt người thiếu niên lờ mờ trong làn khói thuốc, nét mặt hờ hững, ngũ quan góc cạnh, để lộ ra vẻ lạnh nhạt. Một người như vậy, đối với bất kỳ người khác giới nào mà nói đều cực kỳ hấp dẫn.
La Vy Vy nhìn mấy cái rồi chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Cô chỉ tán thưởng khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng, còn về sự ít nói và vô vị của cậu ta thì một chút hứng thú cô cũng không có. Vậy nên cô dứt khoát không nhìn nữa.
Đợi được một lát, khoảng năm phút trôi qua, La Vy Vy kéo ghế dịch sang bên cạnh Phàm Nhất Hàng, tò mò hỏi: "Chỉ là đề thi thôi mà, sao cậu lại phải chạy đến chỗ này để tải về chứ? "
Vấn đề này thì Phàm Nhất Hàng lại trả lời cô: "Bởi vì một ID chỉ có thể tải một lần. "
La Vy Vy ngây người một chút, không nhịn được nói tiếp: "Vậy nên, cậu là đang muốn hai bản sao? "
Phàm Nhất Hàng: "Ừ. "
La Vy Vy nuốt nước bọt. Lời mắng Phàm Nhất Hàng có bệnh đã rõ như ban ngày, không thể nuốt lại được nữa rồi.
Thế giới này đẹp như thế, La Vy Vy cô là một "lady", không thể tùy tiện mắng người được.
Nhưng tên tiểu tử này thật sự là bị điên mà!
Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu như đầu của Phàm Nhất Hàng không bị ẩm thì cái mạng chó này của cô có thể không giữ lại được nữa rồi. Nghĩ như vậy, La Vy Vy không nhịn được mà ép mình thu lại sự kích động muốn mắng cậu ngốc lại.
"Nhanh! Mau quay lại thành Thủ Tháp*! "
*Thành Thủ Tháp: địa danh trong game.
"Tao không đi được rồi, thiếu máu. ADC của đối thủ quá mạnh, đầu hàng đi. "
"Piii.... Lão tử tuyệt đối không đầu hàng. Mẹ nó, thua rồi, đầu hàng đi, chơi lại ván nữa. "
Lỗ tai của La Vy Vy động hai cái. Cô nghe thấy những lời mà người ngồi ở máy đối diện nói, anh ta không tự chủ được mà nóng giận đập bàn. Sau khi thu hút hết mọi ánh nhìn, người đối diện liền chủ động đề nghị: "Vẫn còn thiếu người có phải không? Mang theo tôi đi. "
Trời ạ, cho cô xin đi, cô quả thực đã đợi đến phát chán rồi.
Ba nam sinh ở phía đối diện sớm đã để ý tới việc La Vy Vy bị Phàm Nhất Hàng kêu đứng dậy để đổi chỗ rồi. Sau khi nghe thấy lời nói của La Vy Vy, hai mắt của bọn họ liền sáng cả lên, sau đó nói: "Chúng tôi có ba người, em muốn gia nhập với chúng tôi thì tùy tiện chọn một người đi. "
"Được thôi! " La Vy Vy hào hứng cài đặt game trên máy tính, rồi đăng ký tài khoản.
La Vy Vy là một người có sở trường học theo rất nhanh, đương nhiên việc học chơi game cũng không ngoại lệ.
Bốn người tùy tiện thêm "người ở vùng lân cận", lập thành đội năm người, đại sát tứ phương. Nhưng giai đoạn trước chơi quá buông thả, nên giai đoạn sau quân địch liền phát triển nhanh hơn bọn họ. Một người không cẩn thận, bị tiêu diệt, sau đó thua phải thoát ra khỏi trò chơi.
Màn hình máy tính hiển thị rõ mấy chữ "Defeat" to đùng. La Vy Vy tức đến đỉnh điểm, thế nhưng nam sinh ở phía đối diện vẫn rất chi là vui vẻ. Bọn họ còn tốt bụng an ủi La Vy Vy: "Không sao đâu cô em, em đã rất lợi hại rồi! Để lát nữa tôi ra chỗ vận chuyển, bảo đảm sẽ mang em bay lên cao! "
La Vy Vy vừa định nói được, Phàm Nhất Hàng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Kéo tôi. "
Hết chương 50
Lảm nhảm: Mình chuẩn bị gộp các chương truyện trước nhé!