Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 42: Đầu cậu bị ai đánh rồi?




Tần Lạc Viễn ở ngoài, trong giây phút nghe thấy tiếng cổng sắt được đẩy ra, ông lập tức cầm hai hộp quà đi qua.

La Vy Vy thu lại ánh mắt đang ngắm nghía mấy cây cảnh ở góc tường lại, chuyển tầm nhìn về phía Phàm Nhất Hàng ở cổng.

Phàm Nhất Hàng vẫn mặc bộ đồng phục vừa rộng vừa dài của Thất trung. Nhưng dường như là bởi vì dáng cậu cao ráo nên khi mặc ngay cả một chút rộng cũng không có. Thậm chí còn rất vừa vặn, khiến cho vẻ mặt lạnh lẽo của cậu được phủ lên một cảm giác tràn đầy năng lượng của thiếu niên.

"Chào bạn học Phàm, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tần Lạc Viễn treo một nụ cười như chân chó nịnh bợ, chào hỏi với Phàm Nhất Hàng. Khi chào hỏi, ông ta còn chú ý đến vết thương ở thái dương của Phàm Nhất Hàng.

Hình như là vết thương mới, bởi vì trên thái dương vẫn còn chảy máu, trông có hơi tàn ác.

Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Tầm Lộ Viễn vẫn lựa chọn ngậm miệng, không hỏi gì.

Con trai ở tuổi này cần thể diện nhất, nhưng đợi đến ba mươi bốn mươi tuổi rồi, khi mà đã nếm trải hết ngọt bùi cay đắng của cuộc đời thì họ sẽ hiểu ra: mặt mũi còn không bằng một góc của tờ tiền màu đỏ.

Đây cũng là lý do vì sao ông ta mong muốn được đến nhà họ Phàm gặp mặt.

Phàm Nhất Hàng mở hẳn cổng sắt ra, còn mình thì nghiêng người đứng sang một bên, làm động tác tay.

"Mời."

Tần Lạc Viễn vừa định đi vào, La Vy Vy ở phía sau đột nhiên mở miệng: "Phàm Nhất Hàng, đầu cậu bị ai đánh rồi kìa."

Tần Lạc Viễn: "..."

Phàm Nhất Hàng ngước mắt nhìn qua La Vy Vy. Cậu không nói gì mà xoay người, đi thẳng qua cô.

La Vy Vy bĩu môi. Ra vẻ cái gì chứ! Cô có lòng tốt hỏi cậu ta, mà cậu thì sao? Lại bày ra cái bản mặt này!

Cô nhấc chân đi vào theo. Tần Lạc Viễn dường như cố ý đi chậm lại. Đợi đến khi đi song song với cô, ông mới mở miệng: "Lát nữa khi đi vào, con cố gắng ăn nói cho hẳn noi đấy."

"Sao lại phải vậy? " La Vy Vy liếc mắt nhìn về phía Tần Lạc Viễn.

"Bởi vì con không nói người ta cũng không bảo con là người câm." Tần Lạc Viễn nói, đi nhanh vào trong.

Tần Thiên Thiên Thiên ở phía sau hơi nhếch mép, đi tới bên cạnh La Vy Vy.

"Chị, chị cũng đã nhìn ra được, nhà họ Phàm đối với nhà chúng ta mà nói là rất quan trọng. Nếu chị vẫn còn nói những lời gây phiền phức như vậy, cả nhà chúng ta đều sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống qua ngày đấy."

La Vy Vy không hiểu: "Vì sao nói tôi gây thêm phiền phức? Không phải là tôi đã ngoan ngoãn xuống xe, đi vào cửa rồi hay sao? "

Tần Thiên Thiên: "Nhưng vừa nãy chị không nên chỉ vào vết thương trên đầu của Phàm Nhất Hàng. "

"Tại sao? " La Vy Vy hất cằm: "Rõ ràng nhìn thấy lại phải đi giả vờ như chưa từng thấy gì. Chỉ có Tần gia các người mới có thể giả được, còn tôi thì không thể."

Cô nói xong liền đi nhanh về phía trước, cứ khập khiễng mà đi như vậy.

Đi qua con đường đá cuội nhỏ ở trong sân, La Vy Vy vẫn có thể tìm thấy nơi mà tối hôm đó cô đã ngã xuống. Vết cỏ ở nơi đó bị lún xuống vẫn còn nguyên.

Ngã xuống chỗ này mà không chết, có thể nói rõ rằng vận khí của cô quả thật rất tốt.

La Vy Vy thu tầm mắt từ trên bậc tam cấp ở căn phòng nhỏ lại.

Đi đến cửa phòng, mùi thức ăn lan tỏa. La Vy Vy nhẹ nhàng vỗ bụng mình, độc thoại: "Đừng gấp, lập tức cho mày ăn no ngay đây."

Cái bụng nhỏ rất biết nghe lời mà không kêu "ùng ục" nữa.

"Hoan nghênh, hoan nghênh, mau ngồi đi. Đợi canh sôi là có thể bắt đầu ăn cơm rồi." Ông nội Phàm cầm thìa sắt đi ra, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Tần Lạc Viễn đặt hai hộp quà lên bàn trà, chào hỏi với ông nội Phàm: "Phàm tiên sinh đích thân xuống bếp, tôi thật sự có chút bất ngờ. "

"Có cái gì mà bất ngờ chứ. Tay nghề tôi không quá cao đâu, mọi người ăn rồi thì đừng chê nhé. " Ông nội Phàm nói, rồi gọi Phàm Nhất Hàng: "Hàng Hàng, cầm cho ông trà Hồng Bào xuống."

Hàng Hàng...

La Vy Vy nhịn cười. Thì ra ở nhà cậu ta được gọi như vậy.

Trước đây đâu phải không có ai gọi cậu ta như vậy, không phải cô cũng đã gọi cậu ta như thế một lần rồi hay sao? Làm gì mà phải phản ứng lại mạnh như vậy chứ?

Trán Phàm Nhất Hàng sưng lên hai cục, cậu trầm mặc đi lên lầu, cầm lá trà.

Ánh mắt La Vy Vy dõi theo Phàm Nhất Hàng lên lầu. Cô nghĩ xem không biết có nên nhắc nhở cậu ta xử lí vết thương trên trán hay không nữa. Nhưng cô vẫn còn chưa suy nghĩ xong thì ông nội Phàm đã đi đến trước mặt cô rồi.

"Con chính là La Vy Vy sao? "

Nụ cười của ông nội Phàm rất ôn hòa, La Vy Vy không hề chán ghét ông ấy tí nào. Vậy nên cô lập tức cười xán lạn lại với ông ấy.

"Ông Phàm, con chào ông ạ."

"Aiz, chào con chào con. Cô bé lớn lên thật đẹp nha, ở trấn nhỏ này ít gặp được ai xinh đẹp như con đấy." Ông nội Phàm khen ngợi một cách chân thành.

La Vy Vy đảo mắt nhìn thoáng qua phòng khách: "Kiến trúc của nhà ông đẹp như vậy, ở khu thành cũ này cũng không gặp được nhiều đâu ạ. Nhưng con lại cảm thấy có chút kỳ quái."

Tần Lạc Viễn nghe thấy lời La Vy Vy, ông lập tức nháy mắt ra hiệu cho cô ngậm miệng lại. Tần Thiên Thiên cũng rất sợ La Vy Vy nói ra những điều mạo phạm đến ông Phàm, cô ta nắm chặt chân váy ngắn của mình.

La Vy Vy ngoành mặt làm ngơ, tiếp tục nói ra những thắc mắc ở trong lòng: "Vì sao ông lại chi nhiều tiền cho việc lắp đặt, trang trí căn nhà này để nó trông đẹp như vậy ạ? "

Ông nội Phàm nghiêng đầu, cười ha ha, hỏi: "Vậy nếu như là con, con sẽ dùng số tiền này như thế nào? "

"Nếu mà là con." La Vy Vy nhìn thoáng qua vầng trán căng thẳng của Tần Lạc Viễn: "Nếu mà là con, con sẽ mang số tiền này đến Tân khu mua phòng rồi, chứ không phải là dùng để sửa sang khu nhà cũ ở thành cũ đâu."

Nếu mấy câu nói trước đó là điều La Vy Vy thật sự hiếu kỳ, thì câu cuối cùng chính là cô cố ý nói cho Tần Lạc Viễn nghe.

Tần Lạc Viễn không lúc nào là không nghĩ tới việc để tiền của Phàm gia đều đầu tư hết vào ngân hàng mà ông làm việc. Lúc đó, tiền thưởng về tay sẽ nhiều hơn, thậm chí còn được thăng chức, sau đó liền có thể chuyển đến ở trong một căn nhà tại Tân khu rồi. Không phải sao?

"La Vy Vy." Tần Lạc Viễn từ trên ghế sofa đứng dậy, sắc mặt rất nghiêm túc.

La Vy Vy biết dừng đúng chỗ, cô cũng không nói nữa. Trái lại, ông nội Phàm còn vui hơn cả lúc đầu, nói với Tần Lạc Viễn: "Không có gì đâu Tần tiên sinh, cô gái nhỏ này rất trung thực, tôi rất thích."

Thấy ông Phàm không có tức giận, Tần Lạc Viễn mới hạ hỏa, đồng thời cũng thở phào một hơi. Ông ta nâng tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi ở trên trán.

La Vy Vy này, sớm muộn cũng sẽ hù chết ông.

"Nhưng cháu gái à, bây giờ ông không muốn nói chuyện này nữa." Ông nội Phàm sờ đầu La Vy Vy, nói: "Đợi sau này có cơ hội, ông sẽ lại nói với cháu ha. Còn bây giờ chúng ta đi ăn cơm tối trước đã."

"Vâng ạ." La Vy Vy gật đầu.

Cô có chút thích ông nội của Phàm Nhất Hàng rồi.

Ông nội Phàm đi vào bếp xem nồi canh rồi, Tần Lạc Viễn ngồi xuống bên cạnh La Vy Vy. Ông ta cắn răng, hạ thấp giọng: "La Vy Vy, trước khi đi vào chú đã nói với con cái gì hả?"

La Vy Vy thẳng vai, chậm rãi nhắc lại lời Tần Lạc Viễn: "Con không nói không ai bảo con là người câm."

Tần Lạc Viễn tốn hơi thừa sức, từ trong kẽ răng rít ra một câu: "Bây giờ con bắt đầu làm người câm đi, một chữ không được nói."

La Vy Vy nghiêng đầu nhìn về phía Tần Lạc Viễn, sau đó con ngươi đều như tỏa ra vô số sợi tơ máu đỏ ửng. Cô thật sự đac đến gần bờ vực phát hỏa rồi.

Đôi mắt cô cong cong, cười: "Được thôi ạ."

Cuối cùng một bát canh đã được mang lên bàn, là một bát canh soup nấm.

Cùng lúc đó, Phàm Nhất Hàng cũng xuống lầu, trong tay cậu cầm một hộp lá trà.

La Vy Vy để ý thấy vết thương trên trán của Phàm Nhất Hàng đã được xử lí qua, vùng da ở gần chỗ sưng cũng hơi đỏ lên.

Mặc dù vừa rồi khi máu còn chảy, trông rất chi là khủng bố, nhưng sau khi xử lí rồi, La Vy Vy phát hiện ra miệng vết thương không giống như là to lắm. Chỉ nhỏ bằng vết móng tay quẹt qua mà thôi.

Không biết vì sao mà khi cô trông thấy vết thương của Phàm Nhất Hàng không nghiêm trọng, thì trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Hết chương 42

Ngày hôm qua mình vô tình biết được truyện này đã được đăng lên trên trang Truyện Full. Mặc dù đã được ghi nguồn, nhưng cá nhân mình không hoàn toàn thích kiểu đi mượn truyện của người khác đăng lên mà không một lời nhắn nhủ. Việc làm này khiến mình cảm thấy giống như một kiểu "xin phép"cho có thôi. Tuy nhiên, mình cũng không muốn làm to quá truyện này lên, mặc dù mình đã có ý định ngừng đăng truyện, nhưng mình biết vẫn có những bạn còn đang chờ đợi mình. Vậy nên mình sẽ tiếp tục làm hết truyện này, với hy vọng mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ mình. Thôi lảm nhảm thế đủ rồi, chúc các bạn một ngày vui vẻ.