Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 38: Phàm Nhất Hàng cười rồi!!!




Phàm Nhất Hàng hơi dựa người vào giường nằm, trầm mặc nhìn của phòng y tế, cũng không biết là cậu đang nghĩ gì nữa.

Có lẽ là đang nghĩ về một đề toán khó chăng?

Dù sao thì trong đầu của con người này cũng chỉ có học, học và học mà thôi.

La Vy Vy bĩu môi. Sau nhiều lần phân vân suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn cảm thấy bản thân nên nói với tên ngốc này một lời cảm ơn. Mặc dù tên ngốc này có đáng ghét đến mấy đi chăng nữa, nhưng cũng đã cõng cô đến đây một cách an toàn rồi, không ném cô xuống đất nữa. Không phải sao?

"Phàm... "

"Chị! "

La Vy Vy vừa định nói cảm ơn với Phàm Nhất Hàng thì bên ngoài truyền tới tiếng của Tần Thiên Thiên. Huyệt thái dương cô đau nhức, giật lên hai cái.

Tại sao Tần Thiên Thiên lại như âm hồn bất tán, mãi không xiêu thoát vậy hả?!

Mắt nhìn Tần Thiên Thiên muốn đi vào cửa, lưng La Vy Vy lập tức đổ xuống, nằm thẳng tắp ở trên giường, đồng thời kêu lên câu: "A... Tôi chết rồi! " Sau đó mắt liền nhắm lại, không động đậy nữa.

Phàm Nhất Hàng ở gần thấy vậy, ánh mắt từ trầm mặc lại rơi vào càng trầm mặc hơn nữa.

Cậu thật sự hoài nghi trong não của La Vy Vy có thể có một vài dây thần kinh bị chập mạch rồi.

"Chị."

Tần Thiên Thiên đi vào, nhìn La Vy Vy đang giả chết nằm ở trên giường.

Cô ta đoán là La Vy Vy không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng cô ta vẫn giữ biểu tình lo lắng ở trên mặt. Bước vào được mấy bước, trên mặt viết đầy mấy chữ hoảng sợ.

"Chị, chị... "

"Cô ấy ngủ rồi."

Phàm Nhất Hàng bước lên phía trước một bước, vừa hay ngăn Tần Thiên Thiên đi đến đứng ở bên giường.

"Ngủ rồi sao? " Tần Thiên Thiên rõ ràng không tin lời Phàm Nhất Hàng.

Cô là đến chỗ hai người bọn họ muộn có hai phút mà thôi, chỉ có hai phút, La Vy Vy đã có thể ngủ rồi sao?

Lừa quỷ sao?!

Nhưng thai độ của Phàm Nhất Hàng rất kiên quyết. Cô ta hơn cái đầu xuống, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: "Đúng vậy, chị ấy ngủ rồi."

Tần Thiên Thiên không phải là tên ngốc, cô ta biết Phàm Nhất Hàng là đang phối hợp với La Vy Vy.

Vậy nên, hai người bọn họ đúng là như lời mọi người nói, thật sự ở bên nhau sau sao?

Không!

Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

Tần Thiên Thiên âm thầm nắm chặt tay lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn treo biểu tình lo lắng.

"Chị không có chuyện gì chứ? Bác sĩ* nói thế nào? "

*Chương trước mình toàn viết nhầm là y tá, có thời gian sẽ sửa lại nhé! Mọi người thông cảm.

Phàm Nhất Hàng nhíu mày. Cậu có chút hiểu tại sao La Vy Vy lại không thích Tần Thiên Thiên rồi. Rõ ràng cậu đã nhìn thấy cánh tay Tần Thiên Thiên bởi vì dùng sức nắm lại mà nổi lên gân xanh rõ ràng. Vây mà miệng lại nói ra những lời quan tâm.

Loại người nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, quả thật khiến người khác không có cách nào thích được cả.

Cậu có chút không hiểu nổi tại sao nữ sinh lại càng thích Tần Thiên Thiên đến như vậy. Mà thái độ của họ đối với La Vy Vy lại là căm thù đến tận xương tủy.

Nếu cậu ta là con gái, cậu nhất định sẽ càng thích...

Đợi đã, cậu đang nghĩ những chuyện gì vậy?

Một tay Phàm Nhất Hàng đút vào túi áo, dùng câu trả lời ngắn gọn nhất để đáp lại câu hỏi của Tần Thiên Thiên.

"Cô ấy không sao."

Tần Thiên Thiên rõ ràng đọc được sự không kiên nhẫn từ trong giọng nói và ánh mắt của Phàm Nhất Hàng.

Rõ ràng cô đã tỏ ra vẻ quan tâm đến như thế, tại sao Phàm Nhất Hàng lại nguyện ý chịu đựng tính nết hư hỏng của La Vy Vy cơ chứ?

Tần Thiên Thiên cảm thấy không thể chịu nổi. Cô lớn lên đã không vừa mắt La Vy Vy rồi, có một số chuyện bản thân cô ta cũng có thể chấp nhận được. Thế nhưng, La Vy Vy lại được chạm vào Phàm Nhất Hàng đầu tiên, chuyện này hoàn toàn không để cho cô chút mặt mũi nào cả.

Cô ta cắn chặt môi, cô ta muốn nói ra những suy nghĩ ở trong lòng.

Nhưng cô ta vẫn không nói gì cả, điện thoại trong túi áo khoác rung lên, vừa lúc tiếng chuông tan học cũng vang lên.

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chỉ có ba tiết. Bình thường, vào các buổi chiều từ thứ hai đến thứ năm đều có bốn tiết cả.

Ánh mắt Tần Thiên Thiên lướt qua vai Phàm Nhất Hàng, cô ta nhìn thoáng qua khuôn mặt đang giả vờ ngủ của La Vy Vy.

Cô ta hận đến muốn giết chết La Vy Vy, nhưng lại không thể không giấu đi ý nghĩ đó của mình với La Vy Vy được.

Tần Thiên Thiên lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Người gọi đến là "baba".

Bình thường, vào chiều thứ sáu, Tần Lạc Viễn sẽ bận hơn mọi khi, vậy nên ông không thể đến đón bọn cô về được. Mà Tần Lạc Viễn chỉ có khi đi đón bọn cô mới gọi điện thoại. Tại sao hôm nay ông không đến đón nhưng lại gọi tới?

Cuối cùng, Tần Thiên Thiên nhìn thoáng qua La Vy Vy, rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng y tế.

La Vy Vy đang giả chết nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, cô mới mở mắt ra, lén lút xác nhận xem Tần Thiên Thiên đã đi hay chưa. Khi mở mắt ra, đối diện cô chính là ánh mắt của Phàm Nhất Hàng.

Tứ tướng trái ngược... À không, là tam tướng trái ngược. Bầu không khí có lúng túng.

La Vy Vy giống như một con ngốc, cô cười "hờ hờ" hai tiếng, rồi chống tay lên giường, ngồi dậy.

"Cô ta đi rồi sao? "

"Đi nhận điện thoại rồi."

Lời Phàm Nhất Hàng vừa nói xong, bác sĩ liền bước ra từ trong căn phòng nhỏ, trong tay cô ấy chỉ cầm theo một miếng cao dán.

"Tôi quên mất tủ lạnh bị hỏng rồi, nên không có đá. Em về nhà rồi chườm qua đá nhé. Nhớ, bốn mươi tám tiếng sau mới có thể thoa dầu, cứ nóng lạnh mà luân phiên nhau. Nhưng tôi đoán rằng, em bị thương như vậy thì ngày mai vẫn có thể đi đường bình thường thôi."

La Vy Vy nghe giọng điệu tùy ý như vậy của bác sĩ thì cô liền biết vết thương này của mình căn bản là không được coi là gì cả. Một ngày nghỉ đã bay mất rồi, càng xui xẻo hơn nữa là, ngày mai là thứ bảy, vốn dĩ là không cần đi học.

Ông trời muốn giết chết cô sao?!!

Ông trời không công bằng, không công bằng!!

"Tổng cộng hết tám đồng." Bác sĩ nói: "Có thể dùng thẻ cơm để trả."

"Aizz. "

La Vy Vy cam chịu số phận mà thở dài một hơi. Cô nhận lấy cao dán, sau đó nhảy một chân từ trên giường xuống, tay sờ túi quần. Kết quả là sờ cả mửa ngày cũng không sờ ra cái quỷ gì hết.

Thẻ cơm...hình như rơi mất rồi.

Cô quay đầu nhìn Phàm Nhất Hàng. Phàm Nhất Hàng cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhìn về phía cô. Sau khi đối diện nhau hai giây, cuối cùng Phàm Nhất Hàng dường như đã nhận ra được ý nghĩa trong ánh mắt cô. Cậu lấy thẻ cơm từ trong túi áo đưa cho bác sĩ.

La Vy Vy vừa định nói cảm ơn thì Phàm Nhất Hàng đã mở miệng trước: "Tám đồng này cậu có thể để tuần sau đưa cho tôi cũng được."

La Vy Vy trợn trừng mắt.

"Hả??? "

Phàm Nhất Hàng thấy đôi mắt to tròn của La Vy Vy đang trợn lên, giống hệt như con sóc nhỏ đáng thương bị ức hiếp vậy. Cậu đột nhiên không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Tiếng cười không lớn, thậm chí gần như là không có âm thanh gì. Nhưng La Vy Vy đã nhìn thấy đôi mắt Phàm Nhất Hàng cong lên. Cô khẳng định là mình không nhìn nhầm.

Phàm Nhất Hàng, cười rồi!!

Ông trời ơi! Đầu gỗ cũng biết cười sao?

Sau khi kinh ngạc qua đi, cuối cùng La Vy Vy cũng ý thức được câu "tám đồng này tuần sau cậu trả cho tôi cũng được" kia của Phàm Nhất Hàng là đang nói đùa. Cả người càng rơi vào kinh hãi một lần nữa.

Ông trời ơi! Đầu gỗ cũng biết nói đùa sao?

Quả nhiên con người sống lâu thì sự việc gì cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng nụ cười của Phàm Nhất Hàng cũng chỉ duy trì trong chốc lát. Một khắc sau liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt như bình thường. Khuôn mặt rủ xuống, dường như cảnh tượng vừa rồi không hề tồn tại vậy.

Bác sĩ quét thể cơm rồi đưa lại cho Phàm Nhất Hàng, ánh mắt nhìn vào Phàm Nhất Hàng và La Vy Vy. Sau đó, cô ấy đi tới gần hai người, nói: "Hai em là bạn học, trong thời gian này việc học tập là quan trọng nhất, đừng yêu sớm đấy."

"Yêu...sớm? " La Vy Vy không kìm được mà liếc mắt khinh bỉ.

Cô điên sao mà yêu sớm? Lại còn là với tên mọt sách Phàm Nhất Hàng này nữa?

"Chị, chị tỉnh rồi sao? "

Không biết từ lúc nào mà Tần Thiên Thiên lại xuất hiện ở cửa phòng y tế một lần nữa. Trong tay cô ta cầm điện thoại, sắc mặt treo nụ cười như có như không.

La Vy Vy không biết xấu hổ mà gật đầu: "Đúng vậy, tôi tỉnh rồi. Cô vừa đến sao? Dường như tôi nửa tỉnh nửa mê, có nghe thấy tiếng của cô."

Tần Thiên Thiên kiềm chế, cố gắng không cãi lại.

La Vy Vy đúng là loại người mặt dày, vô lại nhất trên thế giới này, không có lòng tự trọng.

Hết chương 38

Lảm nhảm: rơi đúng vào hố của người chuyên đào hố sâu rồi. =)))