Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 31: Sau này không được phép thích tôi nữa




Nghe Phàm Nhất Hàng nói "nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện", La Vy Vy buột miệng nói: "Đừng nói là một chuyện, cho dù có là mười chuyện tôi cũng đồng ý! "

Lời này vừa nói ra La Vy Vy liền ân hận. Vạn nhất Phàm Nhất Hàng bắt cô gia nhập "tổ chức" của bọn họ thì sao? Đây là chuyện vi phạm pháp luật đấy! La Vy Vy cô không làm được chuyện này đâu!

Mặc dù tính cô nóng nảy, khó mà sửa được nhưng cô là dân lành nha!

Mà một câu sau đó của Phàm Nhất Hàng khiên La Vy Vy càng hối hận hơn: "Được thôi, cậu đã nói là mười chuyện thì là mười chuyện đi."

La Vy Vy: "...."

Phàm Nhất Hàng không chú ý đến biểu cảm hóa đá trên khuôn mặt La Vy Vy, cậu tiếp tục nói: Chuyện thứ nhất. Cậu đã biết được bí mật của tôi... Đương nhiên, nó cũng không được coi là chuyện bí mật gì. Tôi chỉ không mong muốn người khác bàn tán về chuyện của tôi."

La Vy Vy cố gắng phấn khởi hơn, khuôn mặt than khóc thảm thiết, gật đầu. Trong lòng cô nghĩ: sự tình tà giáo mà không được coi là bí mật, vậy thì cái gì mới được gọi là bí mật? Bây giờ, cô sẽ ngậm miệng, nhưng đợi đến khi cô lấy lại bức thư tình thì cô sẽ đi báo cáo. Để cho các chú cảnh sát bắt giữ cái thứ đáng sợ này!

Thấy La Vy Vy gật đầu, Phàm Nhất Hàng cũng gật đầu, cậu tiếp tục mở miệng: "Chuyện thứ hai. Sau này đừng lại thích tôi nữa. Tôi hy vọng cậu có thể chuyên tâm học tập, thay vì nghĩ tới những chuyện vớ vẩn như thế này."

La Vy Vy lập tức gật đầu như con gà nhỏ mổ thóc: "Được, được, được!"

Không cần phải lại "thích" Phàm Nhất Hàng nữa thật là quá hạnh phúc rồi không phải sao? Cuối cùng cô cũng có thể có danh dự rồi!

Phàm Nhất Hàng thấy biểu cảm gần như là hưng phấn muốn nhảy lên cửa La Vy Vy, trong não cậu xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Cô vui như thế làm gì? Không phải là đóng kịch đấy chứ? Cũng là làm khó cho cô ấy rồi.

Phàm Nhất Hàng thông cảm nhìn thoáng qua La Vy Vy. Chiếc ghế trước mặt bị đẩy ra: "Vẫn còn tám chuyện nữa tôi tạm thời chưa nghĩ ra. Đợi tôi nghĩ xong rồi sẽ lại nói với cậu. Tôi đi thanh toán đây, cậu có thể trực tiếp đi được rồi.

Nói xong, Phàm Nhất Hàng đi dên quầy tính tiền.

Trên khuôn mặt La Vy Vy hiện lên lúm đồng tiền như hoa. Trong nhà ăn, cô ngâm nga một điệu hát dân ca.

Thời tiết hôm nay rất đẹp nha. Trời trong xanh a, khắp nơi đều là gió nắng tươi đẹp a ~~~

Tâm tình của La Vy Vy rất tốt. Khi cô quay về trường liền bị đám người Tống Ninh Viễn vây quanh. Họ quan sát từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô có bị thương ở tay hay gãy chân không.

Sau khi xác nhận cô không bị thương, Tống Ninh Viễn không dám tin: "Lão đại, cậu đánh thắng Phàm Nhất Hàng rồi sao? "

La Vy Vy vừa mới định phủ nhận, nhưng vì để giữ tự tôn của lão đại nên cô đã gật đầu. Cô chột dạ nuốt nước bọt: "Đúng..."

Tống Ninh Viễn đối với lời nói của La Vy Vy không bao giờ dám bán tín bán nghi. Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì chỉ số thông minh của cậu ta không cao.

Cậu ta trợn trừng mắt, trên mặt đầy sự sùng bái.

"Lão đại, cậu quá trâu bò rồi! "

Vì chột dạ nên La Vy Vy không dám mở mắt. Cô ho khan hai tiếng: "Đừng hiểu lầm. Tôi cũng không động tay với cậu ta. Tôi chỉ là....chỉ là vật tay với cậu ta thôi."

"Vậy thì cậu cũng thắng rồi nha! Cuối cùng thì sau này tôi có thể ở trước mặt tên tiểu tử đó nở mà mày nở mặt rồi! " Tống Ninh Viễn ưỡn ngực thẳng lưng, dáng vẻ giống như đã vùng lên làm chủ nhân vậy.

"Đừng..." La Vy Vy vừa mới nói được một chữ, Phàm Nhất Hàng đã đi vào cửa rồi. Cô lập tức nuốt lại lời định nói ra vào trong.

Nhưng Tống Ninh Viễn đã thật sự đi qua trước mặt cô, bước nhanh đến trước mặt Phàm Nhất Hàng, chặn đường cậu ta.

Phàm Nhất Hàng dừng bước chân. Cậu muốn đi sang chỗ bên cạnh, nhưng Tống Ninh Viễn lại di chuyển, bước sang bên cạnh, khiến cậu không thể đi được nữa. La Vy Vy thấy đầu to ra, cô cuống quýt chạy tới trước mặt Tống Ninh Viễn, kéo cậu ta ra. Cô không quên nói với Phàm Nhất Hàng: "Tên này không hiểu chuyện, cậu đừng để bụng."

Phàm Nhất Hàng không hiểu tình huống đang xảy ra. Cậu nghiêng đầu nhìn La Vy Vy đang kéo tay Tống Ninh Viễn đi ra cửa, nhíu mày đến nỗi trán cũng xuất hiện nếp nhăn.

Tay cô thật sự là ai cũng chậm vào được.

Phàm Nhất Hàng sa sầm mặt. Cậu phủi cánh tay mà trước đó La Vy Vy đã ôm, giống như là trên đó có chất dơ bẩn vậy bám vào vậy. Làm xong những việc này cậu mới bước về chỗ ngồi. Khuôn mặt tuấn tú so với bình thường càng lạnh lẽo hơn.

……

La Vy Vy keo Tống Ninh Viễn ra tới hành lang. Cô quay người lại thây Phàm Nhất Hàng không có đi theo ra, trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

"Lão đại, cậu sao vậy? " Tống Ninh Viễn không hiểu gì, hỏi.

La Vy Vy không vui vẻ gì quay đầu lại, hung hăng róc xương lóc thịt nhìn Tống Ninh Viễn, hai tay chống hông: "Cậu có thể biến mất một ngày không hả? "

"Hả? " Tống Ninh Viễn không phản ứng kịp chuyện vừa mới xảy ra, khó hiểu hỏi: "Không phải. Vừa nãy tôi là muốn giúp cậu lấy lại thể diện thôi mà. Trước đây cậu ta hại cậu phải kiêng dè như vậy, bây giờ chúng ta thắng rồi, đương nhiên tôi phải..."

"Câm miệng! " La Vy Vy cắt lời cậu ta, cảnh cáo: "Người khác thì tôi không quan tâm, nhưng cậu không được đụng đến Phàm Nhất Hàng. Việc trước đây là việc trước đây, từ hôm nay trở đi đều không quan tâm đến việc đó nữa, cậu không được nhớ lại chuyện này nữa."

"Nhưng mà cậu ta hung hăng càn quấy như vậy..."

"Muốn nếm thử mùi vị quả đấm của tôi hả? " La Vy Vy giơ nắm đấm lên, cộng thêm biểu cảm hung ác trên khuôn mặt, thật sự trông rất tàn độc.

Mặc dù Tống Ninh Viễn không hiểu tại sao La Vy Vy thắng được tên Phàm Nhất Hàng hung hăng ấy, nhưng trước thái độ này La Vy Vy, cậu ta chỉ đành cúi đầu bỏ đi.

"Tôi biết rồi..."

"Nói cho những người khác cũng đừng đến gây chuyện với cậu ta, bằng không tôi không thể giúp các cậu được đâu." La Vy Vy để lại một câu này rồi quay người trở lại lớp học.

Giúp đồ đần độn này, cô liền mất đi một tri kỉ nha! Cô chỉ cần đóng kịch một lần, mọi người phối hợp một chút là được mà, thực sự đi nghiệm chứng làm cái gì cơ chứ? Thật là!

Khi La Vy Vy bước vào cửa, Phàm Nhất Hàng đã ngồi giải đề rồi. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người cậu, bóng cậu hắt lên mặt bàn cô.

Vành tai của người thiếu niên được ánh nắng chiếu vào khiến nó hơi hồng lên. Tỉ mỉ nhìn còn có thể thấy được tơ máu trên tai cậu. Dùng hai từ sạch sẽ và trắng muốt dường như cũng không đủ để miêu tả cậu.

La Vy Vy bĩu môi. Cô đi qua cậu ta, đi đến kéo ghế mình ra, ngồi xuống. Cô cảm thấy Phàm Nhất Hàng cũng là một cái xác hợp mắt mà thôi. Mà cái xác này sẽ là ma ăn thịt người đấy.

Mà đôi mắt của cô chính là kính chiếu yêu của Phàm Nhất Hàng!

Cô sẽ không bị vẻ đẹp ma quỷ của Phàm Nhất Hàng mê hoặc đâu.

La Vy Vy vừa mới muốn nằm bò lên mặt bàn ngủ bù thì em gái Tần Thiên Thiên đã cầm một quyển sách đi tới. Cô ta chào La Vy Vy một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng Phàm Nhất Hàng ở bên trái.

Trong lòng La Vy Vy nghĩ: Được lắm, lại một người nữa bị ma quỷ mê hoặc rồi.

Tần Thiên Thiên cầm sách toán đứng ờ bên cạnh bàn La Vy Vy, cắn môi, giống như là quyết tâm lớn lắm mới mở miệng: "Bạn học Phàm."

Quả nhiên là tới để tìm ma quỷ xinh đẹp. La Vy Vy không thèm bĩu môi. Những tiểu cô nương như thế này á, chính là tu luyện chưa đủ, nhìn người không thấu!

La Vy Vy liếc mắt nhìn. Cô phát hiện ra Phàm Nhất Hàng dường như là không nghe thấy tiếng nói của Tần Thiên Thiên. Cậu ta vẫn tiếp tục làm đề.

Cô híp mắt lại nhìn một cách chăm chú, thấy quyển sách của cậu ta khá giống sách cao khảo*.

*Cao khảo: thi vào trường cao đẳng.

Cái quái gì vậy? Bây giờ bọn họ mới năm nhất, tên này đã đi làm đề cao khảo rồi sao?

Tần Thiên Thiên bị coi thường, dáng vẻ cô ta lộ rõ ra sự khó xử. Bởi vì theo tiếng cô ta gọi Phàm Nhất Hàng, không ít nữ sinh trong lớp đều nhìn qua.

Vào độ tuổi này, con gái đều có lòng tự kiêu hơn. Khi quan tâm đến một nam sinh, ngoài miệng sẽ không bao giờ nói ra, thậm chí còn cố ý nói không thèm. Nhưng khi tiếp cận được nam sinh mà mình thích, ánh mắt của nữ sinh đó không khống chế được mà nhìn người ấy.

Nhìn thấy Tần Thiên Thiên bị coi thường, nữ sinh trong lớp đều cố gắng đè nén nụ cười trong mắt.

La Vy Vy thấy vậy, bỗng nhiên khó chịu nhíu mày.

Hết chương 31

Hôm nay rảnh nên có chương mới cho mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!