Nói đến Trần Vũ, y phi thường hung hăng, có thể so nagng hàng với mấy tên xã hộ I đen không chừng!!! Đoàn Tình nhìn y có chút buồn bực “Trần đổng làm sao vậy?” Trần Vũ là cổ đông thứ hai, hơn nữa y rất thích được kêu với cái danh này. Trần Vũ nghe xong cười hì hì:”Anh chỉ đến xem chuyện xấu của nam chủ bá thôi? Đoàn tổng quả nhiên mặt không biên sắc, đây là cam chịu à!!”
Tần Thiệu nhìn y xong không nói gì, vì hắn rất kính nể ý, cho nên nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ này cũng quen rồi, Trần Vũ đối với tiền thái độ rất tốt, mấy năm nay tương đối lợi hại! Sự nghiệp của Tần Thiệu có thể đi đến đây không thể không kể công của Trần Vũ.
Cho nên Tần thiệu rót trà cho y:”Nhị cổ đông mời ngồi, tớ định nghĩ sẽ mở một cuộc họp cổ đông, không ngờ cậu lại tới nhanh như vậy” Trần Vũ lần này là thật sự:”Ai, lần này tớ không đến xem cậu, mà là đến xem Tình nhi. Chuyện chúng ta một lát rồi bàn, chuyện của Tình nhi tương đối quan trọng, cậu không phải không biết miệng lưỡi dư luận độc địa cỡ nào!!!”
Đoàn Tình không quá để ý:“Không có gì đâu.” Trần Vũ lắc đầu:“Ba của anh kêu anh đến.” Đoàn Tình có chút xin lỗi:“Có phải là ảnh hưởng đến lão gia không?” Trần Vũ lắc đầu:“Ông ấy không có gì đâu, ông nghỉ hưu rồi, mỗi ngày ngao5i trừ cùng ba em thưởng trà đều đi câu cá, có cái gì mà ảnh hưởng. Ông ấy lo cho em, cả ba em nữa, cả hai đều sợ em thương tâm.”
Đoàn Tình nghe được y nói đến ba mình trong mắt có chút nóng hổi. Trần Vũ tiếp tục cười cười. “Không có việc gì đâu. Chỉ cần em không sao là được, không cần để ý tới mấy tin đồn nhảm đó”
Đoàn Tình cười cười “Em biết rồi. Em quả thật không để ý, em chỉ sợ tiết mục bị ảnh hưởng. Em không muốn tiết mục này vì em mà bị phá hư” Trần Vũ rũ mi mắt “Yên tâm, không ảnh hưởng đâu! Chắc là tên tiểu nhân nào đó không nghĩ ra tật xấu nào của em nên mới phải lấy sinh hoạt cá nhân! Qủa thật quá kém, có bản lĩnh thì đến đây cùng chúng ta nói chuyện”
Đoàn Tình nghe tiết mục sẽ không bị ảnh hưởng nên không để ý tới nữa:“Nếu không ảnh hưởng, thì chúng ta không cần quản chuyện này, lời đồn chỉ vu trí giả (lời đồn không có căn cứ), thanh giả tự thanh (người ngay thẳng không cần phải giải thích, tựa như câu “cây ngay không sợ chết đứng”).” Trần Vũ nhìn cậu gật đầu, Đoàn Tình phong thái rất tốt, nhiều năm như vậy, y luôn xem cậu chính là hình tượng chân thật nhất cho cụm “Thanh giả tự thanh”
Tần Thiệu vỗ vỗ bả vai an ủi:“Ấu Đường nói đúng, điều quan trọng bây giờ là tìm ra tên đó giáo huấn một trận, nhổ cỏ tận gốc”
Tần Thiệu đã qua nhi lập chi niên (đã qua tuổi 30), khí thế dần dần tuôn trào. Trần Vũ liên tục gật đầu:“Đúng, Tần đổng nói đúng, vì bây giờ chúng ta phải mở cuộc họp cổ đông? Chấn Vũ, Bằng Huyên, Triển Khiếu bọn họ cũng đến, lập thành kế lớn bắt gọn DGASZJ!” Tần Thiệu cười cười:“Đến nhất tiễn song điêu (một phương pháp đánh trúng hai mục tiêu).”
Đoàn Tình nhìn hắn có ý tứ gì? Tần Thiệu chỉ nói:“Em chỉ cần chờ xem thôi.” Trần Vũ suy nghĩ một hồi sờ sờ sóng mũi:“Cậu quả thật là lão hồ ly!” Tần Thiệu hừ một tiếng:“Là em ấy chọc tớ trước.” Trần Vũ túng túng:“Tớ đi trước.” Đụng ai không đụng dám đụng tới “vợ” Tần Thiệu kết cục chỉ có một! Tự gánh lấy hậu quả! ha ha.
Chuyện xấu của Đoàn Tình càng ngày càng lan truyền một cách lợi hại, hiệu ứng ngôi sao triệt để phát tán, Đoàn Tình cuối cùng cũng biết mình nổi tiếng đến cỡ nào, quả thật là nửa bước cũng khó đi!!! Nhà không có việc gì, mọi công tác đều rất tốt, nhưng đài truyền hình thì không!!! Đoàn Tình chưa kịp vào xe đã bị đám đông bao vậy. Cậu chỉ nhìn sắc trời xám xịt, rồi nhìn đoàn người bất đắc dĩ “tần Thiệu, anh không cần xuống xe, để em tự đi đến”
Tần Thiệu cười cười tiếp tục đi đến “Không có gì, cứ để bọn họ chụp đi”
Tần Thiệu trước tiên mở cửa xe, thời điểm đưa Đoàn Tình vào, phóng viên điên cuồng nháy, flash liên tục đến chói mắt, tần Thiệu một tay che chở Đoàn Tình, một tay phất phất “Tôi biết mọi người định hỏi cái gì, nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp, 8 giờ rưỡi em ấy có tiế mục, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn tiết mục đài Tây Hồ Minh Châu bị ảnh hưởng đi. Không có ai muốn ngăn cản việc tuyền bá Trung Quốc 5000 năm đâu, phải không?”
Phóng viên vẫn như vậy, vất vả mới bắt được người làm sao có thể thả người đi dễ dàng như vậy, đây là bát cơm của bọn họ mà!! Tần Thiệu tiếp tục cười giải thích “Tôi sẽ mở một cuộc họp chiêu đãi ký giả, đến lúc đó muốn hỏi cái gì, tôi cũng sẽ trả lời tất cả” Tần Thiệu so với tấm hình vuổi tối kia càng đẹp trai vạn phần! Bọn họ nghe xong, cũng dần tản ra!!
Các phóng viên thì thào, việc hôm nay cả hai cùng xuất hiện, đã có thể viết thành một bài báo rồi.
Tần Thiệu nói xong liền nâng tay che chở cho cậu, quý khí bức người! Từ đầu tới đuôi một câu đều không có nói, trên mặt biểu tình thản nhiên, nở một nụ cười, không lạnh nhạt cũng không thân mật. Mọi người nhường đường, lúc xe đi khuất, vẫn còn nghe thấy tiếng chụp ảnh phía sau.
Trợ lý Đoàn Tình nhìn thấy quang cảnh lúc nãy hệt như thảm đỏ chỉ biết sờ trán đẫm mồ hôi:“Vẫn là đại thần lợi hại!” Tần Thiệu cùng trợ lý của cậu đến đón cậu đi, nàng cảm thấy rất áp lực. Trợ lý cười:“Đại thần hôm nay ở lại đây điĐoàn Tình cũng cười thanh:“Ân, đại thần, hôm nay nhìn anh vất vả, ở lại đi, anh ra ngoài sẽ bị bọn họ ăn mất.” Tần Thiệu ha ha cười:“Rốt cuộc anh cũng tận mắt nhìn thấy em trực tiếp.” Trợ thủ mừng rỡ:“Đặc quyền người nhà, hôm nay mới được hưởng ha ha. Đến uống trà ăn điểm tâm!”
Tin tức ngày hôm nay của Đoàn Tình đã được lên báo, nhanh chóng tràn ra khắp nơi, như Tần Thiệu dẫn người yêu đi làm, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của cả hai. Tình nhân của cậu cuối cùng cũng lộ diện. Đi đến nơi nào phỏng vấn tới đó, cuối cùng ngay cả xưởng cũng bị ảnh hưởng. Triệu Bằng huyên rít gào:”Ngày cả cửa đều không thể ra!! Mẹ nó! Diêu Chinh Vũ! Chúng at cùng nhau đi ám sát bọn họ!
Triển Khiếu nằm sô pha thượng hừ một tiếng:“Đi, có bản lĩnh cậu đi một mình đi!” Triển Khiếu dùng chân đẩy đẩy người đang ôm Tiểu Kiều:“Đi thôi. Đừng có nằm ôm áp mãi!” Tần Thiệu cùng Diêu Chinh Vũ liếc nhau lắc đầu, này chính là một đôi dở hơi.
Trần Vũ tương đối khẩn trương, Triệu Bằng huyên tính tình rất nóng!! Trần Vũ ngăn cản đi ra ngoài Triệu Bằng Huyên liên tục nói:“Hòa khí phát tài, hòa khí phát tài! Bình tĩnh, bình tĩnh!” Triệu Bằng Huyên rống giận:“Lão tử bình tĩnh cái rắm! Ăn một bữa mì tôm không lẽ phải ăn bữa thứ hai!! Tần Thiệu cậu đi nấu cơm đi!!!” Tần Thiệu ngón tay đánh bàn phím đầu cũng không thèm nâng:“Lấy cái gì làm?? Lốp xe?? Vậy muốn chiên hay nấu?”
Triệu Bằng Huyên đặt mông ngồi xuống:“Cái rắm!”
Trần Vũ thật vất vả ngồi xuống nhìn Tần Thiệu:“Tần Thiệu, tớ không ngăn cản cậu mở họp báo, mở đi, cho chúng ta nổi một phen
Diêu Chinh Vũ cười cười:“Kỳ thật việc này cũng không có gì không tốt, ít nhất là do chúng ta quá thành công? Đoàn chủ tịch cũng sẽ nổi theo, cái này gọi là tuyên truyền.” Trần Vũ vỗ vỗ y:“Vẫn là cậu lạc quan!”
Tần Thiệu nhẹ nhàng thở ra:“Tốt lắm, chúng ta mở cuộc họp chiêu đãi ký giả.”
Hội chiêu đãi ký giả thực long trọng, Tần Thiệu rất hào phóngdùng đại sảnh trong khách sạn năm sao, mời tất cả phóng viên đến, không phân biệt ai. Thái độ thân thiện đã phần nào làm giảm đi một phần sự áp bức của ph1ong viên.
Đoàn Tình ngồi ở bên cạnh Tần Thiệu, hai người đối với ngàn vạn truyền thông chân thành, Tần Thiệu mở màn câu đầu tiên nói liền ngăn chặn miệng mọi người:“Cám ơn mọi người trăm bận rộn để đến tham gia. Cám ơn mọi người đã một mực chú ý đến người yêu của tôi, một mực duy trì đến giờ.” Một câu người yêu, hai câu người yêu! Các phóng viên á khẩu, bọn họ chưa từng gặp ai dễ dàng thừa nhận như vậy, chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như hắn…… Màn ảnh trước mặt công khai tú ân ái. Sắc mặt Tần Thiệu không thay đổi, vẫn luôn duy trì nét tươi cười, các phóng viên hưng phấn, màn ảnh nhắm ngay Đoàn Tình, Đoàn Tình không có phản đối? Không có phản đối!!!! Nam chủ bá lạnh lùng khí thế ngất trời không có phản đối?!!
Tần Thiệu cười cười:“Mọi người có gì muốn hỏi?”
Có phóng viên choáng váng:“Hai người là đồng tính luyến ái?”
Tần Thiệu ánh mắt trầm xuống:”Em ấy là người yêu của tôi!”
Phóng viên có chút ngu ngốc, tên khác đẩy y một cái nhẹ, có thể dùng đầu óc được không! Y không lẽ không biết lai lịch người này có bao nhiêu lợi hại hay sao!!!Nói thật nếu chỉ là nằm trọng TOP 50 giàu nhất thì không nói gì, nhưng là hắn không chỉ là nhà giàu mới nổi.Mấy năm nay sự nghiệp rất phát triển, chỉ trong 7 năm đã leo vào TOP 500 ngành nâng cấp ô tô, thừa nhận não hắn nhanh nhạy cũng phải để ý tới lai lịch phía sau nữa, Diêu Chinh Vũ, Triệu Bằng huyên, Triển Khiếu, Trần Vũ, Đoàn Tình, Tần Thiệu. Chính giới, quân giới, thương giới, giới giải trí, bốn phía đều có bia, không ai dám chọc đến.
Cho nên phóng viên có điều cố kỵ dời đi đề tài, quay chung quanh Đoàn Tình:“Đối với mạng internet cậu thấy thế nào? Cậu có thấy mình quá trẻ so với việc làm chủ bá giám thưởng Tây Hồ Minh Châu văn hóa nghệ thuật?”
Đoàn Tình cầm micro:“Ý của anh là tôi quá trẻ để học hỏi việc chủ bá giám thưởng?”!! Chuyện này quá đả kích, phải chuyển sang đề tài khác, ai nói chủ bá dám khi dễ cơ chứ!!!
Phóng viên ho khan:“Tôi nhớ Đoàn chủ bá hình như không có tốt nghiệp ngành này? Trẻ như vậy, vậy cậu lấy cái gì để đối lấy được công tác?Mạng còn nói là do người thân của cậu quen với chủ bá nhiệm kì trước? Mạng internet nói là thật?” Ngụ ý bảo Đoàn Tình đi cửa sau.
Mọi người phái dưới đợi đợi câu trả lời, trước TV có vài người gần như không bình tĩnh:
Đoàn lão gia tử tức giận đến đòi mạng, nếu không có Trần quản gia ngăn cản liền muốn đi đến đài truyền hình: Con ta làm sao? Con ta ăn hết của nhà mấy người hay sao!!!! các người có phải thấy con ta trẻ nên ghen tỵ phải không! Có bản lĩnh thì đến đây!!!!
Trần quản gia vỗ vỗ vai ông: Lão gia bớt giận, bớt giận, người sinh khí nhiều năm như vậy, phải chú ý thân thể, Tần Thiệu vài năm nay biểu hiện rất tốt…… Trần quản gia chỉ dám dùng tương đối mà nói, này Đoàn lão gia tử còn có thể nhận.
Tần Gia Lạc phát ngôn: Con ta làm sao, gia đình nó đang yên lành, mấy người vào phá hư làm gì!!! Chúng ta người già đều chấp nhận, các người còn quản cái gì!!!
PS: Đem Tần Thiệu tên vương bát đản này đi đánh chết! Chính hắn ra đi, lôi kéo con ta làm cái gì??
Đoàn Tĩnh Viễn: Đó là con ta!!!
Trần chủ biên: Đệ tử của ta làm sao! Đồ điệ của ta thượng bất chính hạ tắc loạn? Ai nói, đến trước mặt ta nói một lần?!!!
Trần Vũ PS: Chính là, thượng bất chính hạ tắc loạn nói cái kia hẳn là con sao!
Trần chủ biên:Vậy trước tha tên trần Vũ đi ra ngoài đánh chết đi!! Tên vô liêm sỉ này!
Trần Vũ oan: Con rốt cuộc sai ở nơi nào? Vì cái gì ba không hỏi xanh đỏ đen trắng chuyện gì đều mắng con!!!
Trần chủ biên: Ta chính là nhìn mày không vừa mắt!!!!
Trần Vũ phẫn hận: Vậy con về sau không bao giờ trở lại, chính ba tự dưỡng lão đi!
Trình Viện Viện (đây là chị gái trong tổ kịch Đoàn Tình từng tham gia): Trần Tam Quý a, tôi quá cảm động, mọi người xung quanh đều giận dữ vì hồng nhan a! Chúng ta bỏ trốn đi!!!!
Trần Vũ bĩu môi:“Trong mắt cậu có tớ sao? Không phải mấy hôm trước còn đòi làm người yêu của Tình nhi hay sao?” Trình Viện Viện cắt lời:“Cậu lòng dạ hẹp hòi! Ba ba cậu mắng đúng!”
Lãnh đạo đối với mấy lão gia cũng thực bất đắc dĩ, ông cũng có chút buồn bực,, rốt cuộc là vẫn là tên phóng viên đáng chết kia? Nhà ai không có chuyện xấu linh tinh, ngôi sao nào mà không có, Vương mỗ mỗ cùng Lý mỗ đều công khai thừa nhận, các người như thế nào không đi phỏng vấn a!!!! Đoàn Tình chỉ là chủ bá a!!!! Không phải ngôi sao!
Chiêu đãi phóng viên còn đang tiếp tục, đối với một vấn đề như vậy, Đoàn Tình nở nụ cười, thanh lãnh sắc bén! Người phía dưới có chút sửng sốt, Đoàn Tình ngữ điệu vẫn bằng phẳng:“Tôi quả thật không phải tốt nghiệp từ hệ truyền hình phát thanh. Tôi tốt nghiệp hệ kiến trúc.Tôi là đệ tử của Trần chủ biên. Tôi cũng là con cháu thân thuộc bên ấy. Kiến thức về ngành này là do hai người bọn họ chỉ giáo tôi, tôi tại trường làm chủ trì 3 năm, tốt nghiệp xong đi theo Trần chủ biên. Sau đó cùng Ân lão sư them hai năm nữa. Hai năm sau tôi ngồi trên ngôi vị chủ bá. Ba năm sau Tây Hồ Minh Châu tăng 5 điểm, bốn năm sau, Tây Hồ Minh Châu trở thành kênh nổi tiếng.7 năm sau chính là hôm nay, tôi muốn hỏi mọi người, vậy tôi đã đủ tư cách hay chưa?”Cậu đi đến trước ống kính, ngữ khí bình thản, nhưng là kiêu ngạo dị thường, bình thường cậu không muốn nhắc đến những vấn đề này, nhưng vì không muốn liên lụy tới mọi người, cho nhên đành từng câu từng chữa mà nói ra, trong đó không có bất cứ thán từ, chỉ là những từ ngữ bình thường, nhưng lại khiến mọi người không biết nói gì thêm nữa
Câu cuối cùng, tôi đủ tư cách hay chưa?