Đến tận tám giờ tối hôm đó mới lên được tàu. Tạ Lam Sơn ngồi gần cửa sổ, suốt dọc đường không nói câu nào, anh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, tay chống lên trán thất thần.
Bất giác thiếp đi, anh mơ thấy lão Tạ đường mày nét mắt tinh tế khôi ngô.
Từ bé Tạ Lam Sơn đã thân với cha hơn, Cao Châu Âm là một tiểu thư vô tư lự, sinh ra đã sống như tiên, được mọi người nuông chiều, sau khi kết hôn thì tiêu tiền phung phí, rất ra dáng Lục Tiểu Mạn* đương đại.
*Lục Tiểu Mạn sinh ra tại Thường Châu, tỉnh Giang Tô. Không chỉ là một nữ hoạ sĩ thời cận đại, Lục Tiểu Mạn còn được biết đến là một diễn viên kịch và có kĩ năng viết lách giỏi. Bà là điển hình cho mẫu phụ nữ hiện đại, có cả tài lẫn sắc nổi tiếng bậc nhất thời Dân Quốc.
Cao Châu Âm ái mộ lão Tạ anh tuấn dũng cảm nhưng cũng thường xuyên phàn nàn ông làm công việc nguy hiểm, lại còn không có năng lực kiếm tiền. Lão Tạ cũng không cãi lại, mỗi khi chán chường thì sẽ đưa con trai đi chơi bóng rổ. Hôm đó trước khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bọn họ vẫn còn đang chơi bóng với cha con nhà Đào Quân. Lão Tạ cao mét tám bảy, sức bật đủ để úp rổ, Tạ Lam Sơn cũng ném rổ rất chuẩn, hai cha con hợp tác rất ăn ý, Đào Long Dược hồi ấy béo ú, thua rồi còn khóc nhè.
Ai mà ngờ được lão Tạ không còn trở về sau chuyến đi đó nữa, còn Cao Châu Âm từ dạo ấy không những mất sạch dáng vẻ phấn son nhã nhặn mà còn phát điên.
Thẩm Lưu Phi nhìn thấy một gương mặt đang lặng lẽ rơi lệ phản chiếu qua cửa sổ kính ban đêm. Chỉ là một hàng nước mắt nhạt nhòa nhưng lại như thiêu cháy trái tim y, khiến nó nhói đau đớn. Y lẳng lặng nhìn Tạ Lam Sơn một hồi, cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng: “Tạ Lam Sơn.”
Tạ Lam Sơn kiềm chế quen rồi, cũng chỉ dám nghĩ về cha một chút trong mơ. Anh lặng lẽ mở mắt thoát khỏi giấc mộng, khẽ lau nước mắt rồi lấy chiếc vòng cổ mặt viên đạn xuống, anh đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại ngắm nghía.
Thẩm Lưu Phi nói: “Hôm nay cậu khác thường như vậy là vì có liên quan tới cha cậu à?”
Tạ Lam Sơn cũng không tránh né, anh khẽ thở dài: “Hồi nằm vùng ở Tam Giác Vàng, Mục Côn từng nói với tôi ba tôi bị một tên phản bội trong lực lượng cảnh sát có biệt danh ‘Môn Đồ’ hại chết, mà kẻ đó chính là chiến hữu thân thiết nhất của ông ấy.”
“Gã không nói cho cậu biết là ai sao?”
“Gã cũng không biết, ‘Môn Đồ’ là người do cha gã gài vào trong lực lượng cảnh sát, cha gã chết đột ngột nên chưa kịp nói chuyện này cho gã.” Tạ Lam Sơn dừng một lát rồi chau mày nói tiếp, “Nhưng tôi có nghi ngờ một người.”
“Ý cậu là Lưu Diễm Ba?”
“Chiến hữu thân thiết với cha tôi năm ấy cũng chỉ có vài người, người đã hi sinh, người đã đổi nghề, người còn sống mà lại còn có cuộc sống ngày càng thành công cũng chỉ có mỗi vị cục phó Lưu này thôi.” Tạ Lam Sơn nói mình không hoài nghi vô cớ, thái độ gạt bỏ anh mọi lúc mọi nơi của Lưu Diễm Ba chính là bằng chứng, hơn nữa lão cũng không hề liêm chính, anh tận mắt thấy lão nhận “quà biếu xén” của người khác.
“Tuy bức ‘Mai Đỏ’ ấy là giả, nhưng việc ông ta nhận là sự thật.”
Tạ Lam Sơn không nói hết, thực ra sự lo lắng và sốt ruột hiện giờ của anh còn có một tầng nghĩa khác, có một câu anh đã giấu không nói cho Thẩm Lưu Phi: Hiện tại anh đã không thể chấp nhận bản thân nữa, nếu không tìm ra Môn Đồ thay lão Tạ thì sẽ còn không xứng làm con ông, không xứng làm Tạ Lam Sơn.
Thẩm Lưu Phi cũng có câu y giấu không nói cho Tạ Lam Sơn: Có lẽ vì bản thân là người trong cuộc nên Tạ Lam Sơn không nhìn rõ được nhiều điều, y cho rằng so với Lưu Diễm Ba trước giờ luôn mâu thuẫn với anh thì phản ứng của Đào Quân trước vụ án này còn đáng ngờ hơn.
Tới nơi thì đã sắp nửa đêm, thành phố này không lớn như Hán Hải, hai người đành tìm một khách sạn nhỏ gần nhà ga để ngủ tạm một đêm, sáng sớm hôm sau mới đi tìm Chu Minh Vũ theo địa chỉ mà Đào Quân cung cấp.
Cảnh sát già Chu Minh Vũ đã gần bảy mươi tuổi, tóc bạc da đồi mồi, nhìn già hơn Đào Quân nhưng cũng toát ra khí chất thô kệch giang hồ hơn ông ta. Tinh thần ông cụ khá tốt, vì Đào Quân đã đánh tiếng trước nên ông cụ đã chuẩn bị hết tài liệu liên quan tới vụ án năm đó, chờ hai người trẻ tới thăm.
“Vụ án giết người hi3p d@m ở Thương Nam” nghe mà rợn người, tài liệu vụ án không còn lại nhiều. Thẩm Lưu Phi và Tạ Lam Sơn mở thông tin về hung thủ ra xem, kẻ này tên là Khổng Tường Bình, một bác sĩ ngoại khoa, từng đến những vùng nghèo khó để chữa bệnh, nếu sống tới bây giờ thì cũng là một cụ già ngoài bảy mươi. Thẻ căn cước trắng đen đã từ rất lâu nhưng vẫn giữ được dáng vẻ của tên ác quỷ này. Nếu chỉ nhìn ngoại hình thì rất khó có thể tưởng tượng một người đàn ông gọn gàng tao nhã như vậy lại chính là một con quỷ bi3n thái hi3p d@m và gi3t chết mười một phụ nữ.
Nạn nhân lớn tuổi nhất trong số đó hai mươi chín tuổi, nhỏ nhất chỉ mới tám tuổi.
Dường như vị cảnh sát già nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ, ông lắc đầu nói: “Kẻ này chính là ma quỷ, là quái vật. Gã lừa mấy cô bé tới để cầm tù họ trong tầng hầm nhà mình, ngược đãi tiết dục, nếu ai phản kháng hay cố chạy trốn thì gã sẽ khâu miệng của những cô bé ấy bằng kim chỉ, dùng dao mổ lột da bọn họ rồi chôn xác ở ngoài rừng sau khi tra tấn họ đến chết, sau đó tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo. Vì gã là bác sĩ hỗ trợ ở địa phương, bình thường ra vẻ đạo mạo ai ai cũng đều kính trọng nên không một ai nghi ngờ gã trong suốt một thời gian dài.”
Thẩm Lưu Phi tiếp tục lật tài liệu, lật xong vài trang lại hỏi: “Nếu Khổng Tường Bình đã sợ tội tự sát khi cảnh sát tìm tới nơi thì làm sao có được những chi tiết còn khúc mắc trong vụ án này?”
“Vì chúng tôi cứu được một cô bé, cũng là nạn nhân duy nhất sống sót trong vụ án giết người hàng loạt này.” Vị cảnh sát già lại thở dài, “Thực ra chúng tôi không chỉ phát hiện thông tin ADN của mười hai cô gái mà còn có rất nhiều đồ dùng của phụ nữ, như búp bê, son môi, khăn tay v.v., thậm chí còn có cả đồ cho trẻ em nữa. Có lẽ số phụ nữ mà con quỷ này tra tấn và giết hại không chỉ dừng lại ở mười một người, chẳng qua là mười một thi thể trong số đó đã được tìm thấy mà thôi.”
Thẩm Lưu Phi và Tạ Lam Sơn quay sang nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều rất nặng nề, hung thủ này điên rồ đến mất trí rồi.
Tạ Lam Sơn nhanh chóng xem hết toàn bộ tài liệu, anh phát hiện thông tin về cô gái còn sống khá giản lược, chỉ có một cái tên “Tiểu Mạn” rõ ràng là tên giả, anh ngạc nhiên nói: “Rất có thể cô gái duy nhất còn sống này chính là chìa khóa phá vụ án hiện tại, không có thông tin gì về cô ấy sao?”
Ông cụ lắc đầu thở dài: “Cô bé ấy chỉ mới mười một tuổi khi được cứu ra, khi đó cảnh sát phá án cũng không muốn để đứa trẻ ấy phải sống trong bóng ma tâm lý thảm khốc như vậy cả đời nên đã hạn chế tiếp xúc với cô bé nhiều nhất có thể, đồng thời cũng không để lại quá nhiều thông tin cá nhân của cô bé ấy.”
Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ rồi hỏi vị cảnh sát già: “Ông có nhớ gì về cô bé này không?”
Ông cụ bỗng nheo mắt lại, vẻ mặt ấy như đang hồi tưởng lại một giấc mơ, mãi lâu sau mới trở về thực tại. Ông nói mình nhớ rằng khi được bọn họ cứu ra từ trong tầng hầm ẩm ướt hôi hám, cô bé đang hấp hối ấy lập tức gục xuống trên vai ông. Ông còn nói cô bé này là con lai, mới mười một tuổi đã có sống mũi cao và thon, mắt to lông mi dài, còn xinh hơn cả búp bê…
Hơn hai mươi năm trôi qua, đã là gần một phần ba cuộc đời của ông cụ, khoảng thời gian rất dài nhưng ông vẫn có thể nhớ rõ khung cảnh giải cứu cô bé ấy từ trong tay quỷ dữ. Ông nhắc đi nhắc lại với vẻ mặt đầy ám ảnh: “Cô bé mặc một chiếc váy màu đỏ, thật sự là xinh đẹp vô cùng…”
Biết việc Tiểu Mạn còn sống sót đã từng được đưa vào bệnh viện trong thị trấn để điều trị, Thẩm Lưu Phi nói lời chào tạm biệt với vị cảnh sát già, nhưng vừa ra tới cửa thì y đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Ông có ấn tượng gì về người học trò Đào Quân của mình không?”
Ông cụ nheo mắt lại ngẫm nghĩ rồi đáp: “Kiên định, tài giỏi và có bản lĩnh, về sau được điều sang đội chống tội phạm ma t úy, nghe bảo đã lập được rất nhiều công lao.”
“Ngoài ra thì sao, ông ta là người như thế nào?”
Tạ Lam Sơn không hiểu tại sao tự nhiên Thẩm Lưu Phi lại hỏi như thế.
Ông cụ lại nghĩ ngợi, lần này thì suy nghĩ lâu hơn, mãi sau mới đáp: “Cậu ấy mang trong mình một sự cố chấp cứng đầu khó nói được rõ ràng, tôi luôn cảm thấy rồi cậu ấy sẽ gây ra chuyện gì đó không thể cứu vãn, hại người hại mình.”