Trong Bóng Tối

Chương 95: Cô gái và cá vàng (3)




Tạ Lam Sơn đã từng ngồi tù khi nằm vùng ở Tam Giác Vàng, thông tin về ADN của anh đã nằm trong cơ sở dữ liệu ADN của cơ quan công an, Tùy Hoằng từng sửa đổi và thay thế dữ liệu của Diệp Thâm, nhưng người ngoài không biết.

Có sáu phòng thẩm vấn trong cục thành phố Hán Hải, một số phòng được thiết kế theo hướng mềm mại nhân tính, rộng rãi sáng sủa đảm bảo đủ nhân quyền, có phòng thì dùng đến song sắt rào sắt, trên bàn thẩm vấn còn có những dụng cụ cho cảnh sát như dây trói, bình xịt hơi cay, thường được sử dụng trong các vụ án lớn có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, thủ đoạn của nghi phạm cực kỳ tàn ác, hòng ngăn chặn tội phạm phạm tội giết người hoặc bỏ trốn.

Đây là lần đầu tiên Tạ Lam Sơn ngồi trong phòng thẩm vấn có rào chắn nghiêm ngặt như vậy với tư cách là một nghi phạm hình sự, ai cũng nói bên trong và bên ngoài song sắt là hai thế giới khác biệt hoàn toàn, trước đây anh là người thẩm vấn, giờ lại thành tù nhân bị thẩm vấn. Hồi anh ngồi tù nửa năm vì tội cố ý gây thương tích, vì vụ án đơn giản và anh chủ động nhận tội và hối lỗi nên cũng không phải trải qua nỗi giày vò như thế này.

Tiểu Lương đi cùng Đào Long Dược tới thẩm vấn vẫn gọi Tạ Lam Sơn là “đàn anh”, cu cậu vò đầu bứt tai, có vẻ rất ngại ngùng khi ngồi trước mặt Tạ Lam Sơn: “Xin lỗi đàn anh Tạ, bọn em phải làm theo thủ tục…”

Đào Long Dược làm việc theo quy tắc, hắn cao giọng cắt lời Tiểu Lương: “Trong phòng thẩm vấn chỉ có kẻ tình nghi, không có đàn anh Tạ!”

Tạ Lam Sơn gật đầu và nở một nụ cười khó khăn: “Tôi hiểu.”

Dù đội trưởng Đào không bao giờ tin Tạ Lam Sơn giết người, nhưng hắn vẫn phải tiến hành hỏi cung theo quy trình: “Băng ghi hình cho thấy cậu rời khỏi tòa nhà Thẩm Lưu Phi ở vào bảy giờ tối Chủ nhật, vậy cậu đã ở đâu trong thời gian vụ án xảy ra từ bảy giờ mười đến tám giờ?”

Tạ Lam Sơn bình tĩnh trả lời: “Tôi gặp nạn nhân ở một nơi gần tòa nhà, sau khi chúng tôi chào hỏi mấy câu thì tôi rời đi.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi trú mưa dưới mái hiên.” Có một máy quay phim gắn trên cửa sổ sắt, đèn đỏ không ngừng nhấp nháy, Tạ Lam Sơn bị ánh đèn đỏ ấy làm cho đau đầu, càng ngày càng đau hơn.

“Thế tức là không có nhân chứng vào lúc đó?” Đào Long Dược nhíu mày thầm nghĩ không ổn, hắn ngẫm một lát rồi hỏi tiếp, “Giờ đang là cuối thu, thời tiết này ai cũng mặc áo khoác, nếu không phải tình huống đặc biệt thì sẽ không cởi áo hay xắn tay, rõ ràng vết cào trên cánh tay cậu không hợp lý. Vậy nên có thể suy đoán cậu đã bị cô gái phản kháng dữ dội và cào bị thương khi hi3p d@m và sát hại nạn nhân không?”

Những chữ như hi3p d@m và sát hại nghe rất chói tai, Tạ Lam Sơn khẽ thở dài, anh hiểu được thái độ công tư phân minh của Đào Long Dược, vì vậy cũng cố hết sức để phối hợp trả lời: “Hôm đó tôi đang giúp Thẩm Lưu Phi chuyển nhà, khi đang dở tay thì đụng mặt Đoàn Lê Thành, tôi nảy sinh mâu thuẫn với anh ta, lúc rời đi quên lấy áo khoác…”

Một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào mắt anh, như thể một tầng sáng trắng như tuyết phủ thẳng lên nhãn cầu. Tạ Lam Sơn bị ánh sáng mạnh làm chấn động mà đầu đau như búa bổ, sợi dây đang căng trong đầu cũng đứt phựt. Lúc này đầu anh như một cỗ máy hỏng hóc, tạp âm ong ong không kiểm soát, liên tục không gián đoạn.

Tiểu Lương chiếu đèn pin ánh sáng mạnh của cảnh sát vào mắt Tạ Lam Sơn, sau đó quát to: “Khai báo thành thật đi!”

Đây là phương pháp phổ biến trong quá trình thẩm vấn, khi gặp phải nghi phạm càn quấy và không chịu khai thật, người thẩm vấn sẽ chiếu đèn pin với cường độ ánh sáng cao vào mắt người đối diện, sau đó uy hiếp và răn đe đối tượng hung hăng kiêu ngạo.

Tiểu Lương vẫn đang hỏi: “Anh thường xuyên ra vào chỗ ở của Thẩm Lưu Phi trong khoảng thời gian đó, nạn nhân tưởng nhầm anh là hàng xóm, anh thì vì xung đột với người khác mà giận cá chém thớt lây sang nạn nhân, vậy nên trước khi chết nạn nhân mới viết số nhà lên tay, có đúng thế không…”

Dường như cảnh thẩm vấn nghiêm khắc và đầy tính đe dọa này rất quen thuộc, chính xác hơn thì như đang tái hiện ngày trước. Tạ Lam Sơn hoàn toàn không mở nổi mắt, anh cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay lên day thái dương để cố gắng chịu đựng tạp âm bên tai. Anh rất đau đớn. Đau đớn đến mức mạch máu bên thái dương sưng lên, sau đó bắt đầu lan ra rồi vỡ toác, tấm lưới màu lam giống như tơ nhện giăng lên trên gương mặt điển trai.

Đào Long Dược nhận thấy bạn mình không ổn, hắn lo lắng hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Đào Long Dược đang nói, Tiểu Lương cũng đang nói, nhưng Tạ Lam Sơn không nghe được chữ nào, màng nhĩ của anh bị từng đợt sóng âm va vào ngày càng mạnh mẽ, sau khi cố gắng xác định thì nhận ra đó là tiếng người. Là tiếng người tới từ một thế giới xa lạ, vô số tiếng ồn ào và xôn xao từ những người không quen biết, anh không biết họ, nhưng dường như bọn họ biết anh.

Anh rút ra được một cái tên quen thuộc trong những luồng âm thanh như tiếng gõ chiêng, hình như cũng là hiện trường thẩm vấn, người thẩm vấn ngồi đối diện với anh và hỏi: “Diệp Thâm, khai báo thành thật đi, có phải anh đã giết hại nạn nhân Trác…”

Tạp âm dừng lại, cơn đau đầu lập tức biến mất, anh nhẹ nhàng bay lên từ giữa dòng người ùn ứ, lơ lửng đến tận chân trời. Tạ Lam Sơn từ từ mở to mắt, ánh mắt anh tối đen trống rỗng, từng giọt mồ hôi nặng nề chảy dọc theo gò má.

“Tạ Lam Sơn?” Đào Long Dược cảm thấy vẻ mặt Tạ Lam Sơn rất quái dị, hắn chợt cảm thấy bất an, liên tục lên tiếng gọi anh, “A Lam? A Lam, cậu sao vậy?”

Như bị rút cạn linh hồn, dù đối mặt với lời quan tâm hỏi han hay thẩm vấn nghiêm khắc, Tạ Lam Sơn vẫn không nói thêm một chữ nào.

Thực ra đội trưởng Tiểu Đào rất nóng lòng muốn rửa sạch tội danh cho cái tên này, nhưng Tạ Lam Sơn hỏi gì cũng không hé răng, thái độ như vậy thật sự đang cổ xúy cho nghi ngờ hiện tại. Đào Long Dược tận tình khuyên bảo, vừa có tình vừa có lý, nhưng cũng không thể cạy được miệng anh, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc. Cậu cũng là điều tra viên, cậu biết việc im lặng để trốn tội sẽ không có tác dụng gì, tự nghĩ cho rõ đi!”

Đào Long Dược thở hổn hển đứng dậy rời đi, đến lúc ra tới cửa phòng hỏi cung thì quay đầu gầm lên với Tiểu Lương đang ngây người bên cạnh: “Cậu cũng ra ngoài!”

Tiểu Lương vừa ra khỏi cửa thì đã bị Đào Long Dược gõ mạnh vào gáy, nghe “bốp” một cái.

“Đội trưởng Tiểu Đào, sao anh đánh em?” Tiểu Lương ôm gáy, tổn thương sụt sịt.

“Cậu cầm đèn pin làm cái gì? Ai cho cậu cư xử như thế trong phòng thẩm vấn!”

Theo sắc mặt và ý tứ thì hẳn là đang chỉ trích thái độ của cu cậu không đủ mềm mỏng, Tiểu Lương lại tổn thương hơn: “Chẳng phải anh bảo trong phòng thẩm vấn không có đàn anh Tạ, chỉ có kẻ tình nghi hay sao.”

Trở lại văn phòng tổ trọng án, tâm trạng Đào Long Dược rất nặng nề, hắn dựa vào tường hút thuốc, nhả ra một vòng khói màu xám trắng. Thái độ của Tạ Lam Sơn khiến hắn tức giận và cả sinh nghi.

Có thể tưởng tượng được chấn động một vụ án hi3p d@m, gi3t chết rồi còn hành hạ thi thể gây ra đối với xã hội, cục phó Lưu Diễm Ba đích thân chỉ huy điều tra giải quyết vụ án này. Lưu Diễm Ba bước vào tổ trọng án, thấy mặt mày nhóm nhân viên như đưa đám, chẳng ai buồn nghiên cứu vụ án, lão bèn hắng giọng một tiếng.

Mọi người thấy Lưu Diễm Ba thì nháo nhào kêu lên: “Cục phó Lưu!”

Đào Long Dược nghe tiếng thì lập tức dập thuốc, hắn giương mắt nhìn chằm chằm Lưu Diễm Ba rồi cố tình hỏi: “Sao cục phó Lưu lại tới đây?”

Cảnh sát hình sự dưới trướng mình bị bắt với tư cách nghi phạm số một, đương nhiên Lưu Diễm Ba lại càng muốn tìm hiểu rõ ràng, lão nhìn thẳng Đào Long Dược bằng đôi mắt diều hâu, sau đó hạ giọng: “Hỏi được gì rồi?”

Đào Long Dược nói thật: “Chẳng được gì cả, ban đầu còn sẵn sàng trả lời, sau đó không nói được câu gì nữa.”

Lưu Diễm Ba tức giận thấy rõ: “Tại sao lại thế, không có tiến triển thì không hỏi nữa à?”

Đào Long Dược lắp bắp: “Tôi cảm thấy A Lam không thể nào là hung thủ được, cậu ấy… cậu ấy không làm được…”

Đinh Ly nói leo: “Đội trưởng Tiểu Đào, không phải em không tin đàn anh Tạ, nhưng anh nhớ lại vụ giết cả nhà họ Tùng đi, chẳng phải trong móng tay của nạn nhân Tùng Dĩnh cũng có mô da của hung thủ Lý Duệ hay sao?”

Không chờ Đào Long Dược quắc mắt lườm cô nàng, Lưu Diễm Ba đã quát lớn: “Đừng có xử lý theo cảm tính, cậu quên báo cáo đánh giá tâm lý của Kỳ Liên đã viết thế nào à? Trên đó viết rõ cậu ta có khuynh hướng tấn công bạo lực nghiêm trọng.”

Đào Long Dược vẫn muốn biện giải: “Báo cáo kiểm tra tâm lý không thể dùng làm bằng chứng kết tội trực tiếp được, cùng lắm chỉ là để hỗ trợ tham khảo…”

“Thế thì tại sao cậu ta không nói được câu nào? Một nhân viên công an với bề dày kinh nghiệm điều tra hình sự lại có thể đối phó với việc thẩm vấn bằng cách này mà cậu còn cảm thấy không đáng nghi à?!” Lưu Diễm Ba lại lớn tiếng ngắt lời Đào Long Dược, lão đập bàn, “Phát lệnh khám xét, tiến hành kiểm tra phát hiện nói dối, trong phạm vi được luật pháp và các quy định cho phép, phải cạy miệng cậu ta ra bằng được!”

Cục phó Lưu tới như gió cuốn, đi như phóng hỏa, để lại các thành viên trong tổ trọng án ngơ ngác nhìn nhau trong phòng làm việc, ở gần ai lâu thì ắt sẽ bị người đó ảnh hưởng, có rất nhiều người trong số bọn họ đã là cộng sự gần ba năm với Tạ Lam Sơn, học được rất nhiều điều từ anh, thú thực là họ cũng không muốn tin tưởng.

Đúng là lời nói của Lưu Diễm Ba có mang tính dẫn dắt, Đào Long Dược sầm mặt, ngón trỏ vuốt qua vết sẹo xiên trên chân mày, hắn bắt đầu hồi tưởng lại. Sau đó hắn nhanh chóng nhận ra Lưu Diễm Ba không cố tình gây cản trở cho Tạ Lam Sơn, mà thái độ của Tạ Lam Sơn trong vụ án này thật sự khác thường, nghĩ sâu hơn một chút thì cả người anh đều rất kỳ lạ. Hắn nhớ lại lời Tiểu Châu trong vụ án Lý Quốc Xương từng nói với mình trên giường bệnh, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo và khát máu của Tạ Lam Sơn khi chứng kiến Tần Kha đâm xe bỏ mạng…

Tính cách, thái độ, thói quen hành vi, những chi tiết và những sự việc riêng lẻ bình thường không mấy ai để ý giờ đã xâu chuỗi lại với nhau, mà một khi những điều tiêu cực như nghi kỵ, ngờ vực hay âm mưu lộ ra, chúng sẽ manh nha và sinh trưởng một cách ngang ngược không kiểm soát.

Thấy Đào Long Dược đứng bất động đăm chiêu, Đinh Ly dè dặt lên tiếng hỏi: “Đội trưởng Tiểu Đào, giờ… phải làm gì?”

Đào Long Dược nhắm mắt lại, hắn thở dài đáp: “Còn làm gì được nữa, cấp trên đã lên tiếng rồi, sắp xếp máy phát hiện nói dối đi.”

“Đội trưởng Đào, có thể để tôi nói chuyện riêng với Tạ Lam Sơn không.”

Đào Long Dược ngẩng đầu thì thấy Thẩm Lưu Phi đi từ ngoài phòng làm việc vào, đôi mắt y sâu thẳm, gương mặt không có ý cười.

Thẩm Lưu Phi chỉ là cố vấn, với quan hệ giữa y và Tạ Lam Sơn thì rất khó để xác định có thể coi là người thân hay không, việc để y gặp riêng Tạ Lam Sơn rõ ràng không đúng quy định.

“Ầy…” Đào Long Dược do dự.

“Năm phút.” Thẩm Lưu Phi nói, “Cho tôi năm phút thôi là được.”

Đội trưởng Đào gật đầu, để tránh việc cục phó Lưu tiếp tục sồn sồn lên, hắn bảo Tiểu Lương lén đưa Thẩm Lưu Phi tới phòng thẩm vấn Tạ Lam Sơn.

Phòng thẩm vấn tường đồng vách sắt, đèn bật sáng trưng nhưng ánh sáng lại nhợt nhạt lạnh lẽo. Sau khi cơn đau đầu làm anh khó chịu bấy lâu biến mất, Tạ Lam Sơn trở nên ủ rũ uể oải, anh cúi đầu ngồi sau lưới sắt, tầm mắt vô định, tất thảy trước mắt đều nhạt nhẽo ảm đạm, chỉ vào khoảnh khắc Thẩm Lưu Phi bước vào thì mới trông thấy chút màu sắc của sức sống.

Người từ chối nói chuyện nãy giờ ngẩng đầu lên, khẽ cười với Thẩm Lưu Phi.

Thẩm Lưu Phi ngồi sau bàn thẩm vấn và cũng giương mắt lẳng lặng nhìn Tạ Lam Sơn. Y nhìn anh mà xót xa, chỉ mới qua một hai ngày mà người đàn ông trước mặt đã như biến thành con người khác. Dường như tóc anh lại dài thêm chút ít, mồ hôi còn chưa kịp khô, ẩm ẩm dính dính trên mặt, anh như vừa trải qua một khoảng thời gian giày vò cắn rứt rất dài, tinh thần và thể xác đều phải chịu tổn thương nặng nề.

Không chờ Thẩm Lưu Phi lên tiếng, vậy mà Tạ Lam Sơn lại chủ động mở lời. Như muốn điều chỉnh lại bầu không khí áp lực khủng khiếp này, anh cười, cười đến độ gương mặt thấm đượm sắc xuân xinh đẹp vô cùng, thậm chí còn cười phô trương tới mức hàm răng lộ ra, hoàn toàn không giống một kẻ tình nghi đang vướng vào rắc rối. Anh vẫn gọi y bằng giọng điệu đầy ngả ngớn: “Anh hai Tiểu Thẩm.”

Tiếng gọi ấy khẽ khàng chạm vào trái tim y, Thẩm Lưu Phi hơi xao động, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Anh hai Tiểu Thẩm,” Tạ Lam Sơn lại gọi y rồi cười nói, “anh không lừa tôi chứ?”

Thẩm Lưu Phi hỏi lại: “Lừa cậu chuyện gì?”

Tạ Lam Sơn nói: “Hồ sơ về Trác Điềm.”

“Tôi không lừa cậu.” Thẩm Lưu Phi nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Lam Sơn, sau một khoảng lặng, y mới bình tĩnh nhả từng chữ rõ ràng, “Cậu là một cảnh sát tốt, cậu là Tạ Lam Sơn.”

Nhưng Tạ Lam Sơn nghe câu này xong lại rụt người về sau, chỉ một động tác rất nhỏ nhưng cũng thể hiện rõ ràng sự kháng cự và không tin tưởng của anh.

“Ha ha.” Anh cười quá nhiều nên mắt cũng đỏ lên, “Nhưng tôi đã nhìn thấy, thấy cái xác nằm trên mặt đất… Không chỉ có một cô gái trẻ tử vong, còn có một đứa bé trai bảy tám tuổi…”

Năm phút trôi qua rất nhanh, Đào Long Dược xuất hiện tại cửa phòng thẩm vấn, hắn nói muốn đưa Tạ Lam Sơn tới trung tâm giám định vật chứng để tiến hành phát hiện nói dối.

Cuộc kiểm tra được tiến hành bởi một chuyên gia phụ trách phát hiện nói dối của cục. Ngực, bụng, ngón tay và cánh tay của Tạ Lam Sơn đều được gắn dây dẫn đặc biệt, đầu tiên chuyên gia sẽ hỏi mấy câu đơn giản chỉ yêu cầu trả lời “Phải” hoặc “Không phải”, sau đó ghi lại những chỉ số thần kinh của Tạ Lam Sơn.

Sau khi chuẩn bị xong hết, cuộc phát hiện nói dối chính thức bắt đầu, chuyên gia cao tuổi hỏi họ tên nghi phạm như thường lệ: “Cậu là ai?”

Không gian kiểm tra rất tĩnh lặng, Tạ Lam Sơn ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn ông ta một hồi rồi đáp: “Tạ Lam Sơn.”

“Chuyện, chuyện gì thế này?” Lưu Diễm Ba và Đào Long Dược đang tập trung quan sát ngoài cửa sổ kính đồng thời thốt lên kinh hãi.

Chỉ mới là câu hỏi đầu tiên nhưng đồ thị hình sin trên màn hình laptop đã dao động dữ dội, sự thay đổi dị thường đã xảy ra trong dữ liệu phát hiện nói dối.