Trong Bóng Tối

Chương 88: Hoảng loạn trên đường (3)




Đương nhiên thái độ của Tống Kỳ Liên làm người ta thấy nhói đau, nhưng điều cấp bách nhất lúc này vẫn là điều tra rõ ràng về cô gái tên Trác Điềm trong giấc mơ của anh.

Hiện giờ quan hệ của hai người đã thân thiết hơn, Tạ Lam Sơn xé niêm phong tập tài liệu bên Tiểu Tiền đưa tới ngay trước mặt Thẩm Lưu Phi.

Tài liệu cho thấy Trác Điềm từng bị tạm giữ vì sử dụng ma t úy và cưỡng chế cai nghiện. Theo khẩu cung, cô gái này bỏ học đi về phương nam từ khi còn trẻ, cuối cùng lại vô tình nghiện ma t úy.

Cùng với Thẩm Lưu Phi, cả hai đã điều tra thử dựa trên cơ sở những tài liệu này, và không ngờ tiến độ diễn ra rất thuận lợi, vậy mà đã liên hệ được với cha của Trác Điềm.

Cha của Trác Điềm sống rất xa nơi này nên chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, ông ta nói bằng giọng Quan Thoại đặc sệt, rằng con gái đã giao du với bạn xấu và dính vào ma t úy, cuối cùng buộc phải dấn thân vào con đường buôn bán để có tiền hút thuốc phiện. Hai vợ chồng bọn họ khuyên kiểu gì cũng không được, sau đó cô lại nói mình muốn đi Thái Lan với bạn trai để làm một mẻ lớn rồi rửa tay gác kiếm, nhưng không ngờ lại một đi không trở về.

Thẩm Lưu Phi là người liên hệ trước với cha của Trác Điềm, y nói: “Trong vụ án lần trước, cô học sinh lớp mười hai tên Cầu Phỉ kia đã lén lút buôn bán ma t úy, chẳng phải việc ứng phó với tính đa dạng của những loại thuốc mới và mức độ trẻ hóa của các đầu mối bán thuốc chính là trọng tâm công việc hiện tại của các cậu hay sao?”

Tạ Lam Sơn cảm thấy cũng hợp lý, nếu nghĩ theo hướng này thì cũng hiểu được tại sao một cô gái buôn ma t úy ra vào Tam Giác Vàng lại bị anh giết trong mơ.

Thẩm Lưu Phi bình tĩnh bổ sung: “Nếu cậu không tin tôi, vậy chúng ta có thể tới tận nhà cha của Trác Điềm, gặp mặt nói chuyện trực tiếp với ông ta.”

Tạ Lam Sơn nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Phi. Còn rất nhiều sự thật chờ được giải mã về cô gái đồ trắng trong mộng, nhưng Thẩm Lưu Phi bình thản đối diện với anh, ánh mắt y tựa như một tấm lưới được đan kín bằng sự quan tâm và dịu dàng, anh thật sự bị ánh mắt ấy thuyết phục.

Một lúc lâu sau, Tạ Lam Sơn hít sâu một hơi, anh tiến lên vùi mặt vào cổ Thẩm Lưu Phi, sau đó khẽ nói cảm ơn y.

“Cảm ơn chuyện gì?”

“Cảm ơn anh đã cho tôi biết, tôi không phải một con quái vật.” Cơn ác mộng liên quan tới Trác Điềm khiến anh sinh ra đủ mối ngờ vực về bản thân mình, bao gồm một vài ý nghĩ quái dị nói ra cũng chẳng ai tin. Gánh nặng ngàn cân đè trong lòng, đã rất lâu rồi anh không cảm thấy thư thái bình thản như trút hết nỗi lo như thế. Hiện tại Tạ Lam Sơn đang được Thẩm Lưu Phi ôm trong ngực, anh ngẫm lại cũng cảm thấy mình hoang đường đến độ nực cười.

“Đương nhiên cậu không phải quái vật.” Thẩm Lưu Phi buông Tạ Lam Sơn ra, tiếp tục cuốn lấy anh bằng đôi mắt dịu dàng sâu thẳm, một lát sau, y mỉm cười đặt một nụ hôn lên trán anh, “Cậu là một cảnh sát tốt, cậu là Tạ Lam Sơn.”

Thẩm Lưu Phi tôn trọng sự tối giản nên y cũng không quan tâm chuyện bài trí cho căn hộ thuê tạm này. Từ xưa đến giờ mùa thu đã luôn gắn với nỗi cô đơn quạnh quẽ, lại thêm ánh trời chiều hiu hắt khiến căn hộ càng trở nên trống trải hơn. Tạ Lam Sơn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, ánh đèn neon đồng loạt sáng lên, tiếng người vọng lại từ xa, sự yên tĩnh lại mê ly mờ ảo bao trùm cả khu nhà, làm người ta thảng thốt chẳng biết mình đang lạc vào nơi nao.

“Giờ cậu đã có câu trả lời rồi, tôi có một đề xuất thế này, cậu nên thừa nhận đây là sang chấn tâm lý sau khi nằm vùng trở về, cũng nên quên hết những hồi ức đau buồn này đi. Vụ án Diêu Dao đã khép lại nhưng vụ băng đỏ còn chưa được giải quyết, không còn nhiều thời gian để cậu chữa lành tổn thương, cậu vẫn nên buông bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mà lo một lòng làm cảnh sát tốt đi.” Thẩm Lưu Phi xoay người đi vào bếp, y mở tủ lạnh rồi hỏi Tạ Lam Sơn, “Tối nay ăn gì, tôi nấu cho cậu.”

Tạ Lam Sơn làm cảnh sát nhiều năm như thế, anh đã quen dãi nắng dầm mưa, quanh năm suốt tháng chẳng ăn được mấy bữa cơm canh nóng hổi âu cũng là chuyện rất đỗi bình thường, ai mà ngờ được lại có một ngày người đẹp chủ động muốn lo chuyện ăn uống cho anh. Cảm giác này đã xa vời đằng đẵng, rất giống hồi bé mong chờ một cái Tết Âm mà lão Tạ không phải làm thêm giờ, bữa cơm giao thừa nóng hổi mang tới hương vị của gia đình.

Bóng lưng của Thẩm Lưu Phi khiến anh thư thái, anh đang ở nhà, tận hưởng sự bình an lâu rồi không thấy. Vì điều này mà cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng hạ quyết tâm, anh muốn sắp xếp lại những mẩu ký ức còn dang dở trong cơn ác mộng đó, rồi để chúng bị vùi lấp.

Anh nhìn bóng lưng thẳng và vòng eo thon gọn của Thẩm Lưu Phi rồi lên tiếng: “Tôi cũng có một đề xuất.”

Thẩm Lưu Phi đứng dậy, y quay đầu lại với vẻ mặt đầy thắc mắc: “Đề xuất gì?”

Tạ Lam Sơn nhíu mi nhìn đầy hẹp hòi: “Nhà này của anh vừa lớn vừa quạnh quẽ, dù sao cũng chỉ là nhà thuê, chi bằng dọn tới ở cùng tôi đi.”

Thẩm Lưu Phi không thay đổi sắc mặt: “Cậu đang muốn mời tôi tới sống chung với cậu à?”

Thực ra anh đã ở nhà Thẩm Lưu Phi khá nhiều ngày với cái cớ dưỡng thương, nhưng anh vẫn cảm thấy bất tiện. Thứ nhất là chỗ này quá xa cục thành phố, thứ hai là suy cho cùng cũng là nhà người khác, ở rể thế này mất mặt lắm. Tạ Lam Sơn nhếch môi nhoẻn miệng cười với Thẩm Lưu Phi, nhìn y bằng ánh mắt lấp lánh ánh nước: “Năm đứa con của anh nhớ anh lắm, đâu thể gửi chúng ở nhà người khác mãi được.”

“Thấy cậu chân thành như vậy, tôi sẽ cân nhắc.” Cửa tủ lạnh mới mở được một nửa, Thẩm Lưu Phi khẽ cong khóe môi, cuối cùng trên mặt cũng có hơi ấm.

“Siêu siêu chân thành luôn,” Tạ Lam Sơn móc ngón tay vào cạp qu@n lót rồi kéo xuống, anh cười nói, “không tin anh thử xem.”

Bình thường thì Tạ Lam Sơn luôn ngủ sâu hơn y, có lẽ vì đau đầu đã lâu không được ngon giấc, cũng có thể là vì quá mệt mỏi khi phải giữ vững tiền tuyến. Thẩm Lưu Phi thức dậy lúc nửa đêm, y qua phòng làm việc, để một tờ tài liệu vào trong gạt tàn rồi đốt sạch.

Y đã làm giả một bản tài liệu về Trác Điềm. Đương nhiên hộ khẩu và những thông tin khác mà Tạ Lam Sơn có thể tra được thì đều là sự thật, nhưng những thông tin mang tính then chốt thì đều là giả. Y chắc chắn Tạ Lam Sơn sẽ tin mình, sẽ không đi kiểm tra sự thật lần nữa.

Đêm những ngày cuối thu hơi se lạnh, ngọn lửa bốc lên từ gạt tàn phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm. Thẩm Lưu Phi đang tập trung ngắm nhìn thì điện thoại đổ chuông.

Người ở bờ bên kia đại dương lại gọi điện cho y: “Cậu định làm thế nào, vạch trần bí mật này cho lãnh đạo của cậu ta, hay tự cậu ra tay?”

Thẩm Lưu Phi không đáp lại ngay. Y ngửa mặt dựa ra phía sau, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn theo nhịp ngọn lửa bập bùng, mãi đến khi tờ giấy trong gạt tàn đã cháy thành tro, y mới trả lời:

“Cậu ấy là một cảnh sát tốt, tôi định sẽ buông bỏ.”