Tạ Lam Sơn ở lại một mình trong phòng chứa đồ, mấy cô bé thì trở lại phòng khách theo lời dặn dò của anh, trong khi đó thi thể Tiêu Cốc vẫn còn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Anh thử đứng lên bục kê chân, nheo mắt kiểm tra xà ngang nơi Tiêu Cốc treo cổ, tuy nhiên cũng không thấy dấu vết khả nghi nào. Nghĩa là khả năng cao hung thủ không hề dùng tới những công cụ như giày trượt patin, mà kẻ đó đứng ở trên cao, treo cổ Tiêu Cốc xong thì làm giả hiện trường như thể chị ta tự sát.
Anh vốn tưởng nguyên nhân của vụ bắt cóc này là một cặp phụ huynh tuyệt vọng muốn tìm công bằng cho con gái, nhưng Tiêu Cốc tử vong khiến vụ án lại trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Về ý chí thì từ trước đến nay, anh chưa bao giờ bỏ cuộc cho đến khi vụ án kết thúc, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy bất lực. Anh không thể hiểu được, đám con gái tay trói gà không chặt này không thể một mình treo cổ một người phụ nữ trưởng thành, nhưng dấu vết nơi đầu lưỡi, cổ và móng tay của Tiêu Cốc thể hiện rõ chị ta đã phản kháng dữ dội trước khi chết. Tạ Lam Sơn cố gắng nhớ lại tình hình trên thuyền khi bão ập tới, nhưng anh nhận ra tình hình khi đó quá hỗn loạn, anh chỉ có thể chắc chắn Bành Nghệ Tuyền vẫn luôn dính chặt bên cạnh mình, còn đâu anh không có thời gian để bận tâm Tiêu Cốc và những cô gái khác làm gì hay nói gì.
Rốt cuộc thì còn lọt mất mắt xích nào? Tạ Lam Sơn nhắm mắt lại, anh bắt đầu hồi tưởng từ thời điểm mình bước lên thuyền, các cô gái tự giới thiệu, cùng ăn cơm, cùng chơi trò chơi… Từng cảnh từng cảnh liên tiếp tự động xẹt qua trước mắt tựa như một thước phim chiếu trên màn ảnh tối đen…
Bành Nghệ Tuyền nói: “Tôi nói đùa mà, sao tôi có thể giết người được chứ, coi như tôi thua ván này đi!”
Vu Dương Tử nói: “Ồ, hai cái ống tròn này đẹp thế, dùng làm gì vậy?”
Trâu Nhược Kỳ nói: “Ống tròn đâu ra, cái này gọi là goke, dùng để đựng các quân cờ vây.”
Vu Thấm nói: “Nói mới nhớ, có phải ba của cậu còn từng tài trợ giải cờ vây cấp trung học của thành phố không?”
Ngoài Vu Thấm thì toàn bộ đám con gái đều nói bản thân dốt đặc cán mai về cờ vây.
Tạ Lam Sơn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đầu lại quặn đau, anh nhíu chặt mày, tiếp tục tua lại những đoạn ký ức trước mắt, cố gắng tìm bằng được yếu tố không hài hòa nhô ra khỏi bức tranh tổng thể.
Còn chưa tìm được thì đã có âm thanh rất lớn vang lên bên ngoài, anh nghe thấy tiếng hét của Trâu Nhược Kỳ: “Thuyền cháy rồi!”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Lam Sơn là thực sự có bom trên thuyền, đã tới kỳ hạn bảy ngày, cái gì nên nổ thì hẳn đã nổ rồi. Anh vội vã rời khỏi phòng chứa đồ, vừa ra khỏi cửa đã thấy mùi khói sặc sụa xộc thẳng vào mũi, đám con gái hốt hoảng chạy trốn lung tung. Tạ Lam Sơn vừa hô lớn trấn an tâm trạng bọn họ, sắp xếp cho bọn họ cùng đi dập lửa, vừa tìm kiếm bình cứu hỏa rồi lao đến đuôi thuyền đang bốc cháy.
Phòng máy ở ngay đuôi thuyền, một khi bốc cháy sẽ rất dễ gây ra hàng loạt vụ nổ, hậu quả khôn lường.
Trước khi du thuyền bốc cháy, Bành Nghệ Tuyền đang ngồi một mình trên giường ở trong phòng ngủ chính, cô nàng biết có ai đó trong số mấy người còn lại muốn tranh thủ trả thù mình, loại bỏ mình, thậm chí có người căm hận đến mức muốn giết cô nàng, vậy nên thà ở một mình còn an toàn hơn ở chung với lũ lật mặt phản bội chớp nhoáng đó.
Nhưng dù đang ở một mình thì cô nàng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, lúc này Bành Nghệ Tuyền đang cầm một con dao nhọn trong tay, hai mắt tức giận mở trừng trừng, gương mặt hung dữ nham hiểm đến mức đáng sợ. Không gian khép kín đầy rẫy những vụ giết người và những lời nói dối đã tạo ra một bãi săn đáng sợ, chị em phản bội, ai cũng cảm thấy bất an. Tiêu Cốc, người vốn bị cho là hung thủ đã chết một cách khác thường, điều này chứng tỏ vẫn còn một tên hung thủ trong số mấy đứa con gái còn lại tới vì cô nàng.
Khi cầm vũ khí trong tay, dã tâm giết người lập tức nảy mầm.
Cô gái xinh đẹp đi giữa lằn ranh của thiên thần và ác quỷ đã chuẩn bị sẵn sàng, cô nàng sẽ dùng con dao nhọn trong tay cắt cổ bọn con gái, dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu cô nàng giết người.
Hôm đó sau khi Cầu Phỉ xuống khỏi xe giữa đường, bọn họ đã trở về nhà, thằng anh vô dụng của cô nàng lúc tán gái thì hùng hổ ta đây lắm, nhưng vừa gặp có tí chuyện thì đã sợ dúm dó cả vào.
Khi biết con gái vừa giết một người, Bành Hoành Bân thở dài, Trình Nhã thì khóc thất thanh, bọn họ đều cảm thấy con gái mình thật đáng thương, thậm chí còn nghĩ cuộc đời sao mà bất công, sao lại để một cô bé dính vào cuộc tranh chấp như thế. Bọn họ đã hoàn toàn bỏ quên cô bé vẫn còn đang hấp hối ở cốp xe.
Rồi chính tên cà lơ phất phơ Bành Trình cũng là người lên tiếng: “Con bé kia vẫn còn thở mà, đưa đi bệnh viện là được. Tiểu Tuyền mới mười ba tuổi, dù có chết thật thì nó cũng không phải chịu trách nhiệm gì…”
Trình Nhã khóc sướt mướt bước tới tát một phát vào mặt con trai. Bà ta giận dữ mắng gã: “Vậy thì thanh danh em gái của con sẽ mất hết hay sao?!”
Bành Hoành Bân đi vào ga-ra, sau khi bảo Thường Minh mở cốp lên, lão liếc mắt đã nhận ra cô bé này. Sau buổi chúc mừng một cuộc thi cờ vây, lão đã tranh thủ lúc không có ai, mượn cơn say ngà ngà của mình để sờ vào vùng kín của cô bé.
Đúng lúc này, cô bé bỗng mở mắt ra, run rẩy vươn một tay về phía lão, ánh mắt trống rỗng sững sờ, vừa như cầu cứu lại như đang chất vấn.
Trình Nhã vẫn đang khóc lóc, ép chồng phải suy nghĩ cho tương lai của con gái mà mau đưa ra quyết định.
Nếu người chết rồi thì lại may, nhưng oái oăm là chưa chết hẳn nên mới làm người ta lo lắng. Bành Hoành Bân sợ Diêu Dao được cứu sống thì ham mê khốn nạn kia của mình sẽ bị bại lộ và tố giác, thế là lão gọi Thường Minh ra, nhỏ giọng dặn dò rằng sẽ giao chuyện này cho gã xử lý, tìm một chỗ nào đó chôn con bé này đi. Tôi thấy mảnh đất hoang gần trường học khá ổn, chúng ta có thể quyên góp một sân vận động ngoài trời ở chỗ đó, như vậy mãi mãi sẽ không có ai phát hiện ra.
Từ đó về sau, có vô số lần Bành Nghệ Tuyền nghĩ lại mà cảm thấy thật nực cười, thằng anh Bành Trình luôn nói cô nàng là một con quái vật với sự tự nhận thức dư thừa, là sản phẩm dị dạng được nhào nặn từ những lời dối trá, tạo hình bằng ác ý, da thịt đều đã thối rữa, bên trong cốt tủy là dòng máu đen bẩn thỉu đang chảy xuôi. Nhưng e rằng gã đã quên mất, chắc chắn kẻ thai nghén ra quái vật cũng phải là quái vật.
Phải đến khi Bành Hoành Bân tài trợ một cuộc thi cờ vây cho học sinh cấp hai, Bành Nghệ Tuyền biết tới sự tồn tại của một người tên Diêu Dao trong trường. Trước giờ Bành Hoành Bân vẫn hay hứng thú với việc tài trợ cho các cuộc thi thanh thiếu niên kỳ quái gì đó, ban đầu Bành Nghệ Tuyền còn ù ù cạc cạc không biết nguyên nhân, mãi đến khi cô nàng tình cờ lẻn vào phòng khách sạn, thấy cha mình luồn tay vào trong váy của một cô bé, trên mặt lão là một nụ cười vừa xa lạ vừa đáng khinh, môi lão dán bên tai cô bé khẽ khàng dỗ dành khuyên bảo.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, cô bé kia vội tranh thủ bỏ chạy.
Khi hai người lướt qua nhau, Bành Nghệ Tuyền có liếc mắt nhìn cô bé đó, mũi tẹt, cằm tù, không hề xinh đẹp.
Khi chỉ còn lại Bành Nghệ Tuyền và cha mình nhìn nhau chằm chằm, cô gái nhạy bén trưởng thành sớm đang chờ một lời giải thích từ cha mình, nhưng cha cô nàng chẳng nói chẳng rằng, hôm sau lão đưa cho cô nàng một con búp bê trị giá mấy ngàn đô được vận chuyển trực tiếp từ Mỹ qua đường hàng không.
Như lão đã làm rất nhiều lần trước đây, khúc mắc có thể dùng tiền giải quyết, hiềm khích có thể dùng quà cáp bù vào. Mà vợ của lão, hay chính là mẹ của cô nàng thì người ở ngoài giới mà lòng vẫn ở trong giới, ngày nào cũng có vô số những buổi tiệc tùng xã giao, còn bận hơn cả hồi đi quay phim.
Bành Nghệ Tuyền ở một mình trong ngôi nhà lớn rộng năm trăm mét vuông, cô nàng từng giết một con mèo, từng hất canh nóng vào mặt bác giúp việc, lần này thì vặt gãy đầu con búp bê, cắt rời tay chân của nó.
Sau đó bọn họ gặp lại nhau ở trường, đúng lúc cha của cô bé kia tới đón con tan học. Bành Nghệ Tuyền nhận ra mình thậm chí còn không biết tên cô bé này, nhưng cô nàng có thể khẳng định mình ghét con bé đó, giống như ghét con búp bê đần độn vô tri, như con mèo không chịu nghe lời, như mụ giúp việc lóng ngóng vụng về. Bình thường cô bé này suốt ngày co rúm lại chẳng có gì thu hút nổi bật, nhưng dáng vẻ vô tư lự khi ở bên cha của cô bé lại sáng chói đến lóa mắt.
Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng đập cửa dồn dập vang lên, theo đó là tiếng gọi: “Nghệ Tuyền! Nghệ Tuyền!”
Bành Nghệ Tuyền siết chặt con dao trong tay, cảnh giác lên tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Người bên ngoài trả lời: “Là tớ đây, Trâu Nhược Kỳ đây.”
Người đứng ngoài cửa đúng là Trâu Nhược Kỳ, cô gái này ít dính líu tới chuyện ngày trước nhất, cũng là người có vẻ vô hại nhất trong đám người. Bành Nghệ Tuyền thoáng buông lỏng cảnh giác, đứng sau cánh cửa hỏi: “Sao thế? Bên ngoài làm gì mà ồn ào vậy?”
Vẻ mặt Trâu Nhược Kỳ đầy lo lắng, cô thở không ra hơi: “Phòng máy ở đuôi thuyền đang bốc cháy, thuyền sắp chìm rồi! Mau ra ngoài đi! Nếu không đi ra sẽ muộn mất!”
“Cháy! Cháy!” Bành Nghệ Tuyền nghe láng máng bên ngoài có tiếng gào thét và tiếng bước chân hỗn loạn, có vẻ là Vu Thấm, cũng có thể là Vu Dương Tử, hai chị em nhà này rất giống nhau mỗi khi phát rồ lên.
Chần chừ một lát, cuối cùng Bành Nghệ Tuyền cũng tin du thuyền cháy thật, cô nàng quyết định mở cửa ra.
Tạ Lam Sơn đã dùng hết một cái bình chữa cháy, cũng may là ngọn lửa không quá lớn, có vẻ như thế lửa sắp bị khống chế hoàn toàn, sau đó anh chợt nghe thấy tiếng kêu cứu vang lên từ cabin chính.
Vẫn là Trâu Nhược Kỳ, cô gái gào lên một tiếng “Cứu với” như muốn xé toạc cổ họng, Tạ Lam Sơn ném bình chữa cháy xuống rồi chạy như điên về hướng có âm thanh.
Trâu Nhược Kỳ bị đâm một nhát vào bụng và một nhát vào lưng, cô ôm bụng loạng choạng chạy về phía trước, máu chảy ròng ròng qua từng kẽ tay của cô, tí tách nhỏ xuống dọc đường. Cô lớn tiếng hô “Cứu tôi với”, cố vùng vẫy để không ngã xuống, cho đến khi Tạ Lam Sơn xuất hiện trước mắt, dường như có một tia sáng chọc thủng bóng tối, dẫn cô tới chỗ anh.
“Cảnh sát Tạ, cứu… cứu tôi với…” Như thấy cứu tinh, hai mắt Trâu Nhược Kỳ tỏa sáng, cô liều mạng chạy về phía Tạ Lam Sơn.
Bành Nghệ Tuyền cầm con dao nhoe nhoét máu đuổi theo sau lưng cô, thấy Tạ Lam Sơn thì không đuổi nữa. Cô nàng dừng bước, vẻ mặt vẫn hờ hững thờ ơ, thậm chí còn vừa ăn cắp vừa la làng: “Do nó đột nhiên tấn công tôi như phát rồ! Chính nó muốn giết tôi nên tôi mới đánh trả, tôi phòng vệ chính đáng.”
Rốt cuộc Trâu Nhược Kỳ cũng không chịu nổi nữa mà ngã xuống, Tạ Lam Sơn sải bước tiến tới đỡ cô bé dựa vào ngực mình. Trâu Nhược Kỳ mở to mắt, mấp máy nói đầy khó khăn: “Em chỉ muốn kéo cậu ấy chạy đi, cậu ấy lại đột nhiên rút dao đâm em, còn đuổi theo muốn giết em…”
Những cô gái khác đều đã nghe thấy tiếng động và chạy tới, tất cả đều hoảng hốt và kinh hãi nhìn Bành Nghệ Tuyền chằm chằm. Bành Nghệ Tuyền ném con dao đẫm máu trong tay xuống rồi cười một cách đầy thản nhiên với mọi người, sau đó nhanh chóng trở về trạng thái ngây thơ vô hại. Đến tận bây giờ cô nàng vẫn không cảm thấy mình làm gì sai, nhà họ Bành có đủ tiềm lực tài chính, vướng vào một hai vụ kiện cũng chẳng sao hết. Thậm chí cô nàng đã viện sẵn cớ cho mình: “Dù tôi có đuổi theo và đâm nó thì tôi cũng chỉ đang đùa với nó thôi, sau đó bất cẩn vô tình đâm phải nó, chưa kể tôi vẫn chỉ là một cô bé chưa thành niên, pháp luật không thể can thiệp…”
“Không, đây không phải đùa, đây là cố ý giết người nhưng không thành.” Tạ Lam Sơn đanh mặt ngắt lời cô nàng, “Có lẽ cô đã quên, nhưng lần này ra biển chính là để chúc mừng sinh nhật cô đấy, cô đã tròn mười tám tuổi rồi.”