Sau khi vụ án “Lạc Thần Phú Đồ” được giải quyết thành công, dấu vết của đám con buôn văn vật trên thị trường đã biến mất, Đào Quân cảm thấy rất vui vẻ mà Lưu Diễm Ba cũng vậy, tuyên dương tổ trọng án như thể không có khúc mắc gì, ngoài ra còn mang tới một thông tin rằng Thẩm Lưu Phi sẽ thường trú tại cục thành phố Hán Hải với tư cách chuyên gia đặc phái.
Điều này đồng nghĩa với việc cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ gặp, đi ra đi vào đều sẽ phải đụng mặt Thẩm Lưu Phi, Tạ Lam Sơn nghĩ mà thấp thỏm bồn chồn.
Từ sau khi đấm anh một phát, Thẩm Lưu Phi vẫn luôn giữ bản mặt không cảm xúc của mình, ở hành lang, ở căn-tin, ở văn phòng, mỗi khi hai người tình cờ chạm mặt, bốn mắt va vào nhau, bản thân Tạ Lam Sơn có lòng muốn giảng hòa, nhưng trước khi kịp chào y bằng gương mặt ấm áp tươi cười thì đã bị sự lạnh lùng của đối phương đẩy ra xa.
Cứ nhiệt tình không được đáp lại mãi thì càng cảm thấy bản thân thảm hại, cái tính cậu ấm của Tạ Lam Sơn cũng trồi lên, ai cúi đầu trước thì thằng đó là đồ khốn!
Đau đầu hai ngày qua, tới bệnh viện cũng không kiểm tra được nguyên nhân, Tạ Lam Sơn cảm thấy hơi uể oải, anh cúi đầu đi về phía nhà ăn, không hề để ý có một người đi tới trước mặt. Người nọ chào hỏi với anh, thấy anh không để ý thì đi thẳng tới trước mặt gọi anh một tiếng: “Gọi cậu cũng không nghe, nghĩ gì thế hả?”
Ngẩng đầu lên thì thấy là đồng nghiệp Tiểu Tiền phụ trách “Chiến dịch săn lưới” trong cục, Tạ Lam Sơn nhớ ra chính anh đã đưa bức chân dung của người phụ nữ mặc đồ trắng trong giấc mơ của mình cho Tiểu Tiền để điều tra. Tế bào toàn thân anh căng lên, da đầu cũng tê dại: “Không lẽ… có tin tức rồi sao?”
“Về bức tranh chân dung cậu đưa tôi lần trước đó, tôi đã đối chiếu với những vụ án giết người được kê khai trong ‘Chiến dịch săn lưới’, nhưng không có cô gái nào trông như vậy.”
“Cậu chắc chắn không có?” Tạ Lam Sơn khẽ thở phào, may mắn thay, tình hình lạc quan hơn so với những gì anh tưởng tượng.
“Thật sự không mà, lừa cậu làm gì?” Người nọ tỏ ra hết sức khó hiểu, “Gái xinh đầy ra đó mà cậu lại cứ ngóng trông một người chết rồi làm gì?”
“Không, không có là tốt rồi.” Nhớ đến người phụ nữ mặc đồ trắng đó là đầu anh lại đau, Tạ Lam Sơn quay đầu định rời đi.
Người kia gọi giật anh lại: “Cậu vẫn chưa nói mà, rốt cuộc cô gái đó là ai?”
“Một người hàng xóm cũ đã lâu chưa liên lạc, mang bản án cũ của người thân nơi đất khách tới hỏi, không tên không họ, tôi và thầy Thẩm giúp anh ta vẽ một bức mô phỏng chân dung, còn đâu không biết gì nữa cả.” Tạ Lam Sơn nói dối.
“Tôi đề nghị thế này, hay cậu qua kho lưu trữ các trường hợp mất tích tra thử xem? Chưa chắc là đã bị sát hại mà, có khi là bị bắt cóc, lừa gạt buôn bán, lạc đường hoặc bỏ nhà ra đi, những vụ án trong Chiến dịch săn lưới đều là những vụ bị treo từ ít nhất mười năm trước, bản án cũ thì cũng chưa chắc đã khớp về mặt thời gian.”
Tạ Lam Sơn nhíu mày trầm tư. Vết máu trong mộng quá chân thực và khủng khiếp, khuôn mặt khóc lóc khi sắp chết của cô gái vẫn còn in đậm trong tâm trí anh, anh thực sự không nghĩ tới còn có khả năng nào khác ngoài việc bị sát hại. Nhưng nếu sống không gặp người, chết không thấy xác thì sẽ càng khó điều tra hơn. Số lượng thông báo mất tích trên cả nước hàng năm lên tới cả trăm ngàn, vẫn còn một số chưa đăng ký, biển người mênh mông như thế, có thể đi đâu để tìm một cô gái chỉ từng xuất hiện trong giấc mơ của anh đây?
“Này, Tạ Lam Sơn? Tạ Lam Sơn?” Đồng nghiệp gọi anh.
Tạ Lam Sơn hoàn hồn, anh nói lời cảm ơn với người ta, day thái dương rồi đi vào căn-tin.
Vừa đi qua cửa đã có người gọi mình: “A Lam, bên này!”
Bàn ăn có bốn người, hai bố con nhà họ Đào, thêm Tống Kỳ Liên và đứa con trai Lưu Sướng của cô. Tống Kỳ Liên đến là để đưa báo cáo điều trị tâm thần của Tạ Lam Sơn cho Đào Quân, vừa khéo đúng giờ cơm nên mới ở lại cục thành phố cùng ăn trưa.
Tạ Lam Sơn đi tới, anh nói với Tống Kỳ Liên: “Sao phải tự đi một chuyến thế này?”
Tống Kỳ Liên mỉm cười: “Tiện đường thôi, chưa kể em cũng có mục đích riêng. Sướng Sướng muốn học bơi, anh cũng biết trình độ bơi của em chẳng khác gì vịt cạn, vậy nên mới muốn phiền anh đi cùng thằng bé.”
Đến Đào Long Dược còn nghe ra hàm ý bên trong câu nói này, hắn biết Tống Kỳ Liên có suy nghĩ khác, rõ ràng đang dùng con trai ruột làm mối, ấy vậy nhưng Tạ Lam Sơn lại vẫn tỏ ra chẳng hiểu gì, anh nghiêm túc hỏi lại: “Tầm này còn học bơi? Sao không học hồi nghỉ hè?”
Đã là cuối tháng Chín, hạ qua thu tới, thời tiết đã dần trở lạnh, đúng là không phải thời điểm thích hợp để trẻ con đi học bơi.
Tống Kỳ Liên lại vẫn cười, Lưu Sướng ngẩng đầu túm góc áo Tạ Lam Sơn: “Chú Tạ, chú dạy cho con đi.”
Đào Long Dược thò đầu ra, hắn liếc mắt nhìn ra phía sau Tạ Lam Sơn rồi hô lên: “Thầy Thẩm!”
Tạ Lam Sơn quay đầu lại thì thấy Thẩm Lưu Phi sóng vai đi tới cùng Lưu Diễm Ba, ánh mắt của anh và của y va vào nhau trong không khí từ khoảng cách vài mét, sau đó lại nhanh chóng dời qua chỗ khác.
Sự ghẻ lạnh vẫn còn y nguyên.
Ngay trước mặt Thẩm Lưu Phi, Tạ Lam Sơn vươn tay bế Lưu Sướng lên, dáng vẻ thiết tha hiền từ không khác nào một người cha trẻ: “Ôi nhóc con này, chắc phết đấy.” Anh cười cong đôi mắt, “Ăn no chưa, ăn no rồi thì chú đưa nhóc đi bơi.”
Lưu Sướng gật mạnh đầu với anh, sau đó quay đầu nháy mắt với mẹ.
Đội trưởng Đào luôn ưu tiên kỷ luật, thấy Tạ Lam Sơn định đưa đứa nhóc đi thì gọi anh: “Đừng tưởng phá được án lớn là có thể bất chấp kỷ luật, còn chưa đến giờ tan làm đâu.”
Tạ Lam Sơn không thèm quay đầu, anh đi lướt qua người Thẩm Lưu Phi, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước: “Tôi xin nghỉ nửa ngày.”
Tại bể bơi gần công viên, lúc này đang không có nhiều người trong bể, Tống Kỳ Liên đi thay đồ bơi trước rồi ngồi một mình suy nghĩ ở khu nước nông.
Từ khi gặp lại đến nay, dù Tạ Lam Sơn là bệnh nhân của cô nhưng cô chưa bao giờ đối xử với Tạ Lam Sơn từ góc độ chuyên môn, vì Tùy Hoằng nói là không cần phải thế. Giờ nghĩ kỹ lại, cô đã bị những trải nghiệm và tình cảm trong quá khứ kìm hãm sức phán đoán của mình, người đàn ông này thật sự không hề giống như ngày trước. Phải hình dung sự khác biệt này như thế nào đây?
Khi Tống Kỳ Liên còn đang tập trung suy nghĩ thì bể bơi bỗng ồn ào xôn xao, đặc biệt là đám con gái trẻ tuổi và mấy tên đàn ông cường tráng anh tuấn, ai thấy cũng cảm giác như đập loạn nhịp, ngay cả hai ông già đang ngâm mình trong nước cũng nhô đầu rướn cổ để nhìn Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn nắm tay Lưu Sướng đi tới, anh để cậu bé nắm ngón tay út của mình, biết bản thân tuấn tú, anh nở nụ cười biếng nhác, bước đi tràn trề phong độ, cố ý để khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về mình.
Phải hình dung sự khác biệt này như thế nào đây? Tống Kỳ Liên thầm nghĩ, vẫn nói con người là do Nữ Oa nặn bùn tạo thành, Tạ Lam Sơn hiện tại như đã bị bàn tay trần ấy tháo rời, đập nát, sau đó nhào nặn lại một lần dựa theo dáng vẻ ban đầu, kết quả cho ra rất giống nhưng cũng hoàn toàn khác biệt.
Hồi còn là học sinh, vào ngày Tết Trung thu của năm nào đó, Tạ Lam Sơn đã bị Lưu Minh Phóng tập kích giữa đường, gã giội bùn nhão lên khắp người anh, vừa khéo nhà Tống Kỳ Liên ở ngay gần đó, cô bèn mời Tạ Lam Sơn tới nhà mình tắm rửa. Khi đó Tạ Lam Sơn đang tắm sau tấm rèm, rèm còn chưa kéo hết, Tống Kỳ Liên đi vào đưa khăn sạch cho anh, không ngờ lại vô tình nhìn thấy.
Tống Kỳ Liên còn chưa đỏ mặt thì Tạ Lam Sơn đã cuống hết cả lên trước, sau khi tấm rèm bị kéo loạn xạ thì tiếng người trượt chân ngã trong phòng tắm lại vang lên. Tống Kỳ Liên đã quay lưng đi nhưng vẫn phải phì cười, ngốc quá.
Tống Kỳ Liên nhớ rõ, trên xương cụt của Tạ Lam Sơn có một cái bớt màu đỏ, kích thước rất nhỏ, chỉ lớn hơn nốt ruồi một chút, vị trí lại khuất như vậy nên bình thường sẽ không thể nhìn thấy, mà nói thực thì cô nghi ngờ có khi chính Tạ Lam Sơn cũng chẳng hề hay biết.
Tạ Lam Sơn nhìn thấy Tống Kỳ Liên thì giao lại con trai cho cô, anh móc tiền xu trong túi quần bơi định đi mua đồ uống.
Tranh thủ lúc Tạ Lam Sơn đi tới bên cạnh máy b án nước tự động, Tống Kỳ Liên kéo con trai tới rồi nhẹ giọng hỏi cậu nhóc: “Con đã hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao chưa?”
Lưu Sướng còn bé nhưng đã ranh ma: “Mẹ này, sao mẹ lại bắt con nhìn mông chú Tạ vậy? Nếu mẹ muốn xem thì sau này hai người kết hôn rồi tự xem được mà?”
Một câu nói lại khơi dậy những kỷ niệm đau thương, Tống Kỳ Liên cố nén cảm giác xót xa chua chát, cô hỏi lại con trai: “Rốt cuộc có hay không?”
Lưu Sướng quả quyết lắc đầu: “Con nhìn rồi, không có. Trơn bóng, còn trắng và mẩy hơn mông con gái.”
Sau một buổi bơi, Tạ Lam Sơn đã trút được kha khá cảm giác khó chịu trong lòng, tinh thần và cơ thể đều rất thoải mái, anh bèn mời mẹ con Tống Kỳ Liên đi ăn.
Trên bàn cơm, Tạ Lam Sơn mời rượu Tống Kỳ Liên, thấy cả ngày cô vẫn chìm trong tâm sự nặng nề, anh bèn mở lời xin lỗi chuyện bỏ đi giữa chừng lần trước.
“Em nhỏ nhen như vậy sao?” Tống Kỳ Liên ngẩng đầu cười, cố gắng giấu đi vẻ lo lắng trên gương mặt, “Em đang nghĩ chuyện của anh.”
“Tôi?” Tạ Lam Sơn bật cười, “Tôi thì có chuyện gì?”
“Chẳng phải dạo này anh vẫn hay đau đầu còn gì, em đang nghĩ có khi nào là di chứng để lại sau lần phẫu thuật mở sọ trước không?”
“Phẫu thuật mở sọ? Lần nào cơ?” Tạ Lam Sơn kinh ngạc thấy rõ, trong trí nhớ của mình, anh chưa bao giờ thực hiện phẫu thuật mở sọ.
“Lần trước anh nhờ em lấy báo cáo cho anh, bác sĩ phụ trách của anh nói trước đây anh đã từng phẫu thuật mở sọ, sao vậy, anh cũng không nhớ rõ chuyện này à?” Tống Kỳ Liên nhìn chằm chằm Tạ Lam Sơn, cố gắng xác định dựa vào những thay đổi biểu cảm rất nhỏ trên mặt xem anh có đang nói dối hay không. Khi không còn coi anh là người yêu cũ, cô có thể quan sát anh bằng thái độ chuyên nghiệp hơn, và sau đó cô đã nhận ra, có vẻ như anh thật sự không biết.
Tạ Lam Sơn cảm thấy lo lắng, một thứ cảm xúc khó diễn tả đang đè nặng lên anh, anh lần mò túi áo, lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá màu xanh bạc hà ra rồi đưa lên miệng.
Tống Kỳ Liên nhắc anh: “Sướng Sướng vẫn đang ở đây.”
Còn chưa kịp châm lửa, Tạ Lam Sơn nhận ra bên cạnh vẫn còn một cậu nhóc đang háo hức mong chờ nhìn anh, anh nói “Rất xin lỗi” rồi lấy thuốc ra khỏi miệng, tiện tay để sang bên cạnh.
Được nửa bữa cơm thì Lưu Sướng bắt đầu nhấp nha nhấp nhổm như có đinh dưới mông, cậu nhóc kêu gào ầm ĩ đòi đi ngắm cảnh đêm, phụ huynh tạm thời Tạ Lam Sơn đành phải làm cho trót, anh cõng thằng nhóc lên vai rồi đi cùng nó.
Có quá nhiều điểm đáng ngờ đang chờ được khai quật để thấy lại ánh Mặt Trời, Tống Kỳ Liên quay đầu nhìn theo, sau khi chắc chắn hai người một lớn một nhỏ kia đang chơi với nhau như thể xung quanh không có ai, cô mới lặng lẽ cầm điếu thuốc mà Tạ Lam Sơn để lại kia lên, gói trong giấy ăn rồi giấu vào túi xách.
Hết chương 63.
Giải thích tên Hồi 3:
Tên gốc của phần này là “Xuân dẫn” nghĩa là con sâu mùa xuân, câu đầy đủ là “Xuân dẫn thu xà” đề cập đến con sâu mùa xuân và con rắn mùa thu, ẩn dụ cho chữ viết xấu, ngoằn ngoèo quanh co như vết bò của con giun và con rắn. Mình tạm để là “Quanh co”.