Trong Bóng Tối

Chương 58: Lạc Thần (5)




Thức dậy vào sáng sớm ngày thứ Bảy, Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi bắt đầu điều tra khu dân cư gần khách sạn mà Tần Kha ở, Tống Kỳ Liên thì đón chuyến tàu đầu tiên trên đảo, cô định tới thăm người mẹ Cao Châu Âm của Tạ Lam Sơn.

Cô thường đi thăm Cao Châu Âm trong thời gian Tạ Lam Sơn nằm vùng ở Tam Giác Vàng, sau khi Tạ Lam Sơn trở lại thì ít đến hơn nhiều.

Khi Cao Châu Âm không phát điên thì thật sự đúng là người đẹp, đường nét gương mặt sắc sảo, dáng người mảnh mai dong dỏng, có lẽ trên đảo gió lớn, bà sợ lạnh nên đã mặc thêm một chiếc áo cộc tay màu vàng nhạt, để lộ chiếc cổ thon dài, toát ra khí chất tao nhã.

Tống Kỳ Liên rất thích nhìn Cao Châu Âm dưới ánh Mặt Trời, cô có thể nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông mà mình yêu thông qua gương mặt ấy. Điều dưỡng đưa bà vào phòng bệnh, vừa vào bà đã bắt đầu nghịch những bông hoa sắp héo bên cửa sổ. Điều dưỡng mở lời với Cao Châu Âm, nói cho bà biết có người tới thăm, Cao Châu Âm ngồi trên xe lăn ngẩng lên nhìn Tống Kỳ Liên, sau đó lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà chẳng nói lời nào.

Ánh mắt Tống Kỳ Liên luôn khóa chặt trên gương mặt người phụ nữ, cô không thể cầm lòng được mà phác họa hình ảnh so sánh hai mẹ con trong đầu. Tạ Lam Sơn có ngoại hình rất giống Cao Châu Âm, hơn nữa càng nhìn lại càng giống, bọn họ đều có chiếc mũi cao, đôi mắt lai Tây, nhưng hình tượng và thần thái lại khác biệt. Cao Châu Âm đẹp một cách nho nhã kín đáo, còn Tạ Lam Sơn lại thay đổi rất nhiều, anh tuấn đến mức phô bày nét tà ác, khác một trời một vực với mẹ của mình, và điều này rất thú vị.

Không lâu sau khi Tống Kỳ Liên tới, Cao Châu Âm bắt đầu đưa ra yêu cầu với điều dưỡng, lúc thì muốn uống nước, lúc lại muốn ăn trái cây, tóm lại là không cho phép điều dưỡng được ở trong phòng bệnh của bà.

Điều dưỡng không lay chuyển được Cao Châu Âm, lại sợ bà mất kiểm soát nên cứ dùng dằng không chịu đi.

Tống Kỳ Liên khẽ cười, cô nói mình có thể lo được cho người ta yên lòng.

Trước đây Tống Kỳ Liên vẫn hay tới, tính tình hiền lành, các điều dưỡng cũng đều quen mặt với cô, biết cô là một nhà tư vấn tâm lý nên cũng yên tâm đi ra ngoài.

“Chào cô, con là Kỳ Liên đây.” Tống Kỳ Liên cố gắng chào hỏi Cao Châu Âm, cô lễ phép khom người nhìn thẳng vào mắt bà, “A Lam nói với con đã đến thăm cô hai tuần trước, đáng nhẽ ra con nên đi cùng anh ấy.”

Cao Châu Âm bĩu môi chỉ ra ngoài cửa, chỉ nhả đúng một chữ: “Cửa.”

Tống Kỳ Liên tiêu hóa một lúc mới hiểu ra, bà muốn cô khóa cửa lại.

Cô đi ra hướng cửa, bình thản mỉm cười với điều dưỡng bên ngoài rồi đóng cửa lại và khóa bên trong.

Tống Kỳ Liên cầm quả cam trên bàn, phòng bệnh của bệnh viện tâm thần không có dụng cụ cắt gọt, cô định rửa tay xong sẽ bóc cam cho Cao Châu Âm.

Cao Châu Âm lạnh lùng đánh giá Tống Kỳ Liên rồi chợt lên tiếng: “Cô không điên.”

“Con biết, con tin cô, cô có gì muốn tâm sự với con không?” Tống Kỳ Liên thể hiện rằng mình bằng lòng lắng nghe, cố hết sức để truyền tín hiệu tới Cao Châu Âm, rằng cô bằng lòng đứng về phía bà.

Dường như Cao Châu Âm đã nhận ra cô gái thường tới thăm mình này, vẻ lãnh đạm và màn sương mù ẩm ướt lạnh lẽo nơi đáy mắt bà dần tan đi, bà cầm lấy tay cô, xúc động thủ thỉ: “Người đó không phải con cô.”

“Cái gì?” Tống Kỳ Liên cho rằng mình nghe nhầm.

“Tạ Lam Sơn mà con thấy không phải con cô đâu.” Cao Châu Âm bình tĩnh nhìn cô.

Tống Kỳ Liên hoảng sợ trước ánh mắt của Cao Châu Âm, cô rút tay mình khỏi tay bà theo bản năng, mãi một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Cô, cô nói thế là sao?”

Mỗi lần nói chuyện này với người khác, bọn họ đều nói bà bị điên, còn khúc khích cười giễu cợt. Vậy nên Cao Châu Âm không hề tin tưởng điều dưỡng ở đây, bà chắc chắn bản thân đủ tỉnh táo. Bà cẩn thận liếc nhìn ra cửa, sau khi chắc chắn đã khóa trong thì lại nắm lấy tay Tống Kỳ Liên.

“Kỳ Liên, con phải tin cô, một người mẹ dù điên đến mấy cũng sẽ không nhận lầm con trai mình…” Sắc mặt Cao Châu Âm tái nhợt, tay bà run lẩy bẩy, vừa nhắc đến hai chữ “con trai” là nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống, “Kẻ đó không phải A Lam của cô, thật sự không phải đâu…”

***

Đoán chừng Tần Kha mới về nước, chưa quen cuộc sống ở đây, cậu ta sẽ không đi quá xa để hạ độc giết mấy con mèo, tức chính là khu dân cư gần khách sạn cậu ta đang ở. Nhưng thắng thua còn chưa biết, báo ứng đã rõ ràng, vậy mà Tạ Lam Sơn lại ở ngay gần cậu ta.

Đào Long Dược tới khu nhà trích xuất camera, thật may là nội dung ghi hình nửa tháng trước còn chưa bị ghi đè. Băng ghi hình cho thấy Tần Kha đã thêm thứ gì đó vào cái bát mà mọi người thường dùng để cho lũ mèo hoang ăn, sau đó đi  qua một bên, tận mắt thấy con mèo chết sau khi ăn mới rời đi. Dáng vẻ của cậu ta tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, có đi ra đi vào một khu dân cư cũ kỹ chật kín người cũng chẳng ai chú ý.

Những con mèo hoang lục tục tới kiếm ăn, trúng độc xong thì hấp hối, cô bé phát hiện ra tình trạng này nên đã đưa mèo đến bệnh viện.

Sau đó bọn họ đến bệnh viện thú cưng để điều tra, bác sĩ đã ghi lại ca bệnh này, chú mèo hoang mà cô bé đưa tới hôm đó thật sự đã trúng độc xyanua, nhưng nghĩ đến việc có những kẻ cực đoan sẽ mua thuốc độc trên mạng để hạ độc giết chó mèo hoang, chó mèo hoang cũng không có chủ nên bác sĩ cũng không mấy để tâm tới việc này.

Tần Kha đã trả phòng ở khách sạn, cậu ta kéo vali vội vã rời đi, ai ngờ bị Đào Long Dược kịp thời đuổi đến nơi đã chặn đường bắt cậu ta về phòng.

Đào Long Dược nói rõ mục đích của mình khi tới đây, Tần Kha hoàn toàn không hề hoảng hốt, quả nhiên cậu ta ngụy biện: “Pháp luật quy định không thể hạ độc giết mèo hoang sao? Nếu không có bằng chứng khác thì mấy người cứ làm gì thì làm, tôi còn phải đáp chuyến bay.”

Tần Kha có đủ từ động cơ giết người, điều kiện giết người đến vũ khí giết người, nhưng oái oăm là không đủ để định tội, đội trưởng Đào cảm thấy hơi bực bội, hắn hạ giọng chất vấn Tạ Lam Sơn: “Chẳng phải cậu nói đã tìm được bằng chứng kết án hay sao?”

“Yên tâm đi.” Tạ Lam Sơn đi từ ngoài cửa vào, anh bật đèn pin cường độ sáng mạnh rồi chiếu từ tường đến sofa, tóm lại là chiếu một lượt quanh phòng của Tần Kha, thoạt nhìn như luẩn quẩn chẳng hề có mục đích gì.

Không chỉ có Tần Kha mất kiên nhẫn, Đào Long Dược cũng rất bực bội: “Cậu đang tìm gì đó hả, làm thế có thể tìm ra hay sao?”

Tạ Lam Sơn gãi mũi ra vẻ bất lực: “Hình như không tìm thấy.” Anh ngoắc tay gọi Tiểu Lương qua rồi bảo, “Chắc vì nhiều người, trời lại sáng quá nên bằng chứng nó ngượng. Cậu kéo rèm xuống, chúng ta tìm lại một lần nữa.”

Tiểu Lương nghe lời đi kéo rèm, chất vải rèm rất dày nên căn phòng tối sầm lại ngay lập tức. Chỉ còn đúng một ngọn đèn ở giữa phòng, Tạ Lam Sơn đi ra ngoài sảnh nghỉ, đặt tay lên công tắc.

Anh mỉm cười nhìn chằm chằm Tần Kha, sắc mặt của chàng trai bị anh nhìn lom lom trở nên ngày càng khó coi hơn, lúc xanh lúc trắng.

“Ba, hai…” Tạ Lam Sơn đếm ngược, “Một!”

Nguồn sáng cuối cùng vụt tắt, có vài đốm huỳnh quang màu trắng hiện ra trên một bức tường trong căn phòng, loại sơn huỳnh quang này sẽ mất tác dụng sau một thời gian, nếu không có ánh sáng mạnh k1ch thích thì sẽ không hiện ra nữa.

“Khi một người di chuyển, thỉnh thoảng nếp gấp của quần áo sẽ che đi những đốm sáng này, vậy nên mới không thấy rõ được trong băng ghi hình, còn tưởng là vấn đề phổ biến ở ống kính. Sau khi bộ phận điều tra kỹ thuật kiểm tra dấu vết, lưng áo và dưới cổ áo sơ mi của Lý Quốc Xương đều có loại sơn huỳnh quang này,” Tạ Lam Sơn bật đèn lên, anh nhìn vào mắt Tần Kha rồi nghiêm mặt, “mà vết sơn khi chưa khô lại đụng phải vật thể khác, vừa khéo hoàn toàn trùng khớp với những dấu vết sót lại trên tường của cậu.”

Nhận ra mọi chuyện đã kết thúc, Tần Kha biến sắc, cậu ta bỗng vứt hành lý rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tần Kha không hề muốn sống, cậu ta nhảy xuống từ tầng bảy, xuyên thẳng qua mái hiên của quán cà phê dưới tầng trệt, nhưng mạng cậu ta cũng lớn, sau khi được mấy tấm che nắng cản giúp lực va chạm, vậy mà lại có thể đứng lên bỏ chạy.

“Ôi mả cha cái thằng đó!” Đào Long Dược tức tối chửi bậy rồi nhào ra cửa sổ nhìn xuống, mấy tấm che nắng đều đã bị sập, không thể để thành viên trong đội của mình mạo hiểm nhảy theo, hắn quay đầu gào lên, “Mau ra ngoài đuổi theo!”

Lúc này Tần Kha chẳng khác nào một con linh dương đang chạy trốn khỏi miệng sư tử, chân tay đi lại nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, liều mạng luồn lách giữa những làn xe cộ, chẳng mấy chốc đã lẻn vào trong một con hẻm nhỏ. Thấy kẻ tình nghi sắp biến mất, Đào Long Dược nhanh chóng dùng bộ đàm thông báo cho các lực lượng cảnh sát tác chiến khác để bao vây chặn người.

Trước khi Đào Long Dược bố trí nhiệm vụ, Tạ Lam Sơn đã đánh giá tình hình sơ bộ, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc xe cẩu màu vàng đỗ gần khách sạn đang chuẩn bị hoạt động. Anh lao ra ngoài như một mũi tên, nhảy lên bệ cửa sổ có kính vỡ rồi gào lên với người lái cần cẩu: “Ông anh, cảnh sát đang truy bắt phạm nhân bỏ trốn, cho tôi quá giang một đoạn đi.”

Tài xế hiểu ý của Tạ Lam Sơn, thuần thục thao tác nâng cần tới gần cửa sổ, Tạ Lam Sơn tung người nhảy ra và chộp được móc cẩu. Người dân đứng xem đồng loạt thốt lên kinh hãi, khung cảnh này thật sự còn k1ch thích hơn cả tàu lượn siêu tốc trong công viên trò chơi.

Sau đó cần cẩu duỗi ra và di chuyển, sau đó hạ cáp treo, thả Tạ Lam Sơn xuống vị trí an toàn. Tạ Lam Sơn đáp ngay xuống sau lưng Tần Kha, cậu ta biết mình không chạy được nữa.

Tần Kha móc con dao nhỏ trong túi quần ra, vung loạn xạ về phía Tạ Lam Sơn rồi lại giơ lên kề sát cổ mình.

Dự tính bắt kẻ sát nhân về quy án chứ không phải đổ máu ngay tại đây, Tạ Lam Sơn dừng chân rồi nhíu mày nói: “Cậu bình tĩnh lại đi, đừng phạm thêm sai lầm nữa.”

Máu tươi chảy ra từ cổ Tần Kha, Tạ Lam Sơn không thể nhìn cảnh tượng này, đầu anh lại âm ỉ đau.

“Tôi báo thù cho mẹ thì có gì sai?” Tần Kha vừa kề dao bên cổ vừa lùi về sau, “Trương Văn Lễ là một gã súc sinh không có tính người, để lấp li3m chuyện bản thân trộm tranh lại có thể phóng hỏa thiêu chết mẹ tôi! Quay đi quay lại, ai mà ngờ gã lại trở thành kẻ có quyền thế trong giới nghệ thuật, còn là một giám đốc phòng tranh người người nể trọng, chỉ giết thôi thì quá dễ dàng cho gã rồi, tôi muốn vụ tai tiếng này phải được phơi bày ra ánh sáng, muốn gã thân bại danh liệt khi vẫn sống sờ sờ!”

Tạ Lam Sơn nói: “Trương Văn Lễ đáng đời, nhưng Lý Quốc Xương có tội gì?”

Tần Kha cười lạnh: “Tôi đã lên kế hoạch đâu ra đó rồi, bao nhiêu chuyên gia đã tề tựu ở phòng tranh Hạc Mỹ vì bức ‘Lạc Thần Phú Đồ’, chắc chắn đống đồ giả trong phòng trưng bày của gã sẽ bị phát hiện, chuyện Trương Văn Lễ ăn trộm biển thủ cũng sẽ lòi ra. Nhưng họ Lý kia bỗng nhiên lại đòi rút triển lãm, tôi chờ đợi bên cạnh lão lâu như thế, bị lão sai bảo như một con chó suốt bao lâu, vậy mà lão lại muốn làm tôi xôi hỏng bỏng không vì một ngày này?!”

Đầu càng ngày càng đau, đau đến mức Tạ Lam Sơn không đứng vững được nữa, anh đỡ trán, hơi cúi đầu xuống, Tần Kha bèn tranh thủ cơ hội ném con dao trong tay về phía anh, sau đó cướp lối đi rồi bỏ chạy.

Tạ Lam Sơn nghiêng đầu né tránh cú phi dao của Tần Kha, anh cố nén cơn đau đầu nhấc chân lên đuổi theo. Nhưng anh không thể ngờ, lần này cậu ta đã không thể may mắn thoát chết trong gang tấc nữa, một chiếc taxi qua đường tình cờ chạy qua, Tần Kha vừa mới ra khỏi con hẻm thì đã bị cái xe kia đụng mạnh rồi hất văng ra ngoài.

Tạ Lam Sơn chạy tới gần, máu tươi bắn tung tóe lên mặt anh.

Xe taxi đâm trúng người xong thì lập tức phanh gấp dừng lại, tài xế không có ý định bỏ chạy, vội vã xuống xe hoảng hốt giải thích với những người đứng xung quanh: “Không phải tôi… Tôi không có đâm cậu ta, chính cậu ta… tự lao tới…”

Tần Kha ngã xuống đất, máu chảy ra từ mắt, mũi, tai và miệng, cậu ta vẫn chưa chết, toàn thân co giật vặn vẹo như ốc sên bị rắc muối.

Lúc này Đào Long Dược đã dẫn đội tới nơi, thấy bóng lưng chết trân của Tạ Lam Sơn thì giơ tay vỗ vai anh.

Tạ Lam Sơn quay phắt lại, gương mặt đầm đìa máu phóng đại trước mắt Đào Long Dược.

Bàn tay đặt trên vai Tạ Lam Sơn khẽ run lên, Đào Long Dược rút tay về, hắn thật sự thấy sợ.

Tạ Lam Sơn nhìn hắn chằm chằm không dời mắt, trong khoảnh khắc khi ánh mắt anh tụ lại, dường như máu thịt, xương cốt và linh hồn đã không còn thuộc về người đàn ông này nữa. Là một cảnh sát có thâm niên xử lý những vụ án hình sự, Đào Long Dược đã từng gặp rất nhiều kẻ liều lĩnh phát điên, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một đôi mắt u ám lạnh lùng xuyên thẳng vào trong cốt tủy của mình. 

“Có thể kết án rồi.” Tạ Lam Sơn trả bộ đàm lại cho Đào Long Dược, anh giơ tay áo lên lau mặt, sau đó bỏ đi không buồn quay đầu lại.