Trong Bóng Tối

Chương 162: Gông cùm của màn đêm (5)




Tang Nhất Phong không biết Thẩm Lưu Phi sau khi thay đổi ngoại hình nhưng Thẩm Lưu Phi lại biết hắn. Ánh mắt y lướt qua cả phòng, từ Tùy Hoằng đến Đào Long Dược, cuối cùng mới dừng lại đột ngột trên gương mặt của Tang Nhất Phong.

Có Thẩm Lưu Phi thì mọi thứ cũng trở nên dễ dàng, vì như vậy Tạ Lam Sơn sẽ không trôi dạt bên ngoài nữa, Đào Long Dược cảm thấy mừng khủng khiếp, hắn xông lên muốn trao một cái ôm nhiệt liệt cho người này: “Thầy Thẩm, anh về là tốt rồi!”

Đối diện với Đào Long Dược đang nhào tới, Thẩm Lưu Phi lùi nhẹ mấy bước về sau, y chỉ lãnh đạm gật đầu. Đúng là ký ức của y đã khôi phục lại một chút, nhưng những hình ảnh lóe lên trước mắt vẫn không rõ ràng, giống như bị bao phủ bằng một lớp sương mỏng, ẩn nấp trong dày đặc mây mù, vậy nên y vẫn cảm thấy xa lạ trước đội trưởng Tiểu Đào nhiệt tình như lửa này.

Trước giờ Thẩm Lưu Phi vẫn lạnh lùng như vậy nên Đào Long Dược cũng không nhận ra điểm khác thường, hắn kịp thời dừng bước rồi gãi đầu nói: “Hẳn là anh đã nghe về chuyện của A Lam… của Tạ Lam Sơn nhỉ?”

Chỉ khi nghe đến cái tên này, ánh mắt Thẩm Lưu Phi mới có ánh sáng, ánh sáng ấy chỉ lóe lên một chút nhưng lại xinh đẹp như một chiếc vảy vàng lay động.

Xét cho cùng thì cũng chỉ là mời tới hỗ trợ phá án, nếu Tang Nhất Phong đã nhất quyết không muốn phối hợp thì Tùy Hoằng cũng không thể làm gì được hắn. Tang Nhất Phong chưa bao giờ nở mày nở mặt như vậy khi để cho một đám cảnh sát bất lực như thế nên tâm trạng cũng vui vẻ cực độ, hắn nghênh ngang đi ra khỏi cục thành phố Hán Hải trước cái trừng mắt tức tối của đội trưởng Tiểu Đào.

Vừa đi được một con phố thì Tang Nhất Phong lập tức nhận ra có người đang bám theo mình.

Hắn đã lăn lộn nơi đầu đường xó chợ nên cũng có tí cảnh giác, thế là hắn giả vờ ngắm nghía tủ kính ven đường rồi cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng lại phát hiện hình như chẳng có người nào.

Không có ai thì trong lòng vẫn thấp thỏm, hắn kéo cao áo khoác và bước đi nhanh hơn, sau đó biến thành chạy bộ về nhà.

Mở cửa vào nhà, có một chiếc ba lô căng phồng được đặt ngay bên cạnh cửa.

Trước khi được mời vào cục thành phố, Tang Nhất Phong đã nghe được vài tin từ A Hạ và biết cô ta vẫn còn liên lạc với Tạ Lam Sơn. Vậy nên hắn đã đặt vé tàu và sửa soạn hành lý xong xuôi từ sớm, sợ người của cục thành phố tiếp tục lằng nhằng nên vừa vào cửa hắn đã xách ba lô lên, còn chưa đặt được mông xuống ghế đã vội vàng rời đi.

Đường phố sau lễ hội vắng vẻ ít người, Tang Nhất Phong đi trong con ngõ nhỏ yên tĩnh lại nhận ra có người đang theo dõi mình. Có vẻ như người này cũng không có ý định trốn tránh hắn, bước chân nặng nhẹ nhanh chậm theo sát hắn không tha, Tang Nhất Phong vô cùng sợ hãi, hắn biết mình đã gặp rắc rối.

Tăng tốc độ bước và vội vã tiến về phía trước, Tang Nhất Phong bỗng rẽ sang con hẻm bên phải, sau đó mạnh mẽ lao ra chặn đứng người đi theo mình.

Thẩm Lưu Phi di chuyển rất nhanh, y nghiêng người né tránh làm Tang Nhất Phong vồ hụt.

“Sao mày lại theo dõi tao?” Tang Nhất Phong quen thói hung hăng, vồ hụt cũng không từ bỏ mà còn siết nắm tay đấm về phía Thẩm Lưu Phi. Hắn nghĩ cách tốt nhất để đối đãi với loại người tiếp cận với ý đồ mập mờ này chính là đè bẹp bằng vũ lực trước, sau đó mới chế ngự về mặt tinh thần.

Tang Nhất Phong vòng tay tung một đấm, thấy đối phương né thành công thì lại tung thêm chiêu thứ hai, chiêu sau của hắn nhanh hơn và hung hãn hơn chiêu trước, nhưng hắn không ngờ thầy Thẩm hào hoa phong nhã trước mặt lại là một cao thủ đánh đối kháng cận chiến.

Thoải mái tránh các đòn tấn công, Thẩm Lưu Phi lợi dụng sơ hở vung tay vặn ngược cổ tay Tang Nhất Phong lại, ép cho khuỷu tay gập ngược lên và khóa chặt cổ họng của hắn.

Thẩm Lưu Phi ấn hắn vào bức tường phủ kín rêu xanh trơn trượt, y ghé vào tai Tang Nhất Phong rồi nói một câu rất khách sáo: “Chúng ta có thể tiếp tục trò đánh nhau nhàm chán này, hoặc có thể ngồi xuống nói chuyện cho tử tế.”

Cổ bị ghìm chặt, Tang Nhất Phong biết mình không có cửa thắng nên buộc phải gật đầu.

Thẩm Lưu Phi liếc qua cái ba lô du lịch bị vứt một bên, y hỏi hắn: “Cậu phải đi xa nhà à?”

Tang Nhất Phong lắc lắc cánh tay bị bẻ, trong lòng thấy khó chịu nhưng vì e dè người trước mặt lại ra tay nên chỉ có thể trả lời một cách miễn cưỡng: “Tôi phải đi tìm một người bạn.”

Thẩm Lưu Phi hỏi: “Tạ Lam Sơn à?”

Thấy người trước mặt trợn mắt kinh ngạc, y cũng chu đáo giải thích: “Vừa nãy công an đã tra được vé tàu mà cậu đặt, nếu cậu tới biên giới Trung Quốc Myanmar thì khả năng cao chính là tìm tới chỗ Tạ Lam Sơn.”

“Cậu ta, cậu ta là phạm nhân bị truy nã, tôi là một tên lưu manh tép riu.” Tang Nhất Phong lắp bắp thề thốt, “Dù bèo nước gặp nhau rồi quen biết một thời gian, nhưng đâu có đáng để tôi phải đi xa như vậy tìm cậu ta chứ.”

“Tìm Tạ Lam Sơn ban đầu thì không đáng,” Thẩm Lưu Phi nhướng mày, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, “nhưng nếu người mà cậu tìm là Diệp Thâm thì sao?”

Tang Nhất Phong không ngờ bí mật sâu kín nhất của mình lại bị người ta vạch trần dễ dàng như vậy, hắn sững sờ choáng váng như rắn bị đánh bảy tấc.

Thẩm Lưu Phi bình tĩnh nói tiếp: “Tôi biết cậu đã nhận ra Tạ Lam Sơn hiện tại chính là Diệp Thâm năm đó từ lâu. Tôi cũng biết cậu cho rằng cậu ấy đã giết cô bạn gái Trác Điềm của cậu.”

Tang Nhất Phong tỉnh táo lại từ trong trạng thái kinh hoàng, cảm xúc bỗng chốc bùng cháy: “Không phải tôi cho rằng, mà nó chính là hung thủ giết người! Chính là một thằng bi3n thái!”

Đúng là bi3n thái thật. Tài liệu cho thấy sau khi bị Trác Điềm tố giác, Diệp Thâm không hề chạy trốn, khi cảnh sát tông cửa xông vào thì người này đang quần áo bảnh bao ngồi bên cửa sổ. Máu lênh láng khắp mặt đất, người hắn cũng toàn là máu, chỉ có ánh trăng vẫn còn vằng vặc, chao nghiêng hắt lên mái tóc của hắn. Hắn say mê vuốt v e ngắm nghía miếng da người be bét máu trong tay, đối mặt với cảnh sát lăm lăm tay súng mà không mảy may hoang mang lo sợ, hắn mỉm cười nói tôi chờ các vị lâu rồi.

Bọn họ tìm ra không chỉ một mảnh da người trong nhà của hắn, dường như hắn có sở thích sưu tầm tà ác nào đó.

Và mảnh da mà hắn đang cầm chính là da của Trác Điềm.

Diệp Thâm không giải thích gì về những mảnh da người khác nhưng lại thú nhận hai vụ án không chút e dè. Hắn thừa nhận mình chính là hung thủ của vụ thảm sát cả gia đình hơn mười năm về trước, cũng thừa nhận chính mình đã sát hại cô gái trẻ tuổi Trác Điềm.

Sau quá trình điều tra, đúng là hồi còn nhỏ hắn đã từng sống bên cạnh gia đình bị thảm sát kia, mà hắn còn có thể thuật lại một cách chính xác từng chi tiết nhỏ liên quan tới vụ án đó, thậm chí có vài chi tiết mà ngay cả cảnh sát cũng không giải thích được. Ngoài ra hung khí được tìm thấy tại hiện trường cũng chỉ có dấu vân tay của một mình hắn trên chuôi dao, khẩu cung và vật chứng đều có đủ, vụ án khép lại một cách cực kỳ thuận lợi.

Thẩm Lưu Phi hỏi hắn: “Hai người đã gặp nhau rồi à?”

Tang Nhất Phong trả lời: “Tôi chưa gặp nó, nó cũng không biết tôi. Nhưng hồi ấy A Điềm đã mê đắm nó như phát điên, ngày nào cũng nói với tôi rằng em ấy quen một người đàn ông cực kỳ quyến rũ, tôi lén theo dõi em ấy mấy lần thì mới gặp được Diệp Thâm.”

“Quyến rũ?” Nghe có vẻ không chỉ là nét quyến rũ tới từ vẻ ngoài nổi bật, Thẩm Lưu Phi hỏi, “Nói rõ hơn xem.”

“A Điềm nói tên đó không yêu phụ nữ nhưng lại rất trân trọng phụ nữ, hắn nói phụ nữ là cái đẹp, là cái thiện, là đóa hoa bung nở ngày xuân, hắn nói chẳng qua là có vài người phụ nữ không nhận ra được năng lực của mình, để mặc bản thân đắm chìm vào bạo lực và thuốc phiện mà không dám phản kháng, không biết làm sao để trốn thoát. Hắn còn dõng dạc tuyên bố mình muốn cứu vớt những người phụ nữ này, giải phóng cái thiện và cái đẹp trời sinh của bọn họ. A Điềm bị mê hoặc hoàn toàn bởi cái logic vớ vẩn này, thậm chí còn muốn chia tay với tôi, ai mà ngờ thằng đó vốn là một tên bi3n thái!”

Thẩm Lưu Phi chìm trong suy tư, dường như logic “lấy ác áp chế ác” đôi lúc xuất hiện khi Tạ Lam Sơn phá án có liên quan đến điều này.

“Sau khi ra tù, tôi đã đi hỏi thăm tung tích của Diệp Thâm, người ta nói thằng đó đã bị bắn chết, hơn nữa trước khi bị xử bắn còn tự nguyện hiến xác của mình cho đơn vị y tế. Thằng đó vốn là trẻ mồ côi nên không có người nhà nhận xác, tôi vẫn luôn cho rằng nó đã bị bắn chết rồi, ai mà ngờ lại có một ngày tôi nhìn thấy nó trên bản tin, hình như là trong một vụ án bắt cóc trên du thuyền, nó đã cứu tất cả nữ sinh trung học trên con thuyền đó… Tôi vốn tưởng chỉ là người giống người, dù sao thì Trung Quốc cũng có hơn một tỷ dân, xác suất một trên một tỷ vẫn có thể xảy ra mà. Nhưng khi tôi đến xác nhận vì chưa yên lòng, lúc thực sự đối diện với nó thì tôi đã biết, nó chính là thằng bi3n thái đã phạm tội giết người năm mười bốn tuổi, tôi mãi mãi không bao giờ quên đôi mắt ngạo mạn phù phiếm ấy của nó…”

Thẩm Lưu Phi đồng ý với điều này. Mối thù sâu sắc khiến thị giác và khứu giác của con người tinh tường và nhạy bén hơn, y cũng phát hiện ra dấu vết của Diệp Thâm ngay từ lần đầu nhìn thấy ánh mắt của Tạ Lam Sơn, cái kiểu nhìn đời ngạo mạn và ngả ngớn như dạo chơi chốn nhân gian ấy, không hắn thì có thể là ai.

“Về sau tôi ở lại Hán Hải và cố ý phạm mấy tội vặt ở gần cục thành phố, vì nếu bị bắt vào trại giam thì có thể tiếp cận nó và lấy được bằng chứng chứng minh phán đoán của tôi là đúng. Quả nhiên chẳng bao lâu sau nó đã bị truy nã, tôi đi ra đi vào phòng tạm giam ở cục thành phố nhiều nên cũng quen mặt với cậu cảnh sát Tiểu Lương kia, tôi nghe láng máng cậu ta nhắc đến chuyện ‘cấy ghép ký ức’, đến đây thì tôi đã hoàn toàn chắc chắn phán đoán ban đầu của mình không hề sai, tên đó chính là Diệp Thâm.” Tang Nhất Phong nói đến đây thì đau khổ ôm mặt khóc, “Dựa vào đâu mà cho một tên giết người nợ máu có được cơ hội tái sinh? Lại còn nhanh chóng biến thành anh hùng nhân dân? A Điềm của tôi thì sao, A Điềm của tôi quạnh quẽ nằm dưới đất, còn không biết bị nó vứt xác ở nơi nào…”

Thẩm Lưu Phi đồng cảm với nỗi đau của người đàn ông này, chờ hắn trút hết nỗi niềm xong mới nhẹ giọng nói: “Sau khi Trác Điềm báo cảnh sát thì công an địa phương đã lập tức ra quân, Diệp Thâm không có đủ thời gian để xử lý thi thể. Sau đó cảnh sát đã lục tung hết những khu vực có thể vứt xác gần nhà hắn nhưng đều không thu hoạch được gì. Vậy nên liệu cậu có từng nghĩ đến một khả năng khác, rằng Trác Điềm không bị vứt xác sau khi bị giết hại mà tự cô ấy đã bỏ đi không?”

“Sao thế được?” Tang Nhất Phong đỏ mắt gào lên, “Dù lúc đầu em ấy muốn chạy trốn thì tại sao sau khi cảnh sát tới em ấy còn phải lặng lẽ bỏ đi một mình?”

“Vậy thì phải hỏi cậu?” Thẩm Lưu Phi nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh, “Trác Điềm có… hút ma t úy không?”

“Em ấy, em ấy không hút thuốc phiện!” Tang Nhất Phong kinh hãi, vội vã phủ nhận.

“Tôi đã nhờ người điều tra thông tin về cậu, thông tin mà tôi có được thậm chí còn nhiều hơn cảnh sát, hai người ở chung với nhau trong một khoảng thời gian dài như thế, cậu vừa bán vừa hút, chẳng phải Trác Điềm cũng hút theo cậu hay sao?”

“Phải thì sao!” Tang Nhất Phong thấy không chối được thì thừa nhận luôn, “Người nghiện thì đáng bị giết à?”

“Bởi vì lúc đó cậu đã bị cảnh sát quản lý vì buôn lậu ma t úy, hơn nữa cậu không khai ra bạn gái không có nghĩa là cảnh sát sẽ không truy ra cô ta. Tôi có một suy đoán, bởi vì cô ta cũng tham gia vào việc buôn lậu thuốc phiện, vậy nên bất kể thế nào cũng không thể lộ mặt trước cảnh sát, chỉ có thể lựa chọn biến mất sau khi tố giác.”

Tang Nhất Phong muốn bênh vực Trác Điềm theo bản năng, hắn hằn học nói: “Phỏng đoán của anh không hề có căn cứ! Anh đang chơi trò đổ lỗi cho nạn nhân!”

Thẩm Lưu Phi nói: “Căn cứ của tôi là tôi đã tìm ra xác của Trác Điềm rồi. Không phải ở thành phố mà Diệp Thâm sống mà là ở biên giới Thái Lan Myanmar cách xa ngàn dặm. Cô ta bị vứt xác ở trong một cái hố chôn tập thể, toàn bộ xác phụ nữ bên trong đều là gái đi3m, những cô gái trẻ ấy hoặc là bị lừa bán hoặc là tự bán mình vì một vài nguyên nhân…”

Vẻ mặt Tang Nhất Phong trở nên kỳ quái, hắn nuốt nước bọt liên tục, mắt thì láo liên nhìn sang hai bên. Và biểu cảm tiêu cực tinh tế này không thoát được khỏi mắt Thẩm Lưu Phi.

Thẩm Lưu Phi nheo mắt lại, tiếp tục nói theo như suy nghĩ của mình: “Hai người đã là một cặp hút ma t úy, vậy thì có khi nào hai người đã từng bàn với nhau, do áp lực của nguồn thuốc phiện và tình hình truy quét ma t úy trong nước ngày một gay gắt, có lẽ có thể tới Tam Giác Vàng vừa bán vừa sử dụng ma t úy không?”

Tang Nhất Phong như bị nghẹn nước bọt ở cổ họng, một lúc sau hắn mới thở dài và ủ rũ gật đầu: “Đúng là chúng tôi đã từng bàn với nhau như thế trước khi xảy ra sự cố.”

Nhưng ngay sau đó hắn lại cao giọng, tức giận vung nắm đấm và hét lên: “Thế thì sao? Dù cuối cùng A Điềm chết ở Myanmar thì cũng không có nghĩa là nó có thể tra tấn hành hạ em ấy, tại sao nó lại đổ nhiều máu của em ấy ra như vậy, tại sao nó lại lột một mảnh da của em ấy? Tại sao nó lại phải thừa nhận bản thân đã giết người? Anh có biết thằng bi3n thái đó kiêu ngạo tự đại đến mức nào không, cảnh sát đến mà nó còn không thèm chạy trốn, khác nào tự chui đầu vào lưới!”

Nếu Trác Điềm chưa từng chết trong tay Diệp Thâm, tại sao hắn lại phải chịu trách nhiệm về tội giết người không phải do mình gây ra?

Thẩm Lưu Phi suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không tìm được đáp án hợp lý, điều Tang Nhất Phong không hiểu cũng chính là điều y không giải thích được, mãi lâu sau y mới đáp: “Tôi nghĩ có lẽ người đó cũng không sát hại những người phụ nữ bị mình lột da, mục đích thật sự của người này là cứu vớt bọn họ. Nếu Trác Điềm không tự bán mình ở Tam Giác Vàng, có lẽ hiện tại cô ta đã đang sống vui vẻ ở một nơi nào đó trên thế giới này, giống như người mẹ trẻ mất tích đã phải chịu đựng bạo lực và sỉ nhục mà không dám phản kháng suốt bao nhiêu năm trong vụ án giết cả nhà kia.”

Tang Nhất Phong trợn mắt không tin nổi: “Sao anh lại chắc chắn như thế?”

Thẩm Lưu Phi bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm: “Vì tôi chính là người sống sót sau vụ thảm sát cả nhà kia, tôi chính là đứa con trai của người mẹ đó.”

Tang Nhất Phong vẫn sững sờ cứng họng, hai tay run rẩy và cơ thể cứng đờ hồi lâu, cuối cùng chính bản thân hắn cũng bắt đầu bối rối, chỉ cúi đầu lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Tôi không tin… tôi không tin…”

“Không tin thì hãy dẫn tôi đi tìm người đó, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy.”

Cuối cùng Tang Nhất Phong cũng nói, vì muốn trả thù Mục Côn mà Tạ Lam Sơn đã móc nối với một người bạn lâu năm của hắn tên là A Hạ. A Hạ từng qua lại với chị T, cũng nắm khá rõ về tình hình của những người buôn bán và sử dụng ma t úy ở đó. Hắn có thể thử hỏi cô ta về nơi mà Tạ Lam Sơn có khả năng ẩn náu.
Hết chương 162.

Trích lại một đoạn của chương 88 đề phòng mọi người đã quên:

“Cha của Trác Điềm sống rất xa nơi này nên chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, ông ta nói bằng giọng Quan Thoại đặc sệt, rằng con gái đã giao du với bạn xấu và dính vào ma t úy, cuối cùng buộc phải dấn thân vào con đường buôn bán để có tiền hút thuốc phiện. Hai vợ chồng bọn họ khuyên kiểu gì cũng không được, sau đó cô lại nói mình muốn đi Thái Lan với bạn trai để làm một mẻ lớn rồi rửa tay gác kiếm, nhưng không ngờ lại một đi không trở về.”