Tạ Lam Sơn hôn mê ba ngày, Mục Côn cũng ngồi trông nom bên giường anh đủ ba ngày.
Gã sai người hầu rửa ráy sạch sẽ rồi thay quần áo cho Tạ Lam Sơn, tiếp đến còn mời bác sĩ tới xử lý những vết thương trên người anh. Vết thương trên vai đã nhiễm trùng do anh xử lý qua loa, cần phải rạch ra sát trùng cho sạch sẽ. Ngón út cũng bị gãy xương phải băng bó cố định. Gã nhìn những vết thương này mà xót xa cho anh, nhưng phần nhiều là tức giận với anh, như thể có dấu chân của kẻ nào đó đã giẫm lên nền tuyết thuần khiết nhất. Mục Côn cũng không cảm thấy kế ly gián này của mình cao siêu khó đoán, nhưng chính kế hoạch không tưởng tượng nổi đó lại có thể khiến A Lam của gã trở thành phạm nhân truy nã, cuối cùng rơi vào cái kết cùng đường và thương tích đầy mình.
Đây là một thị trấn nhỏ ở biên giới Trung Quốc và Myanmar, dạo này nhờ thời tiết tốt, hoa nở khắp nơi, hương hoa ngào ngạt xộc vào khoang mũi. Căn phòng được bài trí sang trọng và ấm cúng đến mức khó có thể nhận ra đó là nơi ẩn náu của một trùm ma t úy lớn, Mục Côn ngồi bên giường Tạ Lam Sơn hít một hơi thật mạnh, càng ngửi càng cảm thấy Tạ Lam Sơn mê hoặc hơn xạ hương, mát mẻ hơn trà và thơm hơn tất thảy nước hoa trên thế giới.
Tạ Lam Sơn cực kỳ mệt mỏi, dường như đã đi xa quá lâu và cuối cùng cũng tìm được một chốn náu mình. Anh lẳng lặng chìm trong đệm giường mềm mại, hơi thở đều và ổn định, mắt nhắm nghiền không mở.
Mục Côn lặng lẽ ngồi bên giường hồi lâu, ánh mắt vẫn dán vào Tạ Lam Sơn, rõ ràng đã rung động không thôi trước mùi hương đặc biệt không thể ngửi thấy này, cuối cùng gã vẫn không kiềm chế được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy lọn tóc trên trán anh. Ngón tay vừa chạm vào trán người đang nằm thì đã run lên vì nóng, gã lập tức gọi bác sĩ tới chất vấn vì sao còn chưa hạ sốt.
Bác sĩ truyền dịch dinh dưỡng và tiêm thuốc chống viêm cho Tạ Lam Sơn xong thì bị Mục Côn đuổi ra ngoài. Bác sĩ đi tới cửa rồi lại không nhịn được mà quay đầu lén liếc nhìn lần nữa, ông ta kinh ngạc phát hiện ra tên trùm buôn thuốc phiện tiếng ác đồn xa, giết người như ngóe kia lại đang nhìn người yêu bệnh tật bằng ánh mắt đong đầy tình cảm và dịu dàng, đúng là vừa buồn nôn vừa đáng sợ.
“Còn chưa cút à?” Mục Côn hạ giọng nói một tiếng, bác sĩ sợ quá co giò lên bỏ chạy.
Hồi Tạ Lam Sơn còn tóc ngắn thì không cảm nhận thấy, giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra gương mặt này đã được mái tóc dài tôn lên vẻ khôi ngô phi phàm, đa tình như yêu ma, hoàn toàn không giống với đám cảnh sát hôi hám tay lăm lăm súng gậy. Mục Côn không kìm nổi lòng mà ghé lại gần Tạ Lam Sơn, dùng tay làm bút chậm rãi phác họa gương mặt anh. Tóm lại là gã quá đỗi luyến lưu làn da mịn màng tinh tế, sống mũi cao và đôi mắt tuấn tú của anh rồi.
Đến khi ái tình dâng lên càng nhiều, gã cúi đầu hôn lên mắt Tạ Lam Sơn, mắt anh giật giật dưới đôi môi gã giống như một hồ nước xuân nhăn lại vì nụ hôn.
“Anh họ… Tiểu Thẩm…” Tạ Lam Sơn thật sự tỉnh lại vì bị động chạm, anh gượng gạo mở mắt ra từ trong giấc mộng bàng hoàng, vừa thấy người trước mặt là Mục Côn thì lập tức biến sắc, giãy giụa định ngồi dậy.
Nhưng nào ngờ tay chân yếu ớt không có lực, đừng nói là không dậy được mà thậm chí anh còn không thể nhúc nhích. Tạ Lam Sơn suy sụp cố chống thân trên nhưng rồi lại nặng nề ngã xuống.
“Tôi đã bảo bác sĩ kê thêm ít thuốc an thần để em nghỉ ngơi thật tốt.” Mục Côn mỉm cười rồi lại nâng cằm Tạ Lam Sơn lên, ghé sát lại và nói, “Đừng tốn sức phí công nữa, tôi đau lòng.”
Tạ Lam Sơn khẽ thở dài, anh không vùng vẫy nữa mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Anh muốn sao đây?”
Mục Côn nhìn anh rồi hỏi vặn lại: “Câu này phải hỏi em mới đúng, em muốn thế nào?”
Tạ Lam Sơn không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao, anh chỉ nhìn chằm chằm vào gã mà không nói lời nào.
“Đội trưởng và đồng đội của em, những người mà em chiến đấu và hi sinh vì bọn họ vốn chưa bao giờ thật sự tin tưởng em.” Mục Côn bỗng thay đổi vẻ mặt, gã nghiêm túc chất vấn anh, “Tạ Lam Sơn, rốt cuộc em còn kiên trì điều gì? Em mãi mãi không bỏ lại cả sự nghiệp và đồng đội, nhưng chúng lại bỏ rơi em không chút nể tình. Chúng vì một mối nghi ngờ chưa được chứng thực mà ép em vào chỗ chết, em còn lưu luyến cái gì?”
Tạ Lam Sơn vẫn không đáp lại. Nhưng đôi lông mày của anh nhíu chặt, sự mông lung mơ hồ ánh lên trong mắt. Mặc dù Mục Côn không biết về bí mật đằng sau ca mổ kia, nhưng lời gã nói vẫn có mặt hợp lý. Sự thật đúng như lời gã, anh đã bị những người đồng đội mà mình tin tưởng nhất bỏ rơi dễ dàng như thế đấy.
“Em về Tam Giác Vàng với tôi đi, tôi sẽ không tính toán em từng phản bội tôi, chúng ta hãy gác lại quá khứ và chỉ hướng về tương lai thôi.” Nghĩ đến tương lai mà hai người cùng chia sẻ, Mục Côn phấn khích tới độ lời nói cũng mạnh bạo hơn, gã trâng tráo khoe mẽ mình là vua của Tam Giác Vàng, không một ai làm gì được mình, gã nói, “Em chính là hoàng hậu của Tam Giác Vàng… Sẽ không có bất cứ ai tổn thương được em nữa… Chúng ta có thể l@m tình hàng ngày trên cả tấn vàng ròng…”
Trùm ma t úy lớn không khác gì một tên giàu xổi địa phương, còn nói gì mà l@m tình trên đống vàng, Tạ Lam Sơn không giấu nổi vẻ khinh thường của mình, anh cười lạnh.
“Sống như thế không tốt hay sao?” Mục Côn đã quỳ bên giường, tư thế thành kính như vái Bồ Tát. Gã chắp tay nắm lấy một tay Tạ Lam Sơn, van vỉ cầu xin anh bằng ánh mắt si mê say đắm, “A Lam, chỉ cần em chịu theo tôi về Tam Giác Vàng, em muốn làm gì tôi cũng được.”
“Tôi muốn anh chết.” Tạ Lam Sơn vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
“Được,” Mục Côn không hề tức giận, ánh mắt gã thay đổi, còn nở nụ cười lộ hàm răng trắng, “tôi sẽ chết trên người em.”
Cảm hứng xộc lên, gã lập tức bò lên giường, xé toạc vạt áo và cởi chiếc sơ mi đen vốn đã mở cúc hững hờ. Gã đàn ông này rất cường tráng, toàn thân là những vết thương do tự gã tạo ra, trông y hệt như một con thú hoang không màng giết chóc.
“Anh…” Nhận ra tên này định giở trò thật, Tạ Lam Sơn kinh ngạc không nói thành lời, cơn giận dữ phẫn nộ sục sôi trong cơ thể, anh siết chặt tay muốn ép cho những thứ thuốc gây tê liệt thần kinh này nhanh chóng mất tác dụng.
Nhưng vẫn không nhúc nhích nổi.
Gã cố gắng hôn anh nhưng đối phương lại nghiêng đầu sang một bên và từ chối phối hợp. Mục Côn nở nụ cười, mạnh mẽ giữ cằm Tạ Lam Sơn và ép anh phải đón lấy đôi môi nóng như lửa của mình.
Lưỡi mạnh mẽ luồn vào khoang miệng, Tạ Lam Sơn không chống cự được thì bỗng nghiến chặt răng rồi cắn phập xuống.
Nụ hôn dài ngập tràn mùi máu kết thúc, Mục Côn chẳng thèm để tâm, trái lại còn li3m máu trên răng môi mình rồi cười khùng khục.
Trốn thì không trốn được, cầu xin tha thứ vừa không có tác dụng vừa không phải phong cách của anh, Tạ Lam Sơn bình tĩnh nói: “Tôi thề sẽ giết anh, chắc chắn sẽ giết anh.”
“Tôi đã chờ ngày này suốt bao năm rồi, có giết tôi cũng xứng đáng,” Cảm xúc xộc lên, Mục Côn cởi khóa quần rồi cúi người đè lên Tạ Lam Sơn, gã ghé vào tai anh hạ giọng dỗ dành, “Tôi sẽ làm em sướng hơn thằng họa sĩ họ Thẩm kia…”
Gã mải miết vùi mặt vào cổ anh, cắn yết hầu anh như con chó đói, sau đó m*t mát hôn li3m một hồi, đôi môi và ngón tay cũng không ngừng di chuyển xuống bên dưới.
Gã nâng một chân Tạ Lam Sơn lên và cố cởi qu@n lót của anh, nhưng động tác lại đột ngột khựng lại.
Mục Côn phát hiện ra xương cụt của người này không có vết bớt kia.
Tạ Lam Sơn sẽ không ẻo lả tới mức xóa vết bớt bé tí của mình, đến lúc này cuối cùng gã mới bàng hoàng như đất trời chao đảo, hóa ra lời đồn hoang đường vô lý kia lại là sự thật, A Lam của gã đã chết rồi.